Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

chương 81: mẹ của hà tấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mimi – Beta: Chi

Hà Tấn nhìn vào xấp tiền lẻ không biết ba mình đã phải tiết kiệm bao lâu kia, trong lòng lại càng cảm thấy chua xót, đẩy tay ba ba trở về: “Thôi, dùng tiền của con bắt xe là được.”

Gọi một cái taxi, Hà Tấn mở cửa sau bảo ba ba ngồi vào trong trước còn mình thì đi cất hành lý vào cốp xe, xong đâu đấy cũng chui vào khoang sau, ngồi cạnh ba mình.

“Ba ăn cơm chưa?” Hà Tấn hỏi.

“Chưa, chờ con về cùng ăn.” Hà ba ba đáp.

“Chờ con làm gì? Con sẽ không để mình bị đói.” Hà Tấn nhìn đồng hồ, thầm tính toán về đến nhà cũng gần tám rưỡi rồi, cậu thì chẳng sao, ở trường bận rộn cũng hay đi ăn muộn, nhưng ba mẹ cậu tuổi tác đã cao, bình thường đều ăn cơm từ lúc năm giờ chiều, bây giờ, chỉ vì chờ cậu mà phải nhịn đói đến tận tám giờ… Nghĩ tới đây, Hà Tấn bỗng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Mở gói đồ ăn Tần Dương mua cho mình ra, định lấy hộp sushi đưa cho ba lót dạ, nhưng vừa chạm tay vào mấy miếng thức ăn đã nguội cậu mới nhớ, dạ dày ba ba không tốt, ăn vào có lẽ sẽ càng không thoải mái hơn, cuối cùng chỉ đành bthôi.

Hai cha con không phải người nhiều lời, ngồi ở hàng ghế sau im lặng suốt dọc đường đi, đến cửa khu tập thể, Hà ba ba lại định trả tiền song bị Hà Tấn vươn tay ngăn lại, nâng cổ tay để lái xe quét tài khoản trên vòng tay thông minh.

Xuống xe, dưới ánh đèn đường hôn ám, Hà ba ba nhìn cậu cười cười. Hà Tấn bị nhìn đến mức xấu hổ, mở miệng hỏi: “Ba cười cái gì!”

Ba cậu trả lời: “Cười con còn tranh trả tiền với ba, tiền của con chẳng phải cũng là ba mẹ cho đấy à, con tranh cái gì cơ chứ.”

Hà Tấn bị nghẹn một cục ở trong lòng, tâm nói, đây là thái độ, thái độ, ba có hiểu không!

Đi theo phía sau ba mình, Hà Tấn nhỏ giọng nói: “Con sẽ kiếm tiền, về sau nhất định kiếm thật nhiều tiền cho ba tiêu.”

Ba cậu thoáng dừng bước chân, xong lại tiếp tục đi về phía trước: “Ba không biết tiêu tiền, đến lúc đó đưa hết cho mẹ con đi.”

Hà Tấn: “…”

Cha con hai người vào cửa, ngay lập tức có một mùi hương quen thuộc xông thẳng tới, không phải mùi thức ăn, mà là mùi đồ gia dụng lâu năm, mùi dầu mỡ trong phòng bếp, mùi bột giặt, mùi băng phiến… Đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi hương chỉ thuộc về gia đình cậu, không khó ngửi, nhưng lại làm Hà Tấn hồi tưởng tới hai mươi năm sống trong căn nhà này.

Hà mama nhìn thấy Hà Tấn, cả khuôn mặt đều xán lạn hẳn lên, chỉ huy Hà baba đi cất vali cho cậu, lại vội vàng đi hâm nóng những món ăn đã nguội trên bàn: “Nhanh rửa tay, cởi áo khoác ra đi, trên đường dính không biết bao nhiêu là vi khuẩn, con lạnh thì đi thay cái khác rồi ra ăn cơm, quần áo mẹ đặt trên giường trong phòng con đấy!”

Toàn bộ căn nhà chỉ có duy nhất thanh âm của một người phụ nữ, chẳng qua chưa nói được mấy câu đã lại cằn nhằn. Kỳ thực thời điểm vừa nhìn thấy bà, Hà Tấn cũng rất là vui vẻ, nhưng nghe bà thao thao bất tuyệt một hồi, cậu lại phiền muộn không thôi.

