Ván Cược

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Thư Đức nôn nóng không yên đi tới đi lui trong phòng, Lộ Thủy Quan Âm đi chặn đường khử Thiết Ngưu đến nay vẫn chưa về, bây giờ còn đột ngột nghe tin khâm sai Thiết Du phái binh bao vây Liễu Hương viện, tuy rằng muốn tự mình đem khối mặc ngọc kia trình lên trên nhưng lại lo lắng thân phận của gã đã bại lộ.

Lộ Thuỷ Quan Âm không chỉ mang một thân mị công có thể nói là thiên hạ đệ nhất mà võ công của nàng cũng không tầm thường, nhưng đến nay vẫn chưa truyền về bất luận tin tức gì chắc hẳn đã lành ít dữ nhiều. Vậy hiển nhiên Thiết đại quan nhân thâm tàng bất lộ kia đã dò xét gã rồi truyền tin cho khâm sai, bằng không sao vô duyên vô cớ y lại phái binh bao vây Liễu Hương viện?

Nếu như lúc này có ai thấy Trương Thư Đức, nhất định không tin gã chính là tên tiểu cữu tử của thái thú thường ngày kiêu ngạo cợt nhả. Vẻ mặt biểu cảm cẩn thận suy xét chứng tỏ gã đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn.

Sao đây? Nếu như sự tình bại lộ, đến lúc đó gã phải gánh trách nhiệm là việc không thể tránh khỏi, ví bằng gã không muốn đến hình đường thỉnh giáo bản lĩnh, nhất định hiện tại phải lấp kín tất cả lỗ hổng.

Thế nhưng ám sát khâm sai là tội danh không nhỏ, nếu gã thất thủ bị bắt…

Trương Thư Đức trong lòng cân nhắc thiệt hơn nhưng trước sau vẫn không tìm ra cách giải quyết tốt nhất, cho đến lúc thuộc hạ truyền tin trong sài phòng ở hậu viên của Lưu Hưu viện phát hiện thi thể của Lộ Thủy Quan Âm.

.

Bên này, Hoàng Phủ Du cũng đang cau mày suy nghĩ.

Cái đồ ngu ngốc kia không biết chạy đi đâu. Hỏi khắp một lượt từ già đến bé của Lưu Hương viện cũng không ai biết. Trong sài phòng ở hậu viện phát hiện thi thể của nha hoàn Tiểu Thúy, qua xem xét đã nhận ra nữ tử ấy là Lộ Thủy Quan Âm lưu lại tiếng xấu trên giang hồ. Tạm thời không đề cập tới Lộ Thủy Quan Âm vì sao trá thành nha hoàn ẩn thân trong phủ thái thú, bản lĩnh có thể chen vào hàng nhị lưu cao thủ như Lộ Thủy Quan Âm lại bị người khác vặn gãy cổ giống như vặn cổ trẻ con, phụ cận Nhạc Dương có ai có công lực dễ dàng đoạt đi tính mệnh của yêu nữ này? Có quan hệ như thế nào với việc con trâu ngốc kia mất tích? Vì cái gì thuộc hạ của y được xưng là thiên hạ đệ nhất mật thám rốt cuộc vẫn không tra ra được Thiết Ngưu ở đâu?

Vừa nghĩ đến con trâu ngốc kia rất có thể bị người ta chém thành vài khúc cho vào bao tải vứt xuống hồ Động Đình thì trong một góc nào đó…

“Cộc cộc”

“Ai!” Hoàng Phủ Du kinh hãi, y vậy mà không nghe thấy tiếng bước chân! Là người này công lực bất phàm hay là y thất thần quá mức! Nghĩ tới đây, kinh ngạc đột biến lửa giận! Y không thể tin được đường đường Lịch vương vậy mà để một con trâu vừa dốt vừa ngu vừa đần còn vô liêm sỉ đi phiêu kỹ bậy bạ làm cho mất hết trấn định lãnh tình trước kia! Chết tiệt!

