Vân Cuồng

chương 71: gió mây vần vũ kinh long châu – sinh tử trong nháy mắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thủy Lưu Ly

“Nguy hiểm! Tiểu đệ đệ, ngươi không lầm chứ? Hiện tại công tử nhà chúng ta là đệ nhất công tử của Sở kinh đấy, sao có thể gặp nguy hiểm gì được? Đi đi, đừng gây rối nữa.” Một gã thị vệ giữ cửa một bên đắc ý thổi phồng vài câu, một bên lại tùy ý phất phất tay muốn đuổi người. Thiếu niên tuấn mỹ nghe vậy thì quýnh lên, lập tức một luồng nội lực được thiếu niên ngầm đẩy đi ra ngoài, cũng không quan tâm sự ngăn cản của chúng thị vệ mà bay nhanh lủi vào vương phủ.

“Ái, vị công tử này…” Mấy gã thị vệ té trên mặt đất, thấy vậy đều đồng loạt hô to….

“Vân Cuồng ca ca!” Tiếng gọi của thiếu niên réo rắt vang vọng trong Liễu vương phủ, một đường vừa đi vừa gọi, một bên còn vội vàng chặn đường thị vệ hỏi thăm, rốt cục cũng khiến Tranh vô tình đi qua chú ý.

“Tiểu công tử, ngươi tìm công tử nhà chúng ta có việc gì không?” Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của thiếu niên, Tranh phất tay cho chúng thị vệ đi nơi khác rồi mới tiến lên tiếp chuyện.

“Vân Cuồng ca ca có nguy hiểm, là nguy hiểm liên quan đến tính mạng.” Thiếu Niên vội vàng kéo lấy tay Tranh gấp gáp báo tin, lại không để ý sắc mặt mình đã trở nên ửng đỏ không bình thường, còn đột nhiên ho khan một hồi, ngay cả khóe môi cũng thấm ra một ít máu tươi, thân mình lắc lắc muốn ngã.

“A, ngươi là Bắt Tinh công tử.” Tranh nhận ra thiếu niên là ai, lập tức vội vàng vươn tay đỡ lấy thiếu niên, nhìn trái nhìn phải rồi trực tiếp quyết định đưa người đến thư phòng của Vân Cuồng, thị vệ giữ cửa thấy Tranh là tâm phúc của Vân Cuồng cũng không bước lên ngăn cản.

“Bắc Tinh công tử, ngươi từ từ, bình tĩnh lại đi, ngươi nói công tử nhà ta có nguy hiểm vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Tranh mặc dù vô cùng sùng kính đối với năng lực của Vân Cuồng, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nếu Bắc Tinh Ngạn đã nói như vậy, hơn nữa còn gấp gáp đến mức này, thì nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, cho nên nàng cũng không tránh khỏi hơi lo lắng cho an nguy của chủ tử mình.

Bắc Tinh Ngạn dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói: Tranh tỷ tỷ, ta cũng không giấu giếm ngươi, ta là Thiên mệnh giả, thân thể trời sinh suy yếu, mỗi một lần tiên đoán số mệnh đều phải dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi, cả đời chỉ có ba cơ hội biết được ý trời. Mới vừa rồi khi ta nghĩ đến Vân Cuồng ca ca thì cảm thấy tâm tình buồn bực, trong lòng bất an, mới mạnh mẽ bói một quẻ, kết quả lại là một quẻ đại hung (quẻ cực xấu), quẻ này ngụ ý trong vòng hai canh giờ nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Ta tính không được sẽ xảy ra chuyện gì, nên vội vàng đến thông báo Vân Cuồng ca ca cẩn thận, Vân Cuồng ca ca ở đâu vậy?”

Bắc Tinh Ngạn nhìn xung quanh một vòng, nhưng không phát hiện bóng dáng của Vân Cuồng, không nhịn được lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên.

Trong nháy mắt, Tranh trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tin được.

