Lâm lão phu nhân mặt mũi hiền lành, mặc một bộ đồ thêu hoa văn phúc thọ màu tím, đế giày vải bồi, tóc hoa râm được chải cẩn thận tỉ mỉ, nhìn mười phần tinh thần.
"Tổ mẫu, tại sao người cũng tới?" Lâm Huệ tiến lên đỡ lấy bà, "Có phải phụ thân đã nói gì với người phải không? Cháu không sao, thái y nói không có bệnh."
"Ta vẫn lo lắng cho cháu!" Lão phu nhân dò xét nàng, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, "Vẫn nên tận mắt xem xét mới tốt, thấy cháu nhảy nhót tưng bừng thế này, ta như được uống thuốc an thần."
Lâm Huệ cười lên, ánh mắt rơi lên người Lâm Hạm: "Nhị muội, đa tạ ngươi bồi tổ mẫu đến một chuyến."
Ngữ khí bình thản, lão phu nhân cảm thấy vui mừng, nghĩ thầm cháu gái của bà dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao lại giống như nhi tử nói không hiểu chuyện, bây giờ thân mẫu Lâm Hạm đã không còn, có thể thù hận cái gì?
Kỳ thật Lâm Huệ không thèm để ý tới Lâm Hạm, tựa như cha nàng ngoại tình, người mà nàng thống hận chỉ có cha nàng, người đàn bà kia, nàng một chút cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Cho nên nàng mới có thể cảm thấy nguyên chủ không có khả năng hận Lâm Hạm như thế, nhiều lắm thì chỉ chán ghét, nhưng bởi vì nhiều năm giáo dưỡng mà đem loại tâm tình này chôn sâu ở trong lòng, nàng sẽ không giống trong sách, như bị điên mà đi đối phó Lâm Hạm một cách liều lĩnh.
Vị đích tỷ trước mặt hành xử tự nhiên hào phóng, mặc áo màu xanh nhạt, phía dưới mặc váy thêu hoa đính kim tuyến, nhìn qua như một tiểu cô nương thanh lệ chưa xuất giá. Nhưng ánh mắt của nàng ta lại không hề yếu đuối, thời điểm cười lên như có hào quang tỏa ra bốn phía, Lâm Hạm giật mình trong lòng, nghĩ thầm thái độ của nàng ta sao lại thay đổi như vậy? Rõ ràng lần trước nhìn thấy mình, vẫn là bộ dáng oán hận, nếu phụ thân không ở đó, có thể sẽ cho mình mấy cái tát.
Kiếp trước cũng bởi vì Lâm Huệ gây khó khăn đủ đường, nàng ta bất đắc dĩ phải rời khỏi phủ, mới có thể gặp phải Đoan vương, bị hắn lừa gạt chiếm đoạt thân thể, nuôi nàng ta như ngoại thất, về sau còn bị người khác hạ độc chết.
Sau khi sống lại, nàng ta đã suy nghĩ rõ ràng, phụ thân phụ bạc mẫu thân, phụ thân là người thiếu mẹ con họ, vì sao nàng ta lại ngốc như vậy đi cự tuyệt phụ thân? Nàng ta nên làm nhị tiểu thư Lâm gia, mượn thế lực của phủ đi tìm kiếm một phu gia tốt, mẫu thân trêи trời có linh thiêng mới có thể an tâm!
Lâm Hạm gật đầu: "Tỷ tỷ khách khí, tổ mẫu thương người, lúc ở nhà vô cùng nhớ thương, muội cũng rất lo lắng cho nên năn nỉ tổ mẫu cùng nhau tới, mong rằng tỷ tỷ chớ có trách muội đường đột."
"Làm sao lại như vậy?" Lâm Huệ vịn lão phu nhân vào nhà, "Ngược lại là tỷ tỷ chiêu đãi không chu đáo, hiện tại tỷ liền để phòng bếp đi chuẩn bị..."
"Ai nha, không cần, chỉ đến xem thôi, không cần chuẩn bị cơm." Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, "Thân thể cháu bị bệnh còn chưa khỏi hẳn, không cần cùng chúng ta ăn cơm, chúng ta một lát liền hồi phủ."
Lâm Huệ không có miễn cưỡng.
Ung vương phủ cực kỳ phú quý, trong phòng vật trang trí mỗi một thứ đều được chế tác tinh xảo, ngay cả cửa sổ cũng lấy ngọc khảm nạm.
