Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

chương 18: vả mặt công chúa vