Từ một màu đen tuyền đôi mắt bắt đầu pha lẫn màu đỏ thế nhưng điều kì lạ xảy ra, con ngươi bên phải lại dần dần có màu xanh lá. Màu mắt của chúa tể, mọi người nhìn vào và bắt đầu lo lắng nếu chuyển hết cả đôi mắt thành màu xanh vậy thì...
Thế nhưng Thiên Bình chỉ dừng lại ở đó, đôi mắt cô nhìn thật ma mị với đỏ xanh cảm giác như quỷ dữ lại không phải vậy. Màu đỏ dần dần tan biến chứng tỏ quá trình biến đổi sắp hoàn thành. Bầu trời âm u bắt đầu hé lộ ánh sáng mọi thứ lại trở nên bình thường duy chỉ có người nhà Vanes là thấy lo lắng. Hơi thở chúa tể xen lẫn trong cô bé khiến cho cả căn nhà bắt đầu mất kiểm soát, đó là do sức mạnh quá to lớn mà vampire mới sinh thì không thể làm chủ khống chế được nó.
- Thiên Bình, cậu không sao chứ?
Ánh mắt màu xanh lá loé lên rồi biến mất như đang báo hiệu cho một sự thay đổi khủng khiếp mà có lẽ chỉ có một người biết trước được. Tại một căn phòng tăm tối, Bảo Bình ngồi bó chân trên giường đầu gục xuống mái tóc xoăn xanh biển bồng bềnh tuôn dài phủ xuống đôi chân trắng ngọc. Tròng mắt xoay chuyển liên tục như có hàng ngàn màu sắc trong con ngươi cô, đây chính là lúc mà Bảo Bình nhìn thấy tương lai, gương mặt bắt đầu xuất hiện sự khủng hoảng và lo lắng cực độ. Có lẽ tương lai này chính là điều cô không muốn thấy nó xảy ra nhất. Cửa sổ bật mở, một chàng trai lãng tử với mái tóc nâu bồng bềnh mỉm cười khi gặp cô ánh nắng từ ô cửa sổ tạo thàng vầng hào quang bao lấy cậu. Chàng trai nhảy xuống khỏi khung cửa Bảo Bình mới bắt đầu nhận ra đây chính là người đi cùng Kim Ngưu hôm đó.
- Cậu..! Sao lại vào được đây?
- Tôi trèo vào!
- Cái gì? Bức tường đó cũng phải hơn m..
- À không tôi vào bằng lỗ nhỏ xinh bên dưới cơ!
- ...
Anh ta chui ... Thôi được rồi chui đâu thì chui đi, nhưng tại sao lại tìm mình? Bảo Bình với khuôn mặt nghi ngờ và tư thế phòng thủ nhìn chằm chằm Nhân Mã..
- Ấy khoan, tôi tới là có ý tốt! Dưới sự nhắc nhở của Sư Tử thì cậu ấy bảo tôi đưa cô đến gặp Kim Ngưu vì cậu ấy tin Kim Ngưu chắc chắn sẽ tha thứ cho cô.
- Thật sao... Tôi có thể được.. Tha thứ sao?
- Đi thôi không thì không kịp mất! Mấy lão vampire này thính thật!
Không chờ đợi sự đồng ý của Bảo Bình cậu liền khoác tay ngang eo Bảo Bình lôi cô đi, vừa nhảy từ cửa sổ xuống thì một lão già đẩy cửa phòng Bảo Bình chạy vào. Đôi mắt lão liền biến thành màu đỏ chiếc răng nanh nhọn hoắc ló ra khỏi miệng, lão hét lên giọng khàn đục
- Có Người sói đột nhập! Giết hắn!!
- Này nếu không lầm thì đôi mắt cô có khả năng thôi miên? Thôi miên họ đi!
- Sao anh biết? Rốt cục anh là ai?.. tôi không thể thôi miên nhiều người cùng lúc như vậy được.
