Được đứa nhỏ đáng yêu như vậy hôn một cái.
Giản Ninh có cảm giác mình giống như bị một miếng bánh kem mềm mại dính lấy, anh ôm đứa nhỏ, mạnh mẽ siết chặt, hôn nhẹ, giơ lên cao lên.
Con của anh, quá đáng yêu.
Đáng yêu nhất.
Đứa trẻ đáng yêu nhất được ba giơ lên cao cao, vui vẻ vỗ vỗ cái đuôi của mình trên không trung, cái đuôi nhỏ màu lam giống như động cơ nhỏ lắp điện.
Giản Ninh nhìn nhóc: "Đản Đản, ba hát cho con nghe nhé."
Đôi mắt to đen láy của Đản Đản mở to, giống như mèo con hoảng sợ, "A nha!"
Hai bàn tay mập mạp của nhóc che lỗ tai lại, lắc đuôi.
Đản Đản không muốn nghe ba hát.
Giản Ninh cười xấu xa: "Vậy ba hát cho Đản Đản nghe hai bài nhé!"
Giản Ninh nói xong liền bắt đầu hát.
Đầu và đuôi của Đản Đản đều rũ xuống.
"Y nha y nha!"
Dù nhóc cố gắng che lỗ tai của mình, nhưng tiếng hát của ba vẫn truyền đến lỗ tai, Đản Đản thật sự rất muốn ngủ.
Cũng không phải tự dưng Giản Ninh muốn hát, mà do bác sĩ nói nhóc nhân ngư cần tiếng hát của ba an ủi.
Giản Ninh đặt Đản Đản lên mặt nước, dùng cái đuôi lớn màu lam của mình quấn lấy Đản Đản, sau đó ca hát say sưa.
Bài hát kết thúc, Đản Đản sống không còn luyến tiếc ghé vào cái đuôi lớn của ba.
Giản Ninh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nhóc, tỉnh lại, nghiêm túc nghe hát.
Anh hoàn toàn không nhận ra, ở phía sau cách đó không xa, Phó Trầm Chu từ từ lại gần.
Phó Trầm Chu nghe nhân ngư hát, trên mặt mang theo ý cười, giống như nghe thấy bài ca hay nhất thế gian.
Hắn tìm một tảng đá ngồi xuống, im lặng nhìn hai ba con trong nước.
Nhóc nhân ngư bị Giản Ninh đặt ở giữa đuôi, hai tay ôm cái đuôi nhỏ của mình gặm gặm, đôi mắt to màu đen có vẻ cực kỳ vô tội.
Giản Ninh hát xong một bài, tâm trạng thoải mái, cái đuôi lớn cuốn nhóc con lên cao, thoải mái nổi trên mặt nước.
Anh lắc cái đuôi: "Đản Đản, hay không?"
Đản Đản vô tội che lỗ tai nhỏ của mình, nghiêng đầu nhìn Giản Ninh: "Y nha?"
Đản Đản không nghe thấy.
Giản Ninh: "..."
Nhóc xấu xa.
"Hay." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói, Giản Ninh giật mình.
Anh xoay người, Phó Trầm Chu ngồi trên tảng đá, nhìn hai người bọn họ.
Phó Trầm Chu mang theo ý cười, tiếng nói dịu dàng, rất nghiêm túc nói: "Rất hay."
Giản Ninh vẫn biết trình độ ca hát của mình, anh thả nhóc con xuống nước, đuôi khẽ dùng sức, bơi đến trước mặt Phó Trầm Chu.
"Phó Trầm Chu, có phải tai anh bị điếc không?"
Phó Trầm Chu: "..."
Phó Trầm Chu đưa tay nhéo nhéo mặt anh, "Không phải, anh thích thật."
Giản Ninh khó hiểu nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ, nếu Phó Trầm Chu nói không hay, chắc chắn anh sẽ rất giận, cho nên hắn nói dối hai câu, lừa gạt anh cũng nên.
Huống chi nói không chừng Phó Trầm Chu không nói dối, do hắn có kính lọc.
Do hắn quá thích mình, thích đến nỗi cảm thấy tiếng hát của mình hay.
Tính toán nhỏ nhặt trong lòng Giản Ninh chợt vang lên, hai má anh chợt ửng hồng, ngay cả đuôi nhọn cũng giống như đang run rẩy.
