Sau khi Liệt Hắc Sát bị Dạ Tinh Thần tháo thành tám khối xong, một lão giả ở ngoài vạn dặm dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt lão bỗng nhiên tràn đầy sát ý.
Lão giả là đường chủ đời thứ nhất của Hắc Ưng Đường, tên lão là gì thì không ai biết, người trong môn phái chỉ gọi lão là đường chủ, người trong giới tà phái xưng lão là Lão Quỷ.
Vì cái gì xưng là Quỷ Lão?
Đơn giản, đường chủ đời thứ nhất này có thân pháp vô cùng cường đại, một khi thi triển ra thì cả người tựa như một con quỷ lượn lờ bất định.
Lão Quỷ có một cái ái đồ là Liệt Hắc Sát, vì bản thân muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, cho nên mới đem chức đường chủ truyền lại cho tên này, hiện tại quan hệ bỗng nhiên bị cắt đứt, cho nên lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện không may.
Là tên khốn nào!
Dám không biết sống chết giết ái đồ của lão tử!
Lão Quỷ biểu lộ ra ánh mắt âm trầm tràn đầy sát cơ mãnh liệt, cả người xuất hiện ra vết nứt, giống như một cái quỷ hồn trong màn đêm lao nhanh, hướng đi chính là quận Hoa Anh!
Cái tốc độ này, bộ thân pháp này.
Vô cùng xứng đáng với chữ ‘quỷ’!
Lão Quỷ có thực lực không hề tầm thường, kể từ khi từ chức đường chủ, lão vẫn luôn một mực lĩnh ngộ Huyết Ma Kinh, đến nay đã đột phá cảnh giới Võ Tông tam phẩm.
"Người giết ái đồ của ta, mạo phạm đến tông tộc, vĩnh viễn không được luân hồi!"
Trong rừng núi, vang lên một âm thanh vô cùng tức giận, chấn động thú hoang lần lượt chạy trốn.
...
Dưới chân núi Hắc Ưng Sơn.
Sau khi Liệt Hắc Sát chết không toàn thây, số đệ tử Hắc Ưng Đường còn lại như chó cùng rứt giậu, một điểm mong muốn sinh tồn bị gạt đi, kết quả đệ tử Thiết Cốt Phái cho bọn hắn phơi xác tại chốn này.
Sau cùng
Một cái thất lưu tà phái, cùng với đó là đường chủ và toàn bộ đệ tử chủ lực, kết quả toàn quân bị diệt.
Nếu như trên môn phái còn có người, bất quá cũng chỉ là một đám tạp ngư mà thôi.
"Soát người!"
Giải quyết toàn bộ xong xuôi, Quân Thường Tiếu lập tức nói.
Chúng đệ tử rất nhanh bắt đầu tìm kiếm chiến lợi phẩm, cũng theo đó thu hoạch được không ít không gian giới chỉ.
"Huyết Ma Kinh, Huyết Bạo Quyền, Huyết Bạo Bước?"
Quân Thường Tiếu dùng ý nghĩ tiến vào nhẫn của Liệt Hắc Sát, thu nhặt được ba quyển thượng phẩm công pháp tà phái, mà Hắc Ưng Đường dùng để đặt chân trên giang hồ.
Mặc dù tác dụng không có bao nhiêu, nhưng vẫn không ngại bỏ vào trong không gian giới chỉ của mình.
Mấy cái đồ chơi như công pháp võ kỹ này, chỉ có thể chê ít, không thể ngại nhiều.
Hệ thống nói:
"Công pháp tà phái thiên hướng cực đoan hóa, chủ nhân tốt nhất đừng có mà tuỳ tiện tu luyện, để tránh tự chặt đứt con đường võ đạo của mình."
"Ta tự biết có chừng mực."
Quân Thường Tiếu nói.
Sau khi đệ tử lục soát xong, hắn dùng Linh Lung Hỏa thiêu hủy toàn bộ số thi thể, sau cùng mới đưa mắt nhìn về Hắc Ưng Đường ở trên núi, âm thanh lạnh lùng nói:
"Lên núi, diệt phái!"
"Vâng!"
Chúng đệ tử xông lên núi.
...
Thất lưu môn phái Hắc Ưng Đường, tổng nhân số khoảng chừng năm sáu trăm người, đường chủ và chủ lực đều bị toàn diệt, người trấn thủ tổng bộ chẳng còn đáng kể.
Thời điểm Tiêu Tội Kỷ dùng trọng quyền đấm nát cửa lớn, toàn bộ đệ tử Thiết Cốt Phái ồ ạt tiến vào trong, sau đó tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt.
