Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 78

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Edit : Miu cute cute cute cute

Trước mắt bạch quang chợt loé, ánh mắt Lăng Sơ Nam tối sầm, theo đợt mảng ảnh sáng trắng, cậu liền tiến vào một không gian kỳ diệu.

Lọt vào trong tầm mắt, là một hồ nước. Bên trong hồ, nước chảy ào ạt. Chính giữa nó mọc lên một gốc sen vàng kỳ quái. Cách đó không xa, là một khoảng đất trống trải, rộng lớn. Xa hơn nữa là một mảnh sương trắng không thấy rõ.

Tầm mắt Lăng Sơ Nam dừng lại trên mảnh đất trống trải kia.

"! Mảnh đất này, ý muốn kêu ta làm ruộng sao?"

làm hết phận sự giải thích.

"Thưa ký chủ! Dựa theo cốt truyện, ngài chỉ cần đem hạt giống gieo vào trong đất. Sau đó, tưới cho chúng nước trong linh tuyền. Những hạt giống đó liền sẽ tự động sống."

Lăng Sơ Nam như có như không gật gật đầu, lại nhìn về phía hoa sen trong hồ.

"Trong cốt truyện, không gian của nữ chủ không hề có cây hoa sen này."

"Đúng vậy, thưa ký chủ. Có thể là bởi vì chủ nhân của miếng ngọc là ngài. Cho nên, không gian mới đưa ra trạng thái hoàn chỉnh nhất."

Ngửi mùi rất thơm, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Đôi mắt Lăng Sơ Nam hơi hơi tỏa sáng, sau đó khom người chạm vào cánh của hoa sen.

"Có thể ăn được không?"

"Kiến nghị ký chủ không nên tùy ý ăn n....."

còn chưa dứt lời, Lăng Nam đã hái cánh hoa sen, nhét vào trong miệng. Sau đó, cậu lập tức ngã vào trong hồ. (Hình như rất hả dạ :)))

Gặp được một ký chủ cái gì cũng có thể ăn, đột nhiên cảm thấy, tâm nó có chút mệt. (Poor em)

Sau khi tỉnh lại, Lăng Sơ Nam phát hiện mình đang nằm ở đáy hồ. Bất ngờ là, ở dưới nước, cậu vẫn có thể hô hấp được. Lăng Sơ Nam đứng lên, nhất thời cảm thấy thần trí thanh sảng, cả người như có như không rất thoải mái.

Thanh âm của lạnh nhạt.

"Chúc mừng ký chủ! Thể chất tăng lên cấp A, đạt được dị năng băng hệ, cấp bậc dị năng là cấp ."

Hoa sen kỳ thật là trung tâm linh khí của Linh Tuyền. Tổng cộng cũng chỉ có ba cánh. Lăng Sơ Nam một ngụm ăn luôn hai cánh, một lượng lớn linh lực nháy mắt tràn ngập trong cơ thể cậu. May mắn là, trước khi cơ thể cậu bạo nổ, đã rơi vào trong Linh Tuyền, được năng lực chữa khỏi cường hãn của Linh Tuyền đảm bảo, mới tránh khỏi kết cục mất mạng. Không những như thế, dưới tác dụng của linh lực bên ngoài lẫn bên trong, liền đem thể chất của cậu tăng lên tương đương với dị năng giả cấp , thể chất cấp A. Dị năng cũng lướt qua cấp , trực tiếp tăng lên cấp .

Không thể không nói đây là trong họa có phúc.

Nhưng mà lại kinh dị phát hiện, Lăng Sơ Nam không hề có cảm giác cao hứng.

"Ký chủ! Ngài không cao hứng sao?"

Lăng Sơ Nam gật đầu, sắc mặt vững vàng.

"Cao hứng."

: "......."

Lăng Sơ Nam một chút cũng không cao hứng. Bởi vì cậu phát hiện, toàn bộ cơ thể của mình từ trên xuống dưới, cậu đã không còn muốn ăn nữa. Thậm chí, còn có chút ghét bỏ.

Lăng Sơ Nam thử cắn một ngụm vào cổ tay trái đã khôi phục lại bình thường của mình, sau đó lập tức nôn khan vài tiếng, biểu tình chán nản nhìn làn da đã nhanh chóng khôi phục lại. Cảm giác có chút khổ sở.

Thể chất của cậu đã bị linh tuyền cải tạo, đổi thành một mùi vị không hề ngon miệng chút nào. Mà trong lòng cậu cũng không còn cảm giác đói khát nữa.

Nhưng cậu vẫn đói bụng.

Lăng Sơ Nam biết đây là bệnh. Đích xác mà nói là một loại bệnh tâm lý. Cậu đối với huyết nhục có tính ỷ lại quá lớn, thậm chí đến nổi điên cuồng. Nhưng cậu lại không có bất luận ý muốn khống chế nó chút nào.

Cử động thân thể đã trở nên linh hoạt, Lăng Sơ Nam nhìn một cánh hoa còn sót lại trong hồ, gợi lên khóe môi, lộ ra một mạt tươi cười.

"Ký chủ! Ngài không có việc gì đi?"

đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, thanh âm bình tĩnh.

"Không có việc gì."

Theo sau đó, ngón tay cậu vừa động, một đạo băng nhận lập tức xuất hiện. Băng nhận trong suốt lại có vẻ sắc bén yếu ớt. Lăng Sơ nam chỉ tùy tiện vung một cái tức khắc liền đem lá sen bên cạnh hoa sen cắt bỏ.

Ra khỏi không gian, đã là giờ tối. Lăng Sơ Nam nhìn xung quanh phòng, sau đó lấy một bộ quần áo thay ra cầm lấy chìa khóa xe xuống gara.

"Ký chủ! Đã trễ thế này rồi, ngài còn muốn ra ngoài làm gì?"

nhịn không được hỏi một câu.

"Tìm đồ ăn."

Đồ ăn trong miệng của Lăng Sơ Nam là ai không cần nói cũng biết, quyết định ngậm miệng.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, sau đó vững vàng dừng ở trước một tòa nhà xa hoa. Không đợi người phục vụ mở miệng đuổi đi, Lăng Sơ Nam đã móc ra một tấm thẻ màu đen, giơ lên trước mặt của hắn.

Gương mặt ban nãy còn vô cùng hung ác của người phục vụ, lập tức biến đổi, chỉ hận không thể tươi cười càng thêm sáng lạn.

"Lăng tiên sinh! Chào mừng ngài đến đây!"

Lăng Sơ Nam tùy tay đem chìa khóa vứt cho người phục vụ, sau đó nhanh chóng đi vào hội sở, thẳng đến tầng năm.

Tằng Vô Nhạc vừa mới cùng một vài người nói về hạn mục hợp tác sắp tới, vừa xong liền đưa bọn họ đến câu lạc bộ cách vách giải trí một phen. Y nâng lên ly rượu, đang muốn mời một người, liền nghe được tiếng gõ cửa. Việc này cũng chưa tính là gì, sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa thế nhưng lại bị người bên ngoài đẩy ra.

Mấy người ở đây đều là những lão cáo già đã lăn lộn trên thương trường vài thập niên. Thấy được Tằng ngũ gia nhíu mày, trái tim bọn họ nhịn không được liền đập nhanh một chút, trong lòng run sợ nhìn về phía cửa. Trước hết muốn thấy rõ người đang tìm chết rốt cuộc có bộ dáng ra sao.

Là một thiếu niên xinh đẹp! Nhìn dáng vẻ chắc hẳn vẫn là một học sinh. Chẳng lẽ, đây là do người khác muốn lấy lòng Tằng ngũ gia nên đưa tới hay sao? Suy nghĩ này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Người không hiểu thời cơ như vậy, mặc kệ là là xinh đẹp hay không xinh đẹp, chỉ sợ cũng không sống nổi đến ngày mai.

Nhưng mà, làm bọn họ trợn mắt há mồm chính là, Tằng ngũ gia vừa rồi thoạt nhìn tâm tình vô cùng không tốt, thế nhưng liền đứng lên đón tiếp.

Trong miệng của y kêu cái gì? Là bảo bối sao?

Mấy vị cáo già nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, lại sôi nổi rùng mình khi tầm mắt của Tằng Vô Nhạc đảo qua, lập tức tìm cớ muốn thoát khỏi nơi thị phi này.

Chỉ sợ chưa đến ngày mai, tin tức Tằng ngũ gia tìm được chân ái lập tức sẽ truyền đầy ra.

Tằng Vô Nhạc đương nhiên không thèm quan tâm việc này. Y kéo Lăng Sơ Nam ngồi lên ghế sofa, duỗi tay chạm nhẹ cái trán của cậu.

"Bảo bối! Tại sao em lại đến đây? Sắc mặt trắng như vậy, có phải là thân thể không được thoải mái không?"

Lăng Sơ Nam nhìn Tằng Vô Nhạc, nuốt một ngụm nước miếng.

"Em đói bụng."

Sau đó, cậu liền xoay người, ngồi lên hai đùi rắn chắc của Tằng Vô Nhạc, lột tây trang trên người của y, dứt khoát xé xuống, đem cổ áo của y mở rộng, một ngụm cắn lên bả vai của Tằng Vô Nhạc. Hương vị tươi ngon lập tức tràn đầy trong khoang miệng của Lăng Sơ Nam, khiến cậu không tự chủ mà phát ra một tiếng than thở đầy thoả mãn.

Tằng Vô nhạc shhhh một tiếng, ánh mắt hơi hơi ám trầm, duỗi tay ôm thiếu niên vào lòng càng thêm chặt.

: "Ký chủ! Ngài còn ăn nhất định sẽ mất tờ rinh!"

Lăng Sơ Nam dường như không nghe thấy, mặc kệ hai tay người đàn ông ôm lấy mình, hơn nữa còn kéo gần khoảng cách với y thêm một chút, nhẹ nhàng ngồi trên người y tinh tế liếʍ ɭáρ miệng vết thương bị chính mình cắn ra.

Vòng eo của thiếu niên mềm mại tinh tế, khi ngồi trên người y lại càng co dãn bất ngờ, đặc biệt là đầu lưỡi của thiếu niên đang du tẩu trên cổ y, càng khiến cho ánh mắt của Tằng Vô Nhạc thêm tối sầm lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam tỉnh dậy liền ghé vào trong ngực của người đàn ông bên cạnh, eo mặc dù có chút mỏi, nhưng những chỗ khác đều không có vấn đề gì, điều này chứng tỏ thể chất của cậu ít nhiều cũng đã được cải tạo.

Thanh âm của có điểm lành lạnh.

"Ký chủ! Ngài có khoẻ không?"

"Cũng không tệ lắm."

Lăng Sơ Nam nhớ về sự việc hôm qua, khẽ cười.

"So với tưởng tượng của ta còn tốt hơn."

Sau đó, cậu liền tiếp tục tính toán.

"Hiện tại đã phát sinh quan hệ, t khẳng định sẽ càng nghe lời của ta. Ngươi nói xem, nếu ta đem y nuôi ở trong không gian thì thế nào?"

không biết nó hồi thần như thế nào. Vị ký chủ này bình thường thoạt nhìn tâm cơ thâm trầm, nhưng trong phương diện tình cảm, lại thiên chân vô tà đến đáng sợ. Nó cũng biết, đàn ông nếu đã cầm được trong tay sẽ mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu. Huống chi, Tằng Vô Nhạc là một người đàn ông có quyền thế, y làm sao có thể đồng ý với hành động đem mình nuôi thành đồ ăn của Lăng Sơ Nam được?

Nhưng chưa đợi đến lúc chuẩn bị tốt lời nói, Lăng Sơ Nam đã đem Tằng Vô Nhạc lay tỉnh, hơn nữa, còn không chút khách khi nói ra yêu cầu của mình.

"Đại thúc! Anh có nguyện ý làm đồ ăn của em hay không?"

: "Ký chủ! Ngài sẽ bị đánh đó!"

"Được."

Tằng Vô Nhạc trả lời.

Nhìn vẻ mặt sáng lạng của Lăng Sơ Nam và nét mặt đầy sủng nịch của Tằng Vô Nhạc, hình như sắp chết máy. Có lẽ, nó nên tắt máy rồi khởi động lại xem sao.

-----

Chương

Edit : Miu

Mãi đến khi, xác định được lời nói của Tằng Vô Nhạc không phải giả bộ, Lăng Sơ Nam mới gật gật đầu, nghiêm túc nói.

"Vậy về sau anh không được rời khỏi em. Nếu không, em sẽ đem anh nhốt lại."

: "Ký chủ! Yêu cầu của ngài vô lý như vậy, y không có khả năng đồng ý. Ngài nên lựa chọn một phương thức nào đó ổn hơn một chút. "

Lăng Sơ Nam : "Nếu y không đồng ý, ta liền trực tiếp đem y ném vào trong không gian." Thuận tiện còn có thể giúp cậu học cách trồng trọt.

