Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

chương 74: chỉ có một mình em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mimi – Beta: Chi

Không chỉ Hà Tấn mà cả Thương Hỏa cũng nhận được phần thưởng — một “Hạt giống thần bí”, nhưng cái mầm mống này không được thông báo công khai cùng với 《 Tống tử kinh 》.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Thương Hỏa nhìn thấy dòng thông báo kia liền nảy sinh ý tưởng hệt như phỏng đoán của người chơi trên kênh thế giới, trong lòng vui vẻ cực kỳ, không dám trì hoãn, sợ Hà Tấn sẽ lại lùi bước cho nên nhanh chóng thúc giục: “Học kỹ năng đi.”

Hà Tấn bị thúc giục đến mức bàn tay run lên bần bật, chầm chậm mở sách kỹ năng ra: “…”

Hệ thống gợi ý: “Bạn đã lĩnh hội thành công kỹ năng sinh bảo bảo!”

Kỹ… năng… sinh… bảo… bảo… Có thể nào…

Hà Tấn triệt để hỗn độn trong gió lốc…

Mặc dù Hà Tấn đã ‘xem’ sách, nhưng đây chẳng qua là động tác ‘học tập’ tiêu chuẩn mà thôi, kỳ thực cậu còn chưa thấy được cái quái gì thì đã nghe hệ thống thông báo mình lĩnh hội xong rồi. Tiếp đó cuốn sách kỹ năng liền biến mất, hoàn toàn biến mất, và Hà Tấn vẫn không biết cách sử dụng kỹ năng cụ thể như thế nào.

… Từ từ, tại sao mình lại phải biết cơ chứứứứứứứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cùng lúc đó, Thương Hỏa lại khẽ cong khóe miệng, bởi vì ngay trong nháy mắt Hà Tấn mở sách, trước mặt hắn liền hiện lên một dòng chữ — “Quá trình thụ thai: trước tiên đằng trai ăn Hạt giống thần bí vào, vợ chồng ở chung phòng một lần, bảy ngày sau lập tức có niềm vui bất ngờ.”

Hà Tấn lén nhìn Thương Hỏa, chỉ thấy hắn nhét cái Hạt giống thần bí kia vào trong miệng…

… Ớ, cái đó để ăn sao? Chẳng lẽ không phải đề trồng xuống đất à?

Kế tiếp, Thương Hỏa quay sang nói với người bên cạnh: “Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Hà Tấn khẩn trương: “Về, về nhà? Làm gì?”

Thương Hỏa khẽ niệm “Biến thân” biến Hà Tấn thành chồn bạc, không kịp đợi cậu gọi Cùng kỳ Liệt diễm ra đã tự mình ôm đối phương vào trong ngực dang cánh bay về Tiên giới. Chồn Tấn rúc đầu vào khuỷu tay Thương Hỏa, đột nhiên có chút hối hận vì hành vi ngầm chấp nhận phá bỏ ước định với Thương Hỏa vào hôm nay…

Đến gia viên, Thương Hỏa cũng không buông Hà Tấn xuống, trực tiếp đi lên lầu hai, ôm cậu vào phòng ngủ vợ chồng, đặt đối phương lên cái giường lớn màu đỏ chói, nhanh chóng biến cậu trở lại hình người…

Vừa rồi còn ở hình thái của con chồn nên cậu không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, lúc này được biến lại hình người, mặt mũi Hà Tấn không khỏi đỏ bừng lên! Mắt thấy Thương Hỏa sắp sửa lại gần đây, Hà Tấn vội vã chống tay ngồi dậy, vừa hô to “Từ từ”, vừa hoảng sợ đến không biết phải làm sao… Thương Hỏa là thật sự muốn cùng cậu, động phòng, sinh bảo bảo?

“Từ từ cái gì?” Thương Hỏa khẽ cười, vươn tay nắm lấy bờ vai của đối phương, đẩy người nằm xuống mặt giường.

Hà Tấn cái khó ló cái khôn nói: “Hình tượng trong game của tôi bây giờ vẫn là trẻ vị thành niên, trò chơi này sẽ không biến thái đến mức… như vậy cũng có thể… chứ hả?”

Thương Hỏa thế nhưng không nhào lên người cậu mà chỉ nằm xuống ngay bên cạnh, nghiêng người kéo đối phương vào trong ngực mình: “Vị thành niên chẳng qua chỉ là hình tượng em lựa chọn, nhưng thời điểm em mới đội mũ giáp lên, hệ thống đã kiểm tra tuổi thực của em rồi còn gì? Phải lấy cái đó làm chuẩn nha.”

