Bên tai tôi vẫn cứ ong ong quanh quẩn câu nói kia của Phác Tiếu: "Anh ấy chỉ vì chị mà thiếu chút nữa đã chết rồi!". Giờ phút này, nó giống như một ngọn núi chặn lên ngực, trái tim bị áp bức nhảy lên cuồng loạn. Tôi kéo kéo khóe môi, cổ họng khô sáp, hỏi lại: "Cái... cái gì?".
Phác Tiếu mím chặt môi, đôi mắt vốn trong suốt sạch sẽ giờ đây tràn đầy tức giận, nhưng không hề trả lời câu hỏi tôi vừa đưa ra. Chỉ cúi đầu, không lòng vòng mà trực tiếp nói: "Anh ấy không cho nói".
Trong đầu hỗn độn mê mang, tôi chỉ biết dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện quan trọng, hôm nay cần phải biết cho tường tận. Vì thế tôi liền cúi người, nắm lấy bả vai Phác Tiếu, chăm chú nhìn vào mắt cô bé, nhún nhường cầu xin: "Tiếu Tiếu, nói cho chị biết được không? Nếu như chuyện này có liên quan đến anh em, thì chị cần phải biết rõ hết thảy!".
Trong mắt Phác Tiếu thoáng qua sự giãy giụa, nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn, ậm ừ nói: "Thật ra thì bốn năm trước, khi chị gặp chuyện không may ——"
"Tiếu Tiếu!", Cola đứng ở trước cửa phòng làm việc của Mark, giương ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi.
Phác Tiếu bị dọa sợ nhảy dựng, đỏ mặt trốn ra sau lưng tôi. Tôi thở dài, ngồi dậy nhìn thẳng vào cậu ấy. Nhìn giờ phút này với dáng vẻ hốt hoảng đó, tôi chắc chắn bản thân đã thật sự bỏ qua một số chuyện. Mà những chuyện đó, rất quan trọng, quan trọng đến mức ngay cả Cola cũng không muốn nói cho tôi biết.
Cola trầm mặc nhìn tôi một lát, rồi quay sang nói với Phác Tiếu: "Tiếu Tiếu lên xe trước đi. . . . . . anh muốn nói chuyện riêng với chị ấy. . . . . ."
"A ——", Phác Tiếu được ân xá, bỏ chạy thật nhanh.
Trên hành lang vắng lặng,chỉ còn lại hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, một lát sau Cola mới bước tới chỗ tôi, cậu ấy nhìn tôi chăm chú nhưng đáng tiếc, từ ánh mắt đó tôi lại chẳng nhìn cái gì, không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì. . . một chút cũng đoán không ra. Cola cầm tay của tôi, đưa lên môi khẽ hôn một cái, rồi nói: "Về nhà nhé!".
Tôi kéo tay của cậu ấy, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hỏi: "Chẳng lẽ, giữa chúng ta còn có cái gì không thể để cho đối phương biết sao?".
Cola từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt khẽ nheo lại, đáp: "Tiếu Tiếu chỉ là một đứa bé, em ấy nói mười câu, thì có chín câu không thể tin."
"Cola, nói cho em biết. . . . . . Bốn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Cố chấp hỏi tới, lời của Phác Tiếu là thật hay giả sao tôi lại không nhìn ra chứ, em ấy là trẻ con nhưng mà tôi thì không phải. Dù có chậm chạp thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến thái độ thay đổi bất ngờ của người nhà họ Lâm trước sau đối với mình, tôi cũng có thể đoán ra đại khái.
Bốn năm trước nhất định đã xảy ra chuyện gì có quan hệ tới tôi. Người già và trẻ con không giỏi về che giấu tâm tình của mình, cho nên bà nội Chung cùng với Phác Tiếu mới có thái độ độ căm ghét tôi như vậy. Là tôi đã quá sơ sót, cho tới bây giờ mới mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng.
Cola giơ tay vỗ nhẹ lên gáy tôi, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên: "Em xác định, thật sự muốn biết?".
Tôi gật đầu đáp: "Em muốn biết, bất luận là cái gì. . . . . . Cola, chuyện em làm sai, nên để tự em gánh chịu!".
Cola rũ mắt xuống, hàng mi chậm rãi rung động. Tôi kiên nhẫn chờ, cậu ấy đã lừa gạt tôi bao lâu rồi, tại sao có thể không có chút do dự mà nói ra miệng.
