Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Ánh mắt Thích Nguyên thâm thúy, màu đen thâm trầm dần nhuộm khắp đôi mắt giống như nhấc lên một trận gió lốc, cơ hồ muốn đem cả người Nguyễn Đường cắn nuốt, hắn cúi đầu, môi hơi lạnh xẹt qua bên tai Nguyễn Đường, "Không đủ.
"
Nguyễn Đường còn chưa có phản ứng lại, ngay sau đó, bờ môi của cậu đã bị Thích Nguyên vội vàng hôn lên.
Đôi môi mềm mại đầu tiên bị nhẹ nhàng cắn một chút, giống như nếm được cái gì ngon ngọt, Thích Nguyên ngay sau đó bức thiết mà lại mãnh liệt cạy ra khớp hàm Nguyễn Đường, một bàn tay hắn chế trụ sau gáy Nguyễn Đường, một bàn tay khác dùng sức ấn Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, ra sức liếm mút đầu lưỡi Nguyễn Đường.
Hắn như một con dã thú, hận không thể nuốt Nguyễn Đường vào trong bụng, nuốt đến không còn một mảnh.
Nguyễn Đường bị hôn đến không nói ra lời, khóe mắt cậu ửng đỏ, hai chân nhũn ra, cơ hồ đã không đứng thẳng nổi, vẫn là Thích Nguyên vươn tay cố định cậu ở trong lòng ngực, cậu mới không đến nỗi mềm nhũn thành nước chảy xuống dưới mặt đất.
Đầu cậu choáng váng, ngón tay trắng nõn nắm chặt quần áo trước ngực Thích Nguyên, cũng không biết qua bao lâu, Thích Nguyên mới buông lỏng cậu ra.
Nguyễn Đường hô hấp từng ngụm từng ngụm một, cậu đỏ mặt, trong mắt mang theo nước mắt đầm đìa, mu bàn tay không tự giác che môi đi, muộn thanh muộn khí nói, "Lâu quá.
"
Cậu đều đã bị hôn đến thở không nổi.
Thích Nguyên cong cong khóe môi, đáy mắt mang theo một chút thoả mãn, hắn tiến lại gần hôn lên thính tai Nguyễn Đường, đợi thính tai mềm mại kia nhiễm lên màu đỏ ửng, hắn mới thong thả ung dung nói, "Đừng nói hôn một cái, hôn hai cái cũng không đủ.
"
"Hôn như thế nào cũng không đủ.
"
Hắn vươn ngón tay ra điểm trên chóp mũi Nguyễn Đường, đáy lòng kỳ thật còn tồn tại ý muốn phân cao thấp.
Ngày đó Nguyễn Đường hôn hắn xong liền chạy, hắn nửa ngày cũng không có phản ứng lại, cũng mất luôn tiên cơ, cái gì cũng đều không làm.
Lần này cơ hội tới, hắn sao có thể không nắm chắc.
Rốt cuộc một màn ngày hôm nay hắn đã sớm nghĩ đến không biết bao nhiêu lần trong lòng, hiện tại rốt cuộc đã thành sự thật.
Nguyễn Đường hung dữ trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, cậu cho rằng chính mình trông rất hung, nhưng trên thực tế đôi mắt đào hoa ướt sũng kết hợp với đôi môi bị hôn đến đỏ bừng, thấy thế nào cũng như đang làm nũng.
Một chút khí thế cũng không có.
Cậu đẩy Thích Nguyên ra, trộm hé cửa ra một cái khe nhỏ, thấy bên ngoài không ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chạy ra bên ngoài.
Thích Nguyên đi theo phía sau cậu, hai người lại rửa sạch tay xong mới đi ra WC.
Nguyễn Đường cảm thấy miệng mình có chút đau đớn, không biết có phải bị Thích Nguyên hôn đến sưng lên hay không, vì để che giấu điều này, cậu mua một túi que cay, cầm trong tay đi vào phòng học.
Ai biết còn chưa đến thời gian nghỉ trưa, một túi que cay truyền từ phía sau lên phía trước, lại truyền từ phía trước về phía sau, chỉ trả lại Nguyễn Đường một cái vỏ túi trống không.
Nguyễn Đường ghét bỏ ném vỏ túi vào trong thùng rác.
"Qua hai ngày nữa sẽ đến ngày nghỉ," ánh mắt Thích Nguyên quơ quơ hướng ra phía ngoài cửa sổ, thần sắc bình đạm nhưng thanh âm lại căng thẳng, "Em có thời gian không?"
phóng nguyệt giả, ngày nghỉ gì đó mà một tháng một lần, không rõ lắm TT^TT
Nguyễn Đường tuy rằng không biết Thích Nguyên muốn làm gì nhưng vẫn gật gật đầu, "Có.
"
Thích Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Đường nặng nề, trong mắt lại hiếm thấy mang theo một chút ánh sáng nhỏ vụn, như là ngôi sao nhỏ treo trên bầu trời đêm đen nhánh.
Thanh âm hắn có chút khàn, "Như vậy, tôi có được vinh hạnh, mời thỏ con của tôi cùng ra ngoài hẹn hò không?"
Nguyễn Đường lập tức đỏ mặt, cậu bụm mặt, lắp bắp nói, "Đương, đương nhiên có thể.
"
Cậu đối với lời mời chính thức như vậy của Thích Nguyên không có nửa điểm chống cự, thậm chí hiện tại vừa nhìn đến Thích Nguyên đã cảm thấy tim đập gia tốc.
Thích Nguyên, cậu mau ngừng phát mị lực lại.
Tuy rằng không biết hẹn hò là muốn làm gì, nhưng Nguyễn Đường vẫn tràn đầy chờ mong.
Thật vất vả chờ tới tiết tự học buổi tối, Nguyễn Đường thu dọn cặp sách cùng Thích Nguyên đi ra ngoài, hai ngày nay bởi vì cậu cùng Thích Nguyên đi cùng nhau nên cũng không kêu tài xế tới đón nữa.
Thời điểm đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, hai người mua mấy cây bút cùng quyển notebook, ánh mắt Nguyễn Đường thẳng băng nhìn chằm chằm kem trong tủ lạnh, hiển nhiên là đang thèm ăn.
Thích Nguyên dở khóc dở cười, đành phải mua cho cậu một cây kem ốc quế.
Hai người đi ở trên đường, lúc này trên đường đã không còn mấy bóng người, có chút an an tĩnh tĩnh, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt rơi xuống.
Nguyễn Đường hết sức chuyên chú liếm bơ trên kem ốc quế, không chú ý tới Thích Nguyên đã nhìn cậu một hồi lâu.
"Ngọt sao?" Thích Nguyên hỏi.
Khóe môi Nguyễn Đường dính một chút bơ, trong đôi mắt tròn xoe mang theo một chút thỏa mãn, cậu nghe Thích Nguyên nói liền giơ tay muốn đưa kem ốc quế tới bên miệng Thích Nguyên, lại không ngờ cái tay kia đột nhiên bị nắm lấy.
Thích Nguyên cúi đầu liếm khóe môi Nguyễn Đường, lúc sau mới không nhanh không chậm dời đi, hắn cong cong môi, thần sắc tự nhiên.
"Ngọt thật.
".