Biệt thự của Bùi Nặc ở vùng ngoại ô xa xôi, khung cảnh xung quanh rất là thanh u, Nguyễn Đường mỗi ngày trải qua cực kỳ thoải mái, áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, muốn cái gì đều sẽ lập tức được đưa đến tay, Bùi Nặc cơ hồ đã sủng cậu không có biên giới, khuyết điểm duy nhất chính là bởi vì sinh hoạt quá thoải mái, mỗi ngày bắt đầu trở nên nhàm chán.
Trong nhà cũng chỉ có thể trò chuyện cùng Bùi Nặc, đừng nhìn Bùi Nặc đã sống nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng giống lão cán bộ đã về hưu, thường ngày không phải đọc sách trồng hoa thì ngồi uống trà, Nguyễn Đường ngồi lâu lại rất dễ dàng ngủ gà ngủ gật.
Đôi khi, Nguyễn Đường cũng muốn tìm chút việc cho mình làm.
Trải qua hệ thống kiến nghị, Nguyễn Đường đăng ký làm một tác giả trên trang web truyện nữ tần, tên gọi là Thỏ Thỏ Đáng Yêu Như Vậy.
Cậu nghĩ trái nghĩ phải, không nghĩ ra nên viết cái gì mới tốt, cuối cùng đem chuyện xưa của chính mình cùng Bùi Nặc viết vào, coi như là ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của mình.
Chẳng qua cậu không nghĩ tới là, bởi vì Nguyễn Đường hành văn cũng không tệ lắm, cộng thêm câu chuyện ngọt đến làm người mềm lòng, công cùng thụ trong truyện cực kỳ yêu nhau, rất nhiều người lót dép ngồi hóng dưới đất ngao ngao đòi ăn đường, truyện của Nguyễn Đường ngoài dự đoán trở nên cực kỳ hot, điều này cũng làm cậu thuận lợi ký hợp đồng.
Chờ sau khi ký hợp đồng lại không thể tùy ý giống như trước kia, mỗi ngày đều phải cung đủ số lượng từ cần thiết, Nguyễn Đường sầu đến lông mao trên đầu đều rớt một mảng, buổi tối mỗi ngày canh giữ trước bàn phím dùng móng vuốt nhỏ của mình đánh chữ.
Cho nên, quỷ hút máu tiên sinh đã bị nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.
Bùi Nặc trầm khuôn mặt, đứng ở bên cửa sổ cắt mấy cành hoa hồng, hắn cau mày, trên người tản ra khí lạnh, nghiêm túc mà lại chuyên chú tự hỏi một vấn đề.
Bánh Ngọt Nhỏ nhà mình vì cái gì mấy ngày nay đều không dính mình nữa?
Chẳng lẽ hắn đã mất đi mị lực, hay là Bánh Ngọt Nhỏ đã thích những người khác, nhân loại có thất niên chi dương cái gì kia, nhưng hắn cùng Nguyễn Đường ở bên nhau còn chưa được nửa năm đâu!
Bùi Nặc nghiến răng nghiến lợi, cây kéo "Răng rắc" một cái cắt đứt một đóa hoa hồng.
Hắn buông kéo thật mạnh xuống, quyết định bắt đầu tìm hiểu một chút nguyên nhân Nguyễn Đường không thích hợp nhiều ngày như thế này.
Bùi Nặc đi đến phòng, đầu tiên là tìm cái máy tính.
Hắn nhớ rõ buổi tối mấy ngày nay Đường Đường vẫn luôn ôm máy tính không buông tay, mỗi khi hắn muốn thò lại gần nhìn xem Nguyễn Đường rốt cuộc đang viết cái gì, Nguyễn Đường lại ngượng ngùng chặn màn hình, cúi đầu mang theo giọng mũi tinh tế mềm mại làm nũng với Bùi Nặc, không cho hắn nhìn.
Vì thế vị quỷ hút máu tiên sinh không có định lực này cứ như vậy bị dời đi lực chú ý, hơn nữa liên tiếp mấy ngày đều như vậy.
Bùi Nặc tự thức tỉnh bản thân, nhưng cũng không có tỉnh ra được thứ gì, rốt cuộc đối với hắn mà nói, đương nhiên Bánh Ngọt Nhỏ là quan trọng nhất.
Hắn tra xét lịch sử tìm kiếm, phát hiện Nguyễn Đường mấy ngày nay vẫn luôn đăng nhập tại một trang web, lấy bút danh Thỏ Thỏ Đáng Yêu Như Vậy gửi truyện đi.
Bùi Nặc nhướng mày, sau khi nhớ kỹ tên truyện động tác nhanh nhẹn tắt giao diện đi, sau đó xóa bỏ lịch sử tìm kiếm, cuối cùng đóng máy tính lại.
Hắn làm một bộ dáng cái gì cũng chưa phát sinh, ngồi trên sô pha, sau đó lấy ra di động, lén lút đi tra tên truyện kia.
[! ! Quỷ hút máu tiên sinh có rất ít việc yêu thích, ngày thường chỉ thích ngồi ở trên sô pha đọc sách, cũng không quá biết nói lời âu yếm, nhưng mỗi khi đôi mắt màu đỏ thẫm như đá quý của ngài chuyên chú nhìn tôi, tôi lại luôn cảm thấy quỷ hút máu tiên sinh đang nói, ta thích em.
]
[quỷ hút máu tiên sinh, em cũng thích ngài nha.
].