Edit: YuTuyTien
Sau khi yên lặng, Lăng Sơ Nam liền bắt đầu động tác.
Tốc độ gõ chữ của Lăng Sơ Nam rất nhanh, chỉ trong chốc lát trên màn hình đã xuất hiện từng hàng chữ màu đen.
Ngay khi Lăng Sơ Nam bắt đầu đánh chữ, lực chú ý của đã hoàn toàn bị hấp dẫn.
Vừa nãy cùng xem tiểu thuyết của Mục Lâm Kha với Lăng Sơ Nam, mặc dù trí nhớ của nó không quá tốt, nhưng hệ thống đều tự mang công năng rà quét, nó hoàn toàn có thể dò lại bất cứ lúc nào.
Lúc Lăng Sơ Nam bắt đầu viết, vẫn có chút không tin cậu thật sự có thể viết được. Nhưng dần dần theo thời gian, không thể không thừa nhận Lăng Sơ Nam thật sự có thể viết. Nếu nó không tận mắt chứng kiến, thật sự sẽ không nhận ra văn phong này là hai người viết.
Tiểu thuyết này của Mục Lâm Kha vốn dĩ đã viết đến hơn một nửa, nam nữ chính đã ở bên nhau, vừa hay có thể tiến vào kết thúc.
Nữ chính là một cô gái thích bán manh, dưới cách viết của Lăng Sơ Nam lại không hề đáng ghét tí nào.
Mục Lâm Kha có thói quen viết một chương một vạn từ, Lăng Sơ Nam viết hai tiếng liền, sau đó thuận lợi viết lời kết thúc.
Lăng Sơ Nam nhìn lời kết thúc chương, rồi lại nhìn ngón tay bụ bẫm của mình, biểu tình có chút buồn rầu.
vẫn đang đăm chìm trong suy nghĩ tại sao ký chủ nhà mình lại lợi hại như vậy, nhìn cậu như thế liền nghi hoặc.
"Ký chủ làm sao vậy?"
"Ngón tay béo quá, không đủ linh hoạt."
Lăng Sơ Nam nói.
"Vốn dĩ có thể hoàn thành trong một tiếng."
"...Ngài có thể thử dùng suy nghĩ để đánh chữ, vậy sẽ nhanh hơn." nói.
Lăng Sơ Nam: "Viết tay có thể rèn luyện thân thể."
"Nhưng hiện tại ngài đang ở trong không gian giả thuyết mà."
"Hửm?"
"Không có gì, không có gì. Viết tay rất tốt." vội vàng sửa miệng.
Lăng Sơ Nam không để ý đến lời nịnh nọt của , cậu reset lại giao diện chương, chương mới đã có không ít bình luận.
[Giành so pha! Cuối cùng đại đại cũng đăng chương, em rất nhớ đại đại! Chiếm sô pha trước rồi đọc sau!]
[Thật tuyệt vời! Đại đại, cầu ngày lấp hố!]
[Cuối cùng Tiểu Nghiên và nam thần cũng ở bên nhau, ngọt ngọt ngọt. Đại đại cầu tiếp tục phát đường, cầu không ngược!]
[Có phải gần đây đại đại xảy ra chuyện gì không? Tại sao lâu như vậy mới đăng chương a? Nếu cơ thể không khỏe thì không cần đăng chương vội đâu, bọn em có thể chờ!]
[Tung bông!]
[Ha hả! Mấy lầu trên vẫn chưa xem ảnh chụp của tác giả à? Nghĩ đến việc trước đây mình từng thích một tác giả xấu như vậy tôi đã thấy ghê tởm rồi. Cố ý đến đây để chọi gạch, tạm biệt tác giả!]
[Lầu trên muốn đọc truyện thì vào, không muốn cút dùm. Bọn tôi xem là xem tiểu thuyết, không phải xem mặt thật của tác giả. Thật không biết đang làm ra vẻ cái gì nữa!]
Những bình luận phía sau đều quay xung quanh việc cãi nhau về ảnh thật của tác giả. Lăng Sơ Nam tùy tiện kéo bình luận xuống phía dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại thông báo mới nhất trên trang đầu.
[Anh hùng luyến tiếc anh hùng, đọc giả Xuân Phong Tế Vũ tặng Thiên Hạ Du Phương một tấm phiếu bá vương!]
[Anh hùng luyến tiếc anh hùng, đọc giả Xuân Phong Tế Vũ tặng Thiên Hạ Du Phương một tấm phiếu bá vương!]
...
Thông báo này liên tục xuất hiện hơn hai mươi lần, sau đó mới dừng lại.
Một tấm phiếu bá vương tương đương với mười vạn điểm tín dụng, hơn hai mươi tấm nghĩa là hơn hai trăm vạn. Nếu trừ đi phí thủ tục khấu trừ cho Phong Vân Văn Hóa thì tác giả nhận được hơn một trăm vạn. Số tiền này đối với tác giả bình thường viết tiểu thuyết một năm cũng không kiếm được.
