Ông cụ hàng xóm thấy có bóng đen và hai lần nghe có tiếng động lạ ở nhà họ Mã. Tính theo thời gian một là khoảng thời điểm Mã Trì mất tích, một là gần thời điểm Mã Nghênh Xuân bị giết hại. Điều này khiến Khúc Mịch cảm thấy trong đây còn ẩn khúc nào đó, có điều hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực.
"Đội trưởng Khúc, em thấy ông cụ kia chắc bị hoa mắt rồi. Trước nhà họ Mã có một cây cổ thụ, đêm gió thổi, cành cây có thể tạo ra hình ảnh giống bóng người. Còn về hai lần nghe thấy tiếng động, một lần là gần thời điểm Mã Trì mất tích, lần đầu là khoảng thời gian Mã Trì mất tích, có lẽ hắn từng về, bóng đen cũng có thể là hắn. Lần thứ hai có thể là do mèo hoang hay chuột gây ra tiếng động. Nhà cửa lâu ngày không có người ở, có mấy con vật đó cũng là bình thường." Vương Thành phát biểu ý kiến.
Nghe vậy, Mạnh Triết cười trêu: "Mấy cái cậu nói chẳng có tác dụng gì hết."
"Ha ha, chỉ là suy đoán thôi, nếu đoán trúng thì là do may mắn."
"Nghiêm túc chút đi." Mạnh Triết cầm tập tài liệu đập đầu Vương Thành, "Học nhiều, suy luận nhiều, làm việc nhiều hơn đi, bớt phát biểu mấy cái suy đoán của mình lại."
Vương Thành chu miệng, vội đi rót trà cho mọi người.
Khúc Mịch nhìn mọi người ngồi trong phòng họp: "Báo cáo kết quả điều tra của mọi người đi."
Mạnh Triết điều tra bạn đại học của Chu Tĩnh, theo nhận xét của mọi người, cô ta là tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, thường hay trốn học, thỉnh thoảng xuất hiện nếu không có tài xế đi cùng thì cũng là bảo mẫu. Cô ta học trường quý tộc, sinh viên có gia đình có điều kiện rất nhiều nhưng chỉ có một mình cô ta khoe khoang đến như vậy. Ở trường cô ta không có bạn, hơn nữa cũng không có ai khen cô ta một câu.Tính cách Tôn Dĩnh không kém Chu Tĩnh là bao, cô ta mở quán cà phê, thuê nhân viên quản lý. Bản thân cô ta không có năng lực điều hành, dăm ba ngày kiểm tra tài khoản một lần, mỗi khi đến quán cà phê, cô ta hay xỉa xói khiến nhân viên làm việc ở đây đều phải vô cùng cẩn thận. Trước khi mất tích, cô ta đã sa thải một nhân viên vì ngồi nghỉ khi quán không có khách.
Hàng tháng Tôn Dĩnh đều bay đến Paris mua sắm một lần. Ngày nào cô ta cũng đăng ảnh lên mạng, chia sẻ cuộc sống xa xỉ của mình.
"Theo manh mối hiện có, Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh bị cùng một hung thủ giết hại. Vậy nên chúng ta nên điều tra từ các mối quan hệ chung của họ. Bọn họ và Thôi Miểu Miểu là bạn, trước khi mất tích từng có mâu thuẫn. Vì chuyện của Mã Trì mà Thôi Miểu Miểu bị trầm cảm, được Thôi Hải đưa ra nước ngoài điều trị, vậy nên tạm thời loại trừ hiềm nghi. Tôi đang có một nghi ngờ khá to gan, liệu có phải Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh bị Mã Trì giết hay không?" Lưu Tuấn nói ra nỗi nghi ngờ của mọi người.
Thấy gia đình Mã Trì đi xuống, Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh cười chê hắn, còn khiến hắn và Thôi Miểu Miểu xa nhau. Tinh thần của Mã Trì lần nữa chịu đả kích trí mạng, vậy nên ở trường hắn mới nổi điên cầm dao chém người. Qua điều tra, người bị hắn chém chính là bạn trai của Chu Tĩnh. Ngay sau đó hắn trốn khỏi bệnh viện tâm thần, rất có khả năng hắn đã giết Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh để trút giận.