Thiên mệnh giả! Thì ra thiếu niên này lại là Thiên mệnh giả! Chẳng trách ngay cả công tử cũng không có cách nào hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho hắn. Nắm giữ ý trời, trời muốn hắn chết, hắn không thể không chết!

Những lời đồn đại về Thiên mệnh giả, trên đại lục Long Châu cũng nghe không ít, nghe đồn những lời tiên đoán của Thiên mệnh giả chưa từng sai lần, tuyệt đối đều ứng nghiệm. Tranh không khỏi vội vàng đứng bật dậy: “Xong rồi xong rồi, công tử, công tử vừa mới đi ra ngoài rồi!”

“Cái gì? Khụ khụ khụ.” Bắc Tinh Ngạn vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, lại bởi vì thân suy yếu mà ngã ngồi trở về, còn phát ra một tràng tiếng ho khan liên tiếp.

“Bắc Tinh công tử ngươi đừng vội, uống chút nước.” Tranh thuận tay cầm một ly trà trên bàn đưa cho Bắc Tinh Ngạn. (TT^TT)

Bắc Tinh Ngạn nhận lấy, mới đưa đến bên miệng, lại cảm thấy có một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo từ trong ly trà chui nhanh vào cổ họng hắn, cái chén trong tay cũng vì bất ngờ mà bị hắn buông lỏng,“Phanh!” một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan.

“A!!” Thiếu niên chỉ cảm thấy trong bụng đau đớn như dời sông lấp biển, hai tay lập tức che bụng mình, đau đớn ngã trên mặt đất… (TT^TT)

Lúc này dưới bầu trời đêm, đoàn người Vân Cuồng không tiếng động rơi xuống khoảnh đất bí ẩn gần một khu đại trạch (nhà cao cửa rộng), nàng đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng lại bị một cảm giác nôn nóng, bất an quấn quanh, nàng nhướng mày: Chẳng lẽ là ảo giác? Đi theo phía sau Vân Cuồng, đúng là Ám Dạ Thất Tinh, dưới ánh trăng, thân hình thon dài của nhóm nam tử trẻ tuổi càng thêm anh tuấn, mông lung, chiếu trên mặt đất là bảy cái bóng đen quạnh quẽ.

“Vân Cuồng, Tư Đồ gia chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà, chúng ta tùy tiện phải tới một hai người cũng có thể thu dọn bọn chúng sạch sẽ, cần chi phải tự mình ra mặt như thế này?” Liễu Vô Nguyệt hơi khó hiểu, tầm mắt khinh thường lướt qua khung cảnh tối tăm bên trong đại trạch Tư Đồ gia tộc, mở miệng hỏi.

( ~ thùng rỗng kêu to)

“Đúng vậy công chúa, bọn hắn còn chỗ nào đáng để chúng ta coi trọng đâu, vốn đã không còn mấy người, còn chưa đủ để thiếu gia ta giết, lại thêm sát thần như Nhận ca này nữa, đây rõ ràng là muốn đoạt mối làm ăn của người khác mà!” Liễu Phong thân mật ôm lấy một cánh tay của Vân Cuồng, ai oán nói, đưa đến hàng loạt ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của những người còn lại.

Tiểu quỷ, năm nay ngươi đã mười lăm rồi, cũng không còn nhỏ, làm chi lại dán Vân Cuồng như vậy? Ngươi rốt cuộc còn muốn dính bao lâu nữa hả?

Có điều trừng thì trừng những không có ai dám chọc vào tiểu ác ma như tên Liễu Phong này. Thằng nhãi này ấy mà, rất gian xảo, nhỡ như hắn hưng phấn đạp ngươi vào phòng tắm vị nữ tử nào thì phải làm sao bây giờ?

Liễu nhận ho khan một tiếng, vốn khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn duy trì hình thái cương thi ngàn đời không thay đổi, mí mắt lại không nhịn được giật giật vài cái.

