Thiên Tiếu lúc này im lặng theo dõi kỳ biến.
“Không biết cưới có nghĩa là gì, nhưng có vẻ vui, ta đồng ý.”
Ác Ý thời cơ hội chốt đơn đã tới lập tức nói.
“Chúng ta thề trên danh dự của Tinh Linh Thần.”
Tinh Linh Chúa không hiểu lắm tại sao lại phải thề nghiêm trọng vậy, tuy nhiên nó vẫn đồng ý.
Còn có thể vô sỉ hơn được nữa không, lúc này ván đã đóng thuyền nói gì cũng vô ích.
Không nghĩ tới Tinh Linh cũng nghĩ tới việc lấy vợ, bất ngờ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Thiên Tiếu.
Một hồi sau Tinh Linh Chúa liền cho Thiên Tiếu biết được tác dụng của mình, đã có người dạy dỗ nó những chuyện như thế này.
Không những biết ngay được, Thiên Tiếu còn có thể sử dụng ngay lập tức được, bởi vì hắn có Vạn Biến và Ác Ý.
Tâm lạnh như băng, năng lượng ổn định thì mọi thứ đều sẽ đơn giản, chỉ là muốn thành thục được như Lý Hằng sẽ rất mất thời gian.
Hít thật sâu một hơi rồi thở ra, Thiên Tiếu bắt đầu lấy ra nguyên liệu, kích hoạt Tử Linh Phá Linh Quyết tới mức cao nhất.
Năng lượng trong cơ thể hắn tuôn chảy, sức mạnh nguyên tố của Tinh Linh Chúa ngay lập tức được hắn sử dụng.
Bây giờ hắn không cần thêm quá nhiều vật dụng, chỉ cần Vạn Biến trên tay là đủ lắm rồi,
Đồ ăn và dược liệu bay trên không trung, mười chiếc đuôi ve vẩy, lập tức xử lý xong một nhóm lớn.
Trước kia hắn không dám làm như thế, bởi chỉ cần một rung động nhỏ trong không khí cũng có thể làm cho nguyên liệu xử lý không được hoàn mỹ.
Hiện tại ở xung quanh hắn, tất cả mọi thứ kể cả Không Gian cũng theo bị khống chế hoàn mỹ.
Với khả năng mới này thì trận đấu tiếp theo với Liễu Mị Yên thì hắn sẽ chiến thắng vô cùng dễ dàng.
Trong người hắn thuộc tích không gian vốn đã rất mạnh nhờ huyết mạch, bây giờ lại được nâng lên một tầm cao mới.
Hắn ta trong lòng vui sướng nói:
“Năng lực của ngươi rất hợp với ta, từ mai đặt tên ngươi là Tụ Tâm đi.”
Do có thể khống chế tất cả các thuộc tính, thế nên ở trong một không gian nhất định Thiên Tiếu có thể khống chế mọi thứ ở cấp độ phân tử, như vậy khác gì không gian vô địch Hư Vô Cảnh.
Thậm chí trình đồ khống chế còn mạnh hơn rất nhiều, chỉ là phạm vị còn quá nhỏ, nếu đệ Tụ Tâm hồi phục hoàn toàn hắn có thể khống chế phạm vi ngang Hư Vô Cảnh.
Hiện tại hắn có thể chắc chắn trong cùng cảnh giới hắn chính là vô địch, bởi chỉ cần bị hắn tiếp cận ở một phạm vi nhất định thì nhất định sẽ thua.
Kể cả có năng lực đặc biệt khác thì cùng lắm chỉ huề vốn, chưa kể các loại công kích tới gần Thiên Tiếu thì sức mạnh cũng sẽ bị giảm đi đáng kể.
Với độ thông thạo của hắn hiện tại còn chưa đủ dùng để nấu ăn, mang ra đánh nhau thì còn lâu mới làm được.
Lý Hằng ở trên cao quan sát, ở bên cạnh hắn là Hồ Thái, Tần Thiên Kim, ba huynh đệ Mộ gia.
Hắn nhìn lôi kiếp không dứt vẻ mặt kích động:
“Mọi người đã thấy gì chưa, suy đoán của ta hoàn toàn chính xác, thứ kia sinh ra chính là để dành cho hắn.
Ước mơ suốt đời của lão phu tuy không thể thực hiện được, hiện tại có thể yên tâm rằng có người sớm muộn gì cũng làm được.
Rồi sẽ có một ngày trong thiên hạ này Trù sư nhiều không kém gì Đan sư.”
Trái ngược với không khí vui vẻ ở đây, mấy cô gái thì buồn bực vô cùng, Thiên Tiếu một ngày, một đêm không trở về.
Đã thế các nàng liên lạc còn không thèm trả lời, nếu không phải Hồ Thái bảo Thiên Tiếu có việc thì bọn họ còn nghĩ hắn xảy ra chuyện rồi.
Băng Mị nghiêm túc nói:
“Ta thật sự rất lo lắng, hay chúng ta đi tìm hắn đi, mũi của ta rất thính nên chắc chắn có thể tìm được hắn.
Không thể cứ ngồi đây chờ đợi được, chỉ có chúng ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau, người ta nói hắn không có việc gì ta cũng không dám nghĩ.
Nếu không có việc gì thì trả lời một tiếng cũng không làm được là sao.”
Đúng lúc này trong đầu nàng vang lên giọng nói của Thiên Tiếu:
“Ta giải quyết đơn hàng rất lớn, phải tập trung liên tục nên không dám phân tâm ra trả lời các ngươi.