Hoá ra đây chính là cái đề nghị ổn thỏa của ngài?

nhớ lại tư liệu trước kia đã tra qua, nó quyết định, bản thân tốt hơn hết vẫn là ngậm miệng lại. Lúc trước, Lăng Sơ Nam không có khả năng đánh thắng Tằng Vô Nhạc, nhưng sau khi thân thể được cải tạo...... Bỗng nhiên nó có chút đồng tình với Tằng Vô Nhạc. Hơn nữa, nó càng hy vọng đối phương có thể thấy rõ bản mặt thật của ký chủ.

Mà Tằng Vô Nhạc đương nhiên không thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của . Tằng Vô Nhạc nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lăng Sơ Nam, liền trầm thấp cười ra tiếng. Y duỗi tay xoa xoa đầu của cậu, lại ở trên miệng cậu hôn một cái.

"Được được! Đều nghe theo lời bảo bối. Em muốn đi đâu, anh sẽ đi đó".

Lăng Sơ Nam gật đầu, đang muốn nói gì đó, kết quả lại bị người đàn ông trước mặt chặn miệng.

Lần nữa tỉnh dậy đã là hoàng hôn, Lăng Sơ Nam phát hiện, bản thân đang ở căn biệt thự gần trường học.Lăng Sơ Nam thoải mái lười biếng duỗi eo, cậu nhận ra thân thể đã được tẩy rửa từ lâu. Bất quá, lúc nhìn đến chỗ kia, đều chỉ thấy mấy dấu vết thâm tím. Thu hồi tầm mắt, Lăng Sơ Nam hỏi.

"! Hiện tại cách thời gian mạt thế bắt đầu còn bao nhiêu ngày nữa?"

Vốn dĩ cho rằng Lăng Sơ Nam đã quên nhiệm vụ, nghe vậy, tức khắc có chút cảm động.

"Còn mười ba ngày nữa"

"Đã hiểu!"

Lăng Sơ Nam lại nằm trở về.

: "......"

"Bảo bối! Dậy rồi thì mau ăn cơm đi, lâu như vậy chưa ăn cái gì, thân thể em sẽ không chịu nổi."

Tằng Vô Nhạc mở cửa đi vào, liền thấy Lăng Sơ Nam đem chăn cuộn thành một đoàn, thanh âm không khỏi mang theo ý cười.

Tằng Vô Nhạc tuy đã là một người đàn ông có tuổi, nhưng mị lực vẫn còn, thanh âm mang theo từ tính vốn có của người thành thục, vừa vặn đúng kiểu Lăng Sơ Nam thích. Đặc biệt là khi cảm xúc dâng lên, càng làm cho cả người cậu tê rần, hoàn toàn khống chế không được.

Kỳ thật, Lăng Sơ Nam một chút cũng không đói bụng. Ở thời điểm ò í e kia, cậu đã ăn không ít thịt trên người của Tằng Vô Nhạc, hiện tại vẫn còn chưa tiêu hóa xong. Bất quá, thấy y nhiệt tình như vậy, Lăng Sơ Nam liền xốc lên chăn, chuẩn bị từ trên giường bò dậy mặc quần áo, lại bị Tằng Vô Nhạc một tay kéo vào trong ngực. Tằng Vô Nhạc từ trước đến nay đều là đối tượng được người khác hầu hạ, chưa bao giờ hầu hạ người khác, đương nhiên, Lăng Sơ Nam cũng không phải là người khác. Y đem quần áo đã chuẩn bị sẵn bên giường đưa cho thiếu niên, từng cái từng cái đều giúp cậu mặc chỉnh tề, cẩn thận cài nút, như là đối đãi với trân bảo. Nếu người khác nhìn thấy Tằng ngũ gia xưa nay phong lưu, bây giờ lại hạ mình đối tốt với một người, phỏng chừng tròng mắt đều phải rơi tõm xuống đất.

Hiện tại không có người khác, nhưng lại có . Nó đem tất cả đều thu vào trong mắt, cảm thấy không chỉ có ê răng, tâm cũng có chút nhột.

Mà càng làm cho nó khó chịu chính là, nó không có răng, cũng không có tâm.