Trong lúc nhất thời, cho dù là tác giả hay đọc giả đều trở nên sôi trào. Trên diễn đàn gần như nổ tung, sôi nổi thảo luận xem thổ hào đó rốt cuộc là ai.
"Ký chủ, mấy cô gái đọc truyện của nam chính cũng thật giàu có."
cảm thán. Mặc dù đã đọc qua, nhưng chân chính đọc thêm lần nữa vẫn có được chấn động khác nhau.
"Là rất giàu có." Lăng Sơ Nam gật gật đầu.
Sao hôm nay ký chủ lại dễ dàng đồng ý cách nói của nó như vậy? cảm thấy có chút kỳ lạ, có điều nhìn Lăng Sơ Nam không có bất thường nào, nó cũng không nghĩ nhiều nữa. Vừa đảo mắt liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam mở ra giao diện tiểu thuyết của nam chính, có vẻ đang nghiêm túc đọc.
Mặc dù nội dung truyện của nam chính là sao chép, có điều ở phương diện đặt câu từ hắn vẫn có thay đổi. Ở thế giới này, người đọc xem ra có thể là kinh ngạc trước văn phong mới mẻ và phong cách khác biệt. Có điều truyện của nam chính so với nguyên tác bị vẽ răn thêm chân khá nhiều, không ra cái gì cả.
Lăng Sơ Nam xem đại khái nội dung nam chính viết một lần, sau đó nói.
"Tên nam chính này có thể thành thần, xem ra vầng hào quang rất lớn."
"Hiện tại thế giới như vầy có vô số, rất nhiều nam chính hoặc nữ chính đều có loại phong cách như thế." nói.
"Điểu ti() nghịch tập, ta biết."
() Điểu ti: là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Lăng Sơ Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Có điều ngươi không cảm thấy ta ở thế giới này so với hắn còn thích hợp với chủ đề này hơn à? Tốt xấu gì hắn cũng vừa cao vừa đẹp."
"Ký chủ, ngài đừng nản chí, ngài có tiền mà."
Làm đại thần đã nhiều năm, quả thực Mục Lâm Kha đã tích cóp không ít tiền, hơn nữa nhà cậu ta cũng đặc biệt có tiền, từ trước đến nay tiền tiêu vặt cho cậu ta không hề thiếu, cho nên nói như vậy cũng không sai.
Nhưng vào lúc này, hệ thống lại bắt đầu hiện thông báo liên tiếp.
[Anh hùng luyến tiếc anh hùng, đọc giả Nhìn Sông Thèm Cá tặng Mộ Lâm Khách Thiếu một tấm phiếu bá vương!]
[Anh hùng luyến tiếc anh hùng, đọc giả Nhìn Sông Thèm Cá tặng Mộ Lâm Khách Thiếu một tấm phiếu bá vương!]
[Anh hùng luyến tiếc anh hùng, đọc giả Nhìn Sông Thèm Cá tặng Mộ Lâm Khách Thiếu một tấm phiếu bá vương!]
......Thôi mệt cl quá đọc ở page rác thì cũng chịu rồi, lí do này nọ làm chi.
Liên tiếp một trăm tấm phiếu bá vương.
Mộ Lâm Khách Thiếu chính là Mục Lâm Kha, cũng chính là bút danh hiện tại của Lăng Sơ Nam.
Đọc lại cốt truyện lần nữa nhưng không hề phát hiện ra tên của người đọc này, Lăng Sơ Nam hỏi: ", người tên Nhìn Sông Thèm Cá này là ai?"
"Thưa ký chủ, vừa nãy lúc người nọ tặng quà tui đã tra theo IP đó, nhưng không tra được địa chỉ cụ thể."
Giọng nói của cũng có chút hoang mang.
"Theo lý mà nói, ở thế giới này quang não của mỗi người đều buộc định với thông tin thân phận, nhưng tui lại không tìm được bất kỳ tư liệu nào về người nọ. Thật giống như... Người nọ không hề tồn tại vậy."
Nói đến đây, run lẩy bẩy.
"Ta biết rồi."
Vào lúc này, quang não của Lăng Sơ Nam đột nhiên có cảnh báo.
Đợi bác sĩ làm xong kiểm tra cơ thể và thay thuốc xong, sau khi rời đi Lăng Sơ Nam lần nữa bước vào quang não, cũng lần nữa bắt đầu đánh chữ.
"Ký chủ, không lẽ ngài định tiếp nối theo phong cách của nguyên chủ à?"
Thấy Lăng Sơ Nam đang viết tiểu thuyết vốn có của Mục Lâm Kha, có chút không ổn định. Trước đây Mục Lâm Kha bị nam chính dồn ép gắt gao, cho dù là nhân khí hay tiền lời, cái danh hiệu nam thần lâu đời của cậu ta cũng không chống lại được nam chính. Chuyện này đủ để chứng minh phong cách vốn có của thế giới này không được ưa chuộng bao nhiêu, có điều nguyên chủ lại không nhìn ra, cho nên mới hết lần này đến lần khác gây sự với nam chính, cuối cùng dẫn đến việc bản thân chết đi.