Cola thở dài một hơi, từ từ nhìn tôi nói: "Thời điểm em tự sát, anh đã quay trở về tìm em!"
Tôi sững sờ lắng nghe, không khỏi có chút khẩn trương, hai tay xuôi ở bên người không tự chủ nắm thật chặt .
Cola hơi do dự một lát mới nói tiếp: "Lúc anh ra nước ngoài, là bị ba anh ép đi. Chuyện của chúng ta. . . . . . sau khi bị truyền ra gây ảnh hưởng không tốt, em cũng biết đấy, ba anh ngồi ở vị trí đó, có rất nhiều người luôn dõi mắt nhìn chằm chằm quan sát nhất cử nhất động. Ông ấy lại không hề thương lượng mà đã trực tiếp xin cho anh tạm nghỉ học, sau đó, cưỡng chế đưa anh đến nơi này!".
Cho nên, khi đó cậu ấy mới không kịp nói với tôi tiếng nào đã đi mất. Trong lòng tôi hơi khó chịu, yên lặng rũ mắt xuống. Cola nắm chặt lấy đầu ngón tay của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi cúi đầu nói tiếp: "Lúc anh mới tới đây, luôn náo loạn tranh cãi với ông ấy. Mà mọi công cụ truyền tin toàn bộ đều bị lấy đi ——", đột nhiên cậu ấy cười cười tự giễu, khóe mắt cong cong nhìn tôi: "Đã vậy, anh còn ngây thơ chơi trò tuyệt thực. Đáng tiếc, ba anh là người mạnh mẽ cứng rắn, những thứ này đối với ông ấy căn bản không hề có tí tác dụng nào!".
Tôi không thể thốt nên lời, trong khi tôi cho rằng đã bị cậu ấy vứt bỏ, không thèm để ý tới mình thì cậu ấy lại vì tôi mà làm nhiều như vậy.
"Sau đó. . . . . . Tiểu Du gửi email cho Tiếu Tiếu nói em tự sát, khi đó anh bị tụt huyết áp vẫn còn nằm trong bệnh viện, rốt cuộc cũng có cơ hội trốn về tìm em". Cola hơi chần chừ, ánh mắt lấp lóe, mấp máy môi một lát mới ngập ngừng nói: "Đáng tiếc, do tuyệt thực trong thời gian dài, nên trên đường đi. . . đã xảy ra tai nạn . . ."
Tôi ngẩn ra, nhịn thật lâu nước mắt tràn mi, ôm chặt lấy cậu ấy.
Cola chống cằm trên vai tôi, cười khẽ: "Đồ ngốc, đã không sao rồi. Mặc dù tình huống lúc ấy thật tệ, phải nằm viện tròn một năm. Sau khi anh khỏe lại liền lập tức trở về nước tìm em ——"
Nước mắt của tôi rơi càng hung, trong lòng đau đớn không thôi: "Tại sao cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nói cho em biết, đồ ngốc. Lại tình nguyện bị em hiểu lầm nhiều năm như vậy, cũng không muốn nói ra chân tướng, Lâm Cẩn Nam, anh đúng là một tên ngốc không hơn không kém. Em có gì đáng giá để anh phải đối tốt như vậy, lúc nào cũng vì em như vậy chứ".
Vòng tay của Cola ở trên eo tôi từ từ buộc chặt, nhỏ giọng thì thầm: "Anh không muốn em đau càng thêm đau, cái chết của Lăng Phỉ đã khiến em tự trách nhiều năm như vậy. Mỗi người đều cho rằng Quả Cam em vừa tùy hứng lại kiểu cách, nhưng chỉ có anh biết rõ, em có nhiều khổ sở, nhiều tự ti thế nào. Thời điểm em khó vượt qua nhất anh đã không có bên cạnh, để cho em phải một mình đối mặt, anh sao có thể để em vì anh mà đau lòng thêm nữa!".
Tôi chôn ở trước ngực cậu ấy, nước mắt trên mặt nhiễm ướt vạt áo, thậm chí còn có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng của ai kia đang dán lên mặt của mình. Cho tới bây giờ tôi cũng không biết lại có người yêu mình đến vậy, đã từng oán hận sâu như thế, những năm này, vừa đau lòng vì cái chết của Lăng Phỉ vừa oán hận cậu ấy, có lẽ tôi phải dựa vào chấp niệm này để dời đi nỗi nhớ nhung cùng tình yêu của mình đối với người nào đó.
