Không ai nghĩ tới, Lục Thiên Thiên chính là băng hệ võ giả.
Cũng không ai nghĩ tới, một chiêu băng nhọn kia, thế mà trực tiếp một kích tất sát Đại Tinh Viên trung ngũ phẩm!
"tách..tách!"
Máu tươi trên băng nhọn rơi xuống mặt đất, âm thanh phát ra truyền rõ rõ rành rành vào tai mọi người.
Hơn ba mươi tên tán tu hiểu được chuyện này không phải cái gì mộng cảnh, mà là chân thật tồn tại!
Tên nữ đệ tử Thiết Cốt Phái kia, dùng một chiêu võ học băng hệ giết chết Đại Tinh Viên!
Một giây này.
Bọn họ rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì Thiết Cốt Phái có thể diệt toàn bộ bầy Xích Viêm Lang.
Chỉ bằng vào nữ đệ tử tựa như tiên nữ giáng trần này, cho dù có thêm vài trăm con cũng không đủ cho bọn họ giết!
Thực tế mà nói, toàn bộ quá trình tiêu diệt bầy Xích Viêm Lang chỉ có bọn người Lý Thanh Dương động thủ. Lục Thiên Thiên căn bản không hề ra tay, thậm chí trang phục của nàng còn không dính một chấm máu.
"Oa!"
Lăng Uyên Tuyết kính nể nói:
"Đại sư tỷ quá lợi hại!"
Dạ Tinh Thần thầm bình luận nói:
"Nữ nhân này không đơn giản."
Bọn người Lý Thanh Dương thì chỉ biết sợ hãi than thở.
Thật không hổ danh là đại sư tỷ của Thiết Cốt Phái ta, tính cách bá đạo không cần giải thích!
Võ giả nắm giữ băng linh lực, ngưng tụ võ học băng hệ, một chiêu đoạt mạng hung thú thực lực tương đương Võ Sư ngũ phẩm - Đại Tinh Viên.
Lục Thiên Thiên biểu hiện sự bá đạo, không chỉ kinh sợ ba mươi tán tu võ giả, đồng thời cũng kinh sợ hơn hai mươi đệ tử Thiết Cốt Phái!
Quân Thường Tiếu biểu hiện rất bình tĩnh.
Chuyện nàng là một băng hệ võ giả khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thế nhưng có thể giết chết một con hung thú trung ngũ phẩm thì rất bình thường. Dẫu sao nàng từ lúc gia nhập môn phái đến nay vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.
"Đinh! Tiêu diệt Đại Tinh Viên: /."
Quân Thường Tiếu nói:
"Tội Kỷ, đi lấy tinh hạch, da lông và xương cốt của nó."
"Vâng!"
Xoát! Xoát!
Tiêu Tội Kỷ việc nhẹ đường quen, sau cùng chỉ còn lại một đống thịt khỉ.
Quân Thường Tiếu tiếp tục dẫn các đệ tử tiến lên, đám tán tu ở phía sau nhanh chóng lấy dao chia cắt thịt của Đại Tinh Viên.
Thịt của hung thú trung ngũ phẩm đã là hàng thượng đẳng, một cân thịt bán với giá mấy chục lượng cũng có, mà lại người có tiền rất chịu ăn!
Lặp lại một lần nữa!
Quân Thường Tiếu không phải không muốn lấy thịt, mà là do sức chứa của không gian giới chỉ có giới hạn.
Ví dụ như không gian giới chỉ mà hắn nhận được từ hệ thống, cùng lắm chỉ có thể chứa đầy thịt của ba bốn con Đại Tinh Viên.
Không gian giới chỉ của đệ tử đều là hàng sơ cấp, sức chứa không đáng kể.
Tiêu Tội Kỷ dã dùng không gian giới chỉ để chứa thịt xương của Đại Tinh Viên và Bối Sơn Hùng, cho nên sức tải không chênh lệch với giới hạn bao nhiêu.
Cuộc rèn luyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Sâu bên trong thung lũng nhất định có hung thú càng cường đại, vì một chút thịt mà khiến sức tải đạt đến giới hạn, vậy có chút ngu luôn cả phần người khác.
Ba mươi tên tán tu đã vui đến lòng nở hoa.
Thịt của một con Đại Tinh Viên khoảng chừng hai ngàn cân, cứ tính theo cân bằng lượng, chia cắt mỗi người cân liền chính là lượng!
Nếu như sau đó gặp phải hung thú cường đại hơn, Thiết Cốt Phái người ta không muốn, đám người mình chia cắt ra bán, còn không phải bù lại hai ngàn lượng tiền vốn sao?