Anh đưa tay đẩy tay Phó Trầm Chu ra, ngẩng đầu, "Vậy nếu anh thích, em sẽ hát cho anh nghe một bài nữa?"
Nếu Phó Trầm Chu nói không muốn nghe, vậy chắc chắn hắn đang lừa anh.
Đôi mắt nhân ngư giống như một viên bảo thạch màu xanh, lại giống như nước trong biển rộng, xinh đẹp linh động.
Phó Trầm Chu cười, "Được, cảm ơn Ninh Ninh."
Thật sự muốn nghe?
Giản Ninh nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ.
Đản Đản khó hiểu, cố gắng bơi đến giữa hai người ba, đuôi nhô ra từ trong nước, "Ê nha?"
"Ngoan, chúng ta nghe ba hát nhé?"
Phó Trầm Chu đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào đuôi của nhóc.
Đản Đản lập tức hoảng sợ nhìn về phía ba, sợ đến nỗi ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình chìm xuống đáy nước, tìm một cái vỏ sò nhỏ đem mình chui vào.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh xấu hổ cười cười, hắng giọng, ngẩng đầu hát.
Thật ra anh rất thích hát, nhưng bởi vì ngũ âm không được đầy đủ, qua nhiều năm như vậy vẫn không có một ai có thể thưởng thức tiếng hát của anh.
Hình như trước kia anh từng làm đại minh tinh, người đại diện cũng không cho hát.
Cuối cùng cũng có người đầu tiên xuất hiện.
Anh nhìn Phó Trầm Chu, hát.
Phó Trầm Chu cũng nhìn anh, hắn cảm thấy dáng vẻ nhân ngư nghiêm túc hát như vậy rất đáng yêu.
Giọng hát kỳ ảo u viễn, chỉ là không có âm điệu thôi.
Làm người yêu em ấy, thông cảm bạn đời nhà mình ngũ âm không được đầy đủ, cũng không phải việc khó gì.
Vẻ mặt Phó Trầm Chu dịu dàng, hắn cởi áo khoác, nhảy vào trong nước, thâm tình ôm lấy nhân ngư đang ca hát từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của anh.
Giản Ninh đang hát bị làm phiền, cũng không giận.
Anh xoay người, nhìn Phó Trầm Chu, mắt to chớp chớp, "Phó Trầm Chu, hôm nay anh đẹp trai lắm luôn"
"Anh ôm chặt em, đừng rơi xuống nước." Giản Ninh thấy đối phương vẫn còn mặc quần áo, không nhịn được thì thầm, "Anh muốn ôm em, em có thể bơi lên bờ, anh không cần phải làm ướt người."
Nhân ngư mềm mại oán giận, nghe thôi cũng thấy đáng yêu.
Phó Trầm Chu ôm chặt anh, "Được, anh biết rồi."
"Cảm ơn Ninh Ninh!"
"Ninh Ninh, anh muốn hôn?"
Đôi mắt to màu xanh nước biển của Giản Ninh chớp chớp, đôi mắt nhìn Phó Trầm Chu, sau đó, bị Phó Trầm Chu ôm chặt, răng môi gắn bó.
Trên môi Phó Trầm Chu giống như có hương vị thần kỳ nào đó, tim Giản Ninh đập mạnh, thật ra, vẫn muốn.
Phó Trầm Chu liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nhân ngư "Ninh Ninh, muốn hôn nhẹ không?"
Giản Ninh che mặt mình lại.
Phó Trầm Chu nhỏ giọng nói, "Ninh Ninh, em lại đây hôn anh nhé?"
Giản Ninh chột dạ nhìn xung quanh.
Đản Đản ngủ trong vỏ sò, trong biệt thự cũng không có ai khác.
Giản Ninh vươn tay, ôm lấy cổ Phó Trầm Chu, sau đó đưa môi mình lên, nhẹ nhàng chạm vào đối phương, "Được rồi!"
"Không được."
Phó Trầm Chu ôm chặt anh.
Một lát sau, nhân ngư đỏ mặt tía tai, giống như một con cá nhỏ mềm mại bị hấp chín, treo trên cánh tay Phó Trầm Chu, cái đuôi lớn tức giận vỗ một cái.