Nghĩ đến đây không khỏi có chút lo lắng, sợ rằng Lăng Sơ Nam đi theo con đường này sẽ bị bôi đen.
Lăng Sơ Nam chuyên tâm viết tiểu thuyết, dường như không hề nghe thấy nghi vấn của ,, ngay khi cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ không trả lời nó thì đột nhiên nghe thấy Lăng Sơ Nam lên tiếng.
"Ít nhất viết xong bộ này đã."
nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Mục Lâm Kha không có thói quen viết bản thảo, nhưng Lăng Sơ Nam lại có thể căn cứ theo cách viết của cậu ta để phân tích đại khái hướng đi của cốt truyện mà cậu ta tính toán viết. Cho dù đã rất lâu không đăng chương và khoảng thời gian sóng gió bị tung ra ảnh chụp đã khiến rất nhiều đọc giả rời đi, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn kiên trì viết xong bộ tiểu thuyết, để nó có được một kết thúc viên mãn.
Ngay khi Lăng Sơ Nam đem chương cuối của bộ tiểu thuyết đăng lên, thông báo của hệ thống liền hiện ra.
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Sau hôm nay, tổng thời thời gian Lăng Sơ Nam đến thế giới này đã là nửa tháng, cũng vừa lúc là ngày Lăng Sơ Nam xuất viện.
Chân của cậu đã ổn hơn, miệng vết thương trên mặt tạm thời không thể chữa trị. Lăng Sơ Nam đeo khẩu trang, vừa đến cổng bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe bay xinh đẹp dừng ở trước mặt cậu. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một âm thanh chói tai kèm theo trào phúng vang lên bên tai Lăng Sơ Nam.
"Ồ! Xuất viện rồi à?"
Bên trong cửa sooe xe bay là một cô gái trẻ mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ tươi, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta lười nhác đặt lên thành cửa sổ, dùng ngữ điệu bố thí nói."Thấy cậu đáng thương như vậy, thôi thì bổn tiểu thư đây có lòng tốt tiễn cậu một đoạn nha."
: "Ký chủ, cô ta là Mục Lâm Cẩn, chị họ của Mục Lâm Kha, năm nay tuổi, không có cảm tình tốt với Mục Lâm Kha."
Lăng Sơ Nam nhìn cô ta hai giây, không nói gì, sau đó bước về phía ghế phụ, nhanh tay kéo cửa xe ra, sau đó đem cơ thể to lớn quá mức của mình vào trong.
"Về nhà tôi, cảm ơn."
Khóe môi Mục Lâm Cẩn giật giật: "Cậu quả thực không hề khách khí."
"Là chị muốn cho tôi đi nhờ, Mục đại tiểu thư chắc sẽ không đổi ý đâu nhỉ?"
Lăng Sơ Nam ấn vào nút thắt dây an toàn.
"Hừ."
Cuối cùng Mục Lâm Cẩn vẫn đưa Lăng Sơ Nam đến căn hộ mà Lăng Sơ Nam mua ở bên ngoài, sau khi cậu xuống xe còn chán ghét dùng thuốc khử trùng phun khắp xe, có thể nói là vô cùng ghét bỏ.
Lăng Sơ Nam xem như không nhìn thấy, vui tươi hớn hở tạm biệt cô ta, nhìn chiếc xe bay dần dần đi xa, biểu tình của Lăng Sơ Nam cũng thu lại, chậm rãi đi về cửa.
Nhà của Mục lam Kha rất lớn, là một căn nhà hai tầng, có người máy quản gia dọn dẹp, không nhiễm một hạt bụi.
Sau khi nhận diện vân tay và vào trong, Lăng Sơ Nam nằm liệt trên sô pha, có chút ghét bỏ mà nhéo nhéo thịt mỡ trên người mình.
"Cơ thể này quá yếu."
Có điều thịt nhìn có vẻ rất non mềm, Lăng Sơ Nam nuốt nuốt nước miếng.
Bởi vì ở bệnh viện theo dõi không một góc chết, tỏng khoảng thời gian này Lăng Sơ Nam đều kiềm chế dục vọ,ng ăn thịt, còn tưởng rằng bệnh của cậu đã khỏi hẳn. Thấy Lăng Sơ Nam nâng cánh tay lên, trong lòng liền hoảng hốt. Không lẽ ký chủ định cắn bản thân à, nó vội vàng kêu lên.
"Ký chủ, từ từ đã!"
"Làm sao?" Lăng Sơ Nam nghi hoặc quay đầu.
"Nếu không thì ngài chờ một chút đi? Không chừng y rất nhanh sẽ đến...."
Cắn người khác so với cắn bản thân còn đỡ hơn. không hề áy náy mà nghĩ như vậy.
Lăng Sơ Nam đương nhiên biết người mà nói là ai, cậu hỏi ngược lại.
"Không phải y sớm đã đến rồi à?"
"Hả? Ở đâu cơ?"
không hiểu chuyện gì.
"Khoan đã, không lẽ ngài đang nói..."
- --