Quân Thường Tiếu nhìn đám tán tu ở phía sau vui vẻ chia cắt thịt khỉ, âm thầm lắc đầu nói:
"Sớm biết như thế, ta đã chuẩn bị mấy chục cái không gian giới chỉ chứa hết toàn bộ số thịt này, coi như không bán ra được cái giá tốt, cũng có thể đưa Đồ Đồ làm thức ăn cho mọi người"
Hệ thống nói:
"Ngươi cảm thấy thịt khỉ ăn ngon sao?"
"Nuốt không trôi."
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
"Vì thế, đừng đặt tâm tư trên đống thịt này nữa."
...
Quân Thường Tiếu tiếp tục dẫn đệ tử thâm nhập sâu vào trong cốc, đến lúc đi ngang qua một bờ hồ, hắn lập tức ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi và tẩy đi vết máu trên người.
Tiêu Tội Kỷ nhảy lên một cành cây, sau đó lấy ra súng bắn tỉa, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Rất nhanh.
Mọi người rửa sạch vết máu dính trên người, sau đó tụ tập ngồi cùng một chỗ, hấp thu linh khí bổ sung cho lượng linh lực đã tiêu hao lúc nãy.
Đám tán tu tạm nghỉ ở một chỗ cách bọn họ một không quá xa, chỉ tầm mấy chục mét, nguyên nhân là sợ cách quá xa sẽ gặp phải hung thú tập kích.
"Tách...tách!"
Một tên tán tu dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó rơi xuống, theo bản năng nhấc tay sờ sờ, cảm nhận được vật gì sền sệt.
Hắn lập tức biến sắc, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
"Xoát!"
Một con rắn màu xanh lá đang há miệng từ ở phía trên nhào xuống!
"Á..!"
Tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Đây là Bích Nhãn Xà!"
"Hầu Bảo đã bị nó nuốt mất rồi!"
"Mọi người cùng nhau giết nó!"
"Xoát! Xoát!"
Ba mươi tên tán tu tuy có hoảng sợ, nhưng không có đánh mất lý trí.
Bọn họ lần lượt rút ra đao kiếm bên hông, điên cuồng tung ra công kích hướng về phía con Bích Nhãn Xà đang tính rút lui.
Trong đám người này có vài tên thực lực không tệ, tu vi đã đạt tới Võ Sư nhất nhị phẩm, lại kết hợp với lực lượng của mọi người, Bích Nhãn Xà trung tam phẩm trực tiếp bị chém rơi đầu.
Sau khi phá vỡ bụng rắn, đáng tiếc là cái tên gọi là Hầu Bao đã bị thối nát thân thể, sinh mệnh đã không còn nữa rồi.
"Aii.."
Mọi người lắc đầu thở dài.
Một khi tiến vào Tử Vong Cốc, võ giả bị hung thú bất ngờ tập kích bỏ mạng là chuyện rất phổ biến.
Lăng Uyên Tuyết ở phía xa nhìn thấy thân thể thối nát được lôi ra, khiếp sợ nhắm chặt mắt lại.
"Các ngươi nghe kỹ cho bổn tọa."
Quân Thường Tiếu ngưng trọng nói:
"Nơi này là Tử Vong Cốc, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tập kích, mỗi người đều phải đề cao cảnh giác, thật tốt bảo vệ chính bản thân mình."
Hắn chẳng bận tâm sống chết của đám tán tu, vì đơn giản là hai bên chẳng quen biết.
Nhưng các đệ tử đều là mồ hôi tâm huyết của mình, nhất định không thể để bọn họ bỏ mạng ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này.
"Vâng."
Chúng đệ tử gật đầu.
"Xoát!"
Hàn Phong Kiếm trong tay Lý Thanh Dương bỗng nhiên xuất hiện kiếm ảnh, chém về phía mặt đất nơi Lăng Uyên Tuyết đang đứng, chẻ đôi một con bò cạp có màu sắc tương tự như màu đất.
"Dọa chết người ta rồi!"
Lăng Uyên Tuyết thiếu chút nữa nhảy dựng lên nói.
Mọi người co giật khóe miệng.
Lá gan của người sư muội tuy có hơi nhỏ, nhưng lúc nãy ở phía ngoài cửa cốc, cảnh tượng nàng cầm tấm khiên đánh một con Địa Viêm Lang nát bét là vô cùng chân thật!
...
Tử Vong Cốc không chỉ có hung thú cường đại, còn có rất nhiều loại hình nhỏ nhắn đầy độc dược như rắn, rết, bọ cạp,...