“A đúng rồi, cha con hai người đi xe bus trở về sao, hôm nay xe chạy nhanh đấy chứ, tôi còn đang tính thời gian nữa kia… May là nhà ga có tuyến xe về thẳng chỗ chúng ta, nhà ở đây thật tốt, mặc dù đã mấy chục năm nhưng đi lại rất là tiện lợi… Hà Tấn, trên xe có đông người hay không?”

“Cũng tàm tạm.” Hà Tấn thuận miệng trả lời qua loa có lệ một câu, thay đổi quần áo xong liền ngồi xuống cạnh bàn.

Một bàn đồ ăn, có cá có thịt, ba cậu tâm tình rất tốt còn rót một chén rượu nhỏ, Hà Tấn thấy vậy liền nói: “Ba, con uống cùng ba.”

Thế nhưng, mẹ lập tức kêu lên: “Con nít con nôi uống rượu cái gì, đây là rượu trắng, năm mươi hai độ! Cái tốt không học chỉ học cái xấu thôi, ăn cơm đi!”

Hai cha con: “…”

Hà Tấn muốn phản bác lại rằng, cậu đã không còn là một đứa trẻ, cậu muốn uống với ba ba một chén thì có làm sao!

Nhưng cậu biết nếu mình nói ra hai câu này, mẹ nhất định sẽ nổi bão. Người phụ nữ ấy không bao giờ tiếp nhận ý kiến đối lập, chỉ cần là quy củ bà đã định ra thì nhất định phải nghe theo, nếu không, rất có thể bà sẽ kéo cả chuyện sống chết ra mà dạy bảo.

Hà baba so đũa, ý bảo Hà Tấn mau ăn cơm, không cần uống với ông làm gì. Hà mama một không hề ý thức được bầu không khí bất ổn, ghé mắt nhìn Hà Tấn, nói: “Con nhìn con đi, nửa năm không thấy mặt đã gầy đến vậy rồi, đồ ăn trong canteen trường có thể nuốt được sao? Đây là móng giò heo đen mẹ mua đấy, ở nhà phải ăn nhiều một chút mới bồi bổ lại được… À đúng rồi, còn có tôm lột này, một trăm hai mới được nửa cân, riêng đĩa này là năm mươi đồng đấy, vì chuẩn bị một bàn thức ăn cho con, ba mẹ đã một tuần không ăn mặn rồi!”

Hà Tấn dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút nuốt không trôi…

Hà ba ba cũng không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Bà nói ít chút đi, đừng khiến cho con có áp lực tâm lý.”

Hà mama nguýt ông một cái: “Tôi khiến nó áp lực cái gì nào? Tôi đây là đang nói cho nó biết trong nhà tốt với nó ra sao, ở ngoài kia có ai có thể thật lòng thật dạ đối đãi với nó như thế chứ!”

Hà ba ba không nói gì, Hà Tấn vội vàng và nốt chén cơm rồi buông đũa, Hà mama thấy vậy thì nhíu mày: “Không ăn à?”

Hà Tấn: “Con no rồi.”

Hà mama: “Vậy ăn cố chút thức ăn đi!”

Hà Tấn bình thản nói: “Mẹ, về sau đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, cũng vì lo cho con mà phải bớt ăn, nhà chúng ta cũng không đến nỗi thiếu tiền cơm nước cơ mà?”

Hà mama hùng hổ thu cái bát cậu vừa ăn xong lại, nói: “Mẹ còn phải mua nhà, cưới vợ cho con, sau này chờ con sinh em bé, mẹ còn phải lo cho cháu học hành. Con không biết hiện tại đi học tốn kém bao nhiêu hả? Còn nhớ dì Mai Quyên không? Cháu gái của dì ấy năm nay mới lên năm thôi đã phải đi học thêm ngoại ngữ rồi, tốn nhiều tiền lắm chứ tưởng à!” Hà mama giơ giơ ngón tay, ước chừng khoảng tám ngàn, “Hiện tại nha, giáo dục trẻ em chẳng khác nào đi ăn cướp cả, ba mẹ lớn tuổi rồi, cái gì có thể tiết kiệm thì liền tiết kiệm, còn không phải là vì con sao…”

Hà Tấn: “Tiền này con sẽ tự kiếm, mẹ không phải bận tâm.”