Đối với hành động của Tằng Vô Nhạc, Lăng Sơ Nam vốn dĩ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thích ứng. Cách săn sóc của Tằng Vô Nhạc tuy rằng không cao siêu, nhưng thủ pháp của y lại không thể bắt bẻ, động tác mặc quần áo cũng rất lưu loát. Lăng Sơ Nam vô cùng vừa lòng, đương nhiên, ngoại trừ cái bộ vị đang tràn đầy tinh lực kia.

Lăng Sơ Nam cảm thấy mông mình bắt đầu rục rịch.

Bởi vì đã trải qua hai hiệp vận động mạnh, cho nên hiện tại Lăng Sơ Nam không hề muốn động đậy. Cũng may, Tằng Vô Nhạc hình như cũng không có ý định làm thêm việc gì. Sau khi mặc xong quần áo, Lăng Sơ Nam liền được ôm xuống lầu.

Đồ ăn trên bàn vẫn đang bốc lên hơi nóng, đều là những loại thức ăn lỏng thanh đạm. Thấy bộ dáng của Lăng Sơ Nam có chút thất vọng, Tằng Vô Nhạc liền xoa xoa tai cậu, sau đó múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Lăng Sơ Nam, ôn nhu dỗ dành.

"Bảo bối! Hai ngày nay, em vẫn nên ăn đồ thanh đạm một chút. Với lại, chén cháo thịt này là do anh tự tay nấu. Em nếm thử xem. Nếu không thích, liền ăn thịt anh, có được không?"

Lăng Sơ Nam một ngụm ngậm lấy cái muỗng, sau đó nheo mắt. Đây là lần đầu tiên cậu được nếm thử tay nghề của Tằng Vô Nhạc.

"Ăn rất ngon."

Thấy bộ dáng Tằng Vô Nhạc tựa hồ hận không thể tự mình đem đồ ăn nhai nhuyễn, sau đó đút cho Lăng Sơ Nam, tâm của cảm thấy có chút mệt.

Có lẽ làm một hệ thống giống cũng không tồi, như vậy nó có thể nói được mấy cái chuyện yêu đương phức tạp này nhỉ?

Ngay lúc hai người còn đang ấm áp ngọt ngào, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Động tác của Tằng Vô Nhạc vẫn ung dung như cũ, giống như cái gì cũng không hề nghe được, thậm chí còn cúi người hôn lên môi Lăng Sơ Nam một cái, rất tự nhiên liếm đi hạt cơm trên miệng cậu.

Lăng Sơ Nam đương nhiên sẽ không đi ra mở cửa. Ở thế giới này, cậu quen biết không được bao nhiêu người, cha mẹ của nguyên chủ cũng không hề đến tìm cậu. Cho nên, hiện tại có người đến tìm cậu, khẳng định là một phiền toái.

Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, Lăng Sơ Nam ngáp một cái.

"Em muốn đi ngủ."

"Anh ôm em đi lên phòng nghỉ ngơi."

Tằng Vô Nhạc lại đem Lăng Sơ Nam ôm lên.

Sau khi Tằng Vô Nhạc rời đi, Lăng Sơ Nam liền mở mắt ra, tròng mắt đen láy, mang theo vài tia thâm trầm.

"! Ta bị dưỡng thành vô dụng rồi."

Thanh âm của lạnh nhạt vang lên.

"Ngài cũng biết bản thân bị dưỡng thành vô dụng rồi sao? Ngài còn không mau đi chuẩn bị vật tư, mạt thế mà đến có mà đói chết."

Lăng Sơ Nam nhịp nhịp ngón tay, đáp.

"Có điều, ta rất thích bị dưỡng thành vô dụng nha. Hơn nữa, có đồ ăn ở đây, ta nhất định sẽ không bị đói chết."

rốt cuộc cũng tìm được một lý do đả kích Lăng Sơ Nam, nói.

"Nhưng đồ ăn của ngài sẽ bị đói chết."

Đứng ngoài cửa là Đồng Hiểu Hiểu và bạn cùng phòng của cô ta.

