Thấy sắc mặt Cola trầm xuống, vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn minhg chằm chằm, tôi chợt rùng mình một cái, ánh mắt dao động không biết nên nhìn nơi nào, quanh co nói: "Ha ha, cái này không phải anh rất quen thuộc sao, vậy thì tự mình đỡ, đỡ lấy nó đi——".
Lòng tốt quả nhiên đều sẽ trở thành con lừa béo phệ. Có trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối là một hot girl thuần khiết, chỉ muốn đỡ “tiểu Cola” giúp ai đó mà thôi.
Cola hít sâu, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Xoay qua chỗ khác!"
Tôi vội vàng xoay người, sống lưng thẳng tắp. Quỷ khó chịu, cũng không phải chưa từng thấy qua bao giờ, che che giấu giấu làm gì chứ. Toilet kia vốn là toilet tự động, cho nên vừa nghe thấy tiếng xả nước, báo hiêu người nào đó đã giải quyết xong, tôi mới quay người lại.
Cola vừa nằm lên giường liền bắt đầu không để ý tới người, mặc kệ tôi nói cái gì cậu ấy đều xem là không khí không hề lên tiếng. Tự độc thoại một hồi, tôi buồn bực kéo chăn đắp qua đầu. Suy nghĩ một lát, lại ngang nhiên xông qua đẩy đẩy bờ vai của người bên cạnh: "Cola, cho em mượn ôm một chút nhé?".
Vẫn không chịu lên tiếng, tôi vô liêm sỉ lớn tiếng nói: "Nếu không phải lên tiếng, xem như anh đã đồng ý rồi đấy nhé".
"Em cho tôi nhà từ thiện chắc?", người nào đó tiếc chữ như vàng cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Tôi buồn bực cười thầm: nhóc con, còn không trị được anh sao. Sau đó liền phớt tỉnh xoay người, bám lấy tên đầu sỏ: "Nhóc thối Lâm Cẩn Nam, bình thường cho dù có buồn bực thế nào lúc đối mặt với em ít nhất còn đùa cợt một hai câu. Hiện tại lại y hệt như hũ nút, sắp chết nghẹn em rồi..., thỉnh thoảng đáp lại em vài lời không được sao?".
Cola cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, đáp: "Vậy còn không vội vàng buông tay, tìm người nói nhiều một chút, tôi đây âm u, không thích hợp với em".
Tên khốn này, huyết áp lại bắt đầu tăng vọt, thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở cứ như thế sau mấy lần, rốt cuộc cũng điều chỉnh được cảm xúc, cười cười ghé vào bên tai người đó mà lý sự: "Thật xin lỗi, chị đây chỉ thích u ám, càng âm u lại càng muốn chinh phục". Nói xong, liền kéo chăn lật người quay lưng về phía người kia, hừ, ai mà không có bóng lưng chứ.
Cola bên kia nhất thời không có động tĩnh, tôi cứ cho là cậu ấy đã ngủ thiếp đi rồi nhưng một lát sau, người nào đó lại chợt lên tiếng: "Sự kiên nhẫn của em có bao nhiêu, tôi so với ai khác còn hiểu rõ hơn nhiều. Quả cam, tôi. . . . . . Hiện tại có rất nhiều chuyện đều cần phải dựa vào người khác. Em cảm thấy, có thể chịu được bao lâu. Tình yêu, có thể chống đỡ được bao lâu?".
Tôi mở to mắt nhìn chiếc thảm màu tím nơi mép giường, mím môi không lên tiếng.
Chuyện như vậy, cậu ấy cho rằng tôi không nghĩ qua sao? Nhưng kể cả không có biện pháp thuyết phục mình, mặc kệ tình yêu có thể duy trì bao lâu, thực tế có hỏng bét thế nào, thì tôi chỉ biết, nếu như tương lai người ở bên cạnh mình không phải là cậu ấy thì tôi sẽ điên mất. Đáp án này, tìm nhiều năm như vậy, tôi thực sự đã quá rõ ràng, vị trí đó ai cũng không thay thế được.
"Cola. . . . . .", Tôi gọi một tiếng, quá nhiều lời muốn nói đều tắc nghẹn ở trong cổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nói: "Ngủ ngon!".
