Giản Ninh ngồi trên bồn cầu, suy nghĩ một lát, tâm trạng đột nhiên trở nên tồi tệ.
Anh vốn muốn nói cho Cố Diệc Đình biết, lần này không cần phiền não nên nói với hắn thế nào nữa, là chuyện tốt.
Hơn nữa, dù sao cũng đã như vậy, anh trực tiếp gửi gmail giám định ba con gửi cho Cố Diệc Đình, sau đó nhanh chóng đem điện - phỏng tay - thoại ném sang một bên.
Mặc kệ.
Đã hơn mười giờ, bé con phải ăn cơm trưa, đi nấu cơm trưa cho bé con.
Giản Ninh mở cửa phòng vệ sinh, rời khỏi phòng vệ sinh, lại quay lại, cầm điện thoại lên, đi ra, quẹo vào phòng bếp.
Giản Dữu thấy ba từ nhà vệ sinh đi ra, nhanh chóng xỏ dép lê nhỏ vào, đi tìm ba.
"Ba, ba xem, hoa hồng nhỏ của con, cắt xong hết rồi."
Sau cơn suy sụp Giản Ninh cúi đầu, nhìn hoa hồng nhỏ mà bé con cắt, cố ý chỉ vào một đống nhỏ màu vàng bên cạnh khen, "Dữu Dữu giỏi lắm, còn cắt hoa nhỏ màu vàng, rất hợp với hoa nhỏ màu đỏ."
Giản Dữu chớp chớp mắt to, vô tội lại oan ức, có hơi tức giận nói, "Ba, đó là con bướm nhỏ!"
Giản Ninh: "..."
Vẻ mặt bé con ngày càng nhiều biểu cảm, đáng yêu vô cùng.
Trái tim Giản Ninh trong nháy mắt được chữa lành.
Anh ngồi xổm xuống, hai tay đè lên khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu, bóp bé thành cái miệng đô đô, bật cười, "Không đúng rồi, tại ba nhìn nhầm, Dữu Dữu đừng tức giận nhé?"
"Tha thứ cho ba!" Giản Dữu nhỏ giọng mềm mại nói.
Bé kiễng chân, nhìn thấy cây nấm nhỏ màu trắng trên thớt, hỏi, "Ba, hôm nay ăn nấm ư?"
"Đúng rồi, Dữu Dữu có thích không?"
"Thích."
Giản Ninh gõ đầu bé, thích cái gì mà thích, lần nào ăn nấm, khuôn mặt nhỏ lại nhăn thành ông lão, còn nói mình thích.
"Nấm để ba ăn, hầm cho Dữu Dữu trứng và sườn nhỏ, xào thêm một đĩa tôm."
Những thứ này đều là món bé con thích ăn, bé con ngẩng đầu, vẻ mặt vui vẻ, "Quá tốt rồi, cảm ơn ba!"
Bé con đúng là khéo ăn khéo nói.
Giản Ninh mở cờ trong bụng, lại làm bánh củ cải cho bé.
Giản Dữu chạy lon ton đến trước bàn, đem tác phẩm của mình trải đều trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ trước đây của mình chờ hong khô, sau đó cất bút màu sắc thủ công với kéo nhỏ thủ công của mình đi, chạy đến nhà vệ sinh, giẫm lên ghế nhỏ, nghiêm túc rửa tay, rồi thò đầu ghé vào cửa phòng bếp, nhỏ giọng mềm mại nói: "Ba, Dữu Dữu muốn nấu cơm với ba."
Cậu nhóc nghiêng đầu, đáng đáng yêu yêu, cái đầu tròn tròn.
Giản Ninh hoàn toàn không thể từ chối.
"Được, vậy Dữu Dữu," Giản Ninh nhìn xung quanh xem có cái gì Dữu Dữu có thể làm được, sau đó đưa qua một nắm tỏi, "Dữu Dữu giúp ba bóc 12 tép tỏi, được chứ?"
