Phục hồi hộp sọ là công việc đòi hỏi tính chuyên môn cao, yêu cầu người thực hiện phải nắm vững cấu trúc giải phẫu trên khuôn mặt con người. Bất cứ sự khác biệt nhỏ nào cũng có thể gây ra biến dạng trong lúc phác thảo chân dung. Dương Thâm nhờ một người quen bên khoa pháp chứng làm trợ thủ, việc này Thương Dĩ Nhu không giúp được gì.
Vừa hay mẹ con Khang Chỉ Kỳ không có ai bầu bạn nên cô chịu trách nhiệm đón tiếp họ. Lần đầu Khang Chỉ Kỳ đến Nam Giang nên rất hiếu kỳ với thành phố có nền văn hóa cổ xưa này.
Thương Dĩ Nhu phát hiện tính cách cô gái này khá trẻ con, luôn thích thú với mọi điều mới mẻ. Bên đường có những người làm bánh lạc bằng thủ công, có hai thanh niên để ngực trần cầm búa gỗ đập vào bánh lạc trên những cọc gỗ lớn.
Dưới sức ép nguyên thủy nhất, đậu phộng, hạt vừng và đường kết hợp chặt chẽ với nhau mang đến hương vị đậm đà hơn. Mọi người làm việc vô cùng chăm chỉ, mỗi lần vung búa, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Thương Dĩ Nhu mua một ít cho Khang Chỉ Kỳ thử, ăn xong cô khen ngợi dứt lời, vừa có màn trình diễn cơ bắp vừa có đồ ăn ngon. Tính cách Khang Chỉ Kỳ khá thoải mái, Dương Thâm lại là người tốt bụng mềm lòng, rất hợp với kiểu phụ nữ giản dị thế này.
"Sao cô cứ nhìn tôi vậy?" Khang Chỉ Kỳ vừa đẩy xe nôi vừa bánh ăn, hoàn toàn không giống bà mẹ bỉm sữa.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Tôi đang nghĩ cô gái từng tuyên thệ chủ quyền trước đây với tôi chạy đi đâu rồi."
"Sao cô còn nhớ chuyện đó chứ? Thời trẻ ăn nói gì cũng không suy nghĩ, bây giờ bước vào cuộc sống hôn nhân, được làm mẹ, tôi mới biết cuộc sống thú vị thế nào. Dương Thâm là người chồng người cha rất tốt, rất có trách nhiệm. Tôi phải may mắn lắm mới có được chỗ dựa như vậy. Nhiều lúc tôi còn nghĩ nếu tôi không xuất hiện, mà anh ấy không cưới cô không gả, sau ba mươi tuổi liệu hai người có thử đến với nhau không. Khi ấy Dương Thâm chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, mà cô cũng sẽ không hối hận vì đã gả cho anh ấy. Nhưng sau khi gặp cô và đội trưởng Khúc, bây giờ đến nhà của hai người ở, tôi lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi. Cô xứng đáng có cuộc hôn nhân hạnh phúc, mà sự xuất hiện của đội trưởng Khúc đã định sẵn việc cô sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình yêu. Hai người thật sự là trời sinh một cặp. Tôi nghĩ ngày xưa Dương Thâm lựa chọn từ bỏ cũng vì hiểu được việc này."
"Cô nói nghe văn chương quá, tôi nghe nổi hết da gà rồi này." Thương Dĩ Nhu xấu hổ, nhưng nghĩ lại nếu không có Khúc Mịch, có lẽ cô sẽ không lấy chồng, thậm chí không thể sống như người bình thường.
Ngày xưa cô không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng trải nghiệm tình cảm mà Khúc Mịch cho cô là điều trước nay chưa từng có, cô tin chắc tương lai cũng không thể tìm được tình yêu nào khác.
Lúc đầu cô muốn đền đáp tấm lòng của Khúc Mịch nhưng dần dần cô đã tốt với Khúc Mịch mà không có mục đích gì. Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu.
