VÂN DÃ

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc tan học, Vân Nhạc men theo đường cũ về lại nhà thuê của Văn Dã. Tuyết đọng trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, có vài người thương gia có tính trẻ con, tại trước cửa tiệm đắp thành người tuyết. Còn nửa tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh (), công nhân bốc vác mang người tuyết đến để ở nhà ga, khiến không khí lễ hội đã tràn ngập. Vân Nhạc đi ngang qua một tiệm tạp hoá nhỏ. Trong cửa hàng ngoại trừ rượu và thuốc lá còn có đồ ăn vặt, còn có trái cây rau dưa đơn giản. Vân Nhạc chọn lấy một cái bắp cải () và đưa lên, thanh toán hết hai tệ năm mươi đồng. Lúc rời đi, cậu do dự một chút, xong quay đầu đi đến kệ hàng hoà lấy thêm một thứ.

Lúc Văn Dã về đến nhà đã thấy giày của Vân Nhạc đặt ở bậu cửa. Hiển nhiên so với hắn về sớm hơn một chút. Ở nhà bếp truyền đến tiếng nước “Ào ào ào”, còn có âm thanh thái rau “Cộc cộc”. Văn Dã tay xách một cái túi giấy, thay xong giày, rồi bước vào phòng ngủ để thay đổi quần áo. Lúc trở ra, phát hiện trong chậu đựng thức ăn của Khăn Quàng đã để thức ăn cho mèo vào.

Nhà bếp bay đến mùi gạo nấu nhàn nhạt, trải nghiệm này có chút mới mẻ. Mẹ của hắn không bao giờ nấu cơm, còn ba thì đi xã giao rất nhiều. Tuy rằng gia đình rất là hạnh phúc, nhưng ở gần nhau thì ít xa cách lại nhiều. Hoạ hoằn có thời gian cùng nhau, cũng là đi ăn ở bên ngoài, bước lên thì đến nhà hàng cao cấp, bước xuống thì đến quán cơm lề đường. Văn Dã cũng đã ăn qua rất nhiều cao lương mỹ vị, nhưng là lần đầu tiên có cảm giác như vầy. Hắn nhíu mày, trực tiếp đi vào phòng ăn, ngồi ngay vào bàn.

Vân Nhạc đem dĩa bắp cải trắng tinh xào kỹ ra (), đặt ở trước mặt Văn Dã, xong giúp hắn múc một chén cơm tẻ. Làm xong tất cả những việc này rồi đứng trước mặt hắn.

Nhìn.

Văn Dã trừng mắt nhìn, cùng cậu đối mặt vài giây. Hắn phát hiện trán của cậu đã được xử lý qua loa, hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Vân Nhạc đáp: “Tôi không thể cùng ăn cơm với cậu được.”

Văn Dã: “Tại sao?”

“Cậu là cậu chủ, tôi là người làm.”

“…” Văn Dã nhìn thái độ kiên quyết của cậu, bỏ chén đũa xuống: “Không cần để ý nhiều như vậy, cậu cứ ngồi đi, cùng nhau ăn.”

Vân Nhạc vẫn không chủ động ngồi xuống, Văn Dã nói: “Cậu lại muốn lờ tôi đi phải không?”

Lông mi Vân Nhạc được che đằng sau mái tóc đột nhiên rung động hai lần, Văn Dã nhíu nhíu mày, thậm chí có chút uỷ khuất nói: “Ở trường học cậu cũng tránh né tôi.”

Vân Nhạc hỏi: “Cậu giận à?”

Văn Dã đáp: “Đương nhiên, dù là ai thì bị lờ đi cũng sẽ không vui, huống hồ tôi không phải là cậu chủ của cậu sao? Tôi cho phép cậu ngồi xuống ăn cơm, thì cậu phải nghe lời chứ.”