"Nếu tôi là Mã Trì tôi cũng sẽ giết bọn họ. Nhưng Mã Trì không phải tôi, hắn là kẻ có tinh thần bất ổn. Khi trốn viện hắn đang trong trạng thái không tốt, một người như vậy không thể lên kế hoạch tỉ mỉ để giết người. Nhưng hung thủ giết người, vứt xác, đây là một kế hoạch khá hoàn hảo." Mạnh Triết không tán đồng ý kiến của Lưu Tuấn, "Tôi lại thấy hiềm nghi của nhân viên bị đuổi việc kia khá lớn. Hắn làm việc trong quán cà phê của Tôn Dĩnh, Chu Tĩnh là khách quen ở đó, hơn nữa thường xuyên bất lịch sự với nhân viên. Nhân viên kia vừa mới bị đuổi việc, hai người đó liền mất tích, vậy nên hắn rất đáng nghi. Hai năm trước cảnh sát đã điều tra nhân viên quán cà phê tên Vương Tấn này. Nhưng hắn là người ở nơi khác, sau khi bị sa thải đã trả nhà thuê, không thấy bóng dáng đâu. Nghe đồng hương của hắn nói hắn đã về quê rồi. Nhưng khi cảnh sát điều tra thì lại phát hiện hắn không ở quê nhà, gia đình cũng đã báo cảnh sát địa phương hắn mất tích. Hai năm qua Vương Tấn không có tin tức gì, gia đình hắn nghi ngờ hắn đã chết. Nhưng bây giờ xem ra có lẽ hắn là hung thủ giết người, sau khi giết Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh hắn đã bỏ trốn."
Khúc Mịch sắp xếp lại các manh mối hiện có, tạm thời có hai kẻ đáng nghi, một là Vương Tấn, hai là Mã Trì, nhưng cả hai đều đang mất tích, muốn tìm được trong biển người mênh mông không phải chuyện dễ. Chuyện của Vương Tấn còn phải nhờ cảnh sát khu vực khác phối hợp, hắn còn mẹ già ở nhà, nếu hắn còn sống thì sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện, Mạnh Triết phụ trách điều tra theo phương hướng này. Còn phía Mã Trì thì có hơi rắc rối, Khúc Mịch quyết định tự mình đi điều tra.
"Cái chết của Chu Tĩnh và Tôn Tĩnh với Mã Nghênh Xuân rốt cuộc có liên quan với nhau hay không?" Vương Nhân Phủ hỏi.
Hách Minh ít khi phát biểu ý kiến, vấn đề này cậu đã suy nghĩ rất lâu: "Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh lần lượt bị giết, khi bị giết bọn họ không mang nhiều tiền trên người. Thời điểm xử lý hài cốt của họ chúng ta phát hiện ít vụn vàng, điều đó chứng minh hung thủ không lấy đi đồ quý giá bọn họ mang theo. Còn thời điểm phát hiện thi thể của Mã Nghênh Xuân, chúng ta không phát hiện bất cứ thứ gì có giá trị trên người cô ấy, ngay cả nhẫn cũng bị lấy xuống. Vậy nên rất có khả năng hung thủ giết người cướp của. Tính chất của hai vụ án hoàn toàn khác nhau, vậy nên tôi cho rằng hung thủ không phải cùng một người. Vậy nên vụ án của Mã Nghênh Xuân nên điều tra riêng, hơn nữa có khả năng hung thủ sẽ gây án lần nữa."
Mọi người gật đầu tán đồng. Tuy cùng là vụ án giết người ném xác xuống đường ống dẫn nước nhưng tính chất lại khác nhau.
Từ đầu đến cuối Khúc Mịch không hề phát biểu ý kiến, có vẻ như anh có lời giải thích khác. Có điều trước khi có chứng cứ xác thực, anh sẽ không nhận định lung tung.
Nếu mọi người đều cho rằng có hai hung thủ thì vụ án của Mã Nghênh Xuân nên được tách ra điều tra riêng. Khúc Mịch giao cho bổ sung thêm Hách Minh, mọi người chia nhau ra hành động.
Khúc Mịch dẫn dắt Vương Thành, Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ một nhóm, Hách Minh và Lưu Tuấn một nhóm, vừa hây hai người một nhóm, nhóm nào có phát hiện thì mọi người tập hợp lại. Theo suy đoán của Khúc Mịch, vụ án của Mã Nghênh Xuân không đơn giản như thế.
Hôm sau, Khúc Mịch cùng Vương Thành đi tìm bạn trai cũ của Chu Tĩnh.
