Vạn Cổ Tối Cường Tông

chương 250: hành hạ tông chủ kỳ sơn tông đến chết!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giây phút nguy hiểm, Quân Thường Tiếu dựa vào ký hiệu lưu lại trên đường lao vào trong cốc, lửa giận trong lòng nhanh chóng khó mà áp chế.

Bởi vì sau khi hắn đến gần thì thành viên Tế Vũ Đường đã tử vong, bên tai truyền đến thông báo thành viên môn phái bị thiếu một người.

Dám giết đệ tử của ta!

Bất luận thân phận như thế nào, chết không thương tiếc!

Đương nhiên.

Chết cũng phải có sự chú trọng.

Ví dụ như chết sạch sẽ gọn gàng hay là chết trong dằn vặt đau khổ?

Nếu như tên trung niên phía dưới kia, thu chân lại, vậy thì hắn sẽ có một cái chết gọn gàng sạch sẽ, nếu cố chấp đạp xuống, kết quả chính là chết trong đau đớn vô cùng!

“Chưởng… chưởng môn...”

Tiêu Tội Kỷ hét lên một tiếng yếu đuối, ánh mắt vui vẻ điên cuồng.

Chưởng môn đến rồi.

Sự đệ chắc chắn bảo toàn!

Vào lúc này, Tiêu Tội Kỷ không quan tâm đến bản thân, thay vào đó là sự an toàn của thành viên Tế Vũ Đường.

Nhìn thấy bảo bối dốc lòng bồi dưỡng bị thương thế nặng như vậy, sát khí trong mắt Quân Thường Tiếu ngày càng đậm.

Tên đứng ở phía dưới kia cho dù là thần, là tiên thì cũng chỉ có chết!

Không sợ đắc tội người khác?

Với hoàn cảnh bình thường, Quân Thường Tiếu sẽ chọn cách khiêm tốn, ví dụ như tha cho trưởng lão Quỷ Thủ Phái, nhưng giờ này phút này, trong lòng chỉ có niệm là giết!

Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết.

Vảy lân của Quân Thường Tiếu, chính là những đệ tử bảo bối của hắn.

Đừng nói là giết, cho dù là mất một sợi tóc, cũng cũng phải trả giá đau đớn.

Nghe thấy lời của Tiêu Tội Kỷ, Liêu Thốn Phương nhàn nhạt nói:

“Ngươi chính là chưởng môn của môn phái bát lưu Thiết Cốt đó sao?”

Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn không bỏ chân ra.

Điều này khiến cho Quân Thường Tiếu đã thầm định tội chết cho hắn, đồng thời còn là cái chết đau đớn vô cùng.

Có thể là nhìn đối phương cũng thân là chưởng môn, Liêu Thốn Phương thu chân lại, nhưng bởi vì chậm một nhịp, vì thế vẫn không cách này thay đổi được cách chết đau đớn.

“Vừa hay.”

Liêu Thốn Phương nhàn nhạt nói:

“Ta nhìn trúng đệ tử này của ngươi, để hắn chuyển làm đệ tử của Kỳ Sơn Tông ta đi.”

Trong lời nói của hắn, hoàn toàn không để Quân Thường Tiếu trong mắt.

Đừng nói là chưởng môn Thiết Cốt Phái, cho dù thân kiêm luôn hai chức vị trên người như Tần Hạo Nhiên đến, hắn cũng sẽ cao cao tại thượng như vậy.

Đây không phải giả vờ ra oai, cùng không phải là nhân vật phản diện vô não.

Đây chính là bởi vì thực lực mạnh, đương nhiên có phong thái của cường giả, đối mặt với kẻ yếu mà còn phải cúi đầu khom lưng phục tùng sao?

“Nhìn trúng rồi, lập tức bái lạy làm đệ tử của ngươi?”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:

“Ngươi khá là hung hăng đó.”

Liêu Thốn Phương nói:

“Giao hắn cho ta, món nợ này xem như tan thành mây khói.”

Hắn thật sự khá là coi trọng Tiêu Tội Kỷ, nếu như có thể kéo người này làm đệ tử của bản thân, hà tất phải giết đi uổng phí.

Đáng tiếc chỉ là ước nguyện của một bên.