Mẹ cậu cười lạnh một tiếng: “Con kiếm? Con đi đâu mà kiếm? Con không xem TV với báo chí đưa tin về sinh viên thất nghiệp à? Tốt nghiệp Hoa đại ra cũng chỉ có thể đi lái taxi thôi… Mẹ từng nói, ba con đã tìm cho con một đơn vị hành chính sự nghiệp, tổng các loại phúc lợi cộng vào được khoảng một vạn đồng, thế là tốt lắm rồi, nhưng cứ như vậy thì một năm con cũng chỉ để ra được chừng mười vạn, giá phòng ở thành phố Q hiện tại là bao nhiêu, con có biết không? Cứ cho là gặp may kiếm được đến hai vạn, con một năm không ăn không uống cắm đầu cắm cổ làm như trâu cũng chỉ đủ mua một cái phòng vệ sinh, chờ lúc con kiếm được tiền mua nhà, phỏng chừng tro cốt ba mẹ đều lạnh cả!”

Hà Tấn: “Con có thể tìm việc làm ở thành phố A, tiền lương ở đó cao hơn so với nơi này…”

Hà mama: “Thành phố lớn càng khó sống! Con cho là tiền lương cao có thể giải quyết được vấn đề sao? Lương cao thì tiêu cũng tốn, con ở ngoài còn phải thuê nhà, hơn nữa mẹ nghe nói giá phòng ở ngoại thành thành phố A cũng lên tới tám vạn đồng! Con làm việc tại trung tâm thành phố, mỗi ngày đi qua đi lại bằng xe điện ngầm đã mấy toi mấy tiếng đồng hồ, còn nếu tìm một công ty nho nhỏ ở ngoại ô thì chẳng bằng về quê! Đừng cho là mẹ không biết, mẹ đều xem tin tức cả đấy! Con ấy à, chính là ngồi ngốc trong trường học quá lâu, thành ra ngây thơ khờ dại!”

Hà Tấn cau mày: “Tạm thời con không định kết hôn, chờ khi có tiền mới tính.”

Hà mama giật mình kinh hãi, giọng điệu cũng bất chợt cao lên: “Như vậy sao được! Nhất định phải kết hôn! Mua nhà mua phòng! Không phải mẹ đã nói, nếu con không có tiền mẹ sẽ giúp con tiết kiệm đó sao, con cứ lo tốt cho bản thân, tốt nghiệp xong thì trở về, công tác tại quê nhà, hết thảy đều vững vàng ổn định…”

Đề tài rơi vào vòng tuần hoàn không lối thoát, Hà Tấn dù có bình tĩnh hơn nữa thì cũng không thể tiếp tục nói chuyện với mẹ mình.

Tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ, lúc này đã sắp mười một giờ, Hà Tấn co quắp ở trên giường, tinh thần sa sút như là mất đi nửa cái mạng.

Bởi vì tư tưởng bất đồng cho nên bài phát biểu dài đến một tiếng đồng hồ của mẹ lúc vừa rồi khiến cho tinh thần cậu phải gánh chịu một sự tra tấn khủng khiếp. Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để phản bác mẹ mình, dù sao cậu cũng vẫn chưa tốt nghiệp, không cách nào đảm bảo mình có thể có tiền đồ rực rỡ huy hoàng, thành tích trong trường đại học chẳng nói lên một điều gì cả, khi con người đặt chân vào xã hội tất cả đều phải bắt đầu lại một lần…

Cậu phi thường hy vọng ngay lúc này đây, mình có thể nắm trong tay một cục tiền, đưa ra trước mắt mẹ, cực kỳ hùng hồn mà nói: “Mẹ, chúng ta không thiếu tiền, mẹ và ba cứ thoải mái đi, đừng ủy khuất mình, cũng đừng lo lắng cho còn nhiều như vậy, sinh hoạt của con, con có thể tự gánh vác.”

… Nhưng tiền là vấn đề thật sự sao? Không phải!

Hà Tấn không cảm thấy nhà bọn họ nghèo, đối với tiền lương của ba mẹ trước lúc về hưu cậu vẫn có chút ấn tượng, tuy con số không tính là khổng lồ, nhưng hẳn cũng được xếp vào tầm trung, chẳng qua chất lượng cuộc sống của bọn họ khiến Hà Tấn có cảm giác cả nhà đang chật vật trên lằn ranh giữa no và đói… Nhất là cái câu “Vì con mà một tuần nay chúng ta không ăn mặn” mẹ cậu nói trên bàn cơm, thực sự khoa trương như vậy hay sao?