Hà Tấn đẩy đẩy hai cái, song Thương Hỏa vẫn ôm chặt như lúc trước: “Nhưng, nhưng tôi là nam!”

Thương Hỏa cười cười: “Nam thì có làm sao, có phải bắt em mang thai sinh thật đâu, chỉ là một chương trình của game thôi, đừng có khẩn trương, vài ngày là ok rồi.”

Hà Tấn kinh hãi hô lên: “Còn phải ‘vài ngày’!?”

Thương Hỏa: “Anh cũng không rõ ràng lắm, đây là lần đầu tiên anh đi sinh con với người khác trong game mà.”

Nghe được lời này, Hà Tấn liền cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, cũng không biết trong đầu nghĩ đến cái gì lại bất giác thốt ra: “Ngoài hiện thực thì sao?”

Thương Hỏa sửng sốt, phì cười: “Em để tâm à?”

Hà Tấn: “…” Vì sao mình lại muốn hỏi cái vấn đề này cơ chứ! QAQ

Thương Hỏa áp sát lại hôn lên môi cậu một cái: “Cũng chưa từng, hiện thực hay trò chơi, đều chỉ có một mình em.”

Hà Tấn: “… …” Mặt mũi triệt để ném đi rồi! Orz…

Bị ôm hôn trong chốc lát, hai người vẫn duy trì tư thế cứng ngắc như lúc đầu, Hà Tấn thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra dù là động phòng cũng không thể làm ra mấy động tác khoa trương hơn được, trò chơi mất dại này vẫn còn biết điểm dừng.

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Hà Tấn liền cảm giác miệng mình bị một cái gì đó ấm ấm mềm mềm cạy mở!

Là, là đầu lưỡi của Thương Hỏa đang… vươn sang đây…

Hà Tấn như bị sét đánh, muốn tránh né theo bản năng lại đột nhiên cảm giác được một vật thể tròn tròn bị đầu lưỡi đối phương đẩy mạnh sang. Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, vật thể nọ liền trượt xuống cổ họng chui tọt vào bụng.

Cái, cái gì vậy hả trời… QAQ

Thương Hỏa buông A Tấn ra, như thể có thuật đọc tâm cười cười, đáp: “Hạt giống.”

Hà Tấn đã triệt để cạn lời, một mực đem mặt chôn trong lòng Thương Hỏa, tất cả đầu óc tràn ngập một cái suy nghĩ mất thể diện như vầy – cậu, bị, thụ, tinh!

Đậu má, lại còn là từ miệng… Trời ơi, hãy để con được chết điiiiiiii! (兀 A 兀)

Tần Dương ôm lấy thiếu niên A Tấn, không có thêm bất cứ động tác đặc biệt thân mật nào.

Kỳ thực, hôm nay sau khi online, thấy A Tấn bỗng nhiên thay đổi, Tần Dương vui sướng vô cùng. Hắn không dám hỏi nhiều, sợ Hà Tấn xấu hổ mà chạy mất, ngược lại, hắn muốn chầm chậm đánh tan chướng ngại tâm lý của đối phương.

Đến được bước này, hẳn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Hà Tấn rồi, hắn không thể lại làm cho tình hình trở nên căng thẳng.

Tần Dương hôn lên đỉnh đầu đối phương, ôm nhau cùng nằm một chỗ trong game như vậy khiến hắn cảm giác thực sự được kề bên Hà Tấn ở ngoài đời, xúc cảm mềm mại của chăn đệm phi thường chân thật, mà thân thể người trong ngực cũng ấm áp vô cùng…

Thế nhưng từ game bước ra đời thực, chẳng biết sẽ có bao nhiêu khó khăn cần phải đối diện nữa, vấn đề không chỉ nằm ở bản thân Hà Tấn mà còn là gia đình của cậu… Song, hắn sẽ vượt qua từng thứ từng thứ một, hắn hy vọng người kia sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Tần Dương khẽ nhắm mắt lại, tạm thời gạt bỏ những phiền não trong đầu, chuyên tâm hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.

Không biết qua bao lâu sau, Hà Tấn đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thương Hỏa, muộn rồi…”

Đã hơn mười hai giờ, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn ôm nhau mà ngủ luôn ở trong game? Tuy nhiệm vụ ở chung phòng cần đủ một tiếng mới có thể gia tăng độ thân mật, nhưng việc này còn phải căn cứ vào tình hình thực tế nữa. (=_=)

Thương Hỏa không trả lời, Hà Tấn ngẩng đầu, thấy hắn đang nhắm mắt, nhịn không được giơ tay đẩy đẩy lay lay vài cái, chỉ thấy trên người đối phương hiện lên một dòng gợi ý: “Đối tượng mục tiêu đã rơi vào trạng thái chờ.”