Lâm Hạm đảo mắt một lượt, nhớ tới kiếp trước bị giam trong sân, thủ vệ nhàn thoại khi nói đến Lâm Huệ, chính là nói nàng một mình trông phòng không chịu được cô đơn nên cùng nam tử khác thông ɖâʍ, sau này bị phát hiện thì nhảy lầu tự tử. Cho nên coi như Ung vương phủ xa hoa thì như thế nào? Đích tỷ này của nàng ta không được Ung vương yêu thích chút nào.
Nghĩ lại thì cảm thấy Lâm Huệ này thật đáng thương, tính toán thời gian, cũng là một hai năm sau thì chết, nàng ta cần gì phải nhớ tới Lâm Huệ trước đó xấu xa như thế nào?
Lâm Hạm lắc đầu.
Thần sắc tiểu cô nương rơi vào trong mắt, Lâm Huệ hiểu được nàng ta đang nghĩ gì, nghĩ thầm lúc này sợ phải để vị thứ muội này thất vọng rồi.
Coi như Ung vương không động vào nàng, nàng cũng sẽ không đi tìm lão nam nhân sát vách.
Loại nam nhân này lúc nào cũng có thể sẽ biến mất, cần tới làm cái gì? Nàng từ lúc còn trong bụng mẹ đã độc thân hai mươi bảy năm, sống vẫn tốt, không nghĩ tới việc đắm mình trong tình yêu.
Lâm Huệ nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
Lão phu nhân nói với nàng về tẩu tử Cố thị: "Đại tẩu cháu lúc đầu cũng muốn đến cùng, nhưng Hoán nhi cứ quấn lấy nó không buông, nó sợ Hoán nhi ầm ĩ quấy rầy cháu, nên mới không đi."
Người Lâm gia chỉ có lão phu nhân là bao dung nguyên chủ nhất, ca ca tẩu tử về sau đều đứng về phía Lâm Hạm, đương nhiên, cũng do nguyên chủ bị viết sai lệch, khiến người ta càng thêm chán ghét, Lâm Huệ mỉm cười: "Bệnh của cháu cũng không có gì, sao lại khiến tổ mẫu và mọi người lao sư động chúng như vậy."
Lão phu nhân cười lên, nhìn nàng một cái đột nhiên hỏi: "A Huệ, điện hạ có phải rất bận hay không?"
"Vâng, đi sớm về trễ." Cái người chỉ bảo hộ tiểu nhi tử của mình, vị hoàng đế chuyên hố nữ nhi nhà khác vẫn rất yêu thích đứa con trai này, nên phân cho hắn quản Hộ bộ, vậy nên Mục Liễn không thể so với Đoan vương, Định vương quyền hạn trong tay bị giới hạn.
Lão phu nhân ngô một tiếng, lại hỏi: "Điện hạ đối đãi với cháu vừa vặn rất tốt đi?" Bà nhớ rõ lúc lại mặt, sắc mặt của cháu gái không dễ nhìn lắm, lời nói và hành động của hai phu thê cũng không được tính là thân mật.
Cái này liên quan tới hôn nhân mà không có chuyện kia nha...
Lâm Huệ đành phải giấu diếm, cười nói: "Rất tốt, điện hạ người rất không tệ."
Mặc dù đồng tình nguyên chủ, nhưng Lâm Huệ đối với Mục Liễn cũng chưa đến mức chán ghét, dù sao người ta cũng là bệnh nhân, cũng không phải cố ý, nói đến còn thật đáng thương. Sinh ra với khuôn mặt như vậy, lại không có cách nào yêu đương, cùng với nàng là loại chủ động không muốn nói yêu đương thì hoàn toàn khác biệt.
Lâm Hạm ngồi ở bên cạnh khóe miệng khẽ động, thầm nghĩ vị đích tỷ này của nàng ta chính là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.
Lão phu nhân quan sát thấy nàng cười nhẹ nhàng không giống như nói dối, ngược lại yên tâm.
Phải tiếp hai người đột ngột tới thăm, kế hoạch đi Thúy Bảo Các của Lâm Huệ đành ngâm nước nóng, đành phải dời sang ngày mai rồi tính sau.
Sắc trời bắt đầu tối.
Mục Liễn từ Hộ bộ đi ra, bởi vì buổi trưa nhìn một chút hồ sơ văn thư, không khỏi mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi trong kiệu.
