*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khúc Mịch điều tra mạng lưới các mối quan hệ xung quanh Mã Nghênh Xuân, tập hợp những thông tin có được, trước mắt có thể xác định hôn nhân của Mã Nghênh Xuân và Vương Minh có vấn đề từ lâu, hơn nữa Vương Minh có tiền sử bạo lực gia đình.
Việc này thật ra không cần điều tra, chỉ cần nhìn cái cách Vương Minh ôm một cô gái trẻ ngày phát hiện thi thể là nhìn ra manh mối. Vợ mình mất tích hơn bốn tháng, hắn thì vẫn sống vô cùng sung sướng.
"Đội trưởng Khúc, tôi cảm thấy Vương Minh vẫn có chuyện đang giấu giếm." Mạnh Triết phát biểu.
Những thành viên còn lại của đội hình sự đều gật đầu. Tuy tạm thời có thể loại trừ hiềm nghi Vương Minh giết người, nhưng trong quá trình Mạnh Triết nói chuyện với hắn, hắn rõ ràng có việc đang che giấu. Với kinh nghiệm phá án của mình, Mạnh Triết khẳng định Vương Minh đã làm điều gì đó không thể nói thật.
"Nếu điều tra Mã Nghênh Xuân đã không có kết quả, vậy ra tay từ Vương Minh đi." Khúc Mịch bảo mọi người chia nhau ra hành động, tiến hành hỏi thăm nhân viên công ty, hàng xóm, bạn học và bạn bè của Vương Minh.
Khác với điều tra Mã Nghênh Xuân, việc điều tra Vương Minh tiến hành trong bí mật. Vương Minh đã gặp Mạnh Triết và Khúc Mịch, vì thế việc điều tra công ty của hắn giao cho Lưu Tuấn. Cậu nhóc đó có vẻ ngoài khá ổn, mặc đồ vest rất giống sinh viên vừa bước chân ra xã hội.
Lưu Tuấn tranh thủ thời gian nghỉ trưa đột nhập công ty của Vương Minh. Công ty của hắn nằm ở tòa nhà 24 tầng thuộc đường Hưng Bắc, bên trong có rất nhiều công ty khác nhau, vậy nên dù có người lạ xuất hiện cũng không ai chú ý. Cậu ta đi thẳng đến WC tầng 19, đúng lúc gặp một người đàn ông trong đó.
"Tôi là nhân viên mới tới của công ty tầng dưới, WC kẹt kín người rồi nên lên đây." Lưu Tuấn cười nói, "Công ty của các anh ở tầng này lớn thật đấy, ai ra vào trông cũng phong độ."
"Thì ra là nhân viên của công ty tầng dưới, cậu cứ thoải mái đi, thỉnh thoảng sếp của chúng tôi cũng xuống dưới tìm giám đốc của các cậu uống trà nói chuyện mà."
Lưu Tuấn lấy một điếu thuốc cho đối phương, người đàn ông kia vừa thấy là điếu thuốc liền nhận lấy, sau đó lại lấy một chiếc bậc lửa trong túi ra.
Lưu Tuấn mừng thầm, quả nhiên bị cậu đoán trúng. Nhờ điếu thuốc này mà khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại.
"Thảo nào cậu lại chạy lên đây." Người đàn ông kia gật gù, "Giám đốc của các cậu ghét mùi thuốc lắm, chỉ ngửi một chút đã không chịu nổi. Nếu tôi mà đến công ty của cậu làm chắc mới một ngày tôi đã phải xin nghỉ việc."
"Chịu thôi, thời buổi này tìm việc khó lắm, nhất là tay mơ mới ra trường như tôi tìm được chỗ làm là may rồi. Tôi không như anh, vừa nhìn anh tôi liền biết anh là người thành đạt, còn tôi bây giờ chỉ cần ăn no thôi. Không nói dối gì anh, cũng tại vấn đề hút thuốc mà tôi rất muốn đổi sếp đấy.""Anh em, cậu mới ra trường nên không biết xã hội nguy hiểm thế nào. Thời nay chỉ có nhân viên hùa theo ông chủ, làm gì có ông chủ nhân nhượng nhân viên! Người anh em, sếp nào cũng có sở thích kỳ lạ, mới vào làm đương nhiên sẽ gặp khó khăn rồi." Người đàn ông lấy khăn giấy ra lau khô tay.