… Trạng thái chờ? Hà Tấn ngẩn người, Thương Hỏa đây là đội nguyên mũ giáp ngủ gật hả?

Mang theo băn khoăn đợi thêm mấy phút đồng hồ, thân thể Thương Hỏa liền biến mất, hệ thống hiện ra thông báo phu quân A Tấn đã offline rồi.

Hà Tấn trợn mắt há hốc miệng… Thế mà cũng được hả!

Im lặng trở mình, Hà Tấn nằm một mình trên chiếc giường đỏ chói, kỳ thực, từ sau khi gia viên được kiến thiết, đây là lần đầu tiên cậu bước vào căn phòng này.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn thoáng xung quanh, chỉ thấy toàn bộ gian phòng đều được trang trí theo kiểu phòng tân hôn của người Trung Quốc, giường long phượng bằng gỗ lim, chăn ga đỏ thẫm, bàn tròn phủ khăn đỏ bên trên còn đặt táo, đậu phộng, long nhãn, hạt sen…

Cả căn phòng màu đỏ chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng duy nhất chính là hai cây nến hoa đỏ thẫm cắm ở trên giá nến!

Trò chơi thiết kế phòng ngủ vợ chồng thành cái dạng này, là âm thầm dụ dỗ người chơi “động phòng hoa chúc hàng đêm” sao? 囧.

Một lát sau, Hà Tấn cũng thấy buồn ngủ, vươn tay gạt cái chụp mắt lên, lập tức ý thức trở về hiện thực.

Nằm trên giường ký túc, Hà Tấn nhớ lại lời Thương Hỏa vừa nói trong game — “Hiện thực hay là trò chơi, đều chỉ có một mình em”. Đầu óc bỗng chốc không khống chế được mà nóng lên, một cảm giác ngọt ngào nhanh chóng càn quét khắp thân tâm cậu.

Ặc… Đàn ông sinh con là chuyện đáng để kiêu ngạo sao? Không được suy nghĩ miên man nữa! (=皿=)

Đến nửa đêm, vòng tay thông minh của Hà Tấn liên tục run lên, cậu mơ mơ màng màng mà giơ tay xem thử, liền thấy là thông báo tin nhắn đến của ME.

Thương Hỏa: “Thực xin lỗi, tối qua quá mệt mỏi, đội mũ giáp rồi ngủ mất…”

Thương Hỏa: “Em đã ngủ chưa?”

Thương Hỏa: “Bảo bối, ngủ ngon.”

Nhìn thấy hai chữ “bảo bối”, con sâu ngủ trong đầu Hà Tấn bị nện một phát nằm ngay đơ, cậu nhanh chóng rụt tay vào trong chăn, tựa như sợ người khác phát hiện gian tình giữa mình và Thương Hỏa, hoàn toàn không dám nhắn tin trả lời.

Một lần nữa đi vào giấc ngủ, Hà Tấn hồ đồ mà mơ một giấc mộng diễm kiều. Cậu mơ thấy Thương Hỏa, cũng thấy cả Tần Dương, sau lại không biết xảy ra chuyện gì, hình ảnh hai người bất chợt chồng khít lên nhau, mà Tần Dương còn nằm trên người cậu… Bọn họ làm cái loại chuyện kia, Hà Tấn thoải mái muốn chết, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng có được cảm giác dễ chịu đến như vậy… Cuối cùng Tần Dương cắn cắn vành tai cậu, lộ ra vẻ mặt động tình, nói: “A Tấn, sinh bảo bảo cho anh đi ~ ”

Hà Tấn giật mình bừng tỉnh. Ngoài cửa sổ bầu trời đã sáng rồi, trong phòng, cậu vã đầy một thân mồ hôi nóng hổi!

Từ từ, hình như thân thể có chỗ nào khó chịu, Hà Tấn mang theo sắc mặt cổ quái bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm…

Hầu Đông Ngạn vẫn còn làm ổ trên trường mơ mơ màng màng nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, liếc mắt nhìn đồng hồ trên vòng tay thông minh, đã hơn tám giờ, cũng nên rời giường đi học thôi.

Cậu ta chậm chạp mò tới trước cửa phòng tắm, thấy cửa bị khóa trái liền gọi: “Tấn đại ca, mày đang làm gì vậy?”

