Khúc Mịch cúp máy, xuống bếp phụ Thương Dĩ Nhu.
"Hai ngày nữa đưa thời khóa biểu của em cho anh." Anh vừa lau bệ bếp vừa nói.
Thương Dĩ Nhu sửng sốt. Anh cần thời khóa biểu của cô làm gì? Bọn họ người học kẻ làm cùng trường đại học, trường lại gần nhà, cô còn có thể đi lạc sao?
"Giáo sư Wells rất nghiêm khắc, là học sinh của thầy ấy không được đến trễ, không được về sớm, hơn nữa bài tập rất nhiều. Đến khi em trở thành học sinh của ông ấy thì đưa anh thời khóa biểu của em, anh sẽ chịu trách nhiệm đốc thúc."
"Đợi được giáo sư nhận rồi tính."
"Ừ. Anh có bài luận văn cần phiên dịch, hai ngày tới em không có tiết, giúp anh dịch đi, anh đang cần gấp."
Luận văn cần dịch gấp? Sao chưa từng nghe anh nói. Mà thôi, nếu anh đã cần thì cô giúp vậy.
Thế nên hai ngày liền, trừ ăn uống nghỉ ngơi, Thương Dĩ Nhu đều ở nhà dịch luận văn. Buổi sáng Khúc Mịch ở nhà với cô, buổi chiều lên trường dạy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ tư. Mới sáng Khúc Mịch đã nhắc cô kiểm tra email, có lẽ sẽ có tin tốt.
Thương Dĩ Nhu đương nhiên không quên, cô chỉ hơi căng thẳng. Cô thấp thỏm mở hộp thư, quả nhiên nhìn thấy có một email mới. Cô bấm vào, thời điểm đọc rõ hàng chữ đầu tiên, cô liền từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Em đậu rồi! Em đậu rồi!"Khúc Mịch cũng thấy, anh vui thay cho cô, hai người quyết định ra ngoài ăn mừng thật lớn.
Cả hai tìm đến một nhà hàng Nhật Bản, khẩu vị thanh đạm, lại có mù tạc, có thể cùng lúc đáp ứng sở thích của cả hai.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác món ăn Nhật Bản được trang trí tinh tế, nhưng đồ ăn không nhiều, chỉ phù hợp cho buổi trà chiều."Ăn no chưa?" Nhìn bàn đồ ăn không còn sót lại cái gì, Khúc Mịch hỏi, "Hay là chúng ta gọi thêm mấy món đi."
"Thôi, về nhà ăn đi." Thương Dĩ Nhu bĩu môi.
"Về nhà ăn?"
"Đúng vậy, ở nhà em có mua mì ăn liền." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Cho nước vào nồi, thêm nấm hương, mộc nhĩ, rồi thêm hai muỗng tương miso, bắt lửa, rồi thêm ít bột ngọt, hành và hạt mè. Như thế là có tô mì udon Nhật Bản chính tông rồi."
Khúc Mịch bật cười.
Cả hai thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng, Khúc Mịch đi lấy xe, bảo Thương Dĩ Nhu chờ ở cửa.
Trời đã tối, có thể vì hôm nay hơi âm u, trên đường không có ai, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác bị theo dõi, vội nhìn xung quanh nhưng không có phát hiện điều gì bất thường cả."Tít tít."
Khúc Mịch lái xe tới, từ xa thấy Thương Dĩ Nhu cứ nhìn ngó nghiêng như tìm ai đó.
"Nhìn gì vậy? Lên xe thôi?" Xe chạy đến bên cạnh Thương Dĩ Nhu rồi dừng lại, Khúc Mịch thò người qua mở cửa, bảo cô lên xe.
Cảm giác bị theo dõi đột nhiên biến mất, cô lên xe, trả lời: "Không có gì, hôm nay ngoài đường không có ai nhỉ!"
Khúc Mịch nhìn kính chiếu hậu rồi nhấn ga lái xe đi.
Cả hai cùng nấu mì, ăn thêm vài con cua và chút dưa leo mẹ Khúc gửi.
Thương Dĩ Nhu xoa xoa cái bụng căng phồng: "Trên đời này chắc chỉ có chúng ta mới ngốc như vậy thôi. Ai đời lại từ nhà hàng Nhật Bản về ăn mỳ gói cho no bụng chứ."
"Thật ra em không cần tiết kiệm vậy đâu." Khúc Mịch nhìn cô ăn mỳ gói còn ngon hơn ăn đồ Nhật, thấy cô như con nít vậy.
"Ăn không no còn tốn mấy trăm tệ, có thêm nữa ăn cũng không đã. Không phải chúng ta không có tiền, mà là không thể để bị hố như vậy. Ăn thử là được rồi, về nhà ăn mỳ gói vừa kinh tế vừa thực tế."
Khúc Mịch chỉ biết cười, thầm nghĩ cô vui là được.
Hôm sau, Thương Dĩ Nhu đến phòng thí nghiệm mà giáo sư Wells hẹn. Cô đến sớm trước một tiếng, không ngờ giáo sư đã có mặt.
Thấy cô, ông gật đầu: "Trung Quốc có câu người chậm phải bắt đầu sớm đúng là không sai." Sau đó ông ném cho cô chồng tài liệu, bảo cô phân loại sửa sang lại.
Thương Dĩ Nhu lật tới lật lui xem, thấy đây là chồng hồ sơ giải phẫu thi thể. Cô đang định hỏi nên phân loại sửa sang thế nào thì lại thấy giáo sư Wells bận việc. Chần chờ mấy giây, cô quyết định tử xử lý, nếu giáo sư không có dặn dò gì nghĩa là cô có thể toàn quyền quyết định.
