Ván Cược Tình Yêu

chương 32: căn cứ dưới nước (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khán phòng rộng lớn, sàn và tường đều được ốp cẩm thạch trắng xa xỉ, không gian được bao trùm bởi màu trắng thuần túy băng lãnh. Đối diện với vị trí của cô là hai hàng ghế bằng vàng, lấp lánh dưới ánh đèn chùm pha lê. Mỗi người ngồi trên ghế đều mang vẻ lạnh lùng trầm tĩnh. Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại ở chiếc ghế đặt ở vị trí cao nhất, cũng là chiếc ghế sa hoa và đồ sộ nhất. Thân ghế được chạm khắc những hoa văn rất lạ, nhưng mỗi đường nét đều vô cùng đẹp đẽ, tinh tế mê người, hai tay ghế là mình rồng uốn lượn. Tất cả đều được làm bằng vàng ròng. Bức tường bằng cẩm thạch chắc phía sau càng làm nổi bật sự sa hoa của nó. Đính trên bức tường là biểu tượng cú rất lớn màu đen. hai mắt nó phát ra thứ ánh sáng đỏ rực, nhìn qua đã đủ khiến lòng người kinh hãi. Còn có, tấm thảm trải ghế là da của một con báo trắng, Anh Tử ngồi trên đó, váy đỏ dài tới đầu gối, tôn lên nước da trắng ngần. Hai chân thon thả bắt chéo lên nhau, mắt nham thạch sau lớp mặt nạ ánh lên tia điềm tĩnh âm trầm. Bạc môi khẽ nhếch, cười như không cười, một tay cầm ly rượu Macallan, tay còn lại yên vị trên đầu rồng. Chiếc nhẫn hình con cú ở ngón trỏ lóe sáng. Tất cả đều cho thấy uy quyền của một nữ hoàng. Hai bên trái phải cũng là hai người phụ nữ, một người đang nghịch nghịch mấy lọn tóc tím bạc của chính mình, còn người kia thì ngả người vào thành ghế, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần. Cả hai người đều đeo mặt nạ, chỉ có điều mặt nạ của họ làm bằng bạc. Nếu Thanh Lam đoán không nhầm, đó chính là Đệ Nhị.

- Chị hai.

Cả Kevil và Thanh Lam đồng thời lên tiếng cúi chào.

- Được rồi.

Thanh âm đều đều không biểu đạt cảm xúc, Kevil ngẩng đầu rồi ngồi lại chiếc ghế phía bên trái, Thanh Lam đứng phía sau cậu. Tất nhiên, cô cũng ý thức được thân phận của bản thân thực chất không có quyền tới những buổi họp tầm cỡ như vậy của Owl. Thanh Lam lúc này mới để ý thấy, sau Đệ Nhị có bốn chiếc ghế trống, hai cái bên phải và hai cái phía bên trái Chắc hẳn có ba trong số bốn vị trí đó là của Tam Thuật, nhưng còn chiếc ghế thứ tư là của ai? Không gian rơi vào trầm mặc, được một lúc thì cửa lớn mở ra, A Phụng đi đầu, theo sau là hai người vệ sĩ cao tao đang kéo theo một người phụ nữ còn khá trẻ.

- Chị hai, em đã đưa người tới, có thể bắt đầu rồi.

- Về vị trí.

- Vâng.

A phụng nhận lệnh liền tiến thêm mấy bậc cầu thang, ngồi lại chiếc ghế bên cạnh người có mái tóc tím bạc. Thanh Lam trợn mắt, cô ấy là một trong ba Tam Thuật? Anh Tử trút cạn ly rượu, buông tay để nó tự do rơi xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh. Cô đứng dậy, không nhanh không chậm bước từng bậc cầu thang, càng ngày càng lại gần người phụ nữ trẻ.

- Lâm Diệp Anh, là trẻ mồ côi. Năm nay tuổi, nhân viên kế toán của một công ty bất động sản nhỏ. Chồng mất một năm trước, hiện ở cùng con trai tuổi và mẹ chồng. Hoàn cảnh của cô đúng là đủ bi thương.

