Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nghỉ trưa, nhà ăn số hai người đông như mắc cửi, Phùng Đường cầm khay đưa Văn Dã, rồi lần lượt đứng trước từng cửa sổ quầy giới thiệu món. Văn Dã mới vừa chuyển về Trung học Thuỵ Hải hai tuần trước, đây là lần đầu tiên ăn trưa ở canteen trường học, “Nhà ăn số hai có món thịt kho tàu () là chính tông nhất, cậu từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, có quen ăn cơm Tàu không vậy?” Phường Đường hỏi.
Văn Dã rất cao, chuẩn xác là một mét tám bảy, đứng trong phòng ăn đặc biệt nổi bật, cười nói: “Mình từ nhỏ đã ăn cơm Tàu, tuy rằng luôn luôn ở nước ngoài, thế nhưng kỳ nghỉ thường trở về thăm ông bà, nên không xa lạ gì.”
Phùng Đường nói: “Vậy thì tốt, chúng ta mau đi xếp hàng mua thịt kho tàu, tuy rằng làm không đẹp mắt lắm, nhưng ăn rất ngon. Chậm chút nữa mắc công lại không có canh để mà húp.”
Trần Dương nhanh chóng chiếm được chỗ ngồi tốt, chờ hai người kia quay lại, liền mặt dày mà chộp lấy hai miếng thịt. Xong liền đi mua thêm một phần cá hố, khi trở về tặc lưỡi nói: “Nhà ăn số hai ăn thì rất ngon, nhưng lại khá mắc. Ở trường học khác chỉ cần năm tệ liền có ngay một nồi lớn ăn đến buồn nôn, còn ở đây hai mươi tệ chưa chắc đã ăn no nê.”
Phường Đường đáp: “Cũng đâu còn cách nào, thầy Vương luôn muốn trường chúng ta phải đạt chuẩn quốc tế, những điểm khác chưa thấy khởi sắc gì, chỉ có nhà ăn số hai là vang danh gần xa.”
Trần Dương uống một hớp Coca-Cola ướp lạnh, ngày đông lạnh cóng đến run rẩy không ngừng. Hai người nói chuyện một hồi rồi mới nhìn về phía Văn Dã nói: “Bọn mình thật không nghĩ một người vừa cao to vừa đẹp trai, lại có tiền như cậu lại chuyển đến đây học. Tốt như vậy mà lại dễ ở chung, trong phim truyền hình cũng không có vai diễn như vậy đâu.”
Văn Dã không chán ghét mà ăn ngay một miếng thịt kho tàu có vẻ ngoài xấu hiếm thấy, liền sáng mắt lên mà hỏi: “Trong TV thì diễn làm sao?”
Trần Dương đáp: “Chỉ cần túm lấy Nhị Ngũ Bát Vạn () như vậy, cũng không thèm để ý tới ai, lại rất kiêu ngạo, như là cả thế giới đều nợ hắn ta, xong còn có những người gào lên là rất soái.”
Văn Dã: “Ha ha, cũng chỉ là hiệu ứng của truyền hình thôi, trong cuộc sống lại có người như vậy sao?”
Trần Dương trả lời: “Đương nhiên là có, trường học chúng ta cũng có đó, cái người học lớp Năm đó, tên gì nhỉ?”
“Trâu Kiến.” Phường Đường đáp lời.
Trần Dương vỗ trán một cái: “Đúng đúng đúng, chính là thằng đó, nó ở lớp năm kết bè kết đảng, cực kỳ hung ác. Nếu sau này mà cậu gặp thằng đó, được thì cứ tránh xa ra một chút, nó chính là tên đầu gấu số một Thuỵ Hải này.” Sau đó lại tự dưng hỏi: “Đúng rồi, tầng ba đến cùng là vượt qua sao vậy?”
Văn Dã hỏi lại: “Cậu dùng tay cầm () hay là bàn phím?”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Trần Dương nãy giờ uống hết cả lon nước, bụng có chút không thoải mái, đứng lên nói: “Mình đi vệ sinh một xíu.”
Phùng Đường nói với theo: “Nhà vệ sinh nhà ăn số hai bị hỏng rồi, mày đi chỗ kế bên đi.”
