Vạn Biến Hồn Đế

chương 338: danh tiếng của thiên tiếu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đêm mệt mỏi trôi qua

Vũ Thuyền Quyên nhìn đống thịt mình đã sơ chế với vẻ mặt tự hào , mình chăm chỉ như thế này thì chắc chắn Thiên Tiếu sẽ nấu cho mình những món ngon hơn.

Hai cô cháu Vũ gia nắm chặt bàn tay ánh mắt tự hào , bọn họ quả thật khi quyết tâm thì không thể nào coi thường được.

Họa Thiên Hậu cởi xuống khăn buộc đầu rũ mái tóc buộc chặt của mình ra , những sợi tóc rung rinh trong gió , tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Mấy người khác tụ tập lại một chỗ chăm chỉ nói chuyện , mấy nam nhân thì cũng đang tán dọc với nhau.

Chiến Vũ Thiên Nhân vỗ vai Dạ Yến cười hỏi :

“Vợ ngươi thế nào rồi , sắp sinh chưa ?”

Dạ Yến thở dài nói :

“Ta cũng không quá rõ , bọn họ thiên phú kém quá , còn không đủ sức để vào Thiên Hồn học viện.

Hiện tại cha mẹ ta đang chăm sóc họ , tình hình ổn không ta cũng không thể biết được , liên lạc với nhau khi cách một cấp độ vi diện thật sự không đơn giản chút nào.

Còn huynh thì sao rồi , Tống Vũ tướng quân đã thoáng hơn chút nào chưa .”

Chiến Vũ Thiên Nhân nhớ tới lại buồn bực :

“Cái gì cũng làm rồi , còn mỗi bước cuối cùng thôi , nhưng nàng bảo không có Phụng Hậu làm chủ hôn , tổ chức một đám cưới đàng hoàng thì không làm việc kia.

Còn một người thì do khác biệt giống loài , tỷ lệ mang thai quá thấp , ta cũng muốn có con nhưng nghe có vẻ xa vời quá.

Thiên Thần thì sao rồi , thấy hai người các ngươi im hơi lặng tiếng quá , tiến triển đến đâu rồi .”

Diệt Thiên Thần có chút ngại ngùng :

“Hương nhi có thai rồi , cha mẹ ta đang muốn đón nàng ấy về bên kia , tuy nhiên không thể phá được kết giới bao quanh Vạn Hỏa Giới.

Có điều họ cũng gửi không ít đồ an thai qua , họ lo lắng ta cũng hiểu bởi Diệt Thần Xà mang thai thời gian quá dài , chưa sinh ra lại quá yếu ớt dễ xảy thai .”

Mấy cái nam nhân kinh ngạc , đặc biệt là Chiến Vũ Thiên Nhân :

“Ngươi làm cách nào vậy , có thể nói ra cho huynh đệ tham khảo không ?”

Diệt Thiên Thần bối rối :

“Học hỏi thì phải xem Thiên Tiếu , ta thì chỉ là có chút tiểu xảo thôi , tác dụng cũng không lớn .”

Chiến Vũ Thiên Nhân nhìn qua Thiên Tiếu rồi lắc đầu :

“Hắn ta đẹp trai , làm cái gì cũng rất ngầu , cái này chúng ta không học được.

Hôm trước ta nghe lời hắn thể hiện tài lẻ cho Vũ nhi , lấy đàn hát trước cửa ký túc xá của nàng.

Kết quả nàng giành lấy cây đàn đập vào đầu ta , đã thế còn giận ta mất một tháng.

Từ đó ta đã thề tuyệt đối không nghe lời của tên này nói , hắn đẹp trai làm thế họ gọi là ngôn tình , đến ta làm thì họ lại bảo đê tiện .”

Nghĩ đến cảnh Chiến Vũ Thiên Nhân vác cái thân to như con gấu chắn hết cả đường đi , còn hát dở như hạch.

Ăn đòn là đúng rồi , Thiên Tiếu ví dụ cho hắn là nếu giỏi hát thì có thể làm như vậy , nhưng tên này có giỏi hát hò đâu.

Đã hát dở rồi còn như thế ăn đòn là đúng rồi , sao có thể trách lên đầu Thiên Tiếu được.

Thiên Tiếu khoác vai Diệt Thiên Thần cười nói :

“Chúc mừng huynh đệ , trước ngươi suốt ngày lo lắng không có hậu nhân , giờ có rồi thì cố gắng chăm sóc cho nàng ta tốt vào.

Ta phải thuyết phục gãy cả lưỡi mới khiến Vĩnh Hà yên tâm giao người cho ngươi , nàng mang thai tính cách chắc cũng sẽ xấu đi rất nhiều , cố gắng chịu đựng .”

Diệt Thiên Thần vẻ mặt vui cười :

“Cái này ta biết rồi , hồi mang thai ta , mẹ giống như biến thành người khác vậy , chính vì thế nên Hương nhi tỷ có đổi tính thì ta cũng có thể hiểu được.

Nam nhân tộc của chúng ta lúc mười tuổi đã được dạy làm sao để trở thành một người cha tốt.

Gia tộc đã điêu linh rồi nên chuyện này càng được chú trọng hơn .”

Mọi người vui cười nói chuyện thì Thiên Tiếu đột nhiên nghĩ tới Lý Nhã Lan , nàng ấy cũng đang mang thai con của hắn.

Quen được chăm sóc chu đáo rồi , trở về người khác liệu có thể cẩn trọng như hắn , nhỡ đứa bé có vấn đề gì thì phải làm sao.

Thiên Tiếu ngẩn người ra , trầm tư suy nghĩ khiến cho Chiến Vũ Thiên Nhân phải lay hắn dậy , bây giờ lễ hội sắp bắt đầu.