12 tép?
Giản Dữu ngây thơ mở to hai mắt.
12345...!10...
10, sau đó Dữu Dữu không nhớ.
12 là bao nhiêu?
Hai tay Giản Dữu ôm củ tỏi, thoạt nhìn rất rối rắm: "Ba, 12 là bao nhiêu?"
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh không nhịn được bật cười, bé con nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu, đáng yêu không thôi.
Giản Ninh ngồi xổm xuống, tách từng tép từng tép tỏi ra, đếm 12 tép, đặt vào trong một cái bát nhỏ, đưa cho Giản Dữu: "Dữu Dữu, đây là 12 tép, giúp ba bóc nhé?"
"Ăn cơm xong, buổi chiều ba dạy Dữu Dữu đếm."
"Vâng." Hai tay bé con bưng bát, nghiêm túc ngồi trên ghế.
Bé con lột rất nghiêm túc, lột xong, bưng bát nhỏ đi đến trước mặt Giản Ninh, nhón chân, giơ bát lên, đưa đến trước mặt Giản Ninh: "Ba, bóc xong rồi!"
"Oa, Dữu Dữu giỏi quá, cảm ơn Dữu Dữu."
Mấy ngày nay, Giản Dữu đã dần quen với lời khen ngợi của ba, nghe vậy, vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, tránh ra phía sau.
Giản Ninh vung dao đập xuống, bốp bốp bốp đập nát tỏi, thuần thục bỏ vào bát.
Giản Dữu trợn mắt há mồm: "Ba giỏi quá."
Hai ba con nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa.
Giản Ninh bưng cơm ra, đặt cậu nhóc lên ghế trẻ em, cùng nhau ăn cơm.
Giản Dữu nghiêm túc gặm bánh củ cải.
Đang ăn, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Giản Ninh đặt bát cơm xuống, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, đứng dậy, cúi người nhìn thoáng qua mắt mèo...!Cố Diệc Đình!
Tại sao anh ấy tìm được?
Thế mà, nhanh như vậy?
Giản Ninh chột dạ nhìn thoáng qua, nhanh chóng khép mắt mèo lại, tựa vào tường, vỗ vỗ ngực mình.
Quá đáng sợ.
Giản Dữu mở to mắt nhìn qua, "Ba?"
Ngoài cửa còn đang bấm chuông, Giản Dữu cũng tỏ vẻ khó hiểu, Giản Ninh hạ quyết tâm, mở cửa ra.
Hai người đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau.
Ánh mắt Cố Diệc Đình đảo qua Giản Ninh, sau đó quét đến cậu nhóc trước bàn ăn.
Giản Dữu còn nhớ Cố Diệc Đình, vui vẻ gọi: "Chú Cố!"
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc, lại nhìn Giản Ninh, vội vàng hỏi: "Giản Ninh, tôi có thể hỏi một điều, em, lời em nói trong Wetchat?"
Lúc này Giản Ninh không còn sợ nữa, dù sao cũng phải nói ra hết.
Một bên anh tránh người, để Cố Diệc Đình vào trong, một bên ngắt lời Cố Diệc Đình nói, nói: "Dữu Dữu đang ở đây, để bé ăn cơm trước, lát nữa Dữu Dữu ngủ rồi mới nói chuyện, có thể không?"
Cố Diệc Đình nhìn thoáng qua cậu nhóc đang nghiêm túc ăn cơm, nhận ra mình quá hấp tấp, hắn gật đầu, đi theo Giản Ninh vào trong, cúi đầu thay dép lê.
Trên giá giày bày dép thỏ con và dép mèo con, theo thứ tự một đôi người lớn một đôi trẻ con, rất đáng yêu.
Thôi.
Cố Diệc Đình thở ra, thay đôi dép mèo màu nâu nhạt kia, hình tượng cao lớn trong nháy mắt trở nên gần gũi.