Bên kia cánh cửa, Hà Tấn hoảng sợ, cái tay đang xoa nắn trong quần càng lúc càng nhanh, ngoài miệng thì vẫn tỏ ra trấn tĩnh đáp: “Tao tắm, mày chờ lát đi!”

Sáng sớm mà tắm cái khỉ gì? Hầu Đông Ngạn nhíu mày, buồn bực nhìn sang cái giường loạn thành một đống của Hà Tấn… Sặc, không phải là tên kia đang abc xyz chứ? Nhưng Tấn đại ca thoạt nhìn rất giống một người thanh tâm quả dục, hẳn là không có khả năng đâu.

Hầu Đông Ngạn ngáp một cái… Ừ đúng rồi, phải tin tưởng rằng Tấn đại ca là một người phi thường đứng đắn!

Năm phút đồng hồ sau, Hà Tấn xong việc đi ra, Hầu Đông Ngạn bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái quần lót trắng treo trên mắc áo sau cánh cửa phòng…

… Đứng đắn em gái màyyyyyyy! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Thẳng đến buổi trưa Hà Tấn vẫn không có tinh thần, tất cả đầu óc đều là cảnh tượng hoang đường của giấc mơ đêm qua, cậu xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào một cái hố rồi tự chôn sống mình!

Lúc gần tan học, Hà Tấn nhận được tin nhắn của Tần Dương, hẹn cậu cùng đi ăn trưa. Hà Tấn âm thầm nhắc nhở bản thân, nếu Tần Dương đã có người trong lòng, mình tuyệt đối không có thể ôm ấp tâm tư với hắn nữa, nhất định phải duy trì quan hệ bạn bè bình thường, đúng vậy, bọn họ chỉ là bạn…

Ổn định lại tâm tình, đáp ứng lời mời của đối phương, thế nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Tần Dương, Hà Tấn lại nảy sinh một trận xấu hổ. Nếu để Tần Dương biết cậu có loại mộng tưởng như vậy với hắn, khẳng định hắn sẽ cảm thấy rất ghê tởm đi…

“Cánh tay sao rồi?” Hà Tấn cúi đầu, tận lực chuyển rời lực chú ý của mình.

“Vẫn phải băng bó, nhưng cậu yên tâm, đã không đau như lúc trước nữa rồi.” Tần Dương giơ tay, song chỗ băng bó lại bị ống tay áo che mất, hoàn toàn không nhìn thấy được.

Hà Tấn hỏi: “Đi đâu ăn?”

Tần Dương: “Tôi muốn ăn thịt bò bít tết, tới canteen số nhé?”

Canteen là canteen đặc sắc nhất Hoa đại, giá cả cũng đắt hơn các canteen khác một chút, song lựa chọn lại không nhiều như canteen , cái chính là đồ ăn được làm tương đối tinh xảo, còn có những món Tây Âu, Nhật, Hàn, vân vân.

Nếu Tần Dương đã muốn ăn, Hà Tấn liền chiều theo hắn, hai người đi bộ hơn mười lăm phút đồng hồ mới tới nơi.

Đến chỗ chọn đồ ăn, Hà Tấn vừa định lấy thẻ trường ra liền bị Tần Dương cản lại: “Hôm qua cậu mời tôi rồi, hôm nay đến phiên tôi mời cậu.”

“Tôi…” Vốn dĩ Hà Tấn định nói, chỗ đồ ăn hôm qua của cả hai người bọn họ chỉ đủ một suất cơm ở canteen mà thôi, vẫn nên ‘campuchia’ thì tốt hơn. Nhưng cậu vừa mở miệng, Tần Dương đã nắm lấy cổ tay cậu, dứt khoát kéo người ra phía đằng sau, ỷ vào vóc dáng cao, sức lực lớn, ngăn không cho đối phương tiến lên, còn quay đầu nhỏ giọng nói: “Nghe lời, tôi mời.”

Nghe, nghe… lời…

Đây, đây là giọng điệu nên dùng để nói chuyện với đàn anh sao? (=皿=)

Tần Dương lôi kéo Hà Tấn trong chốc lát, đến khi đối phương không chống cự nữa mới buông ra. Hà Tấn vừa bực vừa tức, cứ như vậy bị cưỡng chế mời ăn cơm, hẳn là cậu cũng không vui. Là một nam sinh, lại còn là đàn anh khóa trên của người nọ, Hà Tấn cảm giác tôn nghiêm của mình triệt để bị đối phương phớt lờ.

Truyện Chữ Hay