Vai Ác Siêu Đáng Sợ

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếp theo, Đồng Thịnh Chử dưới ánh mắt phấn khích của Tô Đường biểu diễn một màn cực kì đẹp mắt, hạ gục toàn bộ đối thủ.

Dù cho Đổng Mạnh chạy đến đâu, ném banh về phía nào, làm động tác giả như thế nào, Đồng Thịnh Chử đều phản ứng rất nhanh sau đó lãnh khốc vô tình đánh bại y. Trước mặt Đổng Mạnh lần nữa chuẩn xác ném rổ ghi ba điểm.

Tâm tình Tô Đường cực kì vui sướng, đôi mắt to tròn lóe sáng dính như keo dán lên người Đồng Thịnh Chử, siết chặt nắm tay nín thở nhìn.

Bởi vì động tác của Đồng Thịnh Chử quá đẹp mắt, xung quanh không ngừng có học sinh bị hấp dẫn mà vây lại xem, thậm chí còn có nhiều đàn anh lớp trên ngừng chơi để quan sát hắn. Các nữ sinh xuống mua đồ ăn vặt cũng sôi nổi chạy tới khán đài hỏi thăm nhau về tin tức của Đồng Thịnh Chử.

Sau khi kết thúc trận đấu, Đổng Mạnh vốn khí phách phấn chấn giờ đây bị đánh bẹp như cà tím nướng mỡ hành, hoàn toàn không còn dáng vẻ tự tin như ban đầu.

"Reng reng"

Chuông vào lớp vang lên, các nữ sinh xung quanh rời đi nhưng hai mắt vẫn còn tiếc nuối bám chặt Đồng Thịnh Chử.

Động tác Đồng Thịnh Chử cực kỳ khốc liệt chấm dứt trận đấu, hắn vững vàng đáp xuống đất, mái tróc trên trán bị gió thổi hơi hất lên. Đồng Thịnh Chử điềm tĩnh đưa tay chỉnh lý lại quần áo tóc tai có chút hỗn độn, rồi lại quay về dáng vẻ như một công tử thế gia.

Hô hấp vẫn vững vàng như thường, hoàn toàn không giống các nam sinh xung quanh thở hổn hển đỡ đầu gối chờ hồi phục thể lực. Nếu không phải quan sát từ đầu đến cuối, sợ rằng sẽ không ai dám tin Đồng Thịnh Chử vừa mới chơi một trận kịch liệt như vậy.

Đồng Thịnh Chử khom lưng nhặt quả bóng rổ bên chân, đi đến trước mặt Đổng Mạnh còn đang ngơ ngác, đưa cho y.

Đổng Mạnh lờ đờ tiếp nhận.

Đồng Thịnh Chử phủi tay, mặt không đổi sắc xoay người đi về hướng Tô Đường đang đứng.

Tô Đường lúc này rộn rạo như bắn pháo hoa, thấy Đồng Thịnh Chử đang đi về phía mình lập tức nhảy nhót chạy tới, vươn tay xoa bóp cánh tay của Đồng Thịnh Chử, hai mắt nhìn chăm chú cảm thán không ngừng: "A Chử, cậu giỏi quá!"

"Đôi tay này," Tô Đường xoa bóp tay Đồng Thịnh Chử, "Đôi chân này," Tô Đường ngạc nhiên đánh giá chân hắn: "A a a, đúng là thiên tài bóng rổ, quá lợi hại! A Chử sao cậu có thể chơi được như vậy? Tớ thật sự không biết phải khen cậu thế nào, thật sự quá tuyệt vời."

Tô Đường nói xong kích động nhảy lên ôm chầm lấy bả vai Đồng Thịnh Chử.

"Muốn học à?" Đồng Thịnh Chử hai tay đặt lên hai bên hông Tô Đường, cẩn thận che chở đứa nhóc đang nhảy nhót trong lòng hắn.

"A?" Tô Đường sửng sốt, càng vui mừng hơn: "Tớ có thể học không? Có phải tớ lùn lắm đúng không? Hơn nữa còn có chút béo? Tớ cũng có thể ném rổ sao?"

Tô Đường không được tự nhiên sinh ra hoài nghi chính mình, tuy ngoài miệng không bao giờ thừa nhận bản thân vừa lùn vừa béo, nhưng bây giờ nghe hắn nói lại cực kì lo lắng.