Giản Ninh không đúng lúc mỉm cười.
Chàng trai cong môi, khóe mắt chứa đầy ý cười, khóe miệng có lúm đồng tiền nhạt giống như Giản Dữu.
Cố Diệc Đình ngẩn ra, giẫm lên đôi dép mềm mại, đi theo Giản Ninh vào.
Hai ba con đang ăn cơm, để Cố Diệc Đình đứng một mình, cũng rất xấu hổ, Giản Ninh lại cầm một bộ bát đũa từ phòng bếp, đặt lên chỗ trống bên cạnh mình, "Cố tổng cùng ăn một bữa nhé?"
"Đồ ăn đều do tôi làm, không biết có hợp khẩu vị Cố tổng không."
"Cảm ơn." Chân dài Cố Diệc Đình bước qua, ngồi bên cạnh Giản Ninh, nhìn đôi mắt to trong suốt của bé con, trả lời bằng một nụ cười có hơi miễn cưỡng.
Nhưng, cậu nhóc nhận được thiện ý của Cố Diệc Đình, vui vẻ chia sẻ: "Chú Cố, cơm ba làm rất ngon, sườn nhỏ thơm ngon, chú Cố ăn."
Nghe cậu nhóc khen ngợi mình, trong lòng Giản Ninh vừa vui vẻ vừa xấu hổ.
Không biết Cố tổng đã ăn qua bao nhiêu đồ ngon, nếu lỡ không thích đồ ăn mình làm, chẳng phải càng thêm xấu hổ sao.
Nghe nói dạ dày các tổng tài đều rất độc.
"Được, cảm ơn Dữu Dữu." Cố Diệc Đình nhìn qua thấy đôi tai của chàng trai đỏ lên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, bỏ vào trong miệng.
Sườn rất ngon, vừa vặn giòn tan, thịt xương nấu tách rời.
Ngon lắm.
Cố Diệc Đình khen ngợi: "Mùi vị rất ngon."
"Cố tổng thích là được." Giản Ninh yên lòng.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Giản Ninh dẫn cậu nhóc đi ngủ trước, cậu nhóc ngoan ngoãn để Giản Ninh bế, vẫy tay chào Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình cũng vẫy tay.
Cậu nhóc vui vẻ theo Giản Ninh về phòng ngủ.
Đợi bé ngủ rồi, Giản Ninh rón rén từ phòng ngủ đi ra, đóng cửa, vào bếp đang định rửa bát dọn dẹp, lại ngây ngẩn cả người.
Trong phòng bếp, người đàn ông thân hình cao lớn, đeo tạp dề của anh, đang khom lưng rửa bát, ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay và cổ tay vững chắc, thậm chí có một loại cảm giác hài hòa không nói nên lời, khiến Cố tổng cao cao tại thượng có khí chất nhân gian.
Tuy vậy, đừng bao giờ để khách rửa bát.
Giản Ninh đi vào, vội vàng nói: "Cố tổng, để tôi rửa, sao có thể bắt anh rửa bát."
"Không sao", Cố tổng nói, "Sắp rửa xong rồi."
Cố Diệc Đình rửa sạch đĩa, đặt vào rổ để ráo nước, mới xoay người, ánh mắt nhìn chằm chú Giản Ninh, hỏi: "Giản Ninh, tôi xin lỗi, đột nhiên đến tìm em, quấy rầy em, nhưng em nên biết anh đến vì cái gì."
"Không không không, không sao, nên mà." Giản Ninh vội vàng xua tay, đương nhiên anh biết vì sao Cố Diệc Đình lại đến đây.
Động tác của Cố Diệc Đình rất nhanh, đem bát đã rửa sạch để về vị trí cũ, lại cởi tạp dề, treo lên đinh ở tường, rửa tay, đi đến trước mặt Giản Ninh, "Giản Ninh, cho nên đã xảy ra chuyện gì?"
Sao đối phương lại có con của hắn?
