Vạn Cổ Tối Cường Tông

chương 252: hỏa long!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì quả trứng rồng này, Quân Thường Tiếu đã đốt không ít tiền, vì thế nhìn thấy vỏ trứng nứt ra, lập tức vừa kích động vừa hồi hộp.

Kích động là muốn khởi động ấp trứng cần phải có tinh hạch cao phẩm hỗ trợ, điều này thể hiện chủng loại chắc chắn rất mạnh.

Hồi hộp là % xác suất biến dị, sẽ không thất bại chứ?

Điểm mấu chốt này sẽ không xui xẻo vậy chứ, nhất định có thể biến đổi, nhất định phải nở ra Côn Bằng lợi hại, hoặc thậm chí là mạnh hơn Côn Bằng!

Quân chưởng môn bát đầu tưởng tượng vô hạn, càng nghĩ càng thấy phấn khởi.

“Cạch!”

Lại một mảnh vỏ trứng rơi xuống, ánh sáng đỏ rực từ bên trong bắn ra, giống như ngọn lửa nóng rực.

Hệ thống nói: “Có thuộc tính hỏa xuất hiện, không còn nghi ngờ gì đây là Hỏa Long Thú.”

Điều Quân Thường Tiếu quan tâm không phải là chủng loại, mà là có thể biến dị hay không.

“Cạch cạch cạch!”

Tốc độ vỏ trứng vỡ tăng nhanh, ánh sáng đỏ rực bên trong phát ra càng nhiều, dần dần hình thành ngọn lửa.

Quân Thường Tiếu giơ tay xoa máy ấp trứng, nhanh chóng cảm nhận được hơi bỏng ở tay.

Bên trong chắc chắn rất nóng.

Vỏ trứng từng chút rạn nứt, ánh sáng đỏ rực cũng lan rộng, thoạt đầu vừa nhìn giống như đám lửa nóng rực bùng cháy.

Cuối cùng, vỏ trứng hoàn toàn rơi xuống, một đám lửa nóng rực xuất hiện bên trong máy ấp trứng.

Quân Thường Tiếu nín thở.

Trong lòng đang cầu nguyện, nhất định phải biến dị, nếu không đầu tư của lão tử đều nổ hết xuống dòng sông Đông!

Không lâu sau.

Ánh sáng màu hồng bắt đầu biến mất.

Bên trong máy ấp trứng trở lại bình thường, chỉ còn lưu lại đầy vỏ trứng vỡ.

Quân Thường Tiếu ngơ ngẩn hết cả người.

Bởi vì bên trong, chẳng có gì cả!

Ấu thú đâu, Côn Bằng đâu!

Hệ thống cũng khó hiểu nói:

“Sao cái gì cũng không có?”

Nếu như nó là một người bình thường đứng trước mặt, nhất định sẽ bị Quân Thường Tiếu bóp gáy điên cuồng lắc, gào thét nói:

“Câu này ta hỏi ngươi mới đúng!”

Đợi đã.

Quân Thường Tiếu gần như sắp mặt đi lý trí, lập tức phát hiện vỏ trứng nứt vỡ hơi có động đậy, một con ấu thú từ bên trong xông ra.

Con vật này có cơ thể dài nhỏ, giống như một con rắn nhỏ, nhưng mọc ra bốn cái chân, bên cạnh cái mũi nhỏ còn có hai sợi giống như cá nheo.

Đây là một con thằn lằn nhỏ màu đỏ rực.

Nếu như đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ ở đây, chắc chắn sẽ cho rằng như vậy.

Nhưng Quân Thường Tiếu lại vui vừng không xiết, bởi vì từ hình thái và thể trạng, rõ ràng đây là một con rồng.

Con rồng này, không phải là Hỏa Long Thú, mà là một con rồng đúng nghĩa chân chính.

Hệ thống dội cho gáo nước lạnh nói:

“Mặc dù nhìn như có vài đặc trưng của rồng, nhưng vẫn không đủ rõ ràng, không xác định rõ được có phải rồng hay không?”