"Sếp Vương của các anh cũng kỳ lạ à?" Lưu Tuấn vội hỏi.
Người đàn ông nhận ra mình lỡ lời, vội nhìn xung quanh, vỗ vai Lưu Tuấn, hạ giọng: "Người anh em, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người đấy!"
"Nào, kết bạn Wechat đi, có thời gian tôi mời anh bữa cơm." Lưu Tuấn biết đây không phải nơi nói chuyện nên đành tìm cơ hội khác.
Hai người kết bạn Wechat, Lưu Tuấn ra ngoài trước đến nhà kho, quả nhiên gặp một dì dọn vệ sinh.
"Cháu tìm dì nãy giờ, thì ra dì ở đây!" Cậu chạy tới, tỏ ra sốt ruột.
"Sao thế?" Dì dọn vệ sinh đứng dậy, hoàn toàn không chú ý Lưu Tuấn là người lạ.
"Khi nãy có phải dì quét dọn không? Sếp của cháu bảo cháu về lấy tài liệu, anh ấy với khách hàng đang chờ, nhưng cháu thấy văn phòng của Vương tổng bị khóa rồi. Chỗ dì có chìa khóa dự phòng không?"
Có thể nói dối tự nhiên như vậy chỉ có ba khả năng, một là cái miệng của người đó chỉ toàn bốc phét, hai là khả năng diễn xuất quá cao siêu, ba là tâm lý cực kỳ vững.
Dì dọn vệ sinh vừa nghe Lưu Tuấn nói vậy liền lấy ra một xâu chìa khóa, bên trên có băng dính đánh dấu tên văn phòng.
"Dùng xong thì trả ngay, nếu để thất lạc thì tôi không gánh trách nhiệm được đâu."
"Dì chờ mười phút nhé!"
Lưu Tuấn cầm chìa khóa chạy vào công ty, bên trong im ắng không một bóng người, chắc nhân viên đều đã đi ăn cơm.
Nhờ ông trời phù hộ, trong văn phòng của Vương Minh không có ai. Lưu Tuấn dùng chìa khóa mở cửa, sau đó chui vào rồi khóa cửa lại.
Văn phòng có hai gian, gian ngoài có kệ sách lớn đựng đầy sách, đối diện cửa sổ là bàn làm việc, bên trên đặt ảnh kết hôn của Vương Minh và Mã Nghênh Xuân, ngoài ra còn có một chồng tài liệu, ống đựng bút bằng gỗ trông vô cùng xa xỉ.
Giữa phòng là bộ sô pha bằng da và chiếc bàn cẩm thạch, trên bàn là đồ uống trà bằng sứ Thanh Hoa. Trên tường có treo tranh thư pháp viết hai chữ "Tĩnh tâm".
Thảo nào Vương Minh lại khóa cửa, đồ đạc trong này đều là những thứ đắt tiền. Lưu Tuấn xem sơ tài liệu trên bàn, chỉ là những bảng báo cáo bình thường, cậu có xem cũng không hiểu. Cậu ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, kiểm tra từng ngăn kéo, bên trong có tẩu thuốc, hộp xì gà, bật lửa hàng hiệu, ngăn tủ cuối cùng đựng một cái két sắt nhỏ, bên trong chắc là tài liệu bí mật và tiền mặt.
Lưu Tuấn vào gian trong. Cách trang trí ở nơi này khác hẳn bên ngoài, có một chiếc giường đôi, sau tấm kính mờ là phòng tắm nhỏ.
Lưu Tuấn mở cửa tủ, bên trong đầy đủ đồ tắm rửa và sản phẩm dành cho người lớn, hơn nữa không chỉ có một loại. Trong văn phòng của Vương Minh có mấy thứ này, không lẽ hắn muốn tìm cảm giác mới sao?