Anh Tử thì thầm vào tai cô ta, hơi thở nồng nồng mà tràn ngập nguy hiểm. Diệp Anh nâng lên đôi mắt mọng nước, gương mặt tội nghiệp như một con thú yếu đuối đang giằng co giữa hai bờ sống chết.

- Xin chị tha cho tôi, tôi không muốn chết. Tôi đã cứu chị mà. Sao lại đối xử với tôi như vậy?

- Cứu tôi?

Anh Tử nâng cao giọng, rồi bật cười lạnh lẽo.

- Sai lầm của cô chính là đã cứu tôi.

Dứt lời liền quay sang một người đang bị trói ngồi ở ghế, tùy tiện đưa tay ra. Người kia hiểu ý, lấy một khẩu súng lục đặt vào tay Anh Tử.

- Đừng...đừng làm thế.

Diệp Anh càng sợ hãi, Anh Tử càng thêm thích thú. Đôi mắt nham thạch vẩn đục khát máu. Cô dùng đầu súng nâng cằm Diệp Anh lên, giọng trầm lạnh

- Cô đã nhìn thấy dung mạo của tôi?

- Vâng.

- Đó là lí do cô phải chết.

Đùng!

Tiếng súng vang lên, máu túa ra từ bàn tay mảnh khảnh của Diệp Anh, mùi hương tanh nồng nhanh chóng khếch tán khắp không gian.

- Không....không....thể...đau quá....

Thanh lam chứng kiến cảnh đó mà không khỏi ớn lạnh. Người phụ nữ này quá mức đáng sợ. Chí ít đó cũng là người đã cứu chị hai, tại sao cô ấy có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

- Cô đã nhìn thấy dung mạo của tôi?

Anh Tử lặp lại câu hỏi đó lần nữa. Ngoại trừ Thanh lam là lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên, xung quanh, ai cũng coi đó như là điều hiển nhiên phải thế.

- Vâng.

Diệp Khanh yếu ớt đáp lời, gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm trên trán, máu ở bàn tay trái vẫn không ngừng chảy ra.

Đùng!

Thêm một viên đạn nữa, lần này là vào bắp đùi. Rồi lại một viên vào bàn tay bên phải. Tiếng hét, tiếng rên rỉ, mùi thuốc súng, mùi máu, mùi địa ngục trộn lẫn vào nhau. Thanh Lam đưa tay sờ lên trán, đôt nhiên nhận ra chính mình cũng đang toát mồ hôi.

- Cô đã nhìn thấy dung mạo của tôi?

- V...âng...

Diệp Anh gục mặt xuống, nước mắt và máu hòa trộn lẫn nhau, làm ướt nhèm chiếc áo sơ mi công sở. Thanh Lam hơi nhíu mày, đón chờ một tiếng súng tiếp theo. Nhưng không, Anh Tử không nổ súng, cô vứt khẩu súng lục xuống sàn, cười nửa miệng

- Vậy cô thử nói xem, dung mạo ấy như thế nào?

Mọi thứ lặng đi, Anh Tử cũng không vội. Nhưng Thanh Lam thì có chút sốt ruột, cô rất muốn biết dung mạo thực sự của chị hai. Rất nhiều người ngoài kia cũng như vậy. Chị hai rất đẹp. Đó là điều người ta vẫn đồn đại. Nhưng trên thực tế, chưa ai biết đươc điều đó.

- Tôi...không..thể..nói.....

- Tại sao?

- Không...có...từ...nào...diễn tả được....

Diệp Anh yếu ớt trong tràng cười giòn giã của Anh Tử.

- Tuyệt thật!

- Aaaaaaaaaaa.....

-Á!