Cho dù Quân Thường Tiếu thật sự muốn giao Tiêu Tội Kỷ cho hắn, cũng tuyệt đối không nhịn được chuyện đệ tử bị giết.

Vì thế giơ thanh đao lên, lạnh giọng nói:

“Xóa bỏ món nợ? Xóa cái tổ tiên nhà ngươi!”

Liêu Thốn Phương hơi chau mày nói:

“Các hạ tốt xấu gì cũng là chưởng môn một phái, miệng lưỡi toàn lời nói thô thiển, thật đúng là không có giáo dục mà.”

Giết người của ta, lại còn nói chuyện giáo dục với ta?

Há há!

Quân Thường Tiếu cười.

Đột nhiên ánh mắt giống như một ánh đao lạnh lẽo, sau đó cả người nhảy xuống, vung đao chém tới.

“Vù!”

Một đao chém xuống này, sức mạnh ít nhất vạn cân trở lên.

Đủ thấy rõ, bùa lực lượng sớm đã được sử dụng.

Liêu Thốn Phương vốn dĩ cả mặt dửng dưng, cảm nhận được thế lớn lực mạnh của đao phong, sắc mặt lập tức nghiêm túc, đồng thời một tay giơ ra, hét lên:

“Bài Vân Chưởng!”

“Phù phù!”

Linh lực thuận theo cánh tay bạo phát ra, hình thành lớp sóng khí giống như mây mù, đống thời nhanh chóng ngưng tụ thành chưởng ấn nghênh đón.

Quân Thường Tiếu một đao này chém xuống thắng tấp rất dứt khoát, khiến hắn không dám sơ ý, trực tiếp dùng đến chưởng pháp thượng phẩm cao giai đã lĩnh ngộ bao nhiêu năm nay.

Hà!

Phù! Phù!

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao hình thành ánh đao màu xanh, sức mạnh liên tiếp tăng lên, cuối cùng tăng đến vạn cân!

Đây là cái gì khái niệm?

Chỉ có Võ Tông sở hữu tư chất linh căn không tệ mới có sức mạnh tầm này.

Hơn nữa, ít nhất còn phải đạt đến tu vi Võ Tông ngũ phẩm!

Liêu Thốn Phương có linh căn thượng phẩm, thuộc Võ Tông trung thượng đẳng, mặc dù tu vi chỉ là Võ Tông nhị phẩm, nhưng may mà có Bài Vân Chưởng trợ lực, sức mạnh đạt đến khoảng vạn cân.

Như thế này đã rất đủ ưu tú.

Chỉ đáng tiếc, đối mặt mới đao này của Quân Thường Tiếu hoàn toàn không đủ.

Thật sự, chẳng đáng nhắc tới!

“Phá cho ta!”

Quân Thường Tiếu lạnh giọng hét.

Ánh đao màu xanh mạnh mẽ chém tới, trực tiếp chém vỡ chưởng ấn như thật như ảo kia, uy lực không giảm tiếp tục quét ngang.

“Làm sao có thể...!”

Liêu Thốn Phương sắc mặt kinh hãi, nhưng thời gian không phép hắn chấn kinh, vội vàng thi triển thân pháp tránh ra.

“Rầm!”

Bên này vừa né tránh, đao ảnh mạnh mẽ chém xuống đất, trong chớp mắt để lại vết đao dài khoảng một mét.

Tách tách tách!

Phần cuối của vết đao nhanh chóng nứt ra trên mặt đất, đồng thời kéo dài về phía trước, cuối cùng tạo thành vết nứt ra năm sáu mét!

Một đao vạn cân, dường như chém nứt mặt đặt của khu vực này ra.

Liêu Thốn Phương tuy rằng miễn cưỡng tránh được một đao, nhưng nhìn thấy vết đao nứt kéo dài trên mặt đất, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn chảy ướt đẫm.

Hắn không chút hoài nghi, đao vừa rồi nếu như chém trúng bản thân, kết cục chính là thân thể chẻ đôi.

Chưởng môn Thiết Cốt Phái này nhìn như chỉ là Võ Sư lục thất phẩm, vì cái gì lực lượng bạo phát ra lại khủng bố như vậy đâu?!