Tinh thần lực của Phó Trầm Chu quá phạm luật.
Cường đại đến mức có thể trực tiếp phá vỡ tinh thần lực của trùng tộc, nhưng lại giống như bông gòn dịu dàng nhất thế giới, nhẹ nhàng phủ lên người Giản Ninh, khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.
Phó Trầm Chu cảm thấy mỹ mãn, ôm nhân ngư lên bờ.
Hắn quấn khăn tắm cho Giản Ninh, sau đó khom lưng, bắt lấy mắt cá chân anh, nhét đôi chân xinh đẹp tinh xảo của anh vào trong dép lê.
Giản Ninh mặc quần áo tử tế, cúi đầu gọi một tiếng: "Đản Đản mau về, phải về nhà rồi."
Một lát sau, một nhóc ngân ngư màu lam ngoi lên mặt nước.
Giản Ninh bế nhóc lên, lau sạch cho nhóc, sau đó nhét vào ngực Phó Trầm Chu.
Tinh thần lực của daddy đối với nhóc con, là thuốc trấn an tự nhiên, nhóc ngoan ngoãn núp trong ngực daddy, tham lam hấp thu tinh thần lực của hắn.
Phó Trầm Chu đem nhóc rửa sạch, bỏ vào bể nước, nhóc nhân ngư Đản Đản nhìn daddy, sau đó từ trong bể nước nhảy ra, nhảy vào trong ngực Phó Trầm Chu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo daddy, "Y nha!"
Muốn daddy bế!
Phó Trầm Chu muốn đem nhóc con thả xuống nước, bị nhóc phản đối kịch liệt.
Đản Đản túm chặt quần áo ba, cái đuôi nhỏ quấn quanh cánh tay hắn, ê a!
Ôm một cái!
Được, vậy thì ôm.
Phó Trầm Chu đem Đản Đản đặt trên cánh tay, nhóc con vui vẻ ôm lấy cánh tay daddy, ngẩng đầu nhìn daddy, mắt to sáng lấp lánh, giống như hai khối bảo thạch màu đen tinh xảo.
Phó Trầm Chu cúi đầu, nhìn đôi mắt đen thuần khiết không tỳ vết của nhóc con, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu, còn có dáng vẻ nghiêng đầu vô tội.
Gần như Phó Trầm Chu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Giản Ninh khi còn bé.
Hắn cười với con trai.
Nhóc con cũng vui vẻ mỉm cười, cái đuôi ngoan ngoãn để xuống.
Một nhà ba người về nhà.
Giản Ninh tò mò hỏi, "Phó Trầm Chu, sao hôm nay anh về nhanh vậy?"
"Bởi vì, anh có chuyện muốn nói với em." Phó Trầm Chu thả Đản Đản xuống nước, kéo tay Giản Ninh, ngồi trên sô pha.
"Ninh Ninh, anh có việc phải đi công tác vài ngày.
Em ngoan ngoãn chăm sóc bản thân nhé?"
Giản Ninh nhìn hắn.
Phó Trầm Chu tiếp tục nói, "Anh biết, kỳ động dục của em sắp đến, anh đảm bảo sẽ về trước khi kỳ động dục của em đến, được không?"
Giản Ninh chớp chớp mắt.
Anh biết, Phó Trầm Chu là nguyên soái đế quốc, hắn không chỉ là bạn đời của anh, còn là anh hùng toàn đế quốc, chắc chắn không có khả năng mãi mãi bên cạnh anh.
Chỉ là không ngờ, ngày chia tay đến nhanh như vậy.
Giản Ninh cúi đầu: "Vậy anh phải về đúng giờ."
Phó Trầm Chu xoa đầu anh, "Được."
"Em sẽ chăm sóc tốt cho con trai."
"Được, Ninh Ninh vất vả rồi."
"Vậy khi nào anh đi?" Giản Ninh đỏ khóe mắt hỏi.
Nhân ngư trời sinh mẫn cảm, Giản Ninh lại chưa từng rời xa Phó Trầm Chu, trân châu nhỏ trong khóe mắt không nghe lời rơi ra.
Phó Trầm Chu đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt anh, cầm viên trân châu nhỏ trong tay, đặt lên môi hôn, "Ninh Ninh, tối nay anh phải đi."