Chờ chút nữa ta trở về liền mở tiệc ăn mừng, lần này ta đã gặp may, nhận được cơ duyên rất lớn.”
Băng Mị lúc này mới bộc lộ ra cảm xúc thực sự của nàng:
“Nghe giọng ngươi có vẻ suy yếu, làm ăn gì lại tới mức đó, có phải họ ép ngươi không?”
Thiên Tiếu cảm nhận được nàng lo lắng cho mình liền trấn an, hắn sợ nàng làm ra cái gì đó thì không hay:
“Cứ yên tâm đi, ta nhận được cơ duyên khổng lồ, cái giá phải trả để lấy được nó đương nhiên không nhỏ.
Không dám giấu các ngươi, tính ra ta còn nợ người ta rất nhiều tiền đấy, có điều đáng giá thật sự.
Nếu ta hoàn toàn nắm giữ sức mạnh mới, khả năng chiến đấu tăng lên mười lần cũng không khoa trương.”
Băng Mị có vẻ bất ngờ:
“Nói rõ xem nào.”
Thiên Tiếu giọng nói nhỏ dần:
“Ta còn đang nói chuyện với người khác, đợi một chút ta trở về rồi từ nói sau cũng được.”
Vẫn đứng ở bãi đất trống, hắn cùng Tân Tuyết Tâm truyền âm bằng nguyên khí để giao lưu với hắn, vị học tỷ này vô cùng thông minh.
Nếu để Thiên Tiếu mang nốt một ngàn tỷ còn lại trả thí dễ dàng quá, nàng muốn hắn chế biến dược thiện, giá trị ngang với số tiền này cho họ.
Đây là một nước đi vô cùng thông minh, bởi theo đơn giá nếu Thiên Tiếu không bỏ hết nguyên liệu thì tất cả chỉ có tiền công ba trăm tỷ.
Nàng làm như thế này thì Thiên Tiếu phải lập lại ba lần như ngày hôm nay thì mới coi như xong.
Làm như thế thì bang phái của nàng liền có thể độc bá Thiên Hồn học viện, những bang hội khác muốn theo kịp là điều không thể nào.
Trừ khi bọn họ bỏ ra tài nguyên đủ lớn thì may ra, vấn đề quan trọng nhất là một năm hắn chỉ làm bốn ngày, đơn hàng quá lớn là không thể nào.
Nợ với Tần Tuyết Tâm thì khác, tuy nói tiền bạc nhưng thực chất đây là nợ ân tình, khi nàng muốn thì hắn phải làm.
Năng lực của Thiên Tiếu cũng khiến Tần Tuyết Tâm động lòng, nàng muốn thử lôi kéo hắn ta xem:
“Học đệ có năng lực tốt như thế này, ta có quen một học tỷ khác cũng là bang chủ một bang phái lớn trong Thiên Hồn học viên ở Thượng cấp vi diện.
Nếu ngươi đồng ý gia nhập Tuyết Tâm Bang về sau ta sẽ giới thiệu ngươi cho tỷ ấy.
Tuyết Tâm Bang vốn chỉ tuyển nữ, hôm nay ta phá lệ mời người sau khi lên năm hai thì gia nhập chúng ta.”
Thiên Tiếu không có dự định dài hạn, cũng chưa nắm rõ về Tuyết Tâm Bang, không thể tùy ý gia nhập được.
Nhỡ cái bang hội này không ra gì, lỡ hứa gia nhập vào rồi thì phiền phức to.
Với thân phận của Tần Tuyết Tâm sẽ chẳng có ai dám ra mặt cho hắn ta.
Hắn nhỏ giọng nói:
“Ta hiện tại chưa có suy tính gì cả, đợi khi nào lên năm hai nếu cần nơi trú ngụ chắc chắn sẽ chủ động liên hệ.
Mong khi đó học tỷ không chê bai ta là được rồi, vắng mặt một ngày chắc mọi người cũng đang rất lo lắng cho ta, xin phép cáo từ.”
Không gian hơi rung động một cái Thiên Tiếu liền xuất hiện trong khu vực năm nhất, tầm của dịch chuyển tức thời đã trở nên rất xa.
Lại khẽ động hắn liền xuất hiện trong phòng, mấy cô gái vô cùng bất ngờ, sự xuất hiện của hắn quá đột ngột.
Trước kia Thiên Tiếu cũng thoắt ẩn, thoắt hiện, nhưng các nàng vẫn có thể cảm nhận được rung động dù rất nhỏ.
Bây giờ thì các nàng hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Nhan Như Ngọc cũng lên tiếng:
“Tu vi của ta cũng chỉ cảm thấy rung động không quá lớn, ngươi làm sao lại tiến bộ nhanh như thế.”
Thiên Tiếu mỉm cười đầy thần bí:
“Ta đã nói là mình gặp cơ duyên, giải thích thì chẳng biết đến bao giờ, thế nên thể hiện ra ngoài luôn để các ngươi khỏi phải hỏi.
Chuyện này liên lụy cũng hơi lớn, để người ngoài biết được chúng ta ở trong học viện sẽ rất khó sống, còn dính tới cả Sáng Thế Thần Điện.
Với lại ta cũng chưa rõ ràng, để khi nào xác minh xong thông tin sẽ kể cho các ngươi nghe.”
Ý của hắn ta đã rất rõ ràng, chuyện này tốt nhất không nên nhắc tới lúc này, mọi người đều đồng loạt không hỏi nữa.
Thiên Tiếu bình yên trở về là tốt rồi.