Giản Ninh chọc cái bụng nhỏ của nhóc một cái.
"Đói thật à?"
Cậu nhóc gật đầu: "Ê a nha!"
Đói, siêu đói.
Cậu nhóc đã ngủ một giấc, bụng bụng làm sao có thể không đói.
"Được, pha sữa cho con.
"
Giản Ninh chọc chọc cái đuôi nhỏ của nhóc.
Quá nhỏ, giống như một con cá cảnh, đuôi cá nho nhỏ, vảy trong suốt, giống như một tiểu tinh linh chơi đùa trong nước.
Giản Ninh nhìn cậu nhóc.
Đản Đản cũng nhìn Giản Ninh, sau đó, ngón tay út đưa vào miệng mút một cái: "Ê a nha, nha!"
Uống sữa sữa, đói lắm!
Giản Ninh đứng dậy, đi pha sữa bột cho nhóc, cậu nhóc vội vàng từ trong nước nhảy lên, muốn uống bình sữa.
Nhóc tham ăn.
Giản Ninh vươn tay, nhóc nhân ngư nhảy lên lòng bàn tay anh, nằm xuống chờ sữa đến.
Ở phương diện ăn uống này, ngược lại rất thông minh.
Giản Ninh đặt bình sữa vào trong miệng nhóc.
Nhóc con mút sữa hồng hộc.
Nhóc nhân ngư mới vừa phá vỏ, chắc phải đến trung tâm quản lý dân số đăng ký, mới có thể lấy hộ khẩu, sau đó đến bệnh viện khám sức khỏe.
Phó Trầm Chu hẹn trước hai ngày sau đi đăng ký, sau đó kiểm tra, chủ yếu vì lo cho thân thể Giản Ninh.
Hắn đem chuyện này bàn bạc với Giản Ninh, Giản Ninh xấu hổ tức giận trừng Phó Trầm Chu, thân thể anh rất tốt, thắt lưng cũng không đau.
Tâm trạng Phó Trầm Chu vô cùng tốt, nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Khi nhân ngư tức giận, má phồng lên, đôi mắt mở to, trông đáng yêu hơn bình thường.
Phó Trầm Chu vuốt ve lưng anh, vuốt lông cho anh, lại xoa xoa nhóc nhân ngư.
Nhóc nhân ngư mới sinh ra vẫn chỉ biết khóc, ê ê a a, rất đáng yêu.
Phó Trầm Chu nhìn nhóc nhân ngư, tựa như đang nhìn bản paste của Giản Ninh, nho nhỏ mềm mại, xinh xinh đẹp đẹp.
Đản Đản cố gắng bơi tới, nhìn Phó Trầm Chu, ôm lấy ngón tay hắn.
"Ê a nha!"
Đản Đản ăn no no, Đản Đản muốn ôm một cái.
Phó Trầm Chu nâng nhóc lên, để nhóc chơi trong lòng bàn tay mình.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm của cậu nhóc, "Ninh Ninh, còn một vấn đề nữa, em có nghĩ đến việc đặt tên cho Đản Đản là gì không? Ngày mốt chúng ta phải đi đăng ký thân phận cho Đản Đản.
"
Giản Ninh chưa nghĩ qua.
Giản Ninh đứng lên, nhìn nhóc nhân ngư ngốc nghếch nghiêng đầu, tóc ngắn màu vàng của nhóc nhân ngư giống Giản Ninh như đúc, thoạt nhìn rất ngốc.
Giản Ninh cười xấu xa: "Gọi Giản Đản Đản đi.
"
Anh lại nghĩ nghĩ, "Không được, Giản Đản Đản khó quá nghe, gọi Phó Đản Đản đi.
"
Phó Trầm Chu: "! "
Giản Ninh ngồi phịch xuống: "Em đã lấy nhũ danh rồi, anh tới lấy đại danh đi.
"
Phó Trầm Chu mỉm cười, hắn sờ trán Đản Đản, "Gọi Giản An đi.
"
"Bình bình an an, anh hy vọng ba con bọn em luôn bình bình an an, khỏe mạnh, được không, Ninh Ninh?"
"Được.