Hắn nhìn thoáng qua thời gian, "Còn ba giờ nữa."
"Vâng, em biết rồi." Giọng Giản Ninh rầu rĩ truyền đến, "Vậy anh đi sắp xếp hành lý đi, xếp xong chơi với Đản Đản một lát, em đi nấu cơm."
"Ninh Ninh, không cần đâu, thời gian của anh còn kịp, anh..."
Phó Trầm Chu muốn nói anh xếp xong sẽ nấu, lại nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của nhân ngư, từng viên trân châu nhỏ rơi xuống.
Nhân ngư ấm ức kéo tay Phó Trầm Chu qua, đặt lên cằm mình, trân châu nhỏ rơi lộp bộp xuống.
Giản Ninh thở ra một hơi: "Được rồi, em cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Phó Trầm Chu: "..."
"Em đi nấu cơm, không được từ chối, anh đi chơi với Đản Đản." Nhân ngư hung dữ nói, "Anh đi rồi, chắc chắn Đản Đản sẽ nhớ anh."
Phó Trầm Chu: "..."
Khóe miệng Phó Trầm Chu hơi cong lên, vuốt ve khóe mắt anh, cầm lấy viên trân châu, "Được, nghe Ninh Ninh hết."
Giản Ninh hung dữ đi vào phòng bếp.
Chắc chắn không phải do anh không nỡ rời xa Phó Trầm Chu nên mới khóc, chỉ tại khóe mắt cay, do cái tính thích khóc sướt mướt của nhân ngư.
Phó Trầm Chu lên lầu, sắp xếp hành lý đơn giản, xách vali xuống lầu.
Đản Đản nằm úp sấp trên cửa kính, nhìn hắn.
Ba tháng sau, Đản Đản hoạt bát không ít, không hề giống như trước kia bất chợt ngủ, có nhiều thời gian tỉnh hơn.
Phó Trầm Chu đi qua, đưa tay qua cửa kính, áp vào bàn tay nhỏ bé của nhóc con.
Đản Đản quen thuộc nhếch miệng cười, mặt mày cong cong, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Phó Trầm Chu vươn tay, nắm lấy đuôi nhóc, nhẹ nhàng xoa nắn, nhỏ giọng nói chuyện với Đản Đản:
"Đản Đản, daddy phải ra ngoài một chuyến, đoán chừng phải bốn năm ngày mới về.
Con phải nghe lời, không được bắt nạt ba, biết không?"
"Con phải giúp daddy chăm sóc ba, được không?"
"Ba là cục vàng của daddy, cũng là cục vàng của Đản Đản, đúng không?"
Đản Đản nghiêng đầu, ngón út chọc vào miệng mình, "Y nha nha!"
Đúng.
"Giỏi lắm!", Phó Trầm Chu xoa cái đầu nhỏ ướt sũng của nhóc, cúi đầu hôn nhẹ trán nhóc, "Đản Đản cũng là cục vàng của daddy."
Đản Đản càng cười vui vẻ, "A!"
Nhóc xấu hổ che mắt mình.
Ba là cục vàng lớn!
Đản Đản là cục vàng nhỏ!
Phó Trầm Chu cười, "Đúng, Đản Đản là cục vàng nhỏ"
Đản Đản lắc lắc cái đuôi, hôn mu bàn tay daddy, ôm lấy cánh tay hắn.
Đản Đản quá nhỏ, vẫn chưa biết chia lìa có ý gì, chỉ biết daddy chơi với mình.
Rất vui, hơi thở trên người daddy, cũng rất thơm.
Nhóc giống như cún con, ghé vào người Phó Trầm Chu, chóp mũi nhỏ khẽ động đậy.
Phó Trầm Chu nhẹ nhàng thả ra một luồng tinh thần lực, an ủi nhóc con.
Một lát sau, nhóc đã ngủ say trong ngực Phó Trầm Chu.
Đợi một giờ, cuối cùng Giản Ninh cũng nấu cơm xong.
Giản Ninh nấu cơm rất ngon, nhưng anh rất ít khi nấu.
Anh đem đồ ăn bưng ra, sườn thăn, thịt kho tàu, còn có cá nướng, đầy một bàn.
