“Bao nhiêu năm bác chờ đợi ngày này,” Erica Martinez nói. Sau khi mọi người nâng cốc, bánh cưới được cắt, bà chống gậy đến gần cô dâu chú rể. Lúc này bà đang cầm tay Shelby.
A.J trong chiếc áo đuôi tôm màu đen trông lại càng đẹp trai đứng ôm ngang lưng Shelby, tươi cười nhìn bà già. “Erica, cháu với bác đều giữ đúng lời hứa. Trông bác tuyệt vời, khoẻ hơn nhiều so với những năm trước.”
Shelby thấy đúng là như vậy. Mắt Erica sáng và tinh hơn. Mặt bà không còn nặng như trước, thở không còn khò khè nữa.
Mặt Erica hồng lên vì vui, rồi bà nhướn máy với vẻ tò mò. “Bây giờ cháu đã là người có vợ rồi. Nhưng bác bắt đầu băn khoăn, Alexander ạ…”
“Bác băn khoăn ư?” Anh và Shelby vội nhìn nhau. “Về gì vậy bác?”
“Về những thông tin trên các báo ý?”
Shelby cắn môi. “Trên báo hả bác?”
Erica nhìn người nọ sang người kia.
“Bác đặt mua báo Santa Barbara trong thời gian ở hồ Tahoe.’
“Ồ,” A.J lo lắng hỏi. “Bác đặt mua báo thật à?”
“Ừ. Và bác thấy tin về cháu đính hôn với cô Lynn Altman, con gái Stanford và Sharon. Nhưng bác biết không thể có chuyện đó. Cháu luôn coi cô ta như em gái nhỏ. Vả lại cháu đã đính hôn với Shelby, đúng không?”
A.J rõ ràng có vẻ khó nói và Shelby không thể giấu được nụ cười. Cô cúi đầu sắp xếp lại những nếp xếp trên chiếc váy sa tanh trắng mẹ cô may cho cô.
“À vâng.”
“Bác biết ngay không có chuyện đó mà.” Erica nói ranh mãnh. “Bác phải ở đó, không thuốc lá, không được ăn muối cả mấy tuần, uống tám cốc nước lọc một ngày. Bác tin là cháu đâu nỡ lừa bác vào cảnh khổ sở ấy. Nhất là sau khi Carman nói cháu gọi điện, suốt cả một tiếng đồng hồ hết lời ca ngợi Shelby. Nào là hấp dẫn, nào là đầy sức sống.”
Shelby sửng sốt, nhìn người chồng mới cưới được một tiếng của cô.
A.J lắc đầu. Mặt anh tỉnh bơ như quan chánh án toà thượng thẩm, nhưng đôi mắt xanh ánh lên vẻ tinh quái. “Cháu lừa bác ư, Erica? Bác cháu mình đã thoả thuận với nhau và cả hai đều giữ đúng lời hứa, đúng không nào?”
Erica buông tay Shelby, quay sang ôm A.J và anh cũng đáp lại cử chỉ ấy. “Đúng thế cháu ạ. Bác cứ ước ao giá như bố mẹ cháu sống mà thấy ngày hôm nay.” Bà quay sang Shelby. “Chắc chắn bố mẹ chồng cháu sẽ thích cháu lắm.”
Shelby cười cảm động. “Cháu rất mừng.”
Erica đi rồi, Shelby khẽ hỏi. “Anh có nghĩ là bác ấy biết không?”
A.J cúi nhìn cô. “Chắc chắn là biết.”
“Liệu bác ấy có nghĩ sao không?”
“Không, bác ấy đã đạt được điều bác ấy muốn.”
“Điều gì vậy?”
“Anh lấy vợ.”
“Anh thấy không sao chứ?”
Không để ý gì tới quan khách đang có mặt trong phòng cưới, A.J quay lại vòng tay ôm ngang lưng Shelby. Cô nghiêng đầu qua bên anh và anh hôn rất lâu, rất mạnh lên môi cô. Đèn máy ảnh thi nhau loé sáng và các vị khách huýt sáo tỏ vẻ tán thưởng.
“Còn em thì sao?” anh hỏi khi buông ra cho cô thở.
Cô thở hổn hển, sờ tay vào vòng hoa nhỏ cài trên mái tóc ngắn của cô. “Em nghĩ là anh yêu em.”
Anh lại hôn cô. “Em nghĩ đúng. Và anh rất biết ơn em đã không bắt anh đợi quá lâu trước khi làm lễ cưới.”
Cái ngày anh cầu hôn cô, cũng là ngày Lynn đi mất. Mới cách đây chưa đầy một tháng. Công việc chuẩn bị đám cưới của họ vội vã nhưng chu đáo. Cả nhà xúm vào giúp cô, rõ ràng tinh thần đồng đội vốn là nền tảng của Những cô dâu nhà Feathenrstone.
Cô buồn rầu thở dài. “Tiếc là Lynn và Carlo không dự được, nhưng dù sao Rome cũng đâu có phải ở bên kia phố. Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên khi gọi từ Rome về nói là đã nhận được giấy mời.”
“Anh cũng chả biết tại sao nữa, nếu theo cái cung cách anh chạy theo em,” A.J nói giọng khô khan. “Nhưng lúc đó cô ấy còn quá bận tâm đến việc đưa Carlo vào tròng nên không còn thấy chuyện gì xảy ra xung quanh nữa.”
“Theo chỗ em nghe được, anh ấy không bực mình vì bị đưa vào tròng,” Shelby ngả người mỉm cười nhìn anh với vẻ trêu chọc, vì biết chắc là anh yêu cô. “Chạy theo em hả?”
“Như một vận động viên marathon chính cống.” A.J ôm cô tham gia điệu nhảy lúc ấy vừa bắt đầu. “Nhưng có lẽ anh cần phải quen với điều đó. Anh có cảm giác là em sắp đưa anh vào một cuộc săn đuổi đầy hạnh phúc trong quãng đời còn lại của anh.”
Shelby chớp chớp đôi mắt xanh đầy vẻ ngây thơ. “Em sẽ cố hết sức mình, anh yêu!”