Kha Dĩ Huân ngừng xe, bây giờ đã là mười một giờ đêm, không gian yên tĩnh, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta thức giấc. Anh khóa xe chuẩn bị đi vào nhà, rèm cửa sổ bị gió hất tung lên, anh nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô đang tươi cười vẫy vẫy tay với mình.
Anh hướng về phía cô, sau đó anh mở cửa vào nhà. Vừa đóng cửa anh đã nghe thấy giọng cô vang lên, thanh âm giòn giã: “Kha Dĩ Huân, Kha Dĩ Huân ——” Cô hưng phấn, mỉm cười gọi một tiếng rồi bước xuống lầu.
“Làm sao?” Anh nhíu mày: “Em nhặt được tiền? Vui vẻ như vậy?”
“Ngày mai anh có thời gian không?” Đã trễ thế này cô còn chưa ngủ, hẳn là đang chờ anh. Vì sao lại hỏi vấn đề này?
“Ngày mai......” Anh trầm ngâm một chút, quyết định không nói cô biết, sáng mai anh có cuộc họp thảo luận cải tạo lại các cửa tiệm hoàng thánh. “Ngày mai không rảnh.”
Kỳ lạ, vì sao anh lại cảm thấy áy náy? Anh áy náy cái gì? Tháo dỡ các cửa tiệm là chuyện một sớm một chiều.
Nụ cười trên môi Diệp Nhiễm bỗng chốc tắt hẳn, ấp úng nửa ngày nói không ra hơi.
“Ngày mai có gì quan trọng?” Anh đột nhiên phiền chán, đối mặt với khuôn mặt thất vọng của cô sẽ khiến anh cáu kỉnh, tâm tình bại hoại.
Cô lắc lắc đầu: “Ngày mai em thi, nếu thông qua sẽ lấy được bằng lái.” Cô nói, hi vọng anh sẽ ngạc nhiên, sau đó nguyện ý vì cô hủy bỏ mọi thứ.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng cười: “Chỉ vậy thôi? Thi lấy bằng lái thì có gì quan trọng? Chờ em đậu rồi, tôi lại mời em ăn cơm. Nghe nói có người muốn thông qua cũng phải thi đi thi lại mấy lần, ngày mai em cố gắng lên!”
Cô cúi thấp đầu không nói chuyện.
Giận sao? Lông mày anh nhíu chặt, cô nằng nặc đòi gả cho anh, trăm phương ngàn kế không chối từ lao khổ, vì sao bây giờ lại muốn anh dỗ dành? Lúc trước cô thề son sắt cái gì, chính là sẽ đối xử tốt với anh vô điều kiện? Được một tấc lại muốn tiến một thước! Anh đã cho cô toại nguyện nhiều hơn so với ý định ban đầu! Anh...... không muốn vì cô thua thiệt!
“Mệt thật.” Anh lướt qua người cô đi lên lầu: “Ngủ thôi.”
Lúc Diệp Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kha Dĩ Huân, anh đã đi đến tầng hai. Cô cắn môi dưới, anh lại đi nhanh như vậy, cô còn chưa kịp nói cho anh biết, ngày mai ba mẹ cô và ba mẹ anh đều đi, cô tốn công tốn sức thức đợi anh lâu như vậy, chỉ vì muốn anh đi cùng.
Mắt cô cay cay, cô khóc sao? Đáng đời, biết rõ là anh ta không thích mình, lại còn muốn gả cho anh ta, bây giờ trách ai? Đáng đời!
Cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn anh biến mất, có lẽ cô quá tham lam, ngay từ đầu cô cũng không muốn anh đối xử tốt với mình, điều cô muốn —— là hoành thánh Chính Hoa có thể tồn tại. Cô đem bí kíp gia truyền nói với anh, là để anh nâng cao cửa tiệm hoành thánh, kinh doanh tốt hơn, anh nói, anh hứa hẹn, anh đều làm được, hơn nữa, anh cũng đối xử tốt với cô.
Lúc cô đi vào phòng là lúc anh đã tắm rửa xong, anh nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt. Cô vẫn hi vọng anh có thể giải thích, chỉ cần anh nói một tiếng “Ngày mai anh thật sự rất bận, đừng giận nữa” là được rồi. Cô cố ý nặng nề nằm xuống đưa lưng về phía anh, dùng sức túm chăn che quá nửa đầu. Anh không để ý cô, cô đợi một hồi lâu, không nhịn được nữa cô mới trở mình nhìn qua, anh..... anh đang ngủ.
Diệp Nhiễm thuận lợi vượt qua kỳ thi, mọi người trong nhà cùng nhau đãi tiệc chúc mừng, Diệp Nhiễm cực kỳ vui vẻ, cô cười ngọt ngào. Cô tự nhủ mình không được quá tham lam, nhìn thấy ba mẹ đều vì cô mà vui vẻ, cũng tốt rồi. Cô phát hiện, không có Kha Dĩ Huân xuất hiện bầu không khí mới vô cùng thoải mái, nếu mà Kha Dĩ Huân xuất hiện, dám chừng mọi người mới thấy kỳ quái. Cô cười, nâng bia chúc mừng với các trưởng bối, Đúng vậy, cô và anh...... chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Lúc Diệp Nhiễm về nhà trời đã tối, vào thu, buổi tối có chút lạnh lẽo. Xa xa cô đã nhìn thấy đèn trong nhà mở sáng, khó tin thật, anh cũng có lúc về sớm hơn cô.
Vào phòng, cô cố ý đóng cửa hơi to, hi vọng anh có thể xuống lầu hỏi một câu, về rồi sao? Nhưng mà...... Anh không có. Mỗi một bước chân trở nên nặng nề, cô phát hiện bản thân mình chưa từng mỏi mệt đến thế.
Anh ở trong thư phòng đang bận rộn nghiên cứu cái gì, nhìn cô trở về cũng không nhúc nhích.
“Đậu rồi sao?” Anh nhìn chằm chằm màn hình cũng không nhìn biểu cảm của cô, sớm hay muộn cũng phải nói, nếu cô khóc, anh quyết định sẽ an ủi cô, dù sao cô vì bảo trụ cửa tiệm đã trả giá rất nhiều, anh nhếch khóe miệng, trào phúng có, thở dài cũng có.
“Vâng.” Cô gật gật đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh, hi vọng anh có thể mỉm cười tán dương cô nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm màn hình.
“Ngày mai khởi công rồi.” Anh không đầu không đuôi nói một câu, cô nghe không hiểu, là đang nói chuyện với cô sao?
“Ngày mai sẽ tháo dỡ các cửa tiệm hoành thánh!” Anh cấp tốc nói, tay nắm chặt chuột.
Cô dường như không kịp phản ứng, đứng ở đàng kia ngẩn người chừng mười giây, anh sắp nhịn không được đứng lên ôm lấy cô.
Ngay tại thời điểm anh muốn đứng dậy, cô thở dài một hơi, nụ cười gượng gạo. “Anh đã ăn tối chưa?”
Anh nhíu mày, nhìn cô như vậy càng khiến anh mệt mỏi, thật giả tạo.
“Không khó chịu sao?” Anh cho cô cơ hội cuối cùng, chẳng lẽ cô không muốn bộc lộ cảm xúc?
Cô hít hà mũi, cư nhiên cười: “Không phải anh đã từng nói với em, sẽ sớm tháo dỡ nó sao?”
Anh cười lạnh: “Ừ, ngày mai cùng đi xem không?”