Trong lòng Phó Trầm Chu chỉ cảm thấy ngọt ngào, hắn nghĩ, bản thân đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, đều dành cho tiểu nhân ngư.
Hắn bước đến, ôm lấy tiểu nhân ngư từ sau lưng, "Ninh Ninh, cám ơn em."
"Ninh Ninh, chúng ta đời đời kiếp kiếp ở bên nhau nhé?"
"Em bằng lòng không?"
Nói xong, hắn đã ngẩn người.
Ý nghĩ không đúng lúc này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, trong ngực đang ôm Giản Ninh.
Ninh Ninh hình như bị bệnh, rất nghiêm trọng, nằm trong lòng ngực, hít thở cũng phải cố gắng.
Hắn nghe thấy mình nói, "Ninh Ninh, anh yêu em, chúng ta đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, được không?"
"Em cũng yêu anh."
Ninh Ninh đưa tay vuốt ve hắn, sau đó hai tay vô lực buông xuống, mất đi tri giác.
Hắn nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của mình.
Ninh Ninh!
Phó Trầm Chu ôm chặt Giản Ninh.
Giản Ninh giật mình, anh quay đầu nhìn Phó Trầm Chu: "Phó Trầm Chu, anh sao vậy?"
Nhân ngư trước mắt rạng rỡ xinh đẹp, ngay cả cái nhíu mày cũng đẹp.
Phó Trầm Chu đưa tay, nhẹ nhàng sờ trán anh, "Không sao."
"Không sao thì ăn cơm thôi." Giản Ninh đưa đũa cho hắn, "Mau nếm thử, xem có ngon không."
"Ngon." Phó Trầm Chu nói, "Chỉ ngửi mùi, đã thấy ngon."
"Đúng là hoa ngôn xảo ngữ" Nhân ngư không hài lòng lẩm bẩm, "Anh mau nếm thử."
Anh còn cố ý nấu cháo, lo Phó Trầm Chu chỉ ăn thịt sẽ thấy ngán.
Giản Ninh múc cháo, đặt trước mặt Phó Trầm Chu.
Phó Trầm Chu cầm lấy thìa ăn một miếng, "Ngon thật, Ninh Ninh quá giỏi."
Cuối cùng Giản Ninh cũng yên tâm.
Hợp khẩu vị là được.
Anh ngồi xuống đối diện, "Ăn nhanh lên, ăn no rồi đi."
"Được."
Một bữa cơm cả hai đều im lặng.
Sau khi ăn xong, Giản Ninh đứng lên, chuẩn bị dọn bát đĩa, bị Phó Trầm Chu đè lại.
"Ninh Ninh, để anh."
"Được." Nhân ngư cúi đầu.
Phó Trầm Chu đứng lên, dọn từng cái đĩa.
Nhân ngư đứng dậy, lại vào bếp.
Tính cách nhân ngư trời sinh nhạy cảm, dễ ỷ lại, Phó Trầm Chu có thể hiểu được, hắn phải ra ngoài vài ngày, so với hắn trong lòng tiểu nhân ngư càng khó chịu hơn.
Hắn để mặc đối phương dán vào lưng hắn, nghe anh mềm mại nói, "Phó Trầm Chu, em và Đản Đản sẽ nhớ anh."
"Anh cũng phải nhớ em."
"Được." Tiếng nói dịu dàng, "Từng giây từng phút anh sẽ luôn nghĩ về em."
Nhân ngư kề đầu vào hắn, lâu sau mới lên tiếng, "Cũng không cần từng giây từng phút, anh còn phải làm việc, mỗi ngày nghĩ một lát là được."
Phó Trầm Chu: "..."
Tiểu nhân ngư nhà ai, sao lại đáng yêu tri kỷ đến vậy.
Phó Trầm Chu nói: "Yên tâm, nhớ Ninh Ninh sẽ không làm phiền công việc của anh."
"Vậy được, vậy anh nhớ nhiều hơn nhé", Giản Ninh nhanh chóng thay đổi chủ ý, nghe Phó Trầm Chu nhớ anh, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Mặc dù cũng không vui lắm.
"Ninh Ninh, anh đã liên lạc với thím Chu ngày mai bắt đầu ở nhà chúng ta, em yên tâm, thím Chu là vợ cấp dưới của anh, cũng là quân nhân xuất ngũ, rất đáng tin cậy."