" Giản Ninh không có ý kiến gì, "Vậy gọi là An An đi.
"
Anh xấu tính chọc vào mông nhỏ của Đản Đản, "An An, sau này con tên là An An, thích không?"
Cái đuôi nhỏ của nhóc nhân ngư quấn lấy ngón tay Giản Ninh, thể hiện sự thích thú của mình.
Giống như Giản Ninh nghĩ, đây là một nhóc nhân ngư hoạt bát, mỗi ngày ở trong nước chơi đùa vui vẻ.
Từ trong núi giả xuyên qua, sau đó cái bụng nhỏ mập mạp bị kẹt, ê ê a a xin giúp đỡ, hoặc là từ trong nước đột nhiên dùng sức một cái, nhảy ra, nhảy trên mặt đất, đau khóc oa oa.
Đúng là không có biện pháp đối với người bạn nhỏ này.
Hai ngày sau, một nhà ba người cùng nhau ra ngoài, đi đăng ký thân phận cho Đản Đản.
Giản Ninh ôm bể cá nhỏ, Đản Đản nổi trên mặt nước, ngẩng đầu nhìn ba: "Ê a?"
"Dẫn con ra ngoài chơi, vui không?"
Đuôi Đản Đản đong đưa, vui vẻ, thích.
Nhóc nhảy lên, nhẹ nhàng hôn lên má Giản Ninh, sau đó lại trở về nước.
Trái tim Giản Ninh lập tức bị nhóc con đâm trúng.
Anh quan tâm dặn dò, "Đản Đản, đi ra ngoài không thể từ trong nước nhảy lên, có nghe không, nếu lỡ ba không nhìn thấy, con không cẩn thận nhảy ra ngoài thì phải làm sao đây?"
"Con còn nhỏ như vậy, lỡ như ba không tìm thấy con thì sao?"
"Con muốn bỏ ba và daddy à?"
"Nếu lỡ rơi xuống, sẽ thành cá nhỏ lang thang, sau này không được uống sữa, cũng không được gặp ba, cũng không thể chơi đùa trong núi giả.
"
Đản Đản chớp chớp mắt, lắc đầu.
"Ê ê a a! " Nhóc đau lòng ôm lấy đuôi mình trong nước.
Không muốn tách ba đâu.
Không muốn tách khỏi ba, còn có daddy.
Nhóc con nước mắt lưng tròng nhìn Giản Ninh, rơi rất nhiều trân châu nhỏ trong nước.
Giản Ninh đau lòng: "Đản Đản không khóc không khóc, cho nên, con nghe ba nói, chỉ cần con không nghịch ngợm, không đi lạc, sẽ luôn ở bên ba, cho nên, Đản Đản ngoan ngoãn nhé?"
Đản Đản dùng sức gật đầu, giống như một cái bánh bao nhỏ đáng yêu, mặt nhỏ nghiêm nghiêm túc túc, để mình không khóc tiếp.
Nhưng cảm xúc nhóc nhân ngư Đản Đản đến nhanh, đi cũng nhanh, biết ba sẽ không vứt bỏ nhóc, rất nhanh đã vui vẻ, ở trong nước cầm một quả bóng nhỏ chơi đùa.
Đó là một quả bóng màu lam còn lớn hơn cả đầu nhóc, Đản Đản thở phì phò bơi qua, cố gắng đưa tay đẩy, sau đó lại đuổi theo quả bóng.
Chỉ chơi một lát, đã buồn ngủ không chịu nổi.
Đản Đản chào ba, đem mình núp trong vỏ sò nhỏ ở đáy nước, hô hô lại ngủ, bong bóng nhỏ trong nước không ngừng nổi lên.
Một lát sau, xe dừng lại bên ngoài trung tâm đăng ký dân số.
Phó Trầm Chu xuống xe trước, mở cửa xe, bế Đản Đản và bể nước lên, Giản Ninh theo sau xuống xe.
Hai người đi vào trung tâm đăng ký dân số, trung tâm đăng ký để tránh mua bán người, cho nên phải làm xét nghiệm DNA tại chỗ, lần lượt rút máu của Giản Ninh và Phó Trầm Chu.
Rút cả máu cậu nhóc.