Mắt thấy mạt thế sắp tới, Đồng Hiểu Hiểu đương nhiên sốt ruột a! Nếu không có được không gian, lần trọng sinh này của cô ta, chẳng phải cũng sẽ lại giống như kiếp trước, dựa vào người khác mà sinh tồn sao? Nhưng đời này, cô ta vẫn chưa hề qua lại với Tần Hạo Nguyên. Nếu như mạt thế bắt đầu, mà Tần Hạo Nguyên lại không bảo vệ cho cô ta, chẳng lẽ cô ta lại phải chết trong tay tang thi một lần nữa sao? Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Đồng Hiểu Hiểu liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, một lần lại một lần thúc giục bạn cùng phòng nhanh chóng đến tìm Lăng Sơ Nam.

Lâm Thiến vốn dĩ có tâm tư đối với Lăng Sơ Nam, nhưng diện mạo của cô bình thường, thật sự rất ngại để thổ lộ. Ngược lại, Đồng Hiểu Hiểu lớn lên xinh đẹp, trước kia rõ ràng vô cùng chán ghét Lăng Sơ Nam, hiện tại lại chú ý đến cậu ấy như vậy, khiến Lâm Thiến nhịn không được liền nổi lên địch ý với Đồng Hiểu Hiểu.

Hôm nay, Lăng Sơ Nam không đi học, Lâm Thiến cảm thấy lo lắng, cho nên muốn nhân cơ hội này đến thăm cậu, thuận tiện mời Lăng Sơ Nam đến dự tiệc sinh nhật của mình. Có điều, không ngờ Đồng Hiểu Hiểu cũng muốn đi theo, Lâm Thiến xoắn xoắn ngón tay, cô hình như lại càng không thích Đồng Hiểu Hiểu. Nhưng Đồng Hiểu Hiểu một chút cũng không nhận ra bạn cùng phòng của mình đang khác thường, thấy cửa không mở, lại ấn chuông thêm một lần.

Cửa cuối cùng cũng mở ra. Có điều, người đi ra không phải Lăng Sơ Nam, mà là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ với nét mặt lạnh băng, phong thái uy nghiêm, khiến người khác không rét mà run. Cho dù đã trải qua mười năm mạt thế, Đồng Hiểu Hiểu cũng nhịn không được mà run lập cập, càng không cần phải nói đến Lâm Thiến

"Hai người đến đây có chuyện gì?"

Tằng Vô Nhạc quét mắt nhìn hai vị khách không mời mà đến.

Lâm Thiến giống như bị dọa ngây người, nghẹn nửa ngày cũng nói không ra được một chữ, gương mặt không tính là đẹp có chút trắng bệch, nếu để ý còn có thể thấy hai chân cô cũng đang run. Vẫn là Đồng Hiểu Hiểu hồi thần lại trước, miễn cưỡng cười cười.

"Xin chào! Cho hỏi đây có phải là nhà của Lăng Sơ Nam hay không? Bọn em là bạn học của cậu ấy. Hôm nay không thấy cậu ấy đi học, cho nên hơi lo lắng, muốn đến xem cậu ấy như thế nào"

Tằng Vô Nhạc từ trên cao nhìn xuống nữ sinh đang nói chuyện, sau đó gật đầu, thần sắc lãnh đạm.

"Em ấy không sao, chỉ là có chút phát sốt. Tôi sẽ chuyển lời hỏi thăm của hai người cho em ấy. Mời về cho"

Tầm mắt y chậm rãi quét qua hai người, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Đồng Hiểu Hiểu phát hiện bản thân đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt kinh nghi.

"Y đến tột cùng là ai? Tại sao lại có thể khiến cho người khác cảm giác áp lực năng nề như vậy?"

Trên đường trở về Lâm Thiến có chút uể oải, thiệp mời tinh tế trong tay đã bị cô nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm, đột nhiên, cô nói.

"Mình nhớ ra rồi!"

"Nhớ gì?"

"Y là Tằng ngũ gia! Mấy năm trước mình đã gặp qua y một lần, lúc đó y cũng đã là một đại nhân vật trong nước."

Lâm Thiến lại nắm chặt thiệp mời, có chút khẩn trương.

"Nhưng tại sao y lại ở trong nhà của Lăng Sơ Nam?"

"Tằng ngũ gia......"