Chuẩn bị mở quầy hàng thôi , quầy hàng còn chưa trang trí kỹ càng , cũng chưa mở cửa nhưng số người đứng xếp hàng đã dài đến hằng hà sa số.

Tối hôm qua Thiên Tiếu đã nghĩ ra phương pháp để xử lý tình trạng quá tải này rồi , hắn mượn một cái máy có chứa dữ liệu về học sinh của học viện.

Mỗi người chỉ được lấy hai phần , dùng lệnh bài quét qua máy là được.

Như thế hắn ta sẽ không cần lo tới việc một người lấy nhiều lần , khiến cho những người khác không thể lấy được.

Hôm qua Hồ Thái cũng khuyên hắn nếu có giáo viên hay học sinh năm trên tới lấy đồ ăn , cứ làm theo quy định bình thường là được , nhưng đừng cấm bọn họ lấy.

Mệt mỏi một chút nhưng đây là cơ hội tạo quan hệ với học sinh khóa trên , với lại bốn ngày cuối cùng hắn cũng bán hàng thu phí , giáo viên và các học sinh năm trên rất giàu.

Nghe lời của Hồ Thái , Thiên Tiếu đã chế biến thêm một số lượng rất lớn đồ ăn , khiến cho những người giúp hắn phải làm việc luôn tay mới bắt kịp tiến độ.

Mỗi lần có hai mươi người lấy hai phần của họ xong đi ra , lệnh bài phải do chủ nhân cầm trên tay mới hoạt động nên ai muốn ăn thì tự thân đi xếp hàng.

Số người xếp hàng đông không thể tả , Diệt Thiên Thần chơi lớn , kích hoạt năng lực phân thân của mình để làm việc cho nhanh.

Kết quả trở thành phát cho cả mấy trăm người cùng lúc , lúc này áp lực giảm đi rất nhiều , với lại Vũ Thuyền Quyên năng lực cũng không thể coi thường , nàng giống như có thể ngưng đọng thời gian vậy.

Một mình nàng chỉ mất mười giây để trang chỉ cho một trăm đĩa đồ ăn , bằng một nửa so với tất cả những người khác cộng lại.

Sau hơn bốn tiếng đồng hồ rớt cuộc cũng phân hết cho học sinh năm nhất , Diệt Thiên Thần mệt như chó.

Nằm dưới mặt đất thở hổn hển , tổng cộng đã phát hơn hai mươi vạn phần ăn , công lớn nhất vẫn thuộc về Diệt Thiên Thần và Vũ Thuyền Quyên.

Bây giờ thì cũng chỉ còn lác đác mấy người người đi tới , có điều đều là học sinh các năm trên , mấy người nhận ra là do đồng phục.

Học viên của năm hai thì trên vạt áo có từ hai vạch tới bốn vạch , quần áo cũng có màu sắc khác nhau , còn để làm gì thì Thiên Tiếu chưa kịp hỏi Hồ Thái.

Một vi học tỷ lấy đồ xong nhưng vẫn chưa đi , nàng ta dùng lại một chút nói chuyện với Thiên Tiếu :

“Nghe nói học đệ không cho phép người khác lấy giúp phần có phải không ?”

Thiên Tiếu gật đầu , hắn mỉm cười nói :

“Để đảm bảo mọi thứ không quá mức hỗn loạn thì ta đành phải làm như thế thôi , giáo viên cũng không thể ngoại lệ.

Cả viện trưởng tới đây cũng phải phải xếp hàng giống như những người khác .”

Nàng nhìn gian hàng có chút đơn sơ của hắn liền nói :

“Mấy ngày nữa ngươi chính thực buôn bán , chắc sẽ phải sửa sang lại chỗ này , nếu không thì sẽ ít khách hàng tới dùng lắm đấy .”

Vẻ mặt Thiên Tiếu đầy tự tin nói :

“Ta đảm bảo kể cả phải ngồi đất thì khách ta vẫn cực kỳ nhiều , đồ ăn ngon là quan trọng nhất , những yếu tố khác thì ta thấy không quan trọng cho lắm .”

Nàng ta dơ ngón cái , mỉm cười nói :

“Ngươi tự tin như thế là rất tốt , để chút nữa ta thử xem tài nghệ của ngươi như thế nào .”

Vị học tỷ này rời đi , lập tức phi hành lên không trung , bay xuyên qua cánh rừng rộng lớn tới một căn biệt thự to lớn.

Nhịn diện tích của biệt thự là biết người sở hữu nó có địa vị cỡ nào rồi , tuy hoành tráng vậy nhưng đây cũng chỉ là ký túc xá dành cho học viên thôi.

Học tỷ kia mang đồ ăn tới nơi liền đi tới trước mặt một cô gái khác , cung kính dâng lên đồ ăn của mình lấy được từ chỗ của Thiên Tiếu.

Cô gái kia nếm thử một phần xong thì vẫn cảm thấy thòm thèm , tu nhiên ăn hết hai phần thì mất mặt quá , nàng liếc mắt ra hiệu cho những người khác để họ đi xếp hàng.

Nghĩ một chút nàng nói :

“Nhớ mang cho lão sư một ít .”

Nàng ta mỉm cười vui vẻ :

“Học sinh năm nhất có chút thú vị , rất mong chờ một năm sau hắn sang khu vực năm hai , khi đó mỗi ngày liền có thể ăn ngon.

Đáng tiếc là ta lại bị cấm cửa không ra ngoài được , nếu không mấy ngày nữa đi tới đó ăn trực tiếp , đồ ăn còn nóng chắc sẽ ngon hơn rất nhiều .”

Từ đây danh tiếng của Thiên Tiếu bắt đầu lan rộng đến các năm trên.

.

Truyện Chữ Hay