Nhỏ như vậy, ngón tay chỉ to hơn ống kim một chút.
Nhân viên công tác vươn tay, Đản Đản nhìn ba, lại nhìn daddy, sau khi nhận được sự khẳng định của hai người bọn họ, tự nhảy vào trong tay nhân viên công tác.
Đản Đản còn quá nhỏ, vẫn không biết cái gì gọi là sợ, nhóc hướng về phía nhân viên công tác vui vẻ "Ê ê a a".
Một nhân viên công tác khác, nhẹ nhàng vươn một ngón tay, hai tay Đản Đản lập tức ôm lấy ngón tay kia chơi.
Sau đó, nhân viên công tác tìm được cơ hội, mũi kim nhỏ tí nhẹ nhàng đâm vào ngón tay Đản Đản, mang ra một ít máu.
Đôi mắt nhỏ của Đản Đản trong nháy mắt mở to.
Đau!
Huhuhu!
Khóe mắt của nhóc trong nháy mắt đỏ lên, sau đó, trân châu nhỏ rơi lộp bộp xuống.
Huhu ba ơi, huhu, không phải ra ngoài chơi ạ? Sao lại đau chứ?
Mắt to Đản Đản bi thương lên án ba.
Giản Ninh bế Đản Đản lên, đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng thổi cho nhóc: "Vù vù, vù vù, Đản Đản sẽ không đau nữa.
"
"Đản Đản của chúng ta giỏi nhất, phá vỏ còn không sợ, chắc sẽ không sợ tiêm đâu, đúng không?"
Đản Đản vươn ngón tay út ra, bi thương ấm ức để Giản Ninh nhìn, Giản Ninh lại thổi thổi ngón tay út của nhóc, "Vù vù, Đản Đản không đau không đau, đau đau bay đi?"
Đản Đản ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, nhảy xuống nước tự bế.
Đau lắm.
Hức hức!
Xét nghiệm DNA xong, rất nhanh đã có kết quả, nhân viên công tác đăng ký tên Giản An, làm xong thẻ căn cước, xong chuyện.
Nhân viên đưa thẻ căn cước tới, cười híp mắt nói, "Chúc cả nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn.
"
Tâm trạng Phó Trầm Chu rất tốt, cầm sổ tay nuôi dưỡng bé con trong tay do trung tâm dân số thống nhất phát, ba người cùng nhau lên xe.
Lên xe, nhóc con vẫn núp trong vỏ sò dưới đáy nước không muốn thò đầu ra, chỉ để lại cái đuôi nhọn tủi thân đong đưa bên ngoài vỏ sò.
Giản Ninh xấu xa chọc vào đuôi nhóc.
Sau đó, nhóc con thu đuôi lại.
Nhóc nhân ngư ở dưới nước phồng má tức giận một lúc, sau đó quên cả tức giận.
Nhóc con cuộn tròn ngủ say trong vỏ sò.
Tỉnh lại lần nữa, đã ở trong bệnh viện.
Bác sĩ xa lạ đưa tay lôi nhóc ra khỏi vỏ sò, đặt trên một chiếc giường nhỏ.
Giản Ninh và Phó Trầm Chu đứng bên cạnh, hoảng hồn nhìn bác sĩ nhấc cậu nhóc lên, buông xuống, lại nhấc lên, lại buông xuống.
Bình thường bọn họ đụng nhóc con một cái, đã sợ làm nhóc bị thương, mà ở trong tay bác sĩ, lại giống như một món đồ chơi mini, hơn nữa còn chơi rất vui.
Cậu nhóc khó hiểu, ngốc nghếch nhìn bác sĩ, cảm thấy chơi vui, lại nhìn thấy ba và daddy cũng ở bên cạnh, vui vẻ cười khúc khích.
Bác sĩ để Đản Đản trở lại nước.
Nhóc từ đáy nước nhô cái đầu nhỏ ra, áp vào kính nhìn bác sĩ, "Ê a nha?"
Không chơi nữa ạ?
Bác sĩ ôn hòa thân thiết cười với nhóc nhân ngư, nhóc nhân ngư vui vẻ nhấc cái đuôi nhọn lên.