Lẽ nào… hắn ẩn giấu tu vi?

“Một mình địch chúng!”

Quân Thường Tiếu vừa hạ xuống, cầm đao xông đến.

Nửa chừng mạnh mẽ quét Thanh Long Yểm Nguyệt Đao ra, luồng ánh sáng màu xanh phóng ra.

Lực lượng vẫn là vạn cân giống như trước.

Liêu Thốn Phương trong lòng vẫn còn sợ hãi không dám liều mạng, vội vàng thi triển thân pháp tránh né.

Mặc dù có thể miễn cưỡng tránh được nhưng ánh đao quét qua thân thể, thế nhưng vẫn là kinh hãi toát mồ hôi lạnh khắp cả người.

Đứng trước thực lực tuyệt đối, Tiêu Tội Kỷ chỉ có thể bất lực trọng thương mà ngã xuống,

Hiện tại, đối mặt với chưởng môn Thiết Cốt Phái có thực lực hơn mình, hắn cũng lộ ra sự yếu đuối không nhỏ.

Cao cao tại thượng?

Sớm đã biến mất không chút tung tích!

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu kéo đao quét tới.

Lần này hắn cũng thi triển Quỷ Ảnh Bộ, tốc độ tăng nhanh vô cùng, nhân lúc Liêu Thốn Phương vừa ổn định cơ thể, liền hét lớn:

“Thủy Yêm Thất Quân.”

“Vụt...”

Ánh đao màu xanh cuốn tới.

“Không hay...”

Liêu Thốn Phương sắc mặt kinh hãi.

Hắn muốn tránh, nhưng chỉ vừa nghiêng người, ánh đao lập tức dán chặt trên đầu mũi, mạnh mẽ chém lên cánh tay phải.

“Vù vù!”

Ánh đao lướt qua, cánh tay đứt lìa!

Bởi vì tốc độ đao quá nhanh, lực lượng lại quá lớn, vết thương nứt ra trong phút chốc không có bắn ra máu tươi.

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu giống như một bóng ma, xuất hiện sau lưng Liêu Thốn Phương.

“Vù vù!”

Ánh đao lại lần nữa lấp lóe, một cánh tay khác lại bay ra.

Cho đến lúc này, vết thương trên cánh tay phải của Liêu Thốn Phương mới bắt đầu phun máu, đau đớn kịch liệt xông vào ý thức, khiến sắc mặt hắn chuyển biến khó coi.

Tiêu Tội Kỷ dựa vào góc nhìn, trợn tròn tròng mắt nhìn một màn này!

Một tên cường giả Võ Tông cảnh, trong thời gian mấy chiêu đã bị Quân Thường Tiếu chém đứt hai tay, chuyện này quá mức kinh thiên động địa!

Vẫn chưa kết thúc!

“Ôn Tửu Trảm Hoa Hùng.”

Quân Thường Tiếu cầm Thanh Long Yểm Nguyệt Đao hung hãn quét qua phía dưới.

“Vụt...”

Ánh đao màu xanh trực tiếp quét qua hai đầu gối của Liêu Thốn Phương, lập tức xuất hiện một khe hở nhỏ.

“Á..á!”

Tiếng kêu thảm thiết xé gan nứt phổi vang lên trong cốc, kinh động thú hoang trong núi ào ào chạy trốn, ánh mắt Liêu Thốn Phương hiện lên sự kinh sợ mãnh liệt.

Đây rốt cuộc trải qua đau đớn như thế nào, mới có thể khiến cho một người phát ra âm thanh thảm thiết đến như vậy!

“Bịch!”

Hai chân từ đầu gối đứt đoạn, Liêu Thốn Phương sắc mặt quằn quại ngã thẳng xuống mặt đất, đau đớn thấu xương mạnh mẽ xông đến não và da đầu.

Soạt! Soạt! Soạt!

Ánh đao màu xanh lấp lóe, dính trên da thịt bị cắt!

Chém đứt hai cánh tay, hai chân, lại cắt từng miếng thịt xuống, người đời gọi đây chính là cái chết theo kiểu tông chủ Kỳ Sơn Tông.

Truyện Chữ Hay