“Thiết đại nhân, tiểu nhân Trương Thư Đức có chuyện quan trọng muốn trình báo.”

Trương Thư Đức…, hừ.

“Vào đi” Bản vương muốn nhìn ngươi có thủ đoạn gì, dám lớn mật chạy đến trước mặt ta.

“Tạ ơn đại nhân.” Cửa bị mở ra, Trương Thư Đức tay nâng một hộp trang sức tinh xảo khom lưng đi vào.

“Khụ, Thiết đại nhân, hôm nay tiểu nhân trong lúc vô tình từ một nghệ nhân nhận được vật báu khó lường trên tay. Tiểu nhân hoài nghi là vật trong cung, đặc biệt đưa tới để đại nhân xem qua.” Trương Thư Đức đến gần bên người Lịch vương trong vòng ba bước.

Du khẽ gật đầu, khoát tay ý bảo gã mở hộp ra.

Vẻ mặt kinh sợ của Trương Thư Đức hiện lên chút tươi cười, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng ti) mở hộp ra.

Đưa mắt liếc qua vật trong hộp, Du đưa tay che miệng ngáp một cái.

“Là cái này?”

“Vâng, đại nhân. Người xem chất liệu này, tài nghệ này, vô nhất bất tinh, vô nhất bất mỹ (không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không đẹp). Hơn nữa bên ngoài vòng bát quái còn khắc một vòng chữ…” Trương Thư Đức lại tiến lên trước một bước.

.

Coi thần thái của vị khâm sai, vật này có lẽ là đồ dỏm, may mà bản thân không có tùy tiện đem cái thứ này trình lên trên, bằng không hẳn sẽ làm thành trò cười. Trong lòng Trương Thư Đức thấy may mắn. Ngẫm lại xem cũng đúng, vật trọng yếu như thế làm sao tùy tiện lưu lạc dân gian. Tiền Tam kia nói là một quý nhân khờ khạo cho hắn, có quý nhân nào ngốc đến độ phiên vân phúc vũ (mây mưa thất thường) tùy tiện đem vật báu như thế tặng người? Thôi, cho dù là đồ dỏm, nếu như có thể tạo thời cơ cho việc khác thì cũng xem như đáng giá.

Dường như Du mất đi sự cảnh giác, mặc cho gã tới gần cũng không lệnh ngừng lại.

“Nga, vậy sao, mà trình lên để bản quan nhìn một cái xem.” Thanh âm lười biếng không chút hứng thú.

Trương Thư Đức nâng hộp trang sức cao hơn đỉnh đầu, trình đến trước mặt Hoàng Phủ Du.

Du đưa tay tùy ý lấy ra khối mặc ngọc trong hộp, lật qua lật lại trong tay, tựa như đang xem xét chữ khắc trên vòng ngoài khối mặc ngọc – kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên y đã nhận ra đây chính là vật y cho con trâu ngốc kia, nhưng hắn đem ngọc bội vua ban đi đổi lấy một cục bột!

Ngay lúc này! Trương Thư Đức cầm hộp trang sức trong tay hướng về Hoàng Phủ Du đang ngả người trên ghế, đồng thời rút đoản kiếm từ trong tay áo nhắm ngay ngực họ Hoàng Phủ kia mà đâm.

Mặc kệ cái tên khâm sai này có biết võ nghệ hay không, mình bất ngờ tấn công, hành động sấm vang chớp giật như vậy tất khó có thể thoát được! Trương Thư Đức tự tin mười phần.

Phốc!! Đoản kiếm cắm vào trong vật.

Trường Thư Đức ngẩng đầu, mất thấy Hoàng Phủ Du vẫn không đổi thế, ngả người trên ghế dựa nhìn gã mà mỉm cười. Đoản kiếm của gã đích thực đã cắm vào, nhưng là cắm vào hộp trang sức, mà hộp trang sức ấy lại đang bị Hoàng Phủ Du cầm ở trong tay. Nói cách khác, không phải gã dùng kiếm đâm đúng mục tiêu, mà là Hoàng Phủ Du đem hộp trang sức đến trước đoản kiếm của gã, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi một chút. Thản nhiên ra làm sao?! Lại còn công lực như thế nào!