"Tiểu Nhu, đằng trước có phiên ký tặng kìa! Cô trông thằng bé giúp tôi một lát, tôi đi lấy một cuốn." Nói rồi, Khang Chỉ Kỳ đẩy xe nôi cho Thương Dĩ Nhu rồi chạy vào tiệm sách.
Ai thế nhỉ? Thương Dĩ Nhu đứng ngoài cửa xem, thấy trên màn hình có dòng thông báo: Sự kiện ký tặng tác phẩm mới Hương Huyết của Bong Bóng, tác giả chuyên viết truyện trinh thám ly kỳ hấp dẫn, sở hữu hàng triệu người hâm mộ, hiện đang tổ chức phiên ký tặng tại sảnh tầng 1, mua một cuốn sách có thể được ký tên kèm ảnh có chữ ký.Thương Dĩ Nhu không đọc tiểu thuyết, nhất là thể loại trinh thám. Trong nhà đã có cao thủ lý luận rồi, cô đương nhiên không cần lãng phí vào mấy thứ này. Huống hồ những vụ án trong tiểu thuyết có hồi hộp đến đâu cũng không thể sánh với những vụ án cô từng gặp.
Vậy nên cô không thể hiểu được tâm trạng cuồng nhiệt của người hâm mộ, càng không ngờ Khang Chỉ Kỳ là một trong số đó.
Cô đẩy xe nôi vào tiệm sách. Còn chưa đến sảnh đã thấy có một hàng xếp hàng dài, đằng trước là phóng viên chụp ảnh và nhân viên bảo vệ đang giữ trật tự.
Thấy cô đẩy xe nôi, mọi người nhường đường. Phải công nhận người thích đọc sách đều là những người có học thức và văn hóa. Cô thấy Khang Chỉ Kỳ đang xếp hàng ở nửa sau, phía trước có hơn hai mươi người, xem ra đây là tác giả rất nổi tiếng.
Thương Dĩ Nhu phát hiện Khang Chỉ Nhu chỉ tập trung vào nhà văn kia nên đưa đứa bé đi dạo. Hiệu sách này rất đẹp. Thương Dĩ Nhu đến máy lọc nước, định pha chút sữa cho đứa bé.
Trẻ con uống sữa no xong sẽ muốn đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh còn bàn để đổi tã. Thương Dĩ Nhu lau sạch mông cho thằng bé rồi mặc tã sạch vào.
Cô cảm thấy việc chăm trẻ con không quá khó, chỉ cần cho nó ăn no, uống đủ nước, không để bị ốm là được.
Quả nhiên thằng bé tự chơi một lúc rồi nhắm mắt lại. Thương Dĩ Nhu đắp thêm chăn cho nó rồi đẩy xe đi tìm Khang Chỉ Kỳ.
Phiên ký tặng diễn ra khá nhanh, đã đến lượt Khang Chỉ Kỳ. Khang Chỉ Kỳ kích động ôm một cuốn sách, thấy Thương Dĩ Nhu còn vẫy tay bảo cô mau qua.
Ngồi sau bàn là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy tuổi, tóc xõa dài đến vai, mặc sơ mi trắng, quần tây, trông rất trí thức.
"Cô là Bong Bóng hả, ngoài đời xinh quá! Xin lỗi, ý tôi là trên ảnh cũng đẹp, có điều không được như ngoài đời." Khang Chỉ Kỳ nói năng lộn xộn, "Tôi rất thích truyện của cô, từ ebook đến sách tôi đều cất giữ cẩn thận, hơn nữa không bỏ sót tác phẩm nào."
"Cảm ơn cô đã ủng hộ."
"Cô cảm ơn tôi sao? Không cần, không cần đâu." Khang Chỉ Kỳ mừng đến nổi ôm chặt cuốn sách trong lòng.
Nhân viên ở cạnh nhắc nhở cô mau tranh thủ thời gian, đằng sau có rất nhiều người hâm mộ đang chờ.
Khang Chỉ Kỳ vội mở cuốn sách đặt trên bàn, cười nói: "Thật ra tôi và con trai của tôi đều là fans hâm mộ của cô. Lúc nó ở trong bụng của tôi, ngày nào tôi cũng đọc sách của cô cho nó nghe. Vậy nên cô có thể ký hai cuốn được không? Con trai tôi cũng tới đây, nó ở bên kia kìa!" Nói rồi, cô chỉ về phía Thương Dĩ Nhu.