Nếu đây là một tổ chức đứng đắn, Quân Thường Tiếu ít nhiều sẽ chừa lại người sống, bất quá đây hẳn là một cái tà phái, sát phạt là chuyện cần phải làm.
Vẫn là quy tắc, tiếp tục lục soát!
Không lâu sau, Tô Tiểu Mạt đi trước một bước phát hiện bảo khố của Hắc Ưng Đường.
Hắn đẩy cửa đá nặng nề ra, toàn mộ ánh sáng chói lóa bắn ra, đâm vào mắt hắn khiến không thể không nhắm lại.
"Ối vãi!"
Sau khi thích ứng, Tô Tiểu Mạt nhìn một tòa núi vàng núi bạc, không tin vào mắt mình nói:
"Vàng bạc châu báu nhiều khiếp thật!"
Quân Thường Tiếu nghe tiếng chạy tới, đánh giá tổng thể một phen, giá trị cần phải tính bằng con số vạn lượng, lập tức không nhịn được cảm khái nói:
"Cái thất lưu tà phái này thật đúng là có tiền mà."
Hắc Ưng Đường lấy con đường giết người cướp của là chủ yếu, đương nhiên phải có tiền rồi.
Đáng tiếc.
Tiền đã mất mà mạng cũng tiêu, sau cùng làm quà ra mắt Quân Thường Tiếu.
Tiếp đó, có đệ tử phát hiện nơi ở của Liệp Hắc Sát, giấu diếm một cái mật thất, bên trong cất chứa hơn năm trăm khỏa linh thạch.
Không cần nói nhiều, lấy hết.
Một phen cướp bóc hoàn tất, Hắc Ưng Đường có đồ vật đáng tiền như các loại võ kỹ hay vũ khí đều bị Quân Thường Tiếu hốt trọn mang đi.
Không gian giới chỉ được mở rộng gấp năm lần, nhất thời lộ ra tác dụng không nhỏ.
"Được rồi, rút thôi."
Vù vù!
Sau khi mọi người xuống núi, tổng bộ Hắc Ưng Đường nhất thời bốc lên khói lửa xông lên tận trời, khối kiến trúc có lịch sử trăm năm bỗng chốc hóa thành đống tro tàn.
Không khó để tưởng tượng, một khi người quận Hoa Anh biết được cái thất lưu tà phái này bị diệt, về sau khẳng định sẽ tạo nên một trận sóng cực lớn.
...
"Biểu đệ... Ca nhất định sẽ báo thù cho đệ!"
Thời điểm toàn bộ người của Thiết Cốt Phái rút đi, một tên võ giả nắm chặt nắm đấm, từ bên trong khe đá chui ra.
Mượn nhờ ánh trăng có thể thấy, người này chính là thiếu niên năm đó đụng phải Quân Thường Tiếu trong lúc lên đường đến thành Thanh Dương chiêu mộ đệ tử, võ giả khăn xanh - Đái Luật!
Kể từ khi Linh Tuyền Tông bị diệt về sau, chẳng phải hắn xin gia nhập vào Thánh Tuyền Tông sao?
Đúng là thế.
Đái Luật đi đầu quân cho tông môn kia.
Trải qua hàng loạt các bài kiểm tra khắc nghiệt, rốt cuộc trở thành một tên đệ tử nhập môn.
Cái gọi là đệ tử nhập môn, chính là so với đệ tử ngoại môn thấp hơn một bậc, công việc hằng ngày không phải là đốn củi gánh nước, thì cũng là việc vặt chân tay, so với hạ nhân chẳng có gì khác biệt.
Vì muốn báo thù cho tông chủ, Đái Luật căn răng chịu khổ dốc lòng tu luyện, bây giờ hắn đã khai thông được mười mạch.
Nửa tháng trước, tông môn có phân phó một cái nhiệm vụ, sai hắn đến quận Hoa Anh đưa tin.
Trong lúc hoàn thành nhiệm vụ trở về, tiền đường ghé thăm biểu đệ họ hàng xa, biết thông tin biểu đệ gia nhập môn phái, cũng thuận đường đến tham quan Hắc Ưng Đường.
Biểu đệ của Đái Luật có ý muốn nhân cơ hội thuyết phục biểu ca, khiến hắn gia nhập Hắc Ưng Đường.
Đời đâu ai đoán trước chữ ngờ, vừa đến được hai ngày, kết quả môn phái bị diệt.