Dần dần, Trương Thư Đức không thể khống chế tay ngừng run rẩy. Người này trên giang hồ tuyệt đối không phải một tiểu nhân vật, công lực của y cũng tuyệt đối không thua kém nhị lưu cao thủ. Nhưng khâm sai này… y là ai? Chẳng lẽ, chẳng lẽ người thoạt nhìn ngốc ngốc hồ đồ kia đích thực là hoàng tử, mà người này là bảo tiêu của hắn. Thân phận của khâm sai chỉ là muốn che giấu? Vì cái gì hoàng tử muốn tới đây? Lẽ nào bọn họ đã biết…

Ngay cả một lời cũng không lưu, Trương Thư Đức lập tức xoay người hướng cửa phóng đi. Nếu như gã cấp báo việc này lên trên, nói không chừng gã còn có thể lập công chuộc tội.

“Bản vương còn chưa có hảo hảo cảm tạ ngươi đem ngọc bội vật quy nguyên chủ, ngươi sao đã đi rồi?”

Thanh âm từ trước mặt truyền đến, người vừa ngồi trên ghế tựa hiện thời lại mang vẻ mặt tươi cười cùng dáng điệu ung dung điềm tĩnh hào hoa phú quý đứng ngay trước cửa.

Trương Thư Đức chưa từng hối hận đến vậy!

Gã có mắt như mù, vậy mà không nhìn ra thân phận thực sự của người này! Ung dung như vậy, phi phàm như vậy, tướng mạo như vậy, ngoại trừ Lịch vương Du trong truyền thuyết còn có thể là người phương nào? Thật sự là bởi vì cái tên quan gia ngốc nghếch hồ đồ kia luôn mồm gọi “A Du, A Du”, khiến cho không ai nghĩ ra Du này chính là Du kia. Có hoàng tử nào lại tùy ý để thuộc hạ gọi y như vậy? Trừ phi người nọ danh vị còn lớn hơn so với y!

Không nhịn được, “Đại quan gọi Thiết Ngưu kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Thoáng sửng sốt, Du không nghĩ tới gã ở thời điểm này đột nhiên hỏi vấn đề ấy, ngẫm lại, trên mặt hiện lên nụ cười giả tạo giễu cợt người.

“Ngươi nói Thiết Ngưu? Hắn là nhi tức (con dâu) duy nhất của đương kim thánh thượng Đại Á hoàng triều Sùng Đức đế, đệ nhất vương phi của bản vương.”

Biểu tình trên mặt họ Trương khiến ác ý khoái trá trong mắt Lịch vương càng tăng.

Trương Thư Đức tuy rằng đã biết bí mật này, cũng có may mắn bái kiến Lư sơn chân diện mục [](bộ mặt thật) của “phu phụ” Lịch vương, nhưng thật đáng tiếc, gã vĩnh viễn không có cơ hội nói chuyện này cho người khác nghe.

“Vừa lúc bản vương có chút việc muốn hỏi ngươi, mà bản vương cũng tin ngươi thấy chút cực hình của hoàng thất xong, sẽ khiến ngươi khẩn cấp nói hết toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn sự tình.” Du mỉm cười trở tay mở cửa, bên ngoài có hai kẻ phục trang phu canh (người đi tuần đêm điểm canh) đứng sẵn, tựa hồ đã đợi thật lâu.

.

Phủ thái thú Nhạc Dương dậy chút phong ba không lớn không nhỏ. Tiểu cữu tử của thái thú đột nhiên biến mất, tiểu thiếp cũng tự uống thuốc độc chết ở trong phòng. Có điều người của phủ thái thú cũng không vì thế làm ra việc lớn gì, tựa như tiểu thiếp của người thường vong thân, một chiếc áo quan mỏng, mấy người đưa tang đem tiểu thiếp đi mai táng. Chuyện Trương Thư Đức biến mất cũng chỉ bị nói thành cữu gia vì chị ruột qua đời liền lánh khỏi Nhạc Dương tìm cách lập nghiệp. Chưa được hai ngày, quý phủ thái thú đã nhanh lấy lại sự bình ổn.

Thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu từ phòng khách quý đi ra lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, thoát lực nhưng lộ vẻ an tâm đi về hướng hậu viện. Xa xa, phu nhân kết tóc cùng y đang được nha hoàn dìu đỡ nghênh đón y.

“Quan nhân, không sao chứ?” Ngô phu nhân quan tâm đi đến bên người trượng phu.

Ngô Thái thú gật đầu, khuôn mặt gượng gạo nở nụ cười, “Hai năm nay khổ cho nàng rồi.”

“Thiếp thân vô sự, chỉ cần quan nhân bình an… . Khâm sai đại nhân không có làm khó dễ người sao?”

“Không có. Ta đã bẩm báo cho Thiết đại nhân mọi việc biết được, Thiết đại nhân nói…, nói ta có khả năng sẽ vì sao nhãng cương vị mà bị giáng chức, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Khâm sai đại nhân là người công minh, không có đặc biệt làm khó dễ ta. Nàng không cần lo lắng.” Ngô thái thú kéo thê tử vào lòng, luôn miệng nói: tất cả đều đã trôi qua, tất cả đều đã trôi qua.

Ngô phu nhân tựa đầu vào trong lòng trượng phu.

.

Từ miệng của Trương Thư Đức biết được đêm đó Thiết Ngưu đúng là xuất hiện ở Lưu Hương viện, do Lộ Thủy Quan Âm chặn đường muốn hỏi khẩu cung hắn, nhưng sau đó bởi vì họ Trương không có ở hiện trường, vậy nên Thiết Ngưu ở nơi nào vẫn còn là câu đố. Con trâu ngu xuẩn kia chạy đi đâu! Lưu Hương viện trước trước sau sau trên trên dưới dưới đều đã bị y quật lên ba thước đất, phát hiện sáu bộ thi cốt, cũng không có cái nào của Thiết Ngưu. Đến giếng nước bị y tát cạn, cũng không thấy được một cọng lông trâu. Có điều, vậy có phải hay chăng tính mạng Thiết Ngưu không việc gì?

Du không biết là nên cười hay nên khóc. Hắn sẽ không thực sự lạc đường ở hồ Động Đình đấy chứ? Hay là được người nào cứu? Ngay lúc Du sai người tra rõ toàn bộ những nhân vật có tăm tiếng ra vào địa phận Nhạc Dương gần đây, Trích Tinh các các chủ Tiểu Vi truyền đến tin tức rằng Hộ Quốc tướng quân đi thuyền dạo chơi đến Động Đình.

“Hắn có ra ngoài? Sao ta không biết.” Du đứng chắp tay trước cửa sổ, đưa lưng về phía Thái Tiểu Vi.

“Bẩm vương gia biết cho, sau hôm ngài rời kinh thì Hộ Quốc tướng quân vào triều thỉnh cầu thánh thượng chuẩn cho lão một tháng hồi hương. Bây giờ hoàng triều nội ngoại yên ổn, thánh thượng liền chuẩn cho tấu chương của tướng quân.”

Trầm tư một lúc, “Ngươi cho rằng hắn biết việc ta xuất hành không?”

“Này…, thuộc hạ không dám khẳng định. Nhưng thủ hạ của tướng quân cũng không ít, khó bảo toàn lão không nghe được một ít phong thanh.”

Cùng là Động Đình, cùng một thời gian, là trùng hợp đơn thuần, hay…? Trên mặt Lịch vương Hoàng Phủ Du xuất hiện biểu tình âm trầm.

“Thám thính lại!”

“Vâng.” Thoáng do dự, Tiểu Vi mở lời: “Vương gia, việc nào trọng, việc nào nhẹ?”