Cola nói nhẹ như lông hồng, chỉ một câu nói đơn giản liền đúc kết tất cả. Nhưng với thái độ giận dữ của Phác Tiếu và sự bài xích mãnh liệt của bà nội Chung , tôi cơ hồ có thể tưởng tượng vụ tai nạn lúc ấy nghiêm trọng đến thế nào.
Phác Tiếu còn nói cậu ấy thiếu chút nữa đã chết rồi. Cola, thiếu chút nữa đã thật sự rời xa tôi. Thời điểm đó tôi cái gì cũng không biết còn cậu ấy thì lại đột nhiên rời đi. Nghĩ đến tình huống này tôi liền khó chịu muốn chết.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ngón tay run rẩy sờ mặt của cậu ấy, như muốn xác định giờ phút này người nào đó thật đúng vẫn còn đang tồn tại. Tầm mắt cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ, tôi vuốt ve mắt mũi của cậu ấy rồi thốt lên: "Vậy bây giờ thì sao? Thật. . . . . sự mọi thứ đều tốt đúng không?".
Trước kia xem phim hay đọc tiểu thuyết không phải vẫn có hậu di chứng sau tai nạn sao? Cola có phải lại giấu giếm tôi, cái gì cũng không nguyện ý nói hay không?
Cola dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, đôi môi khẽ hút hết ấm ướt trên làn mi: "Đồ ngốc, rốt cuộc là em hi vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Nếu thật sự bị cái gì đó, thì em sẽ làm gì?".
Tôi dùng sức gật đầu, vội vàng tiến vào trong lòng cậu ấy: "Cho nên, anh nhất định không thể có việc gì được, em một khắc cũng không rời khỏi đâu. Đều tại anh, anh yêu em như vậy, nếu như anh rời đi em nhất định sẽ đi tìm một người khác so với anh còn yêu em nhiều hơn nữa?"
Bàn tay Cola đặt trên lưng tôi thoáng dừng lại một giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Không nói đạo lý."
". . . . . . Không cho nói em không có đạo lý", tôi lẩm bẩm, trong lòng lại cảm thấy thật thỏa mãn.
". . . . . . Được!".
"Không cho ngu ngốc hồ hồ không nói câu nào nữa, về sau, mỗi ngày phải làm báo cáo tư tưởng cho em!"
". . . . . . Được."
"Không cho yên lặng ở sau lưng đối tốt với em, nếu làm thì phải để cho em biết, chúng ta cần phải có qua có lại chứ!".
". . . . . . Được."
"Lâm Cẩn Nam, em ở cùng anh, cả đời."
". . . . . ."
Cảm thấy lời ấp ủ đã nói ra khỏi miệng mà người bên cạnh cư nhiên lại không đáp ứng, tôi giật giật bả vai, nói: "Này, ngủ rồi sao, mau nói đi chứ".
"Anh cũng không phải là cái máy trả lời tự động của em đâu !", Cola vỗ vỗ vào gáy tôi, mặt tràn đầy khinh bỉ: "Em cho anh là đồ ngốc sao, tiếp tục hỏi nữa, nói không chừng lại dụ dỗ anh trả lời mấy vấn đề càn quấy ấy chứ!"
Tôi nhíu nhíu mày, quay về phía bóng lưng của cậu ấy buồn bực hỏi: "Cola, anh xác định người tình cảm dạt dào mới vừa rồi là mình sao? Không phải anh bị đa nhân cách đấy chứ?".
Thái độ này biến chuyển có lẽ quá nhanh rồi, vừa rồi mặt còn tràn đầy thâm tình đáng yêu thế cơ mà, tôi nheo lại mắt, vui mừng nhón chân lên đuổi theo: "Tiểu Lâm Tử, chờ em một chút, lại nói đến ưu điểm của em nhé ——"
". . . . . ."Mùa xuân càng ngày càng đến gần, Dịch Tiểu Liêu lúc điện thoại tới đã thúc giục tôi và Cola trở về đón năm mới. Trước đây không biết được nguyên nhân mâu thuẫn của Cola và chú Lâm, hiện tại đã biết, dĩ nhiên tôi không lý do gì mà bỏ mặc không quan tâm. Vì vậy, dưới sự trấn áp thô bạo của tôi, Cola không thể không thỏa hiệp, quyết định dẫn tôi cùng trở về nhà họ Lâm ăn Tết.