Cùng với câu tán thưởng lạnh lùng, hai ngón tay của Anh Tử lao về phía trước, gọn gàng móc đôi mắt của Diệp Anh ra. Đồng tử bê bết máu còn nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Diệp Khanh thét lên một tiếng đau đớn tê liệt còn Thanh Lam chỉ kịp "Á" một cái rồi ngã gục xuống sàn, hai mắt mở to nhìn cảnh tượng đáng sợ kia. Lưỡi dao sắc bén kề chặt vào cổ Diệp Anh, cô gằn mạnh từng chữ:

- Cô đã nhìn thấy dung mạo của tôi?

- K...h..ông..

Đó có lẽ là từ cuối cùng mà Diệp Anh có thể nói được. Sức đề kháng yếu, cơ thể suy nhược sau ba phát bắn cùng với việc mất quá nhiều máu, thêm sự đau đớn kéo dài, cô chắc chắn không còn trụ thêm được bao lâu. Anh Tử nhếch khóe miệng, thả đôi đồng tử đỏ ối xuống sàn

- Cuối cùng cũng có thể thông minh ra một chút. Tiếc là, quá muộn....

Xoẹt!

Đầu Diệp Anh bị lưỡi dao cắt lìa khỏi cổ, rơi xuống sàn, máu phun xối xả. Tuyệt nhiên, những người có mặt đều giữ vẻ mặt điềm nhiên như không có gì xảy ra. Thanh Lam ghì chặt bụng, cố đè nén cơn trào ngược từ dạ dày, mặt cắt không còn giọt máu, tầm mắt mông lung phản ánh cảnh tượng kinh hoàng phía trước. Máu loang lổ một khoảng rộng, nổi bật giữa nền cẩm thạch trắng tinh.

- Chị hai, mời.

Cô hầu gái bưng đến một chậu nước trắng đục như giữa, lẫn với những cánh hoa hồng đỏ sậm. Anh Tử cởi bỏ áo choàng đã vương vài vệt máu, thả xuống sàn. Đặt tay vào chậu nước hoa hồng, cất giọng uy quyền

- Nói dối, là cách thức tự bảo vệ tốt nhất. Nhưng trong một số trường hợp, nói dối, cũng là cách đi đến cái chết nhanh nhất. Jack, chắc cậu hiểu ý tôi.

Người được kêu là Jack đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị quỳ trên đất. Gương mặt trầm trầm vô cảm của anh ta khiến Thanh Lam cảm thấy khâm phục. Dù cho biết bản thân sắp mất mạng cũng không hề nao núng hay sợ sệt van xin như những người bình thường. Hay phải chăng, mỗi một thành viên của Owl đều có tác phong như vậy. Không lẽ, tàn sát một mạng người chỉ vì muốn cho thuộc hạ một minh chứng?

- Đứng dậy đi, lần sau hãy biết đường mà hành động.

- Tôi hiểu.

Anh Tử quay người tiến về phía vị trí của mình, trước khi đi qua Thanh Lam, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, có chút không hài lòng

- Người của Owl mà thần kinh dễ đứt tới mức này, còn ra thể thống gì.

Sau lướt nhẹ ánh mắt qua Kevil như cảnh cáo cậu quản lí người của mình cho tốt. Thanh Lam vội vàng đứng thẳng người. Anh Tử ngồi trên ghế, nâng ly rượu đã được rót sẵn, giơ xuống bên dưới như một lời mời rượu. Từng cử chỉ, đường nét đều tỏa ra khí chất bá vương. Lời nói ra, lại như thể nói với một mình Thanh lam

- Miễn là thiên đường, thì ắt hẳn có màu trắng. Miễn là địa ngục, thì chắc chắn tồn tại bóng đêm. Còn chúng ta, Owl- có màu trắng mà không phải thiên đường, có bóng đêm nhưng sâu hơn địa ngục. Nơi chúng ta đang đứng, đang tồn tại....

Ngừng một chút, Anh Tử xoay người đưa ly rượu về phía biểu tượng Owl trên bức tường, giọng cô khàn khàn lạnh lẽo

- Tôi gọi nó là tận cùng của cái chết.

Truyện Chữ Hay