“Ngươi cho rằng thế nào?” Du xoay người, thản nhiên cười.

“Thuộc hạ không biết.” Tiểu Vi quỳ xuống

Nhìn chăm chú đỉnh đầu thuộc hạ, thanh âm của Du tuy nhẹ nhưng trọng.

“Nhớ kỹ, trước khi ta không có căn dặn khác, Thiết Ngưu vĩnh viễn là vương phi của Lịch vương!”

“…Thuộc hạ rõ.” Môi run run, Tiểu Vi cúi đầu đã thấp càng thấp hơn.

.

Chính ngọ ngày hôm sau, Hoàng Phủ Du trong đám người hỗn loạn, xem Hộ Quốc đại tướng quân đi thuyền dạo qua hồ Động Đình. Vì đề phòng thuyền khác chặn đường, thuyền tướng quân đi dạo xung quanh hồ có bốn thuyền nhỏ theo hộ vệ, trên bờ cũng do quan phủ địa phương phái châu binh (binh lính trong vùng) canh giữ ở bên bờ. Gặp phải sự tình hoàng thân quốc thích hoặc đại quan đi tuần, quan viên phụ trách khổ sở làm đủ công tác an toàn, bề ngoài là việc hộ giá này để có thể bảo vệ các đại lão thái gia, kỳ thực trong lòng thầm nghĩ bọn họ nhanh nhanh đi qua miễn cho xảy ra hai ba việc mà đánh mất mũ quan trên đầu mình. Trên cơ bản mà nói, quan viên phụ trách ghét nhất cái loại đội ngũ đi tuần này, tốn tiền lại phí sức còn cả hao tổn tinh thần, mà còn chả vét được cái ích lợi gì!

Chỉ một lần hồi hương, thật đúng là gióng trống khua chiêng. Mà, trông kìa… hai con thuyền đồ sộ hai tầng đi song song, đại khái muốn che giấu hành tung cũng khó.

Trên thuyền lớn xuất hiện bóng người, Du nhận ra một trong số đó chính là nữ tế (con rể) của Hộ Quốc đại tướng quân Âu Dương Phụ Thiên, nhờ chút bóng thừa của thái sơn nhạc phụ mà được giữ vị trí đầu mục phòng giữ kinh thành. Xem như là một người an phận, không có chỗ nào đặc biệt, đại danh hình như gọi… Trịnh Trường Tắc? Phu phụ tướng quân cùng nữ nhi không có lộ diện, nhưng thấy bóng người mơ hồ qua tấm lụa mỏng ở cửa sổ lầu hai, chắc là phép tắc nữ nhi không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ có thể thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ.

Bởi vì là chuyện tư, nên mặt hồ không bị giới nghiêm, thuyền lớn thuyền nhỏ vẫn lai vãng trên hồ, chỉ có điều đều tránh xa hơn thuyền của tướng quân hơn một trượng. Không đúng, có một chiếc thuyền lá đang đi với tốc độ cực nhanh nhằm vào phía thuyền tướng quân.

Ha hả, có náo nhiệt để xem rồi. Du tìm một cây đại thụ, dựa lưng vào, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trêu cười chuẩn bị xem trò vui.

.

Đội thuyền hộ vệ cũng đã chú ý tới thuyền ấy, có người đứng ở đầu thuyền giương giọng quát bảo ngừng lại. Thuyền ấy vẫn giữ tốc độ như cũ.

Người trên thuyền lớn cũng đã cảnh giác, châu binh bên bờ trong lòng bắt đầu thở dài, phiền phức tới rồi!

Chờ một chút! Du đột ngột đứng thẳng lên.

Người hùng phong vạn trượng đứng đầu thuyền đón gió kia…

Thiết Ngưu?!

~~

[] Nguyên văn: 庐山真面目

“Lư sơn chân diện mục” là một điển tích được lấy trong bài thơ “Đề Tây lâm bích” của Tô Đông Pha (Tô Thức), biểu thị cho một sự việc đã rõ ràng.

Truyện Chữ Hay