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút mới không xảy ra sai lầm.” Đôi mắt đen láy của Vân Cuồng hơi lóe ra tia sáng không rõ, mỉm cười nói: Thật ra nàng cũng không tính để Ám Dạ xuất động, nhưng sau khi nghe Diệp Thiếu Thu phấn tích, trong lòng nàng không thể không đánh giá lại thế lực trên đại lục một lần nữa, do đó cũng phải thay đổi nhiều kế hoạch để tránh xảy ra sai lầm không đáng có.

“Đừng nói nhiều như vậy, công tử, chúng ta mau vào đi, vào giết bọn chúng đến mức phải kêu cha gọi mẹ!” Liễu Vô Nhai cực kỳ hứng thú nói, ánh mắt lóe sáng như sói đói nhìn thấy một khối thịt lớn béo ngậy! Nâng mắt nhìn quanh, ánh mắt những người khác cũng đều lòe lòe tia sáng xanh, giống hệt một đám sói háo sắc đói bụng nhiều ngày, mà trong đại trạch của Tư Đồ, lại đang giấu một nhóm mỹ nữ chờ bọn hắn đến hưởng dụng. (=.= tác giả miêu tả thật bỉ)

Lần luận võ sinh tử này khiến bọn hắn hưng phấn đến mặt mày rạng rỡ, đã sớm cảm thấy không kiên nhẫn, hôm nay mặc dù chỉ đến để giải quyết hậu quả, nhưng tốt xấu gì cũng được “khai trai”, Liễu Vô Nhai oán hận nghĩ: Không để các ngươi biết sự lợi hại của Ám Dạ Thất Tinh, thì các ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ biết ngồi không sao?

(thật ra ý là lâu rồi mới được giết người đấy, chứ bọn ảnh chẳng muốn làm gì gì đâu, mà trong Tư Đồ gia cũng chẳng có mỹ nữ, à không, phải nói là dù có mấy ảnh cũng không thèm.)

Một bóng đen bỗng dưng từ trong đại trạch Tư Đồ gia lẻn đến trước mặt đám người Vân Cuồng, người đến chính là Liễu Tường đã đi dò la tin tức trở về, chân vừa chạm đất, Liễu Tường đã vội vàng la lên: “Vân Cuồng, sự tình có biến, người bên trong Tư Đồ gia đều chết cả rồi!”

“Đã chết?” Vân Cuồng trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc: Trong cửu tông còn có gia tộc nào có thù hận với Tư Đồ gia sao? Là ai đã ra tay? Lại nói tiếp, sau giờ ngọ, hơi thở của Diệp Thiếu Thu vốn ẩn nấp xung quanh đã không thấy, chẳng lẽ là chàng?

“Đã chết! Hơn nữa tình trạng xác chết còn vô cùng thê thảm, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, nhìn qua giống như bị một đám kiến đục khoét máu thịt, máu chảy lênh láng, vô cùng đáng sợ. Có điều ta kiểm tra một vòng lại không phát hiện bóng dáng của Tư Đồ Hạo Chính, không biết hắn…”

Liễu Tường vừa nói tới chỗ này, phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào phẫn nộ, một tia lửa bỗng dưng vọt lên không trung, sau đó, toàn bộ đại trạch của Tư Đồ gia lập tức bị bao trùm trong màn lửa, thế lửa mãnh liệt, thiếu đốt tất cả mọi thứ!

Cảm giác quỷ dị tràn ngập trong không khí, Vân Cuồng nhíu mày lại: “Đi qua đó nhìn xem!”

Một hàng tám người xẹt qua bầu trời đêm, dóng dáng Vân Cuồng giống như một mũi tên, dẫn đầu chạy qua nơi hừng hực lửa lớn kia.

Gió lạnh ập vào mặt mang theo hơi nóng ngột ngạt và mùi máu thịt bị thiêu cháy, ánh mắt Vân Cuồng nhảy dựng, trong lòng hoảng sợ, trong nháy mắt nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ xẹt qua.