Trần Dương cầm lấy khăn giấy trên bàn ăn bỏ vào túi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Kế bên cũng có một nhà ăn, tuy rằng người cũng không ít, nhưng cơ bản đều do không có chỗ xếp hàng ở nhà ăn số hai, không còn cách nào mới phải lại đây. Trần Dương tìm nhà vệ sinh “xả nước cứu thân” xong, một thân sảng khoái bước ra, định nhanh chóng trở về hội hợp với Phùng Đường và Văn Dã. Đột nhiên thấy ở sâu trong nhà ăn có một đám người bu đông nghẹt, hắn là một tên quỷ ham vui, liền ngó dáo dác mà chen chân tới.
“Ta nói, thiếu gia họ Vân của chúng ta cũng biết hưởng thụ quá ha? Nhìn nè, một nửa củ khoai nướng, thêm một chén canh trứng gà miễn phí, cuộc sống như vầy nào có thể tốt hơn được nữa chứ.” Lời nói này vô cùng độc ác, chọc cho cả đám đông vây xem đều cười haha. Trần Dương tìm được một vị trí tuyệt hảo, vừa vặn thấy mọi người đang vây quanh một cậu bạn. Thiếu niên kia hắn có biết, tên gọi là Vân Nhạc.
Văn Nhạc cắn một ngụm khoai nướng đã lạnh tanh, xong húp một muỗng canh nóng. Cậu tựa hồ như không thèm để ý tới những việc đang diễn ra trước mắt, càng không thèm ngẩng đầu.
Người vừa mở miệng nói chuyện là Trâu Kiến, tên đầu gấu của lớp Năm, là một kẻ rất độc địa. Cơm nước xong xuôi hắn nhàn rỗi không có chuyện làm, cố ý tới gây sự. Thấy Vân Nhạc không lên tiếng, hắn đột nhiên đẩy bả vai của cậu một cái, nói: “Con mẹ nó mày điếc à?”
Tay Vân Nhạc thế là không ổn định, muỗng canh đang đưa lên miệng liền bị hết đổ lên khoé môi.
Trâu Kiến thấy thế làm vui: “Ui, xin lỗi ha, mày xem tao kìa, sơ ý quá trời, không thấy rõ.”
Khoé miệng Vân Nhạc bị phỏng đến đỏ bừng, bỏ cái muỗng xuống, lại tiếp tục ăn khoai nướng. Trâu Kiến thấy mình đùa bỡn cả nửa ngày đều không được đáp lại, càng muốn làm trịch làm thượng hơn. Hắn bưng chén canh trứng gà trên bàn lên, không nói hai lời, đổ ngay trên đỉnh đầu cậu, còn chế giễu nói: “Nhìn tóc tai của mày kìa, chắc mấy ngày không gội rồi hả? Còn không mau cám ơn anh mày đã giúp mày gội đầu đi ha ha ha ha.”
Nụ cười của hắn nghe thật sự đáng ghét, thậm chí còn có chút doạ người. Không ít kẻ nhát gan cảm thấy hắn giỡn quá phận, nhưng cũng đành yên lặng đi ra. Đám còn lại đều cảm thấy đây là trò vui, cười hùa theo Trâu Kiến. Trần Dương nghe những tiếng cười này cực kỳ khả ố vặn vẹo, nhưng cũng không dám nói gì. Người như Trâu Kiến nó không dám động tới, chọc giận hắn một chút, sẽ chuốc lấy phiền phức, kiểu như Vân Nhạc chẳng hạn.
Canh đản hoa () ở nhà ăn được đặt trong chén nhựa có màu sắc rõ ràng, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất ngon miệng. Nhưng khi những món xanh xanh vàng vàng kia dội lên tóc chỉ khiến người ta muốn ói mửa, trông cực kỳ giống bãi nôn. Vân Nhạc kia cũng không cảm thấy nóng, vẫn điềm nhiên ngồi ăn nửa củ khoai nướng mà Trần Xảo Ngọc đưa cho cậu.