Ánh mắt Đồng Thịnh Chử lộ ra ý cười, hắn nhịn không được đưa tay nhéo nhéo vò nặn hai viên bánh bao mềm mịn trên mặt Tô Đường: "Đường Đường không mập, Đường Đường đáng yêu."

Tô Đường nghe vào tai hai câu khích lệ này của Đồng Thịnh Chử như một lời khẳng định, cậu khát khao nhìn hắn: "A Chử, cậu nói xem tớ phải học bao lâu mới có thể chơi được? Một tuần? Một tháng?"

Đồng Thịnh Chử nhếch môi, trong lòng rối rắm tự hỏi.

Không nhận được đáp án, Tô Đường nghi hoặc chờ mong.

Cũng may đúng lúc này Đổng Mạnh lại kịp lúc giải cứu Đồng Thịnh Chử.

Đổng Mạnh ôm bóng rổ, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Đồng Thịnh Chử cùng Tô Đường, cực kì nghiêm túc đưa ra lời khiêu chiến với hắn: "Chiều nay đấu thêm một ván?"

Tô Đường đứng bên cạnh đắc ý nhìn Đổng Mạnh, hừ hừ, vừa rồi còn khinh thường khiêu khích A Chử của cậu, bây giờ cũng chỉ là bại tướng dưới tay A Chử thôi.

A Chử của cậu là giỏi nhất.

Đồng Thịnh Chử không hồi đáp Đổng Mạnh ngay, quay đầu hỏi Tô Đường: "Muốn chơi không?"

Tô Đường ngạc nhiên: "Tớ cũng có thể sao?"

Đồng Thịnh Chử gật đầu.

Cậu kích động thẳng lưng: "Chơi, tớ muốn chơi."

Nghe được đáp án lúc này Đồng Thịnh Chử mới quay đầu nhìn Đổng Mạnh: "Được, thêm cậu ấy vào."

Đổng Mạnh có chút hoài nghi nhìn Tô Đường.

Năm lớp ba Tô Đường mới chuyển vào lớp bọn họ. Đổng Mạnh tuy rằng không chơi chung với cậu nhưng vẫn hiểu biết được một ít. Ngày thường Tô Đường đa số đều là bộ dạng mềm mại yếu ớt, đặc biệt trong các tiết thể dục rèn luyện thân thể, Tô Đường chạy còn chưa được nửa vòng đã mệt thở hồng hộc, dáng vẻ y như con gái thì làm sao chơi bóng rổ được?

Nhận thấy sự ghét bỏ trong ánh mắt Đổng Mạnh, Tô Đường ưỡn ngực trừng lại.

Hừ, xem thường người khác như vậy làm gì? Rõ ràng A Chử nói cậu cũng có thể chơi được.

Hừ hừ.

"Cậu ấy chung đội với tôi." Đồng Thịnh Chử bổ sung.

Đổng Mạnh rốt cuộc thu hồi ánh mắt xem như thỏa hiệp: "Được, hẹn gặp sau giờ học." Dù sao tên nhóc kéo chân này cũng không chung đội với y, hơn nữa mục tiêu của y là đánh bại Đồng Thịnh Chử.

Định xong thời gian, Đổng Mạnh liền ôm quả bóng xoay người đi mất.

Tô Đường kéo tay Đồng Thịnh Chử đi sau lưng y, tiến về phía cầu thang chạy thật nhanh lên lớp. Nãy giờ lo hưng phấn mà quên mất tiếng chuông vào học, nếu không nhanh sẽ bị giáo viên phê bình.

Tô Đường rất sợ bị thầy cô la.

Nhưng dù sợ thế nào Tô Đường vẫn rất chờ mong trận đấu sau giờ học, nguyên buổi sáng đều ngồi ảo tưởng mình trở thành cao thủ bóng rổ, thậm chí còn kéo tay Đồng Thịnh Chử chạy đến văn phòng phẩm bên cạnh trường dùng tiền tiêu vặt mua một quả bóng rổ để tập.

"A Chử, lát nữa ăn cơm trưa xong cậu dạy tớ một chút, chờ chiều nay tan học tụi mình song kiếm hợp bích đem Đổng Mạnh đánh bại." Tô Đường cực kì ảo tưởng hếch mũi.

Nhưng mơ càng đẹp hiện thực càng khốc liệt.

Gần nhà hai người có một sân bóng rổ, ngày thường những người trẻ tuổi trong khu dân cư hay đến đây chơi.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một hồi Tô Đường liền bắt chước Đồng Thịnh Chử khởi động giãn cơ, rồi nghe hắn hướng dẫn ném rổ.