Bị mọi người chú ý, Thương Dĩ Nhu xấu hổ cúi đầu. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói có người thai giáo cho con bằng truyện trinh thám đấy.
Tác giả Bong Bóng cũng phải bật cười: "Được, tôi ký thêm một chữ nữa, cậu bé là fan nhí của tôi mà!"
Bong Bóng ký hai cuốn sách, còn viết lại lời nhắn cho người hâm mộ nhí của mình.
Khang Chỉ Kỳ ôm hai cuốn sách chạy đến chỗ Thương Dĩ Nhu: "Bong Bóng ký tên đấy! Cô xem, cô ấy viết nhiều lắm! Nhất là ba chữ tên tôi, nét chữ của cô ấy đúng là nghệ thuật!"
"Mau đi thôi, thằng bé ngủ thế này lâu sẽ thấy khó chịu." Thương Dĩ Nhu vội kéo Khang Chỉ kỳ đi, vốn dĩ bọn họ đã chú ý đến họ, bây giờ còn kêu to gọi lớn sẽ càng bị chú ý hơn.
Nhắc tới con, Khang Chỉ Kỳ mới bình thường trở lại.
"Không xong rồi, đã quá giờ uống sữa, nó đi vệ sinh chưa?"
"Cô yên tâm, uống sữa rồi, đi vệ sinh xong cũng thay luôn tã rồi." Thương Dĩ Nhu cười nói.
"Cảm ơn cô nhiều. Tiểu Nhu, sau này cô sẽ là người mẹ tốt. Sao hả? Vẫn chưa có kế hoạch sinh con à? Mau tranh thủ sinh đi, còn trẻ sức khỏe hồi phục nhanh."
"Trước mắt chúng tôi vẫn chưa có kế hoạch, dù gì cũng phải chờ tôi học xong về nước rồi tính."
Nghe Thương Dĩ Nhu nói vậy, Khang Chỉ Kỳ thay đổi đề tài: "Cho cô cuốn sách này, đáng để cất giữ lắm đấy."
Thương Dĩ Nhu không nhận. Khang Chỉ Kỳ là người hâm mộ, hơn nữa trong sách còn có chữ ký cho con cô ấy, sao cô có thể nhận được?
"Thế cô cầm đọc đi, đọc xong thì trả tôi." Thấy Khang Chỉ Kỳ quá chân thành, Thương Dĩ Nhu chỉ đành nhận lấy.
Về nhà, Thương Dĩ Nhu đi tắm rồi về giường nghỉ ngơi. Mới đọc hai trang sách, cô đã đặt nó lên kệ rồi ngủ.
Mà Dương Thâm và Khúc Mịch vẫn đang bận rộn, việc khôi phục hộp sọ vẫn chưa hoàn thành. Theo kết quả kiểm tra của khoa pháp chứng, chứng minh độ tuổi của hai nạn nhân nằm trong khoảng 25 đến 30.
Cố Thành điều tra danh sách các cô gái mất tích hai năm trước.
Khúc Mịch bảo Vương Thành đi điều tra việc phó thị trưởng Mã - Mã Liên Vinh mất chức năm ngoái, ngoài ra điều tra mối quan hệ giữa Thôi Hải và Mã Liên Vinh.
Cậu nhóc này bốc đồng, có tinh thần nghé con mới sinh không sợ cọp. Khúc Mịch giao việc cho cậu ta cũng không mong cậu ta điều tra ra manh mối quan trọng gì.
Nhưng Vương Thành rất cố gắng, trời còn chưa sáng đã chạy ra ngoài, bận rộn đến nửa đêm. Cậu ta thấy các thành viên trong đội hình sự ai cũng giỏi, vậy nên cũng muốn tự tạo áp lực để bản thân nhanh chóng có thành tích.
Nhưng điều tra hai ngày, cậu ta không điều tra được tin tức gì có giá trị.