Cao thủ trên Tử Trúc! Tuyệt đối là cao thủ trên Tử Trúc! Nàng dù sao cũng là một cao thủ Tử Trúc, ngũ cảm khá linh hoạt, mẫn cảm, hơn nữa trước đó người nọ không tính che dấu hơi thở của chính mình nên Vân Cuồng đã lập tức phát hiện được, trong đầu không khoải phát ra tín hiệu nguy hiểm, gấp gáp nhắc nhở bảy người còn lại.

Bảy người phía sau nhận được tín hiệu, lập tức chấn động, tập trung tinh thần, rút binh khí, tự giác bày trận, tiến vào trạng thái đề phòng cao độ.

Sắc mặt Vân Cuồng ngưng trọng, bằng thị lực của mình, mặc dù khoảng cách giữa nàng và đại trạch đang bị thiêu cháy của Tư Đồ gia không gần nhưng vẫn có thể nhìn rõ trước đám cháy có hai người đang đứng, một là Tư Đồ Hạo Chính, còn người kia là một nữ tử tuyệt sắc, váy áo sặc sỡ…

Dung mạo của nữ tử kia rất xinh đẹp, giữa trán nàng ta được tô điểm một đóa hoa ba cánh màu đỏ tươi, đẹp đẽ lạ thường. Trên người nàng ta bị bao vây bởi một tầng hơi thở nồng đậm mùi máu tươi, trong mắt tất cả đều là khát máu. Chỉ thấy nàng ta đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, kém theo đó là hình ảnh trong thể Tư Đồ Hạo Chính bị nàng ta nắm trong tay, xuất hiện một đám sâu nhỏ màu bạc, chúng nó đang chen chút phá lớp da thịt trên người Tư Đồ Hạo Chính để thoát ra ngoài, mang theo từng đợt máu đen…

Trong mắt Vân Cuồng chợt lóe kinh ngạc: Nàng nhận ra chúng, chúng là một loại “Cổ độc”, tên gọi là Thiên Băng Phệ Tâm!

Loại sâu độc này nàng chỉ mới nhìn qua một ít tư liệu trên mấy bản ghi chép cũ, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Thứ này một khi xâm nhập vào cơ thể, chúng sẽ sinh sôi nảy nở trong nháy mắt, tốc độ vô cùng nhanh chóng, không chỉ thế chúng còn lấy máu thịt, nội tạng của vật chủ làm chất dinh dưỡng nuôi bản thể. Đến khi vật chủ chết, tình trạng thân xác của vật chủ sẽ vô cùng thê thảm, hơn nữa, trong quá trình bị sâu độc này cắn nuốt, vật chủ sẽ phải chịu đau đớn cùng cực. Đúng là một loại thủ đoạn độc ác, đáng sợ vô cùng!

Kiều nhan của nữ tử mang theo mỉm cười, cánh tay áo vung lên, một luồng nội lực mạnh mẽ quét về phía đám người Vân Cuồng.

“Cẩn thận!” Vân Cuồng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, hai chữ vừa bật thốt, cả người đã nhanh chóng rơi xuống, rồi lập tức sử dụng “Lạc Anh Phiêu Tinh bộ” bàn tay cũng không nhàn rỗi phóng ra ba cây ngân châm, đón đầu luồng kình lực mà nữ tử kia quét tới. Nếu có người cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đầu ba cây ngân châm kia là xác ba con Thiên Băng Phệ Tâm.

Đám người Liễu Nhận được Vân Cuồng nhắc nhở cũng lập tức mượn lực tránh khỏi nguy hiểm, chẳng qua công lực của bọn hắn sao có thể cao thâm bằng Vân Cuồng, cho nên, hai tiếng kêu rên tinh tế vang lên, là Vô Sanh và Vô Vi vì không tránh né kịp nên bị sợi chỉ bạc giấu trong luồng kình lực của nử tử khiến cánh tay bị thương!

Một trận gió ập đến trước mặt hai người, trong mắt Vân Cuồng lộ ra tia sáng lạnh lẽo, vỗ vỗ hai chưởng trên cánh tay hai người họ, nội lực cuồn cuộn vận chuyển, truyền vào thân thể hai người, khiến cả người hai người run rẩy, hai con sâu độc cũng bị chấn, bắn ra khỏi cơ thể hai người, nhưng dù là như vậy, trên cánh tay hai người cũng để lại hai lỗ nhỏ chảy ra máu đen, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhiễm ướt một mảnh vạt áo.