Ban đầu Tô Đường rất phấn khích, nhưng ném mãi đến lần thứ hai mươi vẫn chưa có quả nào vào rổ. Bởi vì sức lực không đủ, góc độ không chính xác dẫn đến ném bóng đi không xa.

Tô Đường từ kích động chuyển sang nản lòng mất mát.

Cậu nhăn mặt tủi thân xoa xoa cánh tay nhức mỏi: "A Chử, có phải tớ rất ngốc hay không?"

Đồng Thịnh Chử nắm chặt tay Tô Đường, giúp cậu xoa bóp, nhẹ giọng an ủi: "Đường Đường không ngốc."

Tô Đường bĩu môi: "Chiều nay tớ có thể chơi được sao?"

Cậu thật sự rất muốn thử, nhưng với cái trình độ mèo cào này tham gia chỉ tổ vướng chân Đồng Thịnh Chử mà thôi.

"Có thể." Đồng Thịnh Chử không chút do dự gật đầu, hắn không hề ghét bỏ mà lấy tay áo lau nhẹ vầng trán toát mồ hôi của Tô Đường, kéo cậu đi về nhà: "Bây giờ tạm ngưng luyện tập, nghe hướng dẫn luật chơi trước đi."

Cuối cùng Tô Đường ngủ say trong thanh âm giảng giải của Đồng Thịnh Chử. Vốn mỗi ngày cậu đều đúng mười hai giờ sẽ đi ngủ trưa, hôm nay vì tập chơi bóng nên đã trễ hơn một chút, hơn nữa vừa vận động mệt mỏi lại được Đồng Thịnh Chử đè lên giường nằm đắp chăn nghe hắn nói. Chất giọng êm tai vang lên đều đều khiến cậu nhịn không được vùi đầu vào gối ngủ mất...

"A, sao tớ lại ngủ mất rồi?" Tô Đường nhăn mặt tự trách, chiều nay là thi đấu rồi đó!

Đồng Thịnh Chử vẫn trấn định, đem áo khoác mặc vào cho Tô Đường còn đang ngồi trên giường rối rắm, sau đó mang cặp mình trên lưng, một tay xách cặp giúp Tô Đường, tay còn lại dắt cậu đi xuống lầu: "Không sao, tụi mình nhất định sẽ thắng."

Đồng Thịnh Chử cực kì tự tin.

Tô Đường nghe câu này cũng bị ảnh hưởng, nhớ lại tư thế oai hùng của Đồng Thịnh Chử sáng nay cũng nhẹ nhõm thở phào.

Đồng Thịnh Chử giỏi như vậy chắc sẽ không bị cục tạ như cậu kéo chân đâu nhỉ?

Hơn nữa Đồng Thịnh Chử cũng không ghét bỏ cậu cản trở hắn.

Tô Đường xúc động nhìn hắn, lòng thầm nghĩ A Chử của cậu thật sự quá tuyệt vời.

Đã giỏi giang tính cách lại tốt bụng.

Không hổ là bạn thân của cậu.

.....

Tiếng chuông tan học Tô Đường chờ đợi rốt cuộc cũng đến. Cậu dọn dẹp sách vở vào cặp thật nhanh rồi kéo tay Đồng Thịnh Chử chạy đến sân thể dục.

Tin tức trận đấu quyết liệt này vốn đã truyền khắp trường, các nữ sinh buổi sáng mê mẩn dáng vẻ Đồng Thịnh Chử cũng sôi nổi ở lại xem, những người chưa có cơ hội được xem cũng tò mò muốn chính mắt nhìn thấy, còn có những nam sinh yêu thích bóng rổ, chẳng mấy chốc khán đài đã đông nghẹt kẻ đứng người ngồi.

Tô Đường nhìn đông người vây xem có chút lúng túng hồi hộp, nhưng bây giờ mà rút lui sẽ rất mất mặt, vì thế cậu hít sâu tự bơm dũng khí cho mình.

A Chử từng nói kĩ năng của hắn đều từ thực chiến mà ra, chỉ cần thi đấu thật nhiều sẽ càng mạnh mẽ hơn.

A Chử chắc chắn không lừa cậu đâu!

Nghĩ đến tương lai trở thành cao thủ bóng rổ ngầu lòi, Tô Đường hạ quyết tâm cố gắng

-----------------

p/s : mấy hôm nay tớ ốm nên giờ mới ra truyện được cho mọi người (。•́︿•̀。)

Truyện Chữ Hay