Cam kết không thể nói bằng lời, tôi có nói nhiều hơn nữa cũng không thể mang lại lòng tin cho cậu ấy. Chỉ có thời gian có thể chứng minh, mà thời gian, vẫn luôn bất đắc dĩ nhất cũng tàn nhẫn nhất, không phải chỉ một lời nói của tôi liền có thể trao cho cậu ấy cảm giác an toàn. Chỉ có cảm giác sẽ không lừa gạt người, đối với tương lai của chúng tôi, tôi thực có lòng tin, nhất định có thể để cho cậu ấy chạm vào được thành tâm của mình.Buổi tối giày vò quá lâu, tôi lại suy nghĩ lung tung đến hơn nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu cả. Cả phòng tràn ngập ánh mặt trời cùng âm thanh của sóng biển, tôi mơ hồ một lát mới nhớ tới mình đang ở nơi nào. Mặc đồ ngủ nhảy xuống lầu, vừa vào đến phòng khách liền nhìn thấy Cola đang ngồi cạnh bàn ăn.
Thím Ngô bưng đĩa đi tới, nhìn thấy tôi liền cười cười, nói: "Dịch tiểu thư, chào buổi sáng ..., cô cùng dùng bữa với thiếu gia đi. Mới vừa rồi, cậu ấy còn dặn tôi để phần cho cô ——"
Cola mắt nhìn thẳng, bình chân như vại ngồi ở trước bàn ăn, ngay cả nửa sườn mặt cũng không để lại cho tôi.
Tiểu Tư bưng bát cháo nháy nháy mắt với tôi, vì thế tôi liền nhanh chóng chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt. Lúc xuống lầu thấy Cola mới vừa bắt đầu ăn, chẳng lẽ mới vừa rồi đang đợi tôi sao? Trải qua quá trình huyết áp bão tố tăng cao thê thảm của mấy lần trước, tôi không dám tự luyến nữa, càng kỳ vọng thì càng thất vọng nhiều.
Tôi kéo ghế bên cạnh ra, ngồi xuống bên cạnh , mặt mày hớn hở, nói: "Chào buổi sáng".
Cola hạ mí mắt, cũng không quay đầu, trầm trầm đáp lại: "Chào buổi sáng."
Nhìn thấy cậu ấy cầm thìa lên, tôi lập tức nhào đến: "Em giúp anh!".
Cola quay đầu, ngó mặt tôi, mấy giây sau mới nói: "Tôi không phải là phế nhân!".
". . . . . ."
Tôi ấm ức im lặng, tiểu Tư ở một bên khoát tay, giống như đang bảo tôi đừng nên tức giận. Tôi bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu húp cháo. Thỉnh thoảng nhìn sang người bên cạnh, động tác của cậu ấy rất chậm, nhưng lại rất thành thục, nhuần nhuyễn. Tính thời gian, kể từ lần trước gặp mặt mà nói thì cũng đã đầu tháng tư rồi, cũng đã gần ba tháng, Cola. . . . . . Đã thích ứng rồi sao?
Chợt lại không muốn ăn nữa, trong lòng nặng trĩu, tôi ăn vài miếng liền nuốt không trôi, trầm ngâm cầm thìa khuấy cháo trong bát.
Cola chợt dừng động tác, chậm rãi nói: "Nếu muốn ăn cái khác thì cứ nói với thím Ngô!"
Tôi ngẩn người, chợt thấy ấm áp, quả nhiên Cola vẫn còn rất quan tâm đến mình, không nhịn được liền muốn vươn tay ôm lấy cậu ấy. Trong đầu mới vừa hình thành ý niệm này, còn chưa kịp thực hiện, thì vị gia luôn làm người khác tức chết lại lên tiếng: "Ăn xong thì mau trở về đi. Tôi đã nói với Trà Xanh rồi, lát nữa cậu ấy sẽ tới đón em".
Tôi giật mình nhìn người bên cạnh, tối hôm qua đã như vậy, chẳng lẽ còn không muốn tiếp nhận, hay là năng lực lý giải của tôi có vấn đề, hiểu lầm ý tứ của quỷ khó chịu này? Nhìn sờn mặt bình tĩnh của người nào đó, tôi cắn răng nghiến lợi nhưng lại không phát tác được.