- Đoán thôi vì tôi từng đọc trong cuốn sách cổ cô có đôi mắt đó, đôi mắt của Thần!
Bảo Bình không nói gì chỉ trầm ngâm, một lúc sau cô thấy bọn Vampire của nhà Kalen đuổi tới cô liền ra khỏi vòng tay của Nhân Mã lôi cậu đi về phía có cánh rừng Vong Linh rộng lớn. Họ liên tục chạy hàng giờ liền Nhân Mã hoá thành con sói to lớn chạy phía sau bảo vệ Bảo Bình, nhưng người nhà Kalen rất dai dẳng đeo bắm không buông tha. Nhân Mã định quyết chiến với họ thì Bảo Bình ngăn lại
- Họ đông hơn, ta đánh không lại họ!
Nhân Mã nhe hàm răng sắt nhọn thể hiện sự tức giận sau đó cắn cổ áo Bảo Bình lôi lên lưng mình, chân cô chảy máu khi bị đá hay cây nhọn móc phải tuy vết thương sẽ lành ngay sau đó nhưng lại rất đau đớn. Cô ở trên lưng Nhân Mã sững sờ nhìn chàng trai kì lạ này, bộ lông thật mền mại thật ấm áp làm người ta có cảm giác nằm xuống bộ lông này sẽ không muốn đứng lên nữa.
Bảo Bình chỉ hướng cho Nhân Mã chạy, đến khi cắt đuôi được bọn nhà Kalen thì người đang đứng trước ngôi mộ. Hàng nghìn sợi dây leo quấn quanh tạo nên cảm giác thâm trầm và lâu đời, nhìn thì như một ngôi mộ hoang nhưng đường đi thì như đã có ai đó thường xuyên đi lại vào nơi này.
- Đây là đâu?
- Cậu.. có biết gì về sách thánh không?
- Ý cô là...
- Đây là nơi cất giữ quyển sách thánh! Lúc đầu thì không có đủ vì còn quyển ở chổ của.... cha Jack. Họ phái tôi tiếp cận và tìm hiểu nói rằng họ chỉ muốn tìm đủ cuốn để đảm bảo rằng khi thời gian Vampire chúa tể tỉnh dậy có thể khắc chế được, bảo vệ toàn tộc Vampire. Thế nhưng mà, tôi đã nghe được, bọn chúng tìm là để cướp sức mạnh đi phục vụ cho Chúa Tể. Khốn khiếp!
- Vậy thì hôm nay lời to rồi!
Nhân Mã cười đầy ẩn ý rồi lôi Bảo Bình tiến vào ngôi mộ cổ. Trong mộ rất tối nhưng Nhân Mã vì là sói nên nhìn rất rõ vào ban đêm, Bảo Bình thì lại có đôi mắt của Thần. Một lối đi dài, sâu và hẹp từng viên gạch được trạm trổ hoa văn tinh tế và khó hiểu. Lờ mờ thấy được ánh sáng của ngọn lửa phía trước cả nhất thời đều giảm nhẹ bước chân cẩn thận hơn. Từ xa có âm thanh đầy ma mị vang lên như thôi thúc linh hồn người khác phải kêu gào, hưng phấn, một cảm giác điên cuồng như muốn xé nát, bộc phá ra khỏi cơ thể. Cả đều hoảng sợ nhìn nhau, Nhân Mã liền nói bên tai Bảo Bình
- Thôi miên tôi đi!
Lập tức Bảo Bình liền hiểu, người nhìn nhau sau đó trong con ngươi đen thăm thẳm của Bảo Bình loé lên hàng ngàn tia sáng lấp lánh sắc màu. Nhân Mã bị cuốn hút vào bên trong không chỉ cơ thể ngay cả trái tim của cậu cũng đang đập theo nhịp điệu đôi mắt ấy.
----------------------------------------------------
Không có ý tưởng nên ra chap rất lâu mọi người thông cảm nhé
Đừng vì vậy mà bỏ rơi người con tội nghiệp này của ta nha