Trừ khi, đàn ông mang thai!
Mấy hôm trước, trên hot search còn treo một tin tức đàn ông nước M mang thai, chấn động toàn thế giới.
Chẳng lẽ Giản Ninh cũng vậy?
Cố Diệc Đình cảm thấy mình điên rồi, hắn biết khả năng này rất nhỏ bé, nhưng chỉ cần có một xíu manh mối, tim của hắn đã không nhịn được điên cuồng nhảy lên, giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.
Ngoại trừ Giản Ninh, hắn chưa từng quan hệ với ai, cũng không quyên góp.
Tinh.
Trùng, huống chi, Cố Diệc Đình nghĩ, tuổi của Giản Dữu cũng quá trùng hợp.
Cố tổng cao hơn 1m8 đè lên, nhất thời Giản Ninh cảm thấy khó thở.
Nói thật nguyên chủ cũng không thấp, 1m82, nhưng khung xương hơi nhỏ, ở cạnh Cố Diệc Đình, có hơi nhỏ con.
Dù sao tin nhắn cũng đã gửi rồi, nói cũng nói hết rồi, tuy Giản Ninh dễ xấu hổ, nhưng không phải dạng người nhút nhát.
Anh trở tay đóng cửa phòng bếp, không gian nhỏ khiến anh càng thêm yên lòng.
Giản Ninh đỏ mặt, nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho Cố Diệc Đình.
"Sau đêm hôm đó, do thể chất của tôi có hơi đặc biệt, có bé con, năm nay bé con hai tiếng lẻ chín tháng, cách chúng ta xảy ra quan hệ ba năm lẻ sáu tháng, chín tháng mổ ra bé con, anh có thể đi điều tra, rất xin lỗi, mấy năm nay vẫn luôn giấu anh, nhưng bây giờ bé con đã lớn, tôi cảm thấy không thể cứ mãi gạt bé gạt anh."
Tuy rằng đàn ông sinh con, nghe rất kinh hãi, nhưng ở hiện thực đã xảy ra.
Cố Diệc Đình lẳng lặng nghe Giản Ninh nói, trong lòng không ngừng dâng lên một tia vui sướng với đau lòng.
Hắn đã tin rồi.
Những tin tức này là do mấy ngày nay Giản Ninh căn cứ vào tin tức nguyên chủ để lại mà biết được, anh nói xong, cảm thấy vẫn quá mức kinh thế hãi tục, hơi mím môi, chậm rãi nhấc vạt áo của mình lên, biểu cảm có hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn nói, "Anh xem, đây là vết sẹo."
Cố Diệc Đình ngẩn ra, tim đập chậm nửa nhịp.
Chàng trai tước mắt xinh đẹp tinh xảo, vòng eo tinh tế, còn có một tầng cơ bắp mỏng manh, nhưng, bụng lại có một vết sẹo rõ ràng, phá hư cơ bắp hoàn mỹ.
Không xấu, ngược lại có một loại mỹ cảm bị phá hư.
Cố Diệc Đình nhớ lại sự điên cuồng của đêm hôm đó, nghĩ đến chuyện mình đã từng nhiều lần đến tìm Giản Ninh, bị 'anh' điên cuồng đuổi đi, khi đó, có lẽ do chàng trai trẻ mang thai, hoảng sợ, sợ hãi, tất nhiên không muốn nhìn thấy mình.
Cố Diệc mở miệng, nén giọng: "Xin lỗi."
"Giản Ninh, tôi xin lỗi."
"Không không không", Giản Ninh buông vạt áo xuống, "Anh tin là được, bé con thật sự là con của anh."
Anh xấu hổ, nhỏ giọng tiếp tục nói, "Còn nữa, gần đây túi tiền của tôi có hơi kẹt, cho nên không thể không tiêu một ít tiền của anh, nhưng đều tiêu cho bé con, mà tôi cảm thấy, nên nói cho anh biết.".