Ở ngăn tủ cuối cùng của phòng tắm có cuốn tạp chí, Lưu Tuấn cầm lên xem, dưới tấm ảnh người lớn, cậu phát hiện một dãy số, chắc là số điện thoại.
Cậu vội ghi nhớ, thấy đã gần đến giờ rồi liền rời đi, vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay dì dọn vệ sinh.
"Trả chìa khóa cho dì, cháu đi đây."
Lưu Tuấn nhét chìa khóa vào tay dì dọn vệ sinh rồi chạy đi ngay.
Dì ấy cầm chìa khóa mở cửa văn phòng của Vương Minh, vào xem, thấy đồ đạc quý giá không bị mất mới yên lòng.
Đến tối, Lưu Tuấn dùng Wechat liên lạc với người đàn ông mình gặp buổi sáng, hẹn anh ta ra quán bar, đối phương đồng ý ngay.
Có rượu vào, lời dễ ra. Mới uống vài chén, hai người đã thân nhau, nhiều câu chuyện cũng dễ chia sẻ hơn.
"Anh trai, anh nói cho em nghe vài quy tắc trên thương trường đi, làm thế nào mới có thể thăng tiến nhanh đây?" Lưu Tuấn khiêm tốn hỏi.
Người đàn ông nói không ngừng, thỉnh thoảng Lưu Tuấn xen vào khen ngợi mấy câu khiến anh ta càng hưng phấn.
Thấy rượu sắp chạm đáy, Lưu Tuấn thầm đau lòng. Nếu không hỏi được gì, đội hình sự chắc chắn sẽ không chi trả, cậu ta lại phải tiêu tốn rồi.
"Người anh em, tôi thây cậu là người thực tế nên không đành lòng gạt cậu. Thương trường còn nguy hiểm hơn xã hội, cậu phải biết cách lấy lòng sếp của mình, dẫm lên đồng nghiệp thì mới có cơ hội trổ tài."
"Nói thì dễ nhưng làm khó lắm. Anh trai, anh với em mới nói chuyện với nhau vài câu mà anh đã hiểu em. Nếu em chỉ cần khôn khéo bằng một phần mười anh thì đã không làm tay sai vặt ở công ty hơn một năm rồi. Em thật sự không dám nghĩ đến việc lấy được lòng của sếp đâu. Hơn một năm qua số lần em vào văn phòng của sếp chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng em vẫn không dám hút thuốc, sợ bị giám đốc phát hiện."
"Tôi thấy cậu nãy giờ không hút thuốc chắc là hạ quyết tâm cai rồi. Không phải tôi muốn khoe khoang với cậu nhưng để lấy lòng Vương tổng tôi đã cố gắng hết sức, suýt thì ly hôn với vợ luôn đấy."
"Anh có thể nói rõ hơn không?"
Người đàn ông nhìn Lưu Tuấn từ trên xuống dưới: "Chắc cậu chưa lập gia đình nên không biết một số việc. Dù gì thì sếp của cậu cũng không thích mấy việc này, cậu đừng hỏi thì hơn."
Nói rồi anh ta xem đồng hồ, bảo cũng đã trễ, bản thân phải về, nếu không vợ lại lải nhải.
Người đàn ông này đúng là có kinh nghiệm ở thương trường, hoàn toàn không bị Lưu Tuấn lừa. Lưu Tuấn tức giận, thầm thấy đau lòng thay tiền thưởng của mình.
Hôm sau Khúc Mịch tập hợp mọi người, Lưu Tuấn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ có một dãy số điện thoại, vài câu nói không có giá trị. Chỉ dựa vào từng này, cậu ta đương nhiên không thể mở lời bảo đội hình sự trả tiền lại cho mình được.
Khúc Mịch sao có thể không biết Lưu Tuấn nghĩ gì, trong lòng thầm cảm thấy cậu nhóc này thú vị, ngoài mặt thì vẫn lạnh lùng. Anh bảo mọi người báo cáo kết quả điều tra của mình, Vương Nhân Phủ là người đầu tiên phát biểu.