Vân Nhạc cũng không cứng đầu nữa, liền cầm một bộ chén đũa, ngồi ở đối diện Văn Dã, yên tĩnh ăn cơm.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đều là do Mẫn Xuyên giúp đỡ chuẩn bị. Chú ấy là trợ lý của ba Văn Dã, lo lắng mọi thứ rất chu đáo. Sáng sớm Vân Nhạc mở tủ ra nhìn một chút, không có món gì cậu có thể làm. Cậu cũng chỉ có thể làm một số món ăn đơn giản hằng ngày. Mùa đông, món tiện nghi dễ làm nhất là bắp cải thảo. Nhưng ở gần nhà Văn Dã bán giá rất mắc, ở nhà của Trần Xảo Ngọc chỉ bán có mấy tệ thôi.

Văn Dã cảm thấy hương vị khá ngon, cũng không ghét việc vị quản gia mới tới này chỉ dùng muối, khẩu vị đơn giản. Sau khi Vân Nhạc ngồi xuống, rõ ràng mắt mở to mà nhìn hắn, tựa hồ như có điều gì muốn nói. Văn Dã trong lòng nghĩ một hồi, vùi đầu vào ăn cơm, nhưng không hề mở miệng nói gì với cậu.

Vân Nhạc rũ mắt cúi xuống, gắp một đũa cơm và bỏ vào trong miệng.

Rất mau đã ăn xong, Văn Dã ra khỏi phòng ăn, Vân Nhạc nhìn theo bóng lưng hắn muốn nói lại thôi. Cuối cùng cậu đứng lên xoay người, yên lặng rửa chén. Chén đũa dành cho hai người ăn rửa qua cũng rất đơn giản, dụng cụ cắt gọt, thớt đều để về chỗ cũ. Cậu vừa chuẩn bị trở về gian phòng, chỉ thấy Văn Dã nhấc theo túi giấy đi vào. Ánh mắt Vân Nhạc lần nữa dính trên người hắn, khoé miệng giật giật.

Văn Dã đi tới trước mặt cậu, từ bên trong túi giấy lấy ra một tuýp thuốc mỡ () không có nhãn hiệu. Hắn lấy ra thêm một bao giấy sát trùng và một hộp bông tăm ().

Hắn như chăm sóc mèo hoang nhỏ trong rừng cây, không nói lời nào. Nhẹ nhàng vén tóc dính ở trán của Vân Nhạc ra, dùng khăn giấy thấm cồn iodine giúp cậu lau rửa vết thương. Vân Nhạc không có tránh né, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dã, nắm đôi tay chặt lại. Hắn cố tình dịch ánh mắt ra xa, khiến cho cậu không thể mở lời.

Vân Nhạc không nắm bắt được thời điểm, do dự cả buổi, rốt cuộc mới nói: “Văn…”

Ngay lúc đó Văn Dã cũng lập tức mở miệng, hỏi: “Trâu Kiến luôn luôn bắt nạt cậu như vậy sao?”

Lời Vân Nhạc chưa nói ra lại bị chặn ở cổ họng, nuốt xuống lại, cậu chỉ có thể đáp lại một tiếng nhỏ.

Văn Dã lau rửa xong vết thương, liền cầm lấy thuốc mỡ, hỏi: “Từ lúc nào?”

Vân Nhạc nói: “Lớp mười.”

“Ồ?” Văn Dã ngạc nhiên: “Tại sao cậu lại để nó bắt nạt đến một năm?”

“Trâu Kiến có tiền, lại quen biết hiệu trưởng.”

“A, thằng kia cũng tính là có tiền có thế, xác thực cũng hơi bó tay.” Văn Dã nói: “Nó cũng khó đối phó đó. Nhưng còn cậu thì sao? Vẫn muốn nhẫn nhịn như vậy sao?”

Vân Nhạc nói: “Tôi không có chịu đựng, tôi sẽ đánh trả lại.”

Văn Dã nhẹ nhàng thổi thổi phần thịt đỏ bị hắn lau, nói: “Đánh trẻ lại có tác dụng sao?”

Vân Nhạc đột nhiên bên tai ngứa ngáy, thả lỏng nắm tay, chậm rãi dịch đến túi áo của đồng phục học sinh, nói: “Vô dụng, nhưng sẽ không bị đánh chết.”

“Vậy nên cậu vẫn chịu đựng.” Văn Dã dùng tăm bông chấm chút thuốc mỡ, bôi lên trán của cậu và nói: “Không sợ hãi phản kháng cùng chịu đựng sẽ không giúp ích được gì cho cậu, trái lại còn làm cho nó cảm thấy tiện tay bắt nạt hơn, cậu nghĩ thử xem?”