Cậu nhóc hoạt bát như vậy, không ai không thích.
Bác sĩ kiểm tra xong, tất cả chỉ tiêu của Đản Đản đều bình thường.
Giản Ninh lo lắng xác nhận nhiều lần: "Đản Đản nở muộn hơn so với những nhân ngư khác rất lâu mới phá vỏ, có ảnh hưởng đến sự phát triển của bé không?"
Bác sĩ lắc đầu, "Không đâu, đừng lo.
"
"Có lẽ khi sinh bé nhân ngư, người ba không đủ dinh dưỡng, bé mới tiếp tục bổ sung chất dinh dưỡng trong vỏ cho đến khi lớn lên.
"
Giản Ninh gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm.
Bọn họ từ bệnh viện đi ra, lại càn quét trung tâm thương mại nhân ngư, mới về đến nhà.
Kỳ nghỉ một tháng rất nhanh đã kết thúc, Phó Trầm Chu phải đi làm.
Giản Ninh không muốn nghe hắn nói, che kín lỗ tai mình, rúc trong chăn.
Nếu Phó Trầm Chu đi rồi, trong nhà cũng chỉ có Đản Đản ở cùng mình, rất cô đơn.
Đản Đản không hiểu nổi sự cô đơn của ba.
Nhóc đã gần một tháng tuổi, từ một bàn tay lớn lên hai bàn tay, thành một nhóc nhân ngư xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thịt đô đô, áp vào mép thủy tinh, nhìn ba, cười ngây ngô lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
"Nha nha!"
Nhóc lại ngẩng đầu nhìn daddy, không hiểu vì sao daddy lại muốn bọc mình lại.
Phó Trầm Chu chọc chọc chóp mũi nhỏ của nhóc, nhóc con vui vẻ bắt lấy ngón tay Phó Trầm Chu, theo lòng bàn tay hắn bò lên cánh tay hắn.
Đây là một kỹ năng mới mà Đản Đản mới phát hiện gần đây, rất thích.
Phó Trầm Chu lại thả con trai trở về lần nữa.
Bây giờ hắn có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.
Phó Trầm Chu ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh, đưa tay vén chăn lên, "Ninh Ninh, em nghe anh nói, anh sẽ thường xuyên về nhà đúng giờ, mọi chuyện trong nhà đều do thím Chu xử lý, có vấn đề gì thì tìm nhân viên cảnh vệ, đừng giận nhé?"
Giản Ninh không tình nguyện gật đầu: "Không giận đâu.
"
Anh biết Phó Trầm Chu có công việc, chỉ là, gần đây bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, đột nhiên Phó Trầm Chu phải đi làm, anh hơi! chỉ hơi luyến tiếc.
Thím Chu là bảo mẫu do Phó Trầm Chu cố ý mời đến, nhân viên cảnh vệ bên ngoài cũng biết địa vị của Giản Ninh.
Được rồi, thật ra Phó Trầm Chu đã sắp xếp xong hết.
Giản Ninh nắm lấy tay hắn: "Vậy lúc tan ca, anh phải về ngay.
"
"Đương nhiên, anh muốn là người đầu tiên trở về, gặp nhân ngư của anh.
" Phó Trầm Chu cúi đầu, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói, "Nếu như anh về muộn, em phải đem anh nhốt ở ngoài, đừng để anh vào nhà nhé?"
Giản Ninh gật đầu, cuối cùng anh nín khóc mỉm cười, "Vậy không cho anh về, anh vừa hay có thể đi tìm những tiểu nhân ngư khác, xinh đẹp hơn em, đáng yêu hơn em.
"
"Anh nào dám, anh có tiểu nhân ngư rồi", Phó Trầm Chu kề vào mặt anh, "Hơn nữa, nhân ngư nhà anh là nhân ngư xinh đẹp nhất thế giới, anh phải đi đâu mới tìm được tiểu nhân ngư đáng yêu hơn đây?"
Thứ nhân ngư thích nhất là xinh đẹp, thích được người ta khen.
Trong mắt Giản Ninh tỏa ra vui vẻ và đắc ý: "Anh biết là được.