Quân Thường Tiếu chỉ vào con vật đó, giọng điệu kiên định nói:

“Trên đầu có sừng rồng, còn có râu rồng, thân giống rắn, móng như chim ưng, rõ ràng là đặc trưng của rồng Trung Hoa ta.”

“Vảy rồng đâu?”

Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu lập tức trầm mặc.

Con thú nhỏ này toàn thân trơn bóng, cản bản không có một đặc trưng rõ ràng nhất của rồng – vảy rồng.

Hệ thống nói:

“Trong trời đất có rất nhiều chủng loại hung thú giống rồng, nhưng không nhất định là rồng chân chính.”

“Huống hồ, đây là một quả trứng Hỏa Long, vạn nhất ấu thú này nhìn giống rồng, biết đâu trưởng thành lại là Hỏa Long Thú.”

Quân Thường Tiếu: “...”

Mặc dù hắn cũng hy vọng con thú nhỏ này là rồng thật, nhưng lời nói của hệ thống không phải không có đạo lý, có thể sau khi trưởng thành sẽ trở thành khủng long không chừng.

“Chi chi!”

Con thú nhỏ ở bên trong máy ấp trứng, di chuyển vài vòng, đôi mắt nhỏ nhìn về hướng Quân Thường Tiếu, phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Hệ thống nói:

“Sau khi ấu thú nở, lập tức là khế ước thú của chủ nhân.”

Quân Thường Tiếu mở cửa, ngón tay đặt xuống, ấu thú vèo một cái thuận theo bò lên, đứng ở trên vai, dùng cái mũi nhỏ cọ cỏ mặt chủ nhân.

Nhìn như một con thằn lằn, nhưng bởi vì có bộ phận đặc trưng của rồng, vì thế tổng thể nhìn cũng có chút đáng yêu.

Quân Thường Tiếu xoa xoa cơ thể rõ ràng còn nóng hầm hập của nó, nói:

“Từ nay trở đi, ngươi là khế ước thú của ta.”

“Chi chi.”

Con thú nhỏ dường như có thể hiểu được tiếng người, vội vàng đáp lại bằng âm thanh nhỏ yếu ớt.

“Phải đặt một cái tên mới được.”

Quân Thường Tiếu chống cằm, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nghiêm túc nói:

“Ta hy vọng ngươi có thể trở thành một con rồng chân chính, bay lượn trên bầu trời, vì thế đại danh là Hỏa Long, nhũ danh là Tiểu Long Long.”

Hệ thống: “...”

Hỏa Long Thú đặt tên là Hỏa Long, không phải chỉ bớt đi một chữ sao!

Thật quá là tùy ý, thật chẳng có hàm lượng kỹ thuật!

“Chi chi!”

Con thú nhỏ dường như rất vừa lòng với cái tên “Hỏa Long” này, vui vẻ bò đi bò lại trên vai trái vai phải của chủ nhân.

Chỉ là rất nhanh từ bụng phát tiếng kêu “ùng ục”, rõ ràng là đói rồi.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, cười nói:

“Ăn thịt hay là uống sữa?”

“Chi chi.”

Hỏa Long kêu lên một tiếng.

Mặc dù không thể xác định rất cuộc là chọn cái nào, nhưng Quân Thường Tiếu cảm nhận được nó là muốn ăn thịt.

Hai người đã ký kết khế ước, đương nhiên có chút tâm linh tương thông.

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Dẫn ngươi đi ăn thịt.”

Trên đường đến nhà ăn, bất chợt khó hiểu nói:

“Con thú này rốt cuộc đã biến dị chưa?”

Hệ thống nói:

“Nó vẫn còn quá nhỏ, nhìn không ra là có biến đổi hay không?”

Quân Thường Tiếu khóe miệng giật giật.

Bản thân tiêu hao nhiều tiền như vậy, ấu thú sau khi ấp ra, kết quả không biết có biến dị hay không, nhìn thế nào cũng có chút thua lỗ.