Bất tri bất giác liền ngủ, lại mơ thấy một giấc mộng.
Chờ đến cửa vương phủ, kiệu phu hạ kiệu, Từ Bình cuốn rèm màu xanh đậm lên, cũng không thấy Mục Liễn bước ra. Hắn thăm dò một chút, thấy chủ tử tựa như ngủ thϊế͙p͙ đi, hạ giọng nói: "Điện hạ... Điện hạ."
Một sợi thanh âm chui vào lỗ tai, Mục Liễn bỗng nhiên mở to mắt, thần sắc cực kì cổ quái.
Từ Bình sửng sốt một chút: "Điện hạ?"
Mục Liễn khoát khoát tay, chỉ cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên, còn chưa từ trong mộng cảnh thoát ra.
Từ lúc hắn cưới Lâm Huệ đến nay, hắn liền không hiểu làm sao bắt đầu mơ thấy một giấc mộng. Ngay lúc nãy, hắn đột nhiên mơ thấy Lâm Huệ nằm ở bên người, nàng mặc một chiếc yếm màu hồng, phía trêи thêu một đám hoa lê tuyết trắng, tay nàng bị dây lụa màu hồng xích lại, nhưng tựa hồ cũng không biết, ngủ rất say sưa...
Hắn cúi đầu không biết muốn làm cái gì, kết quả bị Từ Bình đánh thức.
Mấy ngày trước đây, hắn sẽ không tin những giấc mộng này.
Nhưng bởi vì trước đó Lâm Huệ vậy mà cùng trong mộng giống nhau, bắt lấy cánh tay hắn nói tim đau, hắn kìm lòng không được bế nàng lên.
Mục Liễn mi tâm nhíu chặt, rốt cuộc hắn bị bệnh gì, hay là Lâm Huệ có vấn đề gì đi?
Cẩn thận hồi tưởng, người này không thích hợp.
Thứ nhất, thái y nói không có bệnh, sao nàng lại đau đến té xỉu, thứ hai, cái hôm ghé thăm lúc khuya, cả người Lâm Huệ mang đến cho hắn một cảm giác rất khác biệt.
Mục Liễn trong kiệu nghĩ đi nghĩ lại, khi xuống kiệu trực tiếp đi tới thượng phòng.
Lúc này Lâm Huệ đang ăn cơm tối, nghe nói Mục Liễn tới, lấy làm kinh hãi, thấp giọng hỏi: "Không nhìn lầm chứ?"
"Không nhìn lầm, đã đến trong viện!"
Phương ma ma đỡ nàng dậy, "Nương nương, điện hạ tới hẳn là muốn cùng nương nương dùng bữa."
Chuyện này đi quá dự liệu của Lâm Huệ, nàng đi tới cửa, quả nhiên gặp Mục Liễn hướng nơi này đi tới. Hắn mặc một bộ khinh bào xanh nhạt, trong bóng đêm như ẩn như hiện, dần dần tới gần, mới lộ ra dung nhan như ánh trăng, góc cạnh nhu hòa lại thêm một tia lãnh ý.
Lâm Huệ run lên một lát, tiến lên thỉnh an.
Phương ma ma thừa cơ nói: "Điện hạ đã dùng bữa chưa? Ngài có muốn dùng bữa ở đây hay không?"
Lâm Huệ thầm nghĩ, chắc chắn sẽ không.
Kết quả Mục Liễn nói: "Được."
Lâm Huệ kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng hơi lấp lóe.
Lâm Huệ dịch chuyển tầm mắt: "Điện hạ mời ngồi."
Mục Liễn nói: "Ngươi cũng ngồi đi."
Vừa rồi nàng chỉ mới ăn vài miếng cơm, hầu như không hề động tới món khác, mắt thấy nam nhân đối diện cầm bát đũa lên, bỗng nhiên đã cảm thấy không còn khẩu vị gì.
Việc này phát triển không giống trong sách, Mục Liễn sao lại đột nhiên đến đây dùng bữa cùng với nàng? Rốt cuộc là có vấn đề gì? Hắn và nàng tổng cộng cũng chỉ nói với nhau hai câu, hẳn là sẽ không xuất hiện thể loại bá đạo tổng tài bên trong hắn... A ha, cô gái, em làm tôi chú ý rồi đó! (aka lời của bá đạo tổng tài não tàn XD)
Mặt Lâm Huệ lập tức đen lại.