"
Phó Trầm Chu dịu dàng mỉm cười, "Ninh Ninh, anh vẫn luôn biết.
"
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai Giản Ninh, "Tối nay cho anh chút phúc lợi nhé?"
Từ sau kỳ động dục của Giản Ninh qua đi, Phó Trầm Chu không còn được ăn phúc lợi nữa.
Nhìn thấy, không ăn được.
Hắn nhìn chằm chằm nhân ngư này rất lâu.
Giản Ninh trừng hắn, gương mặt ửng hồng.
"Được không, hửm?" Phó Trầm Chu tiếp tục hỏi.
Hai tay hắn, ôm lấy eo tiểu nhân ngư, "Ninh Ninh, ngày mai anh phải đi làm vất vả, kiếm tiền nuôi cá, anh rất đáng thương, cho anh chút sung sướng nhé?"
Tiểu nhân ngư mảnh mai dịu dàng, eo cũng rất nhỏ, Phó Trầm Chu thích không buông tay.
Giản Ninh rối rắm nhỏ giọng nói, "Được.
"
Anh túm lấy quần áo Phó Trầm Chu, "Nhưng em vẫn hơi sợ.
"
"Anh phải nhẹ nhàng.
"
Thật ra, nhân ngư cũng muốn được sung sướng.
"Được.
" Phó Trầm Chu hôn vành tai anh, "Cảm ơn Ninh Ninh.
"
"Còn nữa, còn nữa", Đột nhiên nhân ngư nghĩ đến cảnh lần trước, nhỏ giọng lên án, "Không được vào bể cá.
"
Phó Trầm Chu như có điều suy nghĩ, mỉm cười, cầm tay Giản Ninh, thưởng thức ngón tay anh, "Được.
"
Hắn kiên nhẫn hỏi: "Còn nữa không?"
Giản Ninh: "! "
Giản Ninh vắt hết óc suy nghĩ một lát, khô khan nói: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
"
"Được, vậy Ninh Ninh từ từ suy nghĩ.
"
Giản Ninh: "! "
Đản Đản ở trong bể cá chơi một lúc, ngẩng đầu thấy ba vẫn đang chơi với daddy, cũng không để ý tới Đản Đản.
Hừ, ghét daddy, cướp mất ba.
Đản Đản cúi cái đầu nhỏ xuống, cái đuôi lớn vỗ vỗ mặt nước, tự chơi trong nước một lúc lâu, ba với daddy không ai chơi với Đản Đản, Đản Đản chui vào vòng cao su nhỏ, nhàm chán nổi trên mặt nước, sau đó ngủ gật, ngủ đến hô hô.
Phó Trầm Chu trấn an Giản Ninh, nhìn đồng hồ, xuống giường pha sữa bột cho Đản Đản.
Hắn pha sữa bột xong, đi tới, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Đản Đản, "Đản Đản, uống sữa!"
Đản Đản đang ở trong mơ vừa nghe đến sữa, lập tức tỉnh ngủ.
Nhìn thấy trong tay daddy cầm sữa, trong nháy mắt Đản Đản liền quên mối thù daddy cướp ba, vui vẻ từ trong vòng cao su chui ra, đưa tay lấy bình sữa.
Phó Trầm Chu ôm lấy nhóc, "Con biết ngủ thật, trong vòng tròn thoải mái không?"
Nhóc nhân ngư Đản Đản vỗ vỗ đuôi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, vui vẻ.
Tay nhỏ nhóc con vỗ vỗ, nhìn daddy, "Y nha nha!"
Cho Đản Đản uống sữa!
Phó Trầm Chu đem bình sữa đặt vào trong miệng nhóc, hai tay Đản Đản gấp gáp ôm lấy bình sữa, ùng ục ùng ục.
Giản Ninh dịch tới, đưa tay chọc chóp mũi nhỏ của nhóc: "Uống từ từ thôi, không ai cướp với con đâu.
"
"Tiểu quỷ tham ăn, bỏ đói con à?'
Đản Đản không bị ảnh hưởng, tiếp tục ùng ục ùng ục chuyên tâm uống sữa của mình, một cái liếc mắt cũng không cho ba.
.