Giản Ninh dùng cằm chọc vào lưng Phó Trầm Chu.
"Ninh Ninh, phải chăm sóc tốt bản thân, có việc thì để cảnh vệ đi làm, còn nữa, nếu như kỳ động dục anh vẫn chưa về, nhớ kỹ, thuốc để ở tầng hai tủ nhỏ trong phòng ngủ của chúng ta."
Giản Ninh gật đầu: "Biết rồi."
"Còn nữa, phải ăn cơm đàng hoàng, không được gầy đi."
"Vâng, Phó mama."
Phó Trầm Chu: "..."
Nói liên miên cằn nhằn một đống lớn, nhân ngư vẫn ngoan ngoãn nghe, chỉ mềm mại nói một câu, "Anh phiền ghê."
Không muốn làm nữa, muốn về hưu.
Phó Trầm Chu rửa xong, xoay người lại, ôm lấy nhân ngư.
"Ninh Ninh, hôn không?"
Giản Ninh rụt rè gật đầu.
Phó Trầm Chu hôn hơi mãnh liệt, hôn nhẹ lại hung dữ, nhưng anh thích.
Hai chân Giản Ninh ôm chặt lấy eo Phó Trầm Chu, ôm lấy hắn, không buông ra.
Phó Trầm Chu nâng eo anh.
Hai người ôm hôn rất lâu, đã đến giờ.
Phó Trầm Chu lưu luyến không rời thả anh xuống, "Ninh Ninh, anh phải đi."
Giản Ninh rầu rĩ gật đầu, hai má vẫn ửng đỏ, vẻ mặt lại hơi đau lòng.
Phó Trầm Chu xoa đầu anh, "Đừng lo, anh sẽ về nhanh."
Hai người cùng ra ngoài.
Đầu tiên Phó Trầm Chu nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi lộ ra từ phòng vỏ sò của nhóc con, sau đó ôm lấy nhân ngư.
Giản Ninh ôm lấy cổ hắn, lớn mật hôn lên cổ hắn: "Phó Trầm Chu, em yêu anh."
"Anh mau đi đi, nhớ về sớm."
"Được."
Phó Trầm Chu bắt lấy cổ tay anh, nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh, anh mãi mãi yêu em."
Phó Trầm Chu xoay người rời đi.
Giản Ninh nhìn đối phương biến mất, cảm xúc đau lòng lập tức dâng lên.
Anh chạy nhanh về nhà, đóng cửa lại, bưng cái đĩa nhỏ lên, trân châu nhỏ rơi lộp bộp xuống.
Giản Ninh đặt đĩa lên bàn.
Tối nay, chỉ có anh và Đản Đản nương tựa lẫn nhau.
Căn nhà bỗng chốc trống trải.
Ban ngày chỉ có một mình anh, buổi tối lại càng khó chịu.
Giản Ninh nhìn nhóc con, nhóc con đang ngủ.
Anh đóng hết cửa sổ, sau đó kéo rèm cửa sổ, ôm lấy gối ôm, sao anh lại biến thành như vậy, Phó Trầm Chu mới ra ngoài, đã bắt đầu nhớ hắn rồi?
Giản Ninh mở tv, tìm phim.
Huhu, ngược ghê.
Trân châu nhỏ không ngừng rơi xuống, rơi đầy đĩa.
Sau khi xem phim xong, cuối cùng nhóc con cũng dậy.
Giản Ninh cho nhóc mút sữa, dẫn nhóc lên lầu rửa mặt, sau đó hai ba con chơi trong bể cá trên lầu.
Chơi một lát, đột nhiên Đản Đản vươn tay, ôm lấy cổ Giản Ninh, bắt đầu mếu máo tìm người.
"Y nha nha?"
Còn daddy thì sao?
Giản Ninh vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc: "Daddy đi làm rồi, mấy ngày nữa mới về."
Hả?
Đôi mắt đen của Đản Đản không chớp nhìn Giản Ninh.
"..."
Giản Ninh bất đắc dĩ ôm lấy nhóc: "Chơi với ba nhé, daddy đang làm việc?"
Trước kia hai người bọn họ thường xuyên thay nhau chơi với Đản Đản, nhóc con đã thành thói quen.