Vì thế cho nên, vấn đề không phải là tiền, mà là tư tưởng, cho dù có đưa cho mẹ cậu một ngàn vạn, phỏng chừng bà cũng luyến tiếc không nỡ chi tiêu. Hiện tại khả năng của bà chỉ cho phép bà quản lý cái nhà này, bao gồm con trai bà và thậm chí là cháu bà. Nhưng chờ khi bà có một ngàn vạn, bà sẽ tính toán tới chuyện quản lý luôn cả chắt, chút, chít… nói chung là mãi mãi không có tận cùng. (=_=)

“Hà Tấn! Túi đồ ăn vặt này là con mua à?” Thanh âm Hà mama xuyên qua cửa phòng truyền đến, “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn mấy cái thực phẩm rác rưởi này, cái gì đây… sushi? Loại hộp plastic TV đã từng đưa tin, có độc! Buổi tối con ăn ít như vậy có phải vì đã ăn vặt quá nhiều hay không? Hơn nữa mấy thứ linh tinh ấy cũng không rẻ đâu nhỉ? Mỗi ngày mẹ vì con mà bóp mồm bóp miệng bớt ăn bớt tiêu, tại sao con không thể để cho mẹ bớt lo! Về sau đừng để mẹ thấy con mua mấy thứ như vậy nữa đấy!”

Hà Tấn: “…”

Hà Tấn cầm cái gối ở bên cạnh, xoay người dùng sức bịt chặt đầu, để cả khuôn mặt đều vùi vào mặt đệm đến không thở được… Đừng có nói nữa, phiền quá, đáng ghét quá, nếu có thể ngất xỉu thì tốt biết bao nhiêu…

Đúng lúc này, trong đầu cậu đột nhiên vang lên một thanh âm — “Phải mạnh mẽ lên, đừng có chịu thua.”

Hà Tấn ngẩn người, đây là câu nói mà Thương Hỏa thốt ra sau khi cậu đầu hàng hắn ở đấu trường, không biết tại sao bỗng dưng lại nhớ tới. Cậu dần dần buông lỏng cánh tay đang đè mạnh lên gối đầu, nội tâm giống như được câu nói kia khích lệ mà có thêm vài phần dũng khí.

Đúng vậy, đây là rào cản mà cậu phải vượt qua, nếu không qua được, cả đời này của cậu xem như hoàn toàn kết thúc!

Hà mama: “Con có nghe thấy không!”

Hà Tấn hờn dỗi mà rống lên một tiếng: “Có!”

Nếu nói đồ ăn là bạn học mua cho, phỏng chừng sẽ bị chất vấn nhiều hơn nữa, cho nên Hà Tấn lý trí mà lựa chọn phương pháp ậm ừ, hiện tại tranh cãi với mẹ sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện này còn phải từ từ tính toán.

Buổi tối, thấy ba mẹ đều đã ngủ say, Hà Tấn liền nhắn tin cho Thương Hỏa, sau một lúc không thấy đối phương hồi âm mới rón ra rón rén mở túi sách dưới chân giường lấy mũ giáp game ra, đội lên, nằm xuống.

Mười hai giờ đêm, Hà Tấn đăng nhập vào game, Thương Hỏa quả nhiên đang online.

Thương Hỏa: “Tại sao trễ như vậy còn lên mạng? Về đến nhà rồi?”

A Tấn: “Uhm, em online xem thử.”

Thương Hỏa: “Ha ha, xem anh hay là xem con?”

A Tấn: “…”

Thương Hỏa: “Bọn anh đang ở đảo Phù Du, em dùng Hình bóng tương tùy tới đây đi.”

Hà Tấn lập tức bay đến bên người Thương Hỏa, phát hiện chỉ có hắn và Thang Viên. Bảo bảo Ma tộc nhìn thấy Hà Tấn, hưng phấn phát ra mấy âm đơn “Chíp chíp chíp”, vẫy vẫy đôi cánh nhỏ bay đến chỗ cậu cọ cọ lại hôn hôn. Hà Tấn cười cười ôm lấy nó: “Cảm giác như đã lớn thêm một chút rồi.”

Thương Hỏa: “Ừ, không biết còn có thể tiếp tục lớn lên nữa hay không, anh vừa mới chỉ huy con đánh quái, phát hiện nhóc này rất thông minh, những gì anh dạy con đều nhớ rõ.”

A Tấn nhịn không được mà hôn lên mặt Thang Viên một cái, bảo bảo Ma tộc “Chíp” một tiếng, hai má ửng hồng, vì được hôn mà sinh choáng váng.

Thương Hỏa sửng sốt nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới nói: “Em còn chưa chủ động hôn anh đâu.”

Hà Tấn: “…”

Truyện Chữ Hay