Vì thế liền buông thìa xuống, nghiêm mặt nói: "Em không đi, phải ở lại chỗ này".
"Em rất rảnh rỗi sao, không phải đi học à?", Cola cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn, nhưng vẫn giữ nguyên điệu bộ không thương lượng như cũ.
"Em đã xin phép thầy chủ nhiệm . . . .", tôi bẻ mấy ngón tay đếm, yên lặng tính toán đại khái bao lâu mới có thể công phá tòa băng sơn này, có lẽ phải mất đến ba tuần. Vì vậy tôi đưa ra ba ngón tay, nói tiếp: "Ba tuần, thầy chủ nhiệm đã phê chuẩn!".
Cola nghe tôi nói như vậy, rốt cuộc động tác cũng dừng lại: "Em cho rằng đây là nơi nghỉ phép của mình chắc?"
"Em sẽ trả cho anh tiền thuê phòng ——", tôi liền chặt đứt lời của cậu ấy, cười nịnh hót: "Ngài cứ ra giá đi?".
". . . . . . Tôi không thiếu tiền", Cola dừng mấy giây mới quay mặt nói, âm tình bất định.
Tật xấu, trước kia thế nào lại không phát hiện ra tính khí của tên nhóc thối này lại cứng rắn như vậy? Tôi lại tiếp tục thương lượng: "Vậy em giúp anh tắm?".
"Không cần!"
“Buổi tối em có thể ngủ cùng với anh".
". . . . . ."
"Em còn có thể cùng anh,… đi nhà cầu."
". . . . . ." hô hấp Cola trở nên nặng nề, trên mặt hiện rõ ý định muốn giết người: "Dịch Mộ Tranh, nếu còn nhắc lại chuyện đi nhà cầu , tôi liền ném em ra ngoài ngay lập tức!".
Tôi cong môi, không cam tâm nói thầm: "Tối hôm qua, lúc người ta hầu anh sao thấy không dữ dội như vậy, hừ".
Thím Ngô và tiểu Tư giương mắt nhìn chúng tôi, cô nhóc kia nuốt nuốt nước miếng, mặt khiếp sợ, hỏi: "Cho nên, tối hôm qua chị. . . ngủ cùng Lâm tiên sinh, còn cùng anh ấy đi nhà cầu?"
Tôi gật đầu, thắt ngón tay, biểu tình chẳng khác nào một tiểu tức phụ: “Chị chỉ chiếm gần nửa cái giường, ăn gần nửa chén cơm, nhưng lại đều làm những công việc cần dùng đến thể lực. Tối hôm qua giằng co cả đêm, hôm nay có người còn không có lương tâm muốn đuổi người ta đi nữa chứ. . . . . ."
Thím Ngô cùng với tiểu Tư cùng nhau nhìn về phía Cola, trong mắt là nồng đậm khinh bỉ.
Bị oán niệm mãnh liệt xông thẳng tới, Cola cho dù không thấy được nhưng cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt khinh thường của quần chúng, liền xanh mặt cảnh cáo tôi: "Dịch Mộ Tranh, em náo đủ chưa!"
Thím Ngô nhăn mày lại, không đồng ý bắt đầu khuyên giải: "Thiếu gia, làm sao cậu có thể đối xử với Dịch tiểu thư như vậy ? Nhìn cô ấy thật rất đau lòng đấy, từ nội thành tới đây xa như vậy, một mình cô ấy bắt mấy lần xe, còn trong thời tiết mưa gió như thế thật không dễ dàng gì. Hơn nữa, trong sạch của một cô gái quan trọng biết bao nhiêu, cậu cũng không thể bội tình bạc nghĩa được!".
Tiểu Tư cũng gật đầu phụ họa theo: "Đúng vậy, Lâm tiên sinh à, sao anh có thể nói chuyện với Dịch tiểu thư như thế chứ. Da mặt của con gái mỏng như tờ giấy, nếu mà bạn trai của em nói với em như vậy, em đã sớm sẽ không để ý đến anh ấy nữa rồi!".