Bưng lấy bát, suy nghĩ lung tung một hồi, nàng nhìn về phía Mục Liễn.
Hắn một mực không nói chuyện, nhai kỹ nuốt chậm, ăn đến vô cùng nhã nhặn, khuôn mặt tuấn tú kia vẻ ngoài vẫn rất lãnh đạm.
Có thể chính mình quá lo lắng, có lẽ bởi vì lúc nàng xuyên đến không cẩn thận động tới điểm nào đó của Ung vương. Kỳ thật cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng là vợ chồng, về sau khi ở bên ngoài, việc muốn ứng phó với mọi người còn nhiều nữa, tỉ như không thể cự tuyệt đến lời mời từ hoàng cung... Nghĩ đến bảy vị hoàng tử kia, Lâm Huệ liền đau đầu.
Hết lần này tới lần khác nàng lại chưa xem xong quyển sách, không biết vị hoàng tử nào cuối cùng sẽ đăng cơ.
Nam chính trong cuốn sách này là Tiêu Thì Viễn, có lẽ là hoàng tử qua lại mật thiết cùng Tiêu Thì Viễn đi, Lâm Huệ bấm ngón tay tính toán, Định vương Mục Dã?
Nàng giống như đang thất thần, Mục Liễn lườm nàng một chút, ánh mắt sắc bén khẽ chuyển.
Mặc dù hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, sau khi cưới Lâm Huệ vẫn phải tiếp xúc, tỉ như cùng đi kính trà trong cung, còn có cùng nàng lại mặt đi Lâm gia... Hắn có cảm giác bây giờ người này càng giống Lâm Huệ trong mộng.
Mặc kệ là ánh mắt, động tác hay là thói quen nói chuyện.
Nàng lên cơn đau tim nên tính tình thay đổi? Nhưng vì sao hắn lại mơ như vậy? Mục Liễn dù đọc đủ thứ thi thư, nhất thời cũng khó có thể hiểu thấu đáo.
Hai người vô thanh vô tức ăn cơm xong, Mục Liễn cũng không ở lại nghỉ ngơi.
Phương ma ma rất gấp, hướng Lâm Huệ nháy mắt liên tục.
Lâm Huệ giả bộ như không nhìn thấy, bởi vì nàng không có khả năng làm việc này, nàng không đi câu dẫn Mục Liễn được, đừng nói đến việc câu dẫn sẽ gây ra hậu họa gì.
Chờ Mục Liễn đi, Phương ma ma nói: "Nương nương, người phải chủ động!"
"Ta làm không được, ma ma, về sau ngươi nếu muốn giữ người lại, chính ngươi đi nói đi."
Phương ma ma có cảm giác Lâm Huệ bị Mục Liễn làm tổn thương thấu tâm, bệnh một trận về sau liền không nghĩ tới việc tiếp cận Mục Liễn, bà dự định tiến cung bẩm báo hoàng thượng xem nên xử trí như thế nào.
Lại nói Mục Liễn sau khi rời thượng phòng, bỗng nhiên phân phó Từ Bình: "Ngươi ngày mai đi Thanh Vân quan một chuyến."
Từ Bình nhận lệnh.
"Huyền Linh đạo trưởng cùng bản vương có thâm giao, ngươi bí mật mời hắn đến đây."
"A?" Từ Bình kinh ngạc, "Điện hạ muốn mời đạo trưởng làm cái gì?"
"Ngươi không cần hỏi, chỉ cần đi mời." Hắn vừa rồi nghĩ đến một khả năng, vương phủ có yêu ma quấy phá, mặc dù hắn không tin loại vật này, nhưng từ xưa đến nay thư tịch liên quan tới yêu quái cũng không ít, có lẽ trêи đời có việc này, không thì hắn không có cách nào giải thích được. Cho nên hoặc là hắn trúng tà, hoặc là Lâm Huệ trúng tà. Cái sau càng có khả năng, nàng hẳn là bị yêu ma chiếm cứ thể xác, dùng mộng thỉnh thoảng mê hoặc hắn, nhiễu loạn tâm hắn.
Nếu như là dạng này, hắn nhất định phải diệt trừ nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Huệ: Mẹ kế a, vừa đến đã muốn đuổi đi sao? ! !
Mục Liễn: Ha ha, ngươi thành thật khai báo, ngươi là loại yêu tinh gì?
Tác giả: Ma nhân tiểu yêu tinh.
Lâm Huệ: ...