Kình lực mạnh mẽ như vậy, chỉ bằng hai con Thiên Băng Phệ Tâm mềm mại không xương đã có thể làm bị thương hai cao thủ Thanh Trúc, điều này khiến trong lòngVân Cuồng dâng lên một trận hoảng sợ, phải biết rằng Thiên Băng Phệ Tâm hoàn toàn không dễ trừ bỏ, nếu không phải Kinh Thiên bí quyết của nàng là khắc tinh của tất cả các loại độc vật, thì chỉ sợ cánh tay này và thân thể này của Vô Vi và Vô Sanh đã mỗi nơi mỗi ngã rồi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Vân Cuồng càng thêm u ám, hung ác ném cho nữ tử diêm dúa kia mấy ánh mắt giết người, khiến người ta phải sợ hãi.

Nữ tử thấy Vân Cuồng giải quyết được sâu độc của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ sự kinh dị, đến khi nhìn thấy đôi mắt u ám, rét lạnh của nàng (Vân Cuồng) lại khinh miệt nở nụ cười.

“Chỉ là một đứa nhóc còn chưa dài lông mà cũng muốn giết ta? Ngươi có biết bổn tọa là ai không?”

Ánh mắt Vân Cuồng sắc lạnh, giọng nói rét lạnh như băng đá: “Ta không quan tâm ngươi là ai, làm người của ta bị thương thì phải trả giá đắt!”

Nghe vậy, nữ tử ngẩn ra, rồi lập tức phát ra một tràng cười to liên tiếp, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm vậy. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng ta thản nhiên quét qua đám người Vân Cuồng một cái: “Chỉ bằng một chút thực lực ấy mà đã muốn ra tay với bổn tọa? Ngươi chính là Ám Dạ Tinh nhỉ? Chẳng qua chỉ là một tên cao thủ Tử Trúc mà cũng xứng để bổn tọa làm khó dễ ngươi? Bổn tọa rất muốn nhìn xem, ngươi sẽ làm cách nào khiến bổn tọa trả giá?”

Nữ tử diêm dúa dù bận đối phó với nhóm người Vân Cuồng nhưng vẫn thong dong khiêu khích nàng (Vân Cuồng). Hôm nay Vân Cuồng mặc một thân hắc y, thân thể giống như lặng lẽ hòa tan vào bóng tối, khó mà phát hiện tung tích, chỉ để lại một câu mệnh lệnh lành lạnh: “Bày trận, Thiên Cang Bắc Đẩu!”

Vẻ mặt bảy người phía sau Vân Cuồng trở nên kích động, hào quang trong mắt sáng rực, lấy Liễu Nhận làm trung tâm, bóng dáng bảy người đồng loạt xoay tròn xung quanh. Liễu Nhận đảm nhiệm vị trí Thiên Khu, Liễu Tường chiếm giữ Thiên Toàn, Liễu Vô Nhai chiếm giữ Thiên Cơ, còn Liễu Phong thì chiếm giữ vị trí Thiên Quyền, bốn người hợp thành lòng gáo. Trong khi đó, Liễu Vô Nguyệt cũng nhanh chóng giữ vững Ngọc Hành, Liễu Vô Sanh chiếm giữ Khai Dương, còn vị trí Dao Quang do Liễu Vô Vi làm chủ, ba người hợp thành chuôi gáo của chòm sao Bắc Đẩu, bảy người hợp thành trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh.

Trận thế vừa ra, khí thế xung quanh lập tức biến đổi, áp lực mạnh mẽ tản mát như có như không, giống hệt một con rắn độc đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm con mồi.

Ám Dạ Thất Tinh, thì ra là lấy tên bộ trận pháp này mà đặt tên sao, Thiên Cang Bắc Đẩu, mỗi người là một sao, đây mới thực sự là đòn sát thủ cực mạnh của Ám Dạ các!