Đồng Hiểu Hiểu không có được ký ức trước khi trọng sinh, cho nên cô ta cũng không biết được "mình" đã gặp qua Tằng Vô Nhạc ở ngoài phòng học sau khi khai giảng không bao lâu. Vì vậy, cô ta cố gắng nhớ lại những sự việc của Tằng Vô Nhạc kiếp trước. Sống mười năm ở mạt thế, cô ta tin tưởng, bản thân chưa từng nghe qua tên của người này. Một người có khí tràng lợi hại như vậy, theo lý mà nói, ở mạt thế nhất định sẽ vô cùng vang danh. Chẳng lẽ, y chết trước khi mạt thế bắt đầu, hoặc là biến thành tang thi? Nếu thật là như vậy, cô ta không có gì phải sợ hãi. Lâm Thiến vẫn cứ uể oải.

"Thiệp mời sinh nhật của mình vẫn chưa đưa cho Lăng Sơ Nam."

Đồng Hiểu Hiểu an ủi cô.

"Không có gì đâu. Hôm nay chỉ mới thứ tư, ngày mai còn có khóa, đợi Lăng Sơ Nam đến trường, chúng ta đưa thiệp mời cho cậu ấy là được rồi."

Có điều, thẳng cho đến cuối tuần, khi tiệc sinh nhật của Lâm Thiến bắt đầu, thậm chí là mạt thế kéo đến, Lăng Sơ Nam cũng chưa từng có mặt ở bất kì khoá nào.

Trong lúc đó, ngay cả Đồng Hiểu Hiểu, những người bạn cùng lớp của Lăng Sơ Nam, thậm chí là Tần Hạo Nguyên, cũng đã đi tìm Lăng Sơ Nam rất nhiều lần. Hỏi thầy giáo, thầy giáo cũng chỉ nói Lăng Sơ Nam xin nghỉ học dài hạn.

Mặt khác, hiện tại Lăng Sơ Nam đang nằm trên sô pha của Tằng Vô Nhạc, một bên vui vẻ thoải mái cắn hạt dưa, một bên nhìn chằm chằm màn hình theo dõi Tần Hạo Nguyên.

". Có phải nam chủ đã tìm ra sự thật đằng sau việc lúc trước rồi hay không?"

có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Đúng vậy. Nam chủ đã điều tra ra hung thủ vào mấy tháng trước."

Nói xong, tựa hồ cảm thấy vẫn còn chưa đủ chấn động, lại bổ sung một câu.

"Chứng cứ vô cùng xác thực."

Hung thủ đương nhiên là Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam đem vỏ hạt dưa phun vào thùng rác, nghiêng đầu qua một bên nói.

"Ngày mai sẽ bắt đầu tận thế, cho dù cậu ta có tra được cũng không có ích gì. Cùng lắm thì, về sau gặp lại liền đánh một trận."

"Trong tương lai, sức chiến đấu của nam chủ sẽ mạnh hơn ngài."

Khẩu khí của không chút nào lưu tình. Mấy ngày nay, nó thật sự đã bị màn tú ân tú ái của hai người này làm cho nghẹn hỏng rồi. Tại sao mấy người này còn chưa tuyệt chủng?

Tằng Vô Nhạc rõ ràng thoạt nhìn không ngu, cố tình lại hoàn toàn tin tưởng bất kì lời nói nào của Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam nói rằng mạt thế đến, Tằng Vô Nhạc liền đi chuẩn bị súng ống đạn dược,

lương thực; Lăng Sơ Nam nói mình có không gian, Tằng Vô Nhạc liền đem tất cả vật tư đều đưa cho cậu; Lăng Sơ Nam nói cậu muốn nuôi một số loài động vật trong không gian, Tằng ngũ gia đại danh đỉnh đỉnh liền bắt đầu nghiên cứu làm sao để trở thành một người...... nông dân tốt!

Nhớ đến trong không gian đã có một đống động vật nhảy qua nhảy lại, sao đó còn nghe Lăng Sơ Nam nói, hiện tại Tằng Vô Nhạc đang đi đến nông trường ở ngoại thành mua loại sữa bò tốt nhất mang về, vẫn cứ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Lúc này, thanh âm Lăng Sơ Nam đánh gãy bực tức của , cậu nói.

"Ý của ngươi là, hôm nay ta nên đánh một trận với nam chính hay sao?"

"......"

Mặc kệ thế nào, sau ngày hôm nay, khi mặt trời lên cao, mạt thế sẽ bắt đầu.

-----

Editor :

Sr mn nhé. Mình không có thời gian edit nhiều, ;-; nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tốt cho mọi người ư ư.

Truyện Chữ Hay