Thấy chúng tôi trở về nước sớm hơn dự định, trước khi đi Phác Tiếu còn bắt tay sau lưng trưng ra dáng vẻ của tiểu đại nhân đi quanh phòng một vòng nói: "Xem chị đần chưa kìa, ngay cả dọn dẹp hành lý cũng khó coi như vậy".
Khóe mắt của tôi khẽ co giật, ngẩng đầu lên nhìn cô bé cười nói: "Dù sao thì cũng đựng bên trong, khó coi liền khó coi, có quan hệ gì chứ!".
Phác Tiếu hừ hừ khinh bỉ: "Chị xác định có thể chăm sóc anh tôi sao mà không phải là ngược lại đấy chứ?"
". . . . . ." Tôi cảm thấy được bản thân không còn lời nào để nói với tiểu quỷ này, day day huyệt thái dương, cười nhạt đáp: "Yên tâm, hành lý dọn dẹp khó coi một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến anh của em cả. Hơn nữa, năng lực cuộc sống của anh em so với chị mạnh hơn hơn nhiều, biết làm cơm, giặt quần áo, biết sửa vòi nước, đổi bóng đen ——"
Tôi vừa cúi đầu tiếp tục gấp quần áo, vừa lảm nhảm cùng tiểu quỷ dài dòng này, thuận tiện tỉ mỉ quan sát lại quần áo trong tay mình, xác thực là sắp xếp không gọn gàng chút nào.
Phác Tiếu chợt vỗ một cái "Chát" lên đệm, khiến tôi giật mình trượt chân trên sàn nhà. Cô bé chỉ tay vào người tôi, khinh thường nói: “Chị là đồ củi mục vô dụng! Tại sao có thể để cho anh ấy làm tất cả mọi thứ chứ, rốt cuộc chị là vợ anh ấy hay anh ấy là vợ của chị?".
". . . . . . Bọn chị còn chưa kết hôn đâu nhé", tôi lúng túng nói.
"Kể cả là như thế, chị cũng phải nhanh chóng học đi, về sau không được để cho anh tôi phải làm này làm kia nữa. Tôi...tôi. . . . . .", Phác Tiếu qua lại đi lòng vòng, quét mắt quanh phòng một vòng, nói tiếp: "Tôi sẽ trở về phòng dọn dẹp hành lý, tôi muốn cùng hai người trở về, sau đó đốc thúc chị, xem chị còn khi dễ anh ấy nữa không ——"
". . . . . ." Tôi cắm đầu ngã vào trong chăn, CMN, nếu con bé dám cùng tôi trở về, thì để xem tôi có dám ném cái bóng đèn nhỏ này vào trong chum nước hay không
Cuối cùng Phác Tiếu vẫn không trở về nước với chúng tôi, cô của Cola sợ con bé lại sẽ gây sự không hay. Lúc ở sân bay, cô nhóc đỏ mắt , quay sang tôi giương nanh múa vuốt: "Tôi cho chị biết, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ đến kiểm tra xem anh họ có lại bị chị ngược đãi nữa hay không!".
Tôi im lặng, trong đầu buồn bực trầm tư, có lẽ bản thân mình cực kỳ không có duyên với trẻ con? Thế nào mà nhóc con kia lại khó thuần phục đến vậy.
Cola sờ sờ đầu của tôi cười cười.
Sau khi cáo biệt cô chú Phác, chúng tôi liền xoay người rời đi. Vào trong tôi vẫn không kìm được mà quay đầu lại, thấy cô Phác đang lau nước mắt cho con gái, cô nhóc thấy tôi quay đầu lại lập tức liền trợn mắt nhìn huơ huơ nắm đấm: "Nếu chị chăm sóc anh tôi không tốt, tôi nhất định sẽ không tha cho chị đâu!".
Tôi thở dài, nở nụ cười với cô bé, âm thầm nói một câu: "Yên tâm, chị nhất định. . . . . .sẽ đối tốt với anh của em cả đời!"