Sau khi đổ xong hết chén canh, lửa giận của Trâu Kiến cũng ngày càng dâng cao. Hắn giơ tay nắm lấy cổ áo Vân Nhạc, kéo cậu dậy, giật phăng lấy khoai lang trong tay cậu ta ném xuống đất, nghiền nát thành bùn, giọng hung ác la lên: “Tao đang nói chuyện với mày đó!”
Vân Nhạc nhìn bãi khoai lang đã chèm nhẹp dưới đất, nhớ tới sáng sớm Trần Xảo Ngọc còn vì hắn mà nước mắt lưng tròng, trong ánh mắt bỗng nhiên hơi đổi một chút. Không đợi cho Trâu Kiến diễu võ dương oai, cậu liền vung tay đấm lên mặt của hắn. Cú đấm này dùng đến mười phần sức lực, khóe miệng Trâu Kiến lập tức rỉ máu, quát ầm lên: “Con mẹ mày dám đánh tao! Mày chán sống rồi chứ gì!” Nói rồi giơ chân lên đạp Vân Nhạc té xuống đất, nhưng lại không nghĩ rằng Vân Nhạc đã điên lên cũng đang bám cổ áo mình, cùng lúc kéo hắn ngã nhào xuống. Trâu Kiến nghiến răng nghiến lợi, đấm thẳng vào mặt Vân Nhạc. Vân Nhạc tránh được hai quyền, lập tức lên gối ngay bụng Trâu Kiến, đạp mạnh hắn qua bên cạnh. Bụng vừa mới ăn no nê, lúc này lại bị đạp khiến dạ dày hắn cuồn cuộn lên, nôn khan hai cái liền. Hắn tức đến nổ phổi quay ngoắt về phía sau, gào lên với bọn đàn em: “Mau lao vào đánh nó! Còn đứng đó xem cái mẹ gì nữa! Đánh nó cho tao! Đạp vào bụng nó! Đạp nó gấp mười lần nó dám đạp tao! Tao đập chết mẹ nó!”
Trần Dương nhắm thấy Vân Nhạc đã bị bốn năm thằng nam sinh đội thể dục vây lại, liền muốn nhanh chóng đi méc thầy giáo, nhưng ai đó đã rống lên một tiếng: “Thầy Hiệu trưởng đến rồi! Mau mau tản ra!”
Trần Dương theo âm thanh mà quay nhìn lại, quả nhiên thấy thầy Hiệu trưởng Lưu béo tròn mang theo bảo vệ vui sướng chạy tới. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nếu không chắc sẽ xảy ra án mạng mất, lúc này mới chạy về nhà ăn số hai tìm Văn Dã và Phùng Đường. Không nghĩ tới hai người kia đã ăn xong từ lâu rồi, đang đứng tại cửa chờ hắn, Phùng Đường hỏi: “Mày rơi xuống nhà cầu hay sao, làm gì mà đi nửa ngày mới về vậy?”
Trần Dương đáp: “Tao mời nhìn thấy có người đánh nhau, nên vào xem một chút xíu.”
Phùng Đường hỏi lại: “Ai đánh nhau?”
Trần Dương trả lời: “Giữa trưa ngay tại nhà ăn trường học mà dám đánh nhau, còn ai trồng khoai đất này nữa! Trâu Kiến chứ ai.”
Phùng Đường lập tức hỏi: “Đánh với ai cơ?”
“Vân Nhạc, mẹ, đánh nhau hung ác đến vậy, tao xem mà sợ!” Trần Dương nói: “May mà Lưu béo tròn đúng lúc đến đây, không sợ là có người chết rồi.” Qua mấy phút, nhà ăn bên kia có một đám người đi ra, Trần Dương chỉ vào Trâu Kiến nói: “Chính là tên kia đó, anh Văn Dã sau này có gặp thì tránh xa nó một chút. Thằng này trong nhà có tiền, lầu thí nghiệm của trường chúng ta là do ba nó vung tiền cất lên. Cho nên nó có làm trời đất xoay vần ra sao, miễn là không hại chết mạng người, hiệu trưởng cũng không thèm quản.”