Y nha nha!
Dạ.
Đản Đản rất dễ nói chuyện, mềm mại ôm lấy cái đuôi lớn của ba.
Daddy bận, Đản Đản chơi với ba.
Nhóc từ trên đuôi lớn của ba trượt xuống, vui vẻ kêu to.
Chơi rất lâu, mệt, tự đi ngủ.
Cái đuôi lớn nhàm chán của Giản Ninh vỗ lên mặt nước, một lát sau, không thấy nhóc con nhô lên nữa, ra khỏi nước, thay quần áo, lên giường ngủ.
Không ngủ được.
Anh...!Hơi nhớ Phó Trầm Chu.
Anh mở điện thoại, Phó Trầm Chu vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh, ann gửi cũng không trả lời.
Hừ.
Giản Ninh tức giận ném điện thoại xuống, ngủ.
Một lát sau, anh lại nhìn thoáng qua điện thoại, lăn đến nơi Phó Trầm Chu hay ngủ, gối lên gối hắn.
Vui vẻ.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Một lát sau, Giản Ninh ngồi dậy, mở tủ quần áo, thay áo sơ mi của Phó Trầm Chu.
Sau đó, anh lại cầm thêm vài kiện áo Phó Trầm Chu, xây tổ cho mình giống như xây một cái tổ chim dạng tròn, đem mình nằm vào.
Toàn thân đều bị mùi Phó Trầm Chu bao bọc, cuối cùng Giản Ninh cũng ngủ được.
Sáng hôm sau thức dậy, anh mới nhận được tin nhắn của Phó Trầm Chu:
Quân bộ không tiện gọi điện, không thể đọc.
Chào buổi sáng, Ninh Ninh, yêu em.
Trong lòng Giản Ninh cuối cùng cũng thoải mái.
Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới click vào lưu trữ, đem tin nhắn giữa bọn họ lưu trữ.
Rửa mặt xong xuống lầu.
Dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, do thím Chu nấu.
Giản Ninh chào hỏi thím, lại lên lầu đánh thức nhóc con, cho nhóc uống sữa.
Nhóc con bị đánh thức, mơ mơ màng màng, mềm mại, nhóc càu nhàu uống sữa xong, rồi ngủ tiếp.
Giản Ninh xuống lầu, ăn sáng với thím Chu.
Phó Trầm Chu không trở lại, cuộc sống dường như cũng bắt đầu trở nên nhàm chán, rất nhanh đã đến buổi chiều.
Giản Ninh dẫn nhóc ra bể bơi chơi.
Anh nhàm chán vỗ cái đuôi mình, không được, cuộc sống không thể cứ mãi cá muối như vậy, anh nhất định phải tìm cho mình việc làm.
Ít nhất, khiến anh không còn rảnh rỗi.
Giản Ninh quyết tâm, lại lấy bảng vẽ của mình ra.
Trên bảng vẽ vẫn là bức họa Phó Trầm Chu lần trước chưa vẽ xong.
Anh nhẹ nhàng xoa mặt đối phương, nhớ lại linh cảm ngày đó, lần nữa cầm bút lên.
Đợi đến khi Giản Ninh buông bút vẽ xuống, trời đã sắp tối, nơi trời chiều xa xa nhuộm đỏ một khoảng trời.
Một bức tranh đã vẽ xong.
Anh tự thưởng thức trong chốc lát, kẹp ở phía dưới, sau đó cất kỹ bảng vẽ.
Cái đuôi nhỏ của Đản Đản vỗ mặt nước gào khóc đòi ăn chờ ba ném cho ăn.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Phó Trầm Chu gửi tin nhắn nói sẽ sớm kết thúc nhiệm vụ, ngày mốt có thể trở về.
Giản Ninh vui vẻ xách nhóc con lên, chia sẻ tin tức tốt với nhóc: "Đản Đản, ngày mốt daddy sẽ về, có vui không?"
Không ngờ Giản Ninh mới nói xong, giống như nhóc con đột nhiên nhớ daddy, trong khóe mắt trân châu nhỏ "bộp--" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Nhóc con nghiêng đầu, "Ê a ê a!
Daddy!
Daddy đâu rồi?
Đã lâu lắm rồi Đản Đản không gặp daddy!.