Vân Nhạc nghe thấy âm thanh ôn nhu của hắn, không khỏi thuận theo luồng suy nghĩ tâm tư của hắn, hỏi: “Vậy tôi nên làm gì?” Từ đó đến giờ, chưa từng có ai dạy cậu phải làm như thế nào, cũng không có khả năng hỏi ý của ai, tự mình giải đáp.

Văn Dã cười cười, rất hài lòng việc cậu chủ động đặt câu hỏi, nói rằng: “Một người sống trên đời này, nhiều lúc không thể chỉ một mực dựa vào sự quật cường. Vì không thể nào thay đổi người khác, cũng không đủ năng lực tự bảo vệ chính mình, liền nên nhượng bộ một chút, đổi lấy bình an cho mình. Đây không phải từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, mà là giúp bản thân mình sống sót.”

Vân Nhạc mím môi: “Tôi không muốn phải chịu thua Trâu Kiến, nếu như nó muốn đánh cứ để nó đánh. Dù sao thì thầy cô cũng sẽ không để nó đánh chết tôi.”

Văn Dã đáp lời: “Cậu khẳng định như vậy? Ngày hôm nay tôi nhìn thấy nó rất tức giận, huống hồ nó cũng không phải không muốn giết người, và cậu cũng không phải bị đánh sẽ không chết. Con người sinh mệnh phi thường yếu đuối, có thể là lần này nó trượt?” Hắn vừa nói vừa trên vết thương của cậu nhẹ nhàng ấn ấn tăm bông, khiến cậu cảm thụ một chút đau đớn.

“Ngày hôm nay có phải là quá ngốc nghếch rồi không? Dùng đầu đi đón cục đá? Cậu luyện Thuyết Đầu Công hay gì?”

Vân Nhạc cắn cắn môi dưới, nói: “Tôi không muốn phải chịu thua Trâu Kiến.”

Văn Dã ném tăm bông trên tay đi, cảm thấy biểu tình căm giận của Vân Nhạc hết sức quật cường. Hắn bất đắc dĩ nhấc hai tay của mình lên, đem chúng bắt chéo với nhau, giúp Vân Nhạc che ở trên đầu: “Tôi nói nhịn ở đây không phải là bảo cậu vẫy đuôi cầu xin với nó, mà là kêu cậu tại thời điểm bị đòn phải biết bảo vệ chỗ yếu hại của mình, chứ không phải đứng ngốc ở đó, đến tận lúc người khác hướng đầu gối của mình mà đạp cũng không biết trước tiên phải quỳ xuống để bảo vệ đôi chân của mình.” Nói đến lúc này, Văn Dã cũng im lặng không nói nữa. Hắn đưa cho cậu tuýp thuốc mỡ, dặn dò lượng cần dùng. Lúc chuẩn bị trở về phòng, Vân Nhạc từ sau kéo kéo góc áo hắn. Hắn quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vân Nhạc từ đâu đó lấy ra một chú người tuyết Giáng Sinh làm bằng mút xốp (), dài khoảng sáu bảy cm, rẻ tiền đến độ ông chủ còn muốn cho không cậu. Cậu đưa cho Văn Dã, chờ Văn Dã nhận lấy còn hỏi: “Đây là cái gì?”

Vân Nhạc chuẩn bị hồi lâu, đối với hắn đáp: “Xin lỗi, tôi ở trường học không phải cố ý tránh né cậu. Cậu đừng tức giận, cũng đừng đuổi tôi đi.”

Văn Dã cầm người tuyết rẻ tiền kia, “Phốc” một tiếng mà bật cười. Hắn không nhịn được mà đâm đâm trán cậu nói: “Cậu không phải là không chịu hạ mình sao? Tại sao đối với tôi lại thành thực như vậy?”

Vân Nhạc thoáng né tránh, đáp: “Cậu rất tốt, tôi biết, hôm nay cậu đã muốn giúp tôi.”

~ Kết thúc chương ~

Truyện Chữ Hay