Nhìn Cola trăm miệng cũng không thể bào chữa, sắc mặt càng đổi sang màu đen, tôi không ngừng mừng trộm. Quả nhiên đánh vào trong nội bộ kẻ địch là hoàn toàn không sai, áp lực dư luận đáng sợ nhất không phải sao? Hiện tại đã chiếm được lòng dân, thắng lợi đã ở trong tầm mắt rồi. Nghĩ tới đây tôi liền không kìm được mà hả hê, cắn đũa nhìn Cola.
Cola lại gần, cắn răng nói: "Em làm gì mà bán sức lao động, tôi đã giày vò em lúc nào chứ, nói thử ra xem nào?".
Tôi kinh ngạc, lại bắt đầu chơi trò mất trí nhớ. Vỗ vỗ vai của cậu ấy, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mặc dù công việc dùng thể lực vẫn chưa hoàn thành, đánh lén không thành công, nhưng làm một nửa cũng được tính mà. Nữ trên nam dưới là phí sức nhất rồi, không phải anh không biết đấy chứ? Còn nữa, anh ở đây nói những lời đả kích em như thế, chẳng phải là đang hành hạ trên tư tưởng sao? Đã thế còn mang thân thể ra quyến rũ, những thứ này đều là hành hạ lớn lao, em bị giày vò cả đêm, bây giờ còn mang hai mắt như gấu mèo đây này . !"
". . . . . ."
Bàn tay Cola để ở trên bàn lúc buông ra, lúc lại nắm và, nửa ngày chưa nói ra một chữ. Xem chừng là đã bị tôi mãnh liệt chỉ trích, lương tri bị đâm trúng, vì vậy bắt đầu phát thiện tâm, không thể không thỏa hiệp.
Cola hít sâu mấy lần, rồi bỏ lại một câu "Tùy em", sau đó rời đi.
Tôi nhíu mày, cơ hồ có lẽ đã đoán được ngọn cờ thắng lợi chẳng còn cách xa mình bao biêu nữa. Bàn về phúc hắc thì không thể địch lại người kia nhưng bàn về chơi xấu thì Dịch Mộ Tranh tôi là số một. Tôi lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Trà Xanh, thuận tiện nhắc nhở anh nếu rãnh thì khi đi tới mang cho tôi vài bộ quần áo để thay.
Nhìn dáng vẻ kia của Cola có lẽ đã bị tôi làm cho tức giận không nhẹ, ăn sáng xong liền không để ý tới tôi nữa.
Một mình thật buồn chán, tôi vòng vo trong phòng một hồi, thấy tiểu Tư cầm tờ báo chuẩn bị đi đọc cho Cola nghe tin tức hôm nay , tôi vội xung phong xông tới nhận việc. Cola ngồi ở trên ghế, được ánh mặt trời ấm áp bao phủ, bộ quần áo ở nhà màu xám tro được bao bọc bởi chiếc ghế sô pha màu cam, bầu không khí ấm áp khiến cho tôi không tự chủ cũng thấy ấm áp theo.
Tôi ngồi vào bên cạnh cậu ấy, ho một tiếng, rồi nghiêng đầu nói: "Em đọc cho anh nghe nhé, có được hay không?"
Cola trầm mặc, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ: ". . . . . . Ừ."
Tôi cong cong khóe môi, mở ra tờ báo ra bắt đầu đọc. Cái thế giới này, không bao giờ thiếu tin tức, qua hàng chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt là cả một thế gian muôn màu. Tài chính, kinh tế, xã hội, giải trí. . . . . . chỉ mấy dòng chữ đơn giản liền thâu tóm cả xã hội.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền thấy được tầm mắt chuyên chú của Cola.
Cậu ấy an tĩnh nghiêng mặt, một mực lẳng lặng đón lấy ánh mặt trời rực rỡ. Sắc vàng nhàn nhạt êm dịu vương lên trên gò má, cả người hình như cũng được phủ thêm một tầng hoàng kim. Ấm áp trong lòng từ từ rộng mở, tràn ra khỏi lồng ngực. Tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ loại cảm giác này là cái gì, năm tháng tĩnh lặng, đời này an ổn.
Mắt cũng nóng lên, từ từ để tờ báo xuống, cả trái tim cũng gia tăng nhịp đập. Cola thấy tôi ngừng, kinh ngạc quay đầu lại. Tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy, ngẩng đầu lên khẽ hôn môi người nào đó, thầm thì: "Cola. . . . . . Chúng ta, kết hôn đi?"