Còn về phía Đái Luật, nguyên nhân ban đêm uống rượu với biểu đệ nên có chút mắc tiểu, trong cơn mơ màng đi nhầm đường, thế là dạo chơi ở sau núi hết nửa ngày.
Sau đó bỗng nhiên nghe bên trên môn phái phát ra tiếng kêu thảm, hơi men lập tức tiêu tán, cả người cơ trí nhanh chóng trốn đi.
Về sau, Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử rời đi, hắn thông qua ánh lửa phát hiện gương mặt thân quen, lập tức nhận thức, đây chính là hung thủ diệt Linh Tuyền Tông ta!
Đái Luật cũng có duyên không cạn.
Quân chưởng môn chúng ta từ lúc xuyên không đến dị giới đến nay, trước sau chỉ mới diệt hai cái môn phái, cả hai hiện trường đều có mặt hắn, thế mà vẫn còn sống nhăn răng!
Cho nên nói, nhiều lúc được vận khí bao phủ, muốn chết cũng không phải chuyện dễ.
Thời điểm vận khí không tốt, ban đêm ra ngoài đi tiểu cũng có thể bị bảng hiệu rơi xuống đập chết.
"Quân Thường Tiếu!"
Đái Luật siết chặt nắm đấm, trong lòng tức giận gầm thét lên:
"Ngươi dám giết ông bà cha mẹ cô dì chú bác của lão tử, thù này không đội trời chung!"
"Biểu đệ!"
Hắn xoay người lại, nhìn khói lửa ngút trời kia, âm thầm thề nói:
"Ta sẽ báo thù sát thân cho ngươi!"
Đái Luật cũng rất thông minh, không có lập tức rời đi, sợ rằng người của Thiết Cốt Phái ở phía dưới chặn đầu, cho nên tiếp tục núp trong bóng tối, đợi cho đến sáng hôm sau mới rời núi.
Nhưng mà.
Khi hắn vừa mới xuống chân núi, một cơn gió lạnh thổi tới.
Bên người nhất thời xuất hiện một lão giả tóc đen đứng đó, ánh mắt lão hiện đầy sát ý khiếp người.
Đái Luật vốn luôn lo lắng bị Thiết Cốt Phái phát hiện, bỗng người có người trống không xuất hiện kế bên, hoảng sợ nói:
"Má ơi, quỷ..."
"Ba!"
Lão Quỷ cấp tốc chạy đến, một tay nắm lấy cổ đối phương, một màn khí quỷ dị nhanh chóng bao phủ lại, chui vào trong tiềm thức.
Đây là một loại công pháp tà phái bá đạo cướp đoạt trí nhớ, người thi triển có thể cưỡng ép lục loại ký ức mục tiêu, từ đó thu được tin tức mình mong muốn.
Sau một lúc.
Lão Quỷ buông tay ra, ánh mắt âm trầm nói:
"Thiết Cốt Phái, không chỉ có giết ái đồ ta, còn diệt luôn cả Hắc Ưng Đường ta, lão phu nhất định sẽ hoàn món nợ này gấp ngàn lần!"
"Xoát!"
Vừa dứt lời, cả người bỗng chốc biến mất, hướng đi chính là quận Thanh Dương, hiển nhiên muốn trả thù cho ái đồ bị giết và môn phái bị diệt.
Về phía Đái Luật bị cưỡng ép bòn rút trí nhớ xong, cả người nằm co quắp trên mặt đất, ôm đầu thống khổ kêu gào, tư duy dần dần mờ nhạt.
Bị công pháp tà đạo tổn thương tiềm thức, chỉ có hai kết quả, một là thần chí không rõ ràng, điên điên khùng khùng, hai là chết ngay tại chỗ!
Sắp... sắp chết sao...
Đái Luật vẫn một một tia tư duy sót lại, thân xác có thể cảm nhận sâu sắc một chút sinh mệnh còn lại đang trôi qua.
Trước có mối thù của tông chủ, sau lại có mối thù của biểu đệ vẫn chưa báo, mình không muốn chết!
Ý chí muốn sống mãnh liệt dâng lên ở trong lòng, bất quá vẫn không cách nào nghịch chuyển sinh mệnh đang trôi đi, cái chết càng lúc càng gần kề.
Ta không muốn chết!
Ta không cam tâm!
Đột nhiên, quanh người Đái Luật xuất hiện một đoàn ánh sáng xanh bao phủ, ngay cả tóc đen trên đầu cũng bị nhiễm một màu xanh nhè nhẹ.
Nguồn sinh mệnh vốn sắp tiêu tán, bỗng nhiên thần kỳ chậm rãi khôi phục!