Diệp Nhiễm cúp điện thoại, cô ngồi phịch xuống ghế sofa nửa ngày. Sự mong chờ của mẹ chồng theo thời gian ngày càng tăng vọt: “Thành công không, không thành không?” Tần suất hỏi càng dày đặc, khiến cô phiền não vô vọng.
Cô nghĩ, Kha Dĩ Huân nhất định sẽ bị cô “thuyết phục” nhưng anh ta lại không hề phản ứng, sóng nước chẳng xao, ngày nào cũng như ngày nào.
Ôm lấy đầu gối, Diệp Nhiễm tựa đầu trên đùi, cô không thể trách cứ anh, ngược lại càng thấy mình khiến cho anh chán ghét. Trước khi kết hôn, cô toan tính vu lợi, mục đích đạt thành, tình huống này vĩnh viễn so với tưởng tượng càng phức tạp hơn.
Nếu như cô là một người đàn ông bị cha mẹ bức bách, vì lợi ích phải kết hôn, chắc chắn cô cũng vừa bực vừa hận. Nếu cô là Kha Dĩ Huân, đại khái cô cũng giống như anh, trêu cợt đối thủ cho đến nhụt chí. Anh ta, là quá lịch sự với cô rồi.
Vẫn là chưa quen! Cô bất lực, một ngày ba bữa cơm cũng không thấy anh trở về ăn, muốn làm thân cũng khó! Thỉnh thoảng cô cố ý xem tivi ở trong phòng khách chờ anh tan tầm, kết quả anh vừa trở về liền đi vào phòng, cô mượn cơ hội đưa nước hoặc đi gom quần áo giặt giũ, kỳ thực chính là muốn nói chuyện với anh. Thậm chí anh cũng không thèm ám chỉ, trực tiếp nói thẳng: Còn có việc gì không? Không có việc gì thì đi ra ngoài.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của cô là không phải khiến cho anh hứng thú, mà là làm cách nào để cho anh xem mình như một người vợ. Là một phụ nữ, cô thực sự thất bại......
Cô đứng lên, mạnh mẽ nghĩ ra một cái ý tưởng: gọi điện thoại cho anh, chủ động mời anh đi ăn. Kết hôn hơn một tháng, trừ bỏ việc chuyển nhà vào ngày hôm đó, bọn họ chưa từng nhàn nhã cùng nhau ăn bữa cơm! Dùng cơm chung sẽ có nhiều chuyện để nói! Nói không chừng ăn xong rồi còn có thể cùng nhau đi tản bộ.
Điện thoại kết nối, cô lại khẩn trương đỏ mặt.
“Có chuyện gì không?” Kha Dĩ Huân tựa hồ ngạc nhiên, là bởi vì cô rất ít gọi điện cho anh.
“Tôi...... Tối nay tôi không nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn cơm có được hay không?” Cô lắp bắp, mồm miệng đều nghe không rõ. Anh nghe xong trầm mặc không nói, cô hối hận vì mình không hỏi tối nay anh có bận việc không.
“Được rồi.” Thời điểm anh đáp ứng là lúc cô nở nụ cười.
“Tôi đến chỗ anh.”
“Ừ.” Kha Dĩ Huân cảm giác được, dường như anh nhìn thấy cô cầm điện thoại chờ mong.
Để điện thoại trên bàn làm việc, anh nheo mắt nhìn chằm chằm một nơi hư vô mờ mịt, có lẽ là tức giận việc cô mưu mô, đối với cuộc hôn nhân này, càng nghĩ đến kế hoạch của cô anh càng không muốn phối hợp. Có lẽ...... Anh chỉ đơn thuần chán ghét diện mạo của cô. Kỳ thực, anh không nên để ý, ít nhất không nên để ý cô như vậy. Để ý cô? Anh lạnh lùng cười, anh khi nào lại tự đặt nghi vấn với mình như vậy?
Diệp Nhiễm cười tủm tỉm đẩy cửa văn phòng của Kha Dĩ Huân, thấy anh đang cùng trợ lý nói chuyện, người trợ lý kia cô đã từng gặp qua, anh ta thấy cô thì lịch sự đứng dậy, gọi: “Kha phu nhân”.
Cô muốn cười nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, ánh mắt cong cong. Kha phu nhân? Lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.
“Bắt buộc phải đi?” Kha Dĩ Huân ngồi chặt trên ghế, nhìn trợ lý đứng lên bất đắc dĩ hỏi.
“Đúng vậy, Tổng giám đốc. Hôm nay ông chủ Lương cũng sẽ đi, ông ấy rất hữu ích cho các dự án mới của chúng ta.” Trợ lý khẳng định nói.
“Vậy thì không còn cách nào rồi.” Kha Dĩ Huân quay lại nhìn Diệp Nhiễm, hiển nhiên cô còn chưa kịp thất vọng. Anh không nói chuyện, ung dung chờ đợi, quả nhiên giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, anh còn cho rằng cô sẽ nhíu mày bĩu môi, trừng mắt với anh vài lần, không nghĩ tới cô lại nở nụ cười hối lỗi.
“Không thể đi ăn tối cùng nhau sao?” Cô tự mình đánh trống lảng tiếp tục cười: “Không sao, không sao!” Cô liên tục xua tay, giống như đang an ủi anh: “Vậy thì tôi sẽ về nhà ba mẹ, tối nay anh phải đi xã giao, tôi cũng có thể ở nhà ba mẹ lâu hơn một chút.”
Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm, bộ dạng này không giống với cô gái tuổi , có thể đặt mục tiêu quá rõ ràng, tâm kế thâm sâu. Cô là đang muốn lấy lòng anh để đạt được mục đích? Khóe miệng anh cười nhẹ, còn có gì phải kinh ngạc chứ, cô ta thậm chí còn có thể dùng hôn nhân để trao đổi lợi ích, kế hoạch tương đối hoàn mỹ. Chỉ cần cùng anh sinh một đứa trẻ, mục đích sẽ dễ dàng hoàn thành, tiền kiếm được, cửa hàng hoành thánh cũng có thể lấy lại.
Cô mới bao lớn? Tương lai trưởng thành, tâm cơ càng sâu, trải nghiệm nhiều hơn, thành công không giới hạn, nói không chừng còn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho anh. Anh trào phúng cười, lại không nhìn cô, cùng trợ lý thảo luận công việc.
Diệp Nhiễm xấu hổ đứng hình vài giây, anh thậm chí còn không nói lời tạm biệt với cô, Diệp Nhiễm ngượng ngùng đi ra ngoài, nhịn không được liếc trộm anh một cái, anh hoàn tập trung trong cuộc nói chuyện, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Cô ngấm ngầm thở dài, quả nhiên là một kế hoạch không hoàn hảo. Kha Dĩ Huân cũng không phải là hạng người thiện lương, khôn khéo lại đa nghi, muốn anh tin tưởng cô, không phải một sớm một chiều.
Cố lên, Diệp Nhiễm! Lúc đóng cửa lại cô còn vụng trộm làm động tác fighting! Cô không nên nản lòng, hôm nay chẳng qua là không đúng thời cơ, anh cũng đâu có cự tuyệt cô, xem như là một khởi đầu tốt.