"À, mấy anh hỏi chuyện của hai năm trước à?" Anh ta tranh thủ thời gian nghỉ trưa ra gặp họ, "Mã Trì điên rồi, hắn cầm dao muốn giết Chu Tĩnh. Khi đó tôi còn là bạn trai của Chu Tĩnh, sao có thể trơ mắt đứng nhìn? Tôi bước lên ngăn cản, hắn liền cầm dao xông về phía tôi, đuổi tôi chạy khắp trường. Nhưng Chu Tĩnh kia sống thực dụng quá, khi đó tôi là sinh viên đứng đầu khối, có bao nhiêu người thích tôi, nhưng tôi và Chu Tĩnh quen nhau chẳng bao lâu cô ta đã chê tôi nghèo, sau vụ của Mã Trì chúng tôi cũng chia tay. Sao cô ta không nghĩ nếu không có tôi liều mạng ngăn cản, cô ta đã chết rồi, sao còn sống thêm hai năm nữa? Nhưng nghĩ lại cô ta đáng chết, năm xưa cũng tại tôi bị mù! Cô ta nói bố của Mã Trì tham nhũng, là sâu mọt của đất nước, đáng bị bắn chết chứ sống trong tù ăn ngon ngủ yên chỉ lãng phí lương thực của quốc gia. Cô ta còn nói cuộc đời này của Mã Trì coi như bị hủy hoại rồi. Nếu hắn thật lòng thích Thôi Miểu Miểu thì mau chia tay để cô ta giới thiệu người khác cho Thôi Miểu Miểu. Nếu tôi là Mã Trì, bố vào tù, mẹ đột nhiên qua đời, nghe những lời này chắc chắn cũng nổi điên. Từng là bạn cùng trường, thấy hắn như vậy tôi cũng không vui vẻ gì. Cũng nhờ việc đó, tôi đã thay đổi cái nhìn về Chu tĩnh. Sau này chúng tôi chia tay, nói thật, tôi cũng không buồn mấy. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với Mã Trì, nếu không tại tôi, hắn đã không bị nhốt vào bệnh viện tâm thần."
"Nhốt vào?" Nghe cách dùng từ của đối phương, Khúc Mịch nghi ngờ, "Không phải hắn đến bệnh viện để điều trị sao?"
"Chuyện này đã giấu trong lòng tôi hơn hai năm rồi, bây giờ nói ra tôi cũng bớt áy náy. Hôm đó hắn cầm dao đuổi theo tôi, tôi vừa chạy vừa kêu la. Bảo vệ nhà trường khống chế hắn, hắn kích động đòi giết người. Nhà trường muốn đuổi học hắn, còn đòi báo cảnh sát. Tôi và hắn là bạn cùng lớp, không muốn việc học của hắn kết thúc như vậy nên nói với ban giám hiệu tinh thần hắn dạo này bất thường. Lúc đó nhà trường mới đưa hắn đến bệnh viện tâm thần, bảo lưu việc học tập của hắn. Ban đêm tôi có lén đến bệnh viện tâm thần thì thấy hắn bị trói trên giường, y tá tiêm thuốc cho hắn. Ánh mắt hắn dại ra rồi thiếp đi. Người tốt như thế cuối cùng lại biến thành bệnh nhân tâm thần, thấy cảnh đó tôi vô cùng áy náy. Nhưng không ngờ hôm sau hắn lại trốn viện. Bố của Thôi Miểu Miểu cho người tìm kiếm rất lâu, cảnh sát cũng tham dự nhưng không ai tìm thấy hắn. Mấy ngày sau thì Chu Tĩnh mất tích, thời gian trước hài cốt của cô ta mới được phát hiện. Tôi nghi ngờ việc này do Mã Trì làm, nhưng tôi lại không muốn tin hắn là hung thủ giết người."
"Còn ai biết chuyện này không?" Khúc Mịch hỏi.
"Tôi không dám kể với ai cả, nhất là Thôi Miểu Miểu. Tôi sợ cô ấy trách tôi. Chúng tôi có rất nhiều bạn chung, nếu chuyện này lộ ra ngoài tôi sẽ chẳng còn mặt mũi. Nhưng việc đã đến ngày hôm nay, tôi không muốn giấu giếm nữa."
Vương Thành giật mình, cậu không ngờ Mã Trì không hề bị bệnh tâm thần mà là bị đưa vào bệnh viện vì lý do như vậy.
Nếu Mã Trì không bị bệnh, vậy khả năng hắn giết Chu Tĩnh là rất lớn. Còn về Tôn Dĩnh, tuy kiêu ngạo ương bướng nhưng cô ta chưa nói gì, tại sao lại bị giết? Nếu hung thủ là Mã Trì thì lại có một thắc mắc khác xuất hiện.
Khúc Mịch và Vương Thành lại đến bệnh viện tâm thần năm xưa, nơi đó từ bệnh viện công đã biến thành của tư nhân.