Văn Dã nhìn sang Trâu Kiến, ghi nhớ tướng mạo hắn, vừa mới chuẩn bị gật đầu, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một thiếu niên gầy yếu đi phía sau Hiệu trưởng Lưu. Người kia tóc tai hơi dài, quần áo có chút bẩn thỉu, đi đứng còn có chút khập khiễng. Phùng Đường nhìn theo hướng của hắn, nói: “Người kia chính là Vân Nhạc.”
Văn Dã: “Cả đám bọn chúng lại đi bắt nạt có một mình cậu ta?”
Phùng Đường đáp: “Cơ bản là như vậy đó, nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao đụng phải thằng Trâu Kiến này thì chỉ còn nước trốn tránh, tránh không thoát thì chỉ có thể chịu đựng.”
Gió lạnh thổi ngang qua, Trần Dương đút hai tay vào túi sưởi ấm, rụt cổ lại nói: “Kỳ thực mình cảm thấy Vân Nhạc thật sự đáng thương, nhưng thằng này cũng đặc biệt quái gở. So với thằng Trâu Kiến công khai gây sự kia, mình thấy nó đáng sợ hơn rất nhiều.”
Văn Dã hỏi: “Tại sao?”
Phường Đường suy ngẫm một chút, cho biết: “Vân Nhạc cũng xem như là có tiếng ở trường chúng ta, thành tích học tập rất tốt, mà nhà thì lại rất nghèo. Nhưng nhà nghèo thực tế cũng không phải là trọng điểm, nghe nói cha nó say rượu còn nghiện bài bạc. Mẹ nó không có cách nào đành ly hôn, không thể đi nhầm đường mãi, liền bỏ theo người khác, để lại một mình Vân Nhạc ngày ngày đối mặt với người cha phát khùng. Nghe nói lúc học lớp Mười, Trâu Kiến muốn Vân Nhạc làm bài tập giùm nó, nhưng Vân Nhạc lại không nghe theo, thế nên mới kết thù kết oán.”
Trần Dương bổ sung thêm: “Đúng vậy, lúc đó Trâu Kiến chặn đầu thằng kia trên đường về nhà, vốn là muốn dạy dỗ nó, đánh cho nó phải tâm phục khẩu phục. Nhưng không hề nghĩ tới Vân Nhạc không chỉ không phục, mà còn dám chống trả lại, khiến Trâu Kiến cũng chịu không ít thiệt thòi. Sau việc đó tên kia lại càng không để yên, thường thường phải đánh nhau một trận, có lúc Vân Nhạc cũng không đến nỗi tơi tả, nhưng cũng có lúc đánh tàn nhẫn đến độ không phải chỉ là hù doạ suông! Hơn nữa thằng này lại rất ít nói, cho người ta cảm giác thật âm u.”
“Là vậy đó.” Phùng Đường tiếp: “Cho nên toàn bộ trường học ngoại trừ Trâu Kiến, cũng không ai dám chọc giận thằng đó hết. Hơn nữa nghe mấy đứa cùng lớp nói, trước đây có đứa muốn nịnh nọt lấy lòng, nó cũng không chấp nhận. Còn nữa có lần các giáo viên chủ nhiệm đi thăm hỏi gia đình học sinh, thiếu chút nữa bị ba nó đánh…” Phùng Đường dừng lại vài giây, mới nói tiếp: “Dù sao thì, tất cả mọi người đối với thằng đó cũng sợ hãi mà tránh xa, không dám làm bạn bè, chỉ sợ rước phiền toái vào người.”
~ Hoàn Chương ~
Ghi Chú:
() Thịt kho Tàu
() Nhị Ngũ Bát Vạn: mình tìm trên Baidu cái này thì đọc cũng không hiểu mấy, nhưng kiểu là này là từ nói lóng của dân Bắc Kinh khi chơi mạt chược. Khi bạn bốc được Nhị Ngũ Bát (, , ) thì bạn sẽ được “Ù” hay kiểu vậy. Nên ý câu này là nói người may mắn có nhiều tiền của, cầm đến cái gì cũng may mắn.
() Tay cầm: hồi đầu còn tưởng là đang nói tới con chuột hahaa.
() Canh đản hoa – Đản hoa thang: Tên sang dị thôi chứ là canh trứng thôi chứ không có mẹ gì nha =))))
Chia sẻ giúp Mèo với nghen~~~