Khi món ăn được đem lên, những người khác đứng dậy nâng ly chào mừng Bách Vũ, tôi loay hoay vài giây mới cầm ly lên đứng dậy, thực sự thì bản thân tôi không uống được nhiều.
Bách Vũ vẻ mặt lạnh lùng chống tay đứng lên, cười xã giao: "Lát nữa còn phải lái xe nên cũng đừng quá tùy hứng." Nói xong nhấp một ngụm nhỏ.
Bách Vũ chỉ uống một hớp, những người khác thì nâng ly uống cạn, tôi cũng không thể làm gì khác, khóc không ra nước mắt uống hết li như mọi người.
Vị chát và đắng xâm nhập vào miệng khiến tôi vô thức muốn nôn ra, tôi nhăn mặt nuốt hết rượu xuống nhưng không may bị sắc khiến tôi ho sặc sụa.
Khi ngồi xuống, Bách Vũ đưa cho tôi một cốc nước, sau khi uống, tôi cảm thấy không còn quá khó chịu nữa.
Bách Vũ bình tĩnh kéo tay vịn ghế của tôi lại gần ghế ngồi của anh hơn, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt trong veo thấu đáo, nói: "Không uống được sao?"
Khoảng cách giữa tôi và Bách Vũ lúc này rất gần, dường như chóp mũi của tôi có thể vô tình chạm vào áo sơ mi của anh ấy, tôi thầm nuốt nước bọt, sau đó bịa ra lý do: "Không phải, em chỉ là uống hơi nhanh."
Nói xong, tôi âm thầm dịch ghế ra một chút, sau đó cầm lấy đũa bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Tôi nhìn chằm chằm vào món thịt dê đang sắp tới trước mặt, tôi lập tức vươn đũa ra nhưng vẫn không kịp gắp, tôi phải dùng đũa gắp miếng đậu phụ ở trước mặt.
Đang cúi đầu tập trung ăn đậu phụ thì nghe thấy tiếng ngón tay gõ vào mặt kính, ngẩng đầu lên thấy Bách Vũ đang gõ nhẹ trên bàn xoay thủy tinh, bên cạnh ngón tay là món thịt dê mà tôi muốn ăn lúc nãy. Tôi quay lại nhìn Bách Vũ, anh ấy đang hờ hững nói chuyện với các đồng nghiệp khác, giọng điệu nghe có vẻ khá lạnh lùng.
Tôi nhìn sang hướng khác, lặng lẽ gắp một miếng thịt dê.
Vừa ăn vừa mời rượu được vòng thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa, mọi người đều tập trung dùng bữa.
Ngay lúc tôi đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, Bách Vũ đột nhiên nói khẽ bên tai tôi: "Điện thoại của em đâu? Tại sao suốt cả buổi chiều đều không gọi được?"
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy anh đang cúi đầu dùng tay bóc vỏ tôm, câu hỏi vừa rồi giống như tùy tiện hỏi ra.
Tôi chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho Bách Vũ, khẽ nói: "Em không biết điện thoại sập nguồn từ lúc nào." Nói xong tôi ấn mạnh nút nguồn.
Bách Vũ khẽ liếc nhìn điện thoại của tôi,
không nói gì, chỉ để trước mặt tôi một chén tôm hùm đã được bóc vỏ, sau đó duỗi tay ra lấy khăn giấy, chậm rãi lau ngón tay.
Tôi nhìn thịt tôm hùm hồng hào, đầy đặn trong chén trước mặt, âm thầm nuốt nước miếng, nhìn Bách Vũ, thắc mắc hỏi: "Sếp, sao anh không ăn?"
Bách Vũ lau ngón tay, hờ hững khoác một cánh tay ra sau ghế của tôi, trầm giọng nói: "Anh không thích ăn tôm."
Tôi và Bách Vũ khoảng cách vốn đã rất gần, khi anh cúi xuống nói chuyện, hơi thở của anh phả vào tai khiến tôi cảm thấy ngứa ran, cảm giác hơi nhột này còn lan đến mặt, tôi đưa tay lên sờ vào lỗ tai, sau đó lén nhìn xung quanh. Có vẻ như không ai để ý đến tôi và Sếp Bách, tôi âm thầm lấy ly nước bên cạnh uống một hơi.
Khi nuốt xuống, tôi mới nhận ra đó không phải là nước mà là rượu, nó kích thích đến nỗi khiến tôi suýt nữa phun ra.
Bách Vũ dường như bị hành động của tôi làm cho sửng sốt, bàn tay để ở sau ghế nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, sau đó khẽ cười, nói: "Hề Dương, em đang uống rượu của anh." Lời nói nhẹ nhàng có chút bất lực.
Sau khi uống hai ly rượu, dưới tác động của men rượu, đại não bắt đầu mất kiểm soát, tôi cau mày, có chút phiền muộn: "Rượu của anh tại sao lại đặt ở chỗ em."
Bách Vũ sửng sốt một chút, sau đó trong mắt mang ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ừ, là lỗi của anh."
Tôi không biết uống rượu. Uống nửa ly là cực hạn rồi. Tối nay tôi đã uống hai ly. Trong tiềm thức, tôi biết mình có thể đã say mất rồi. Tôi không biết có phải do tác dụng của rượu hay không. Tôi cảm thấy cả người nóng dần lên như muốn phát sốt, bụng tôi quặn lên, tôi muốn nôn.
Tôi lắc lắc đầu, nghe thấy giọng điệu lo lắng của Bách Vũ mơ hồ truyền đến bên tai: "Hề Dương, em say rồi phải không?"
Tôi cúi đầu, trầm mặc vài giây mới ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười chậm rãi nói: "Không có nha."
Nói xong, tôi đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh nhưng cảm giác như đứng trên bông mềm, cả người mềm nhũn, chưa kịp bước đi thì đã đứng không vững, cơ thể đột nhiên ngã xuống.
Không như dự đoán, đầu tôi không đụng vào sàn nhà lạnh lẽo mà rơi vào một vòng tay ấm áp, tôi lại ngửi thấy mùi hương bưởi quen thuộc.
Tôi ngây người chớp mắt, đơ người trong chốc lát, cho đến cảm nhận được lực ôm truyền tới từ thắt lưng, tôi vô thức duỗi tay ôm lấy cổ Bách Vũ, nép sát người vào cổ anh, sau đó mất đi ý thức.