“Sư huynh, mau nhìn!”

Trong sân luyện võ, một đệ tử đang tu luyện tinh mắt nhìn thấy Hỏa Long, lập tức kinh ngạc nói:

“Trên vai chưởng môn có một con thú nhỏ.”

“Hả? Đây là con gì vậy?”

Mọi người ào ào chạy tới, ánh mặt ngạc nhiên nhìn ngó.

Tô Tiểu Mạt chống cằm, trải qua một hồi tư duy logic, nghiêm túc nói:

“Đây chắc hẳn là một con thằn lằn!”

“Ta cũng từng nhìn thấy thằn lằn, nhưng chưa nhìn thấy có con màu đỏ như này.”

“Nói như vậy, chưởng một không chỉ có một con heo rừng nhỏ, một con Tử Điện Ấu Hổ lôi thuộc tính, mà có có một con thằn lằn hỏa thuộc tính.”

Mọi người lập tức bái phục vô cùng.

Ba con khế ước thú, chuyện này quá khiến người ta ghen tị.

“Chi chi.”

Nghe thấy đệ tử bàn tán, Tiểu Long Long phát ra tiếng kêu không hài lòng, dường như nó vô cùng khó chịu với hai từ “thằn lằn”.

Quân Thường Tiếu nói:

“Những đệ tử này của ta chưa biết sự đời, không biết ngươi là một con Hỏa Long Thú, vì thế không cần chấp nhặt bọn họ.”

“Chi chi!”

Tiểu Long Long kêu lên một tiếng, biểu hiện thái độ càng không hài lòng.

Quân Thường Tiếu cho rằng đây vẫn là vì tức giận đệ tử, dám miêu tả nó là một con thằn lằn.

“Ôi chao!”

Đi vào nhà ăn, Liễu Uyển Thi nhìn thấy Tiểu Long Long to bằng bàn tay, vội vàng đặt thìa xuống chạy đến, mắt mở to nói:

“Chưởng môn đây là con gì, đáng yêu quá!”

“Soạt”

Con thú nhỏ vốn có chút không vui, lập tức ngẩng đầu, đôi mặt nhỏ hiện lên một tia kiêu ngạo.

Quân Thường Tiếu khóe miệng hơi giật.

Nói nó là thằn lằn thì nó liền tức giận, nói nó đáng yêu liền oai phong lẫm liệt, con thú nhỏ này hóa ra thích nghe lời tốt.

“Đại danh của nó là Hỏa Long, nhũ danh là Tiểu Long Long.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Chưởng môn, có thể ôm một chút không?”

Liễu Uyển Thi nói xong, tay nhỏ đã giơ ra, nâng con thú nhỏ trên bàn tay, xoa xoa làn da trơn bóng của nó, cười nói:

“Da của Tiểu Long Long trơn quá.”

Được bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve, Hỏa Long bày ra khuôn mặt hưởng thụ.

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Con vật nhỏ vốn có cơ thể rất nóng, Liễu Uyển Thi cứ như thế nâng mà không sợ bỏng tay sao?

Tô Tiểu Mạt từ bên ngoài đi vào, tỉ mỉ quan sát Tiểu Long Long một hồi, toét miệng cười nói:

“Đồ Đồ, để sư huyên ôm một chút.”

“Cho huynh.”

Liễu Uyển Thi chuyển qua.

Tô Tiểu Mạt cẩn thận đón lấy Hỏa Long.

Nhưng, hắn vừa mới nâng trong lòng bàn tay, con thú nhỏ vốn vui vẻ, cặp mắt nhỏ bỗng nổi lên sự lạnh lùng, cơ thể lập tức phun ra một đám lửa mạnh mẽ.

“Phù!”

Ngọn lửa nóng bừng bừng cuộn tròn phát ra, cả mặt Tô Tiểu Mạt cháy đen ngã xuống đất, đồng thời miệng sùi bọt mép bất tỉnh.

Quân Thường Tiếu: “...”

Liễu Uyển Thi: “...”

Truyện Chữ Hay