Một lúc sau, lại có hai người tới, Thương Dĩ Nhu gật đầu chào. Lần trước bọn họ cũng đến tham gia phỏng vấn, được giáo sư chọn. Giáo sư cũng ném chồng tài liệu cho họ, không dặn gì cả, chỉ bảo phân loại lại.
Sau đó thì không còn ai tới nữa, Thương Dĩ Nhu không khỏi thắc mắc, chẳng phải lần này chọn ra mười người trúng tuyển sao? Bảy người còn lại đâu?
"Học sinh bây giờ đúng là không có tố chất." Giáo sư Wells nhìn cô, nói.
Nghe vậy mặt Thương Dĩ Nhu nóng rát, không dám nhìn đông nhìn tây nữa, lo tập trung làm việc.
Thương Dĩ Nhu bận từ sáng đến tối, giữa trưa chỉ kịp ăn một chút ở căn tin, đến tối còn phải mang tài liệu về.
Khúc Mịch chờ cô dưới tòa nhà phòng thí nghiệm, thấy cô ra mà đau lòng.
"Giáo sư Wells đúng là nghiêm khắc, chỉ mới một ngày mà em đã gầy vậy rồi." Khúc Mịch giúp cô đặt chồng tài liệu ra hàng ghế sau, "Anh có nấu canh gà đen cẩu kỷ, lát nữa về em ăn nhiều vào."
Gà đen cẩu kỷ? Ở siêu thị có thể mua những nguyên liệu làm món Trung Quốc à?"Mẹ gửi đấy. Mẹ nói gần đây có học làm món mới, không thể tự tay làm cho em ăn nên nhờ anh làm. Khi nãy anh nếm thử rồi, cũng ổn."
Khúc Mịch đúng là khiêm tốn, nào chỉ là ổn chứ, phải nói là cực ngon! Nước canh trong vắt, ăn vào, trừ hương gà hàm còn có vị ngọt nhè nhẹ của cẩu kỷ, cả hai nguyên liệu này kết hợp lại khiến canh gà không còn cảm giác dầu mỡ.
"Khúc Mịch, sau này nếu anh không làm giáo sư đại học nữa thì có thể mở nhà hàng Trung Quốc ở đây đấy, bây giờ tay nghề của anh còn tuyệt hơn cả đầu bếp làm món Trung Quốc, thiên tài đúng là có khác." Thương Dĩ Nhu ăn một lần hai chén canh.
Cứ tiếp tục như vậy không biết có bị vỗ béo thành heo không? Thương Dĩ Nhu sầu não nằm ngoài sô pha, vừa muốn vừa động vừa muốn nằm một chỗ.
Khúc Mịch dọn dẹp xong, quyết kéo cô xuống lầu đi dạo. Ăn nhiều như vậy không đi lại một chút chắc chắn không tốt cho cơ thể.
Khúc Mịch kéo cô đi dạo ở quảng trường dưới lầu, nghe cô kể chuyện ở phòng thí nghiệm hôm nay.
Trừ cô, giáo sư Wells chỉ nhận hai học sinh, một người là người Thụy Sĩ, một người là người Đức, cả hai đều là nghiên cứu sinh hệ pháp y, làm việc nghiêm túc cẩn thận, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp.
Thương Dĩ Nhu rất áp lực, trong ba người nền tảng của cô kém nhất, ngay cả giáo sư cũng nói cô người chậm cần bắt đầu sớm, nếu cô còn không nỗ lực nhiều hơn thì chắc chắn sẽ đánh mất cơ hội.
"Về thôi, đêm nay em phải tăng ca đấy." Thương Dĩ Nhu kéo Khúc Mịch lên lầu.
Hai người vừa vào nhà, di động của Khúc Mịch đổ chuông. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, anh hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lịch sự nghe máy.
"Giáo sư Khúc, xin lỗi vì đã quấy rầy lần nữa, tôi là cảnh sát James. Chúng tôi lại nhận được thông báo có người mất tích. Nạn nhân là Hoa kiều Trung Quốc, 23 tuổi, hiện đang học ngành thiết kế thời trang của đại học XX. Đêm qua bạn cùng phòng phát hiện nạn nhân không về, tưởng cô ấy về nhà nên gọi điện hỏi thăm thì được biết cô ấy cũng không về nhà. Thời gian cô ấy mất tích đã qua 24 giờ, gia đình cô ấy báo cảnh sát. Chúng tôi đã lập án điều tra, đến nay vẫn chưa phát hiện bất kỳ manh mối này. Vì ba vụ án trước nạn nhân đều mất tích rồi sau một thời gian mới bị giết hại, thi thể được phát hiện vô tình nên chúng tôi nghi ngờ nạn nhân lần này đang bị hung thủ giam giữ. Giáo sư Khúc, hung thủ vẫn đang gây án, hành vi điên cuồng của hắn vẫn đang tiếp tục. Hắn không sợ cảnh sát điều tra, hắn đang hưng phấn. Giáo sư Khúc, tôi không muốn nguyền rủa đâu nhưng chắc anh hiểu ý tôi muốn nói. Tôi thay mặt toàn thể đội cảnh sát lần nữa chân thành mời anh hỗ trợ chúng tôi điều tra vụ án lột da."
Như sợ Khúc Mịch lại cúp máy, cảnh sát James nói hết một hơi. Lần này Khúc Mịch không cúp máy, cũng không nói gì, James căng thẳng chờ câu trả lời. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/van-an-phap-y-kieu-the/chuong-277