Võ giả tiến vào trong Tử Vong Cốc thám hiểm, nguyên nhân chết có tới % là do bị trúng độc.
Đây chính là điểm đáng sợ chân chính của Tử Vong Cốc, võ giả vừa phải đề phòng hung thú cường đại, vừa phải phòng ngừa cỡ nhỏ hung thú mang độc tấn công.
"A.."
Tô Tiểu Mạt vừa đi đến ngồi trên một tảng đá rêu xanh, trên mu bàn tay bỗng bị một con kiến nhỏ đốt.
Bởi vì trong người nó mang độc, nên vết cắn lập tức sưng vù lên.
"Ối mẹ ơi!"
"Đây là loại kiến gì, làm sao lại cắn đau thế!"
Sau khi Tô Tiểu Mạt bóp nát con kiến vừa mới cắn mình, nhanh chóng lấy Giải Độc Đan ra rồi bóp vỡ, thoa thuốc lên miệng vết thương, cảm giác đau đớn giảm đi không ít.
Trước thời điểm rèn luyện, Quân Thường Tiếu đã sớm ra lệnh cho Lê Lạc Thu sai người đi mua các dụng cụ rèn luyện dã ngoại thiết yếu.
Ví dụ như vật phẩm thường dùng nhất là Giải Độc Đan.
Chỉ cần không trúng phải loại kịch độc, trước lúc nguy cấp kịp thời nuốt hoặc bôi thoa lên vết thương, hầu hết các vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Liệu Thương Đan có tác dụng giải độc không nhỉ?"
"Không có."
Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu đã sớm biết đáp án này.
Bởi vì nếu như Liệu Thương Đan có tác dụng giải độc thì thời điểm Tiêu Tội Kỷ nuốt đan, độc tố áp chế tu vi và linh căn đã sớm bị bài trừ.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương nói:
"Lối đi phía trước phân ra hai cái đường hầm, rất có thể phân ra hai hướng đi khác biệt, chúng ta nên đi bên nào đây?"
Địa hình bên trong Tử Vong Cốc khá là phức tạp, tựa như từng nếp gắp ngoằn ngoèo kết hợp với nhau.
Quân Thường Tiếu đứng ngay tại khu vực này, tương tự như đứng giữa hai khe rãnh của nếp gắp, con đường phía sau đó sẽ tiếp tục rẽ nhánh.
"Tìm hướng của nhện độc."
"Chưởng môn, khắp nơi đều có nhện độc mà."
"Vậy tìm hướng của Tiểu Độc Tri Chu."
Bên trong Tử Vong Cốc không thẻ hành sự tùy duyên, mà phải có mục đích rõ ràng.
Nhiệm vụ sử thi yêu cầu giết con Tiểu Độc Tri Chu, vậy nên Quân Thường Tiếu đặt ưu tiên hàng đầu là tìm nhện.
Lý Thanh Dương nói:
"Loài nhện bên trong Tử Vong Cốc đều sống kết bè kết bạn, chỉ cần tìm thấy một con, tương đương với việc tìm thấy một lũ!"
"Vậy càng phải tìm."
Quân Thường Tiếu tiếp tục dẫn đệ tử tiến lên, đứng trước mặt vách đá cuối cùng của hẻm núi này.
Phía dưới là hai cánh cửa đường hầm, một bên không gió, một bên gió mạnh.
"Loài nhện rất kiêng kỵ ánh sáng, bình thường đều sinh hoạt tại địa phương có gió lùa và thiếu sáng."
Trải qua một phen tự hỏi, hắn giơ ngón tay lên chỉ về phía đường hầm có gió mạnh, nói:
"Chúng ta đi bên này"
"Quân chưởng môn."
Đoàn người vừa chuẩn bị cất bước, một tên tán tu ở phía sau lên tiếng nói:
"Đường hầm bên này có sào huyệt của nhện độc, số lượng nhện độc bên trong nhiều không kể hết!"
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Nếu là như thế, bổn tọa càng phải đi vào."
Nói xong, hắn dẫn đệ tử thẳng bước đến cửa hầm.
"Chuyện này..."
Đám tán tu co giật khóe miệng liên tục.
Loài sinh vật buồn nôn như nhện độc này, thứ đáng giá ngoại trừ tơ nhện ra, những thứ khác trên người nó chẳng đáng một xu tiền.
Vậy vì cái gì Thiết Cốt Phái vẫn bất chấp đi vào? Bọn họ không sợ chọc phải tổ nhện, sau đó bị hàng ngàn hàng vạn con nhện tập kích hay sao?