“A, đây là trận pháp gì?” Nữ tử diêm dúa kinh dị nhìn Thiên Cang Bắc Đẩu, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Ở trong mắt nàng ta, thực lực của những người bên trong trận thế này đều không tính là cao thâm, nhưng cố tình khi hợp lại, lại có thể trở thành một sát trận, khiến một cao thủ Mặc Trúc như nàng ta không thể khinh thường. Trận thế vừa động, chỉ sợ ngay cả cao thủ Tử Trúc cũng phải bỏ xác ở trong đó!

“Quả nhiên có cũng chút thực lực.” Nữ tử diêm dúa cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo: “Có điều ngươi cho rằng chỉ bằng như thế mà cũng có thể thắng được ta sao? Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, giữa chúng ta khác biệt như thế nào, sẽ cho ngươi hiểu trời và đất là không thể so sánh!”

Nữ tử diêm dúa thả người, vọt tới, năm ngón tay giống như có sinh mạng, trong nháy mắt bắn ra bay luồng kình khí mỏng như sợi chỉ, lại sắc bén hơn cả đao kiếm, xé rách khoảng không, ngay cả không khí đều phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

Đám người Liễu Nhận biết người này là cao thủ cực mạnh mà bọn hắn gặp phải từ khi vừa mới xuất đạo tới nay, lực lượng của nữ tử này mạnh mẽ lạ thường, thậm chí có thể trong nháy mắt kết thúc tính mạng của bọn họ, nhưng dù vậy, trong mắt mỗi người bọn họ đều tràn ngập kiên quyết, thậm chí có cả một tia cuồng nhiệt: Cho tới nay đều là Vân Cuồng che chở bọn hắn, đến bây giờ, rốt cục bọn hắn cũng có thể làm này cái gì cho Vân Cuồng, cho dù là chết vì nàng, vậy cũng tuyệt đối là sự tình nguyện của bọn hắn, là sự kiêu ngạo của bọn hắn!

Bảy người không thèm để ý bảy luồng kình lực sắc bén kia, gần như lấy cách thức mạng đối mạng, không màng sống chết mà vọt lên!

“Phập!”

“Phập!”

Tiếng vang da thịt bị đâm trúng vang lên liên tiếp, nhưng thân thể bảy người vẫn mạnh mẽ, vững vàng như tùng bách, hoàn toàn không để ý thương tích đầy mình, hoàn toàn xem nhẹ máu thịt bản thân bị thoát phá, mang theo một thân hơi thở hung ác, xơ xác tiêu điều, trong nháy mắt đã đè ép khí thế của nữ tử diêm dúa kia.

Nữ tử diêm dúa không nghĩ tới bảy người này lại không muốn sống như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, cắn răng mắng một câu, cả người lấy một cách thức quỷ dị vọt lên không trung, khó khăn tránh thoát sát chiêu của bảy người, trong khi trong ngực vẫn phập phồng kinh ngạc.

Một hơi này còn chưa được thở ra, nữ tử diêm dúa đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trên đỉnh đầu có một luồng gió lạnh đáng sợ như xuất hiện từ trống rỗng, sắc bén muốn đâm sau lưng nàng ta một đao.

Phương pháp ẩn nấp thật quỷ dị! Lúc này, nữ tử diêm dúa mới nhớ tới bản thân vậy mà lại quên mất nữ tử tên Ám Dạ Tinh kia, không ngờ nàng (Vân Cuồng) có thể thần không biết, quỷ không hay xuất hiện sau lưng nàng ta như vậy!

Sau đó, nữ tử diêm dúa chưa kịp thở ra, lại không có thân pháp tinh diệu như quái vật Vân Cuồng này, nên hoàn toàn không có cách trở mình, đúng là thời điểm lực lượng trở nên yếu ớt nhất. Vân Cuồng thừa dịp này xuất hiện, đây tuyệt đối là cơ hội ám sát tốt nhất, cho dù là người có công lực cao gấp hai lần nàng (Vân Cuồng) cũng hoàn toàn không có bất ngờ mà mất mạng dưới một đao này. Tính toán tinh diệu đến mức khiến người ta phải mở miệng ca ngợi!

Nữ tử diêm dúa kinh hãi thét lớn một tiếng, vang vọng cả chân trời, bỗng dưng trở tay đánh ra một chưởng, dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi, một phát bắt được chủy thủ của Vân Cuồng, nhanh chóng vọt lên không trung, xoay tròn, thân hình như một con quay, nương theo lực chém của Vân Cuồng mà thoát ra ngoài. Khả năng ứng biến mạng mẽ, công lực cao thâm khiến Vân Cuồng cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Trong lòng Vân Cuồng trầm xuống, một kích này nếu bỏ lỡ, thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội nữa.

Bảy người Ám Dạ Thất Tinh đồng loạt ngã trên mặt đất, không quan tâm cả người mình vẫn còn chảy máu, vừa muốn vọt người lên, đã bị Vân Cuồng quyết đoán vung tay: “Đi!”

Một kích giết chết, nếu không chỉ có thể lui, đối mặt với cao thủ như thế, cứ tiếp tục đánh bừa sẽ càng tạo thêm những tổn thương không cần thiết, cho nên Vân Cuồng sáng suốt quyết định lui lại.

Chỉ tiếc nàng muốn lui, nhưng lại có người không muốn cho nàng lui.

Nữ tử diêm dúa che miệng vết thương sâu trên mặt, để máu tươi không tiếp tục chảy ra, là một người chú trọng dung mạo, nàng ta gần như đã bị chuyện này chọc tức muốn ngất.

Dựa vào thân phận của nàng ta vậy mà hôm nay lại bị mấy tên tiểu bối làm bị thương, điều này tuyệt đối ảnh hưởng đến thể diện của nàng ta, cho nên nàng ta sao có thể nhẫn nhịn cơn tức này được? Hơn nữa, giao thủ mấy chiêu, tuổi tác, trí tuệ, thân pháp và võ học tinh diệu của Vân Cuồng đã khiến nàng ta nảy sinh sợ hãi, hiện tại, tuy rằng Vân Cuồng vẫn chưa đủ đế khiến nàng ta coi trọng, nhưng ai biết được, tiếp qua mười năm, nử tử này có thể trưởng thành bộ dạng gì? Do vậy, tiểu nha đầu này tuyệt đối không thể giữ lại!

Trong mắt nữ tử diêm dúa lóe ra tia sáng lạnh lẽo, sát ý cuồn cuồn nổi lên: “Tuy rằng bổn tọa nhận lời người khác không lấy tính mạng của người, nhưng không ngờ ngươi lại không biết điều như vậy, cho nên, đừng trách bổn tọa tâm tư ác độc!”

Thân hình vừa động, bàn tay nhìn như vô hại của nữ tử diêm dúa cào ra mấy tiếng bén nhọn trong không trung, giây lát sau, cách chỗ Vân Cuồng chưa tới ba thước, đôi tay kia đột nhiên biến thành màu xanh đen, giống hệt đôi tay của quỷ dữ, vô cùng chuẩn xác đâm tới trước ngực Vân Cuồng!

Vân Cuồng chỉ cảm thấy trước người có một luồng gió lạnh xẹt qua, hoa mắt, bóng dáng nữ tử diêm dúa đã nhanh chóng lại gần, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh: Không ngờ võ công của nữ tử này đã mạnh đến mức này! Khí thế sắc bén, mãnh liệt vô tận vọt lại gần, Vân Cuồng cảm thấy cả người như rơi xuống biển sâu, thân bất do kỷ (không thể tự làm chủ), bốn phương tám hướng đều là áp lực, đè nén, vây chặt, không chừa đường sống. Mắt thấy năm ngón tay kia sẽ đâm vào, bóp chặt trái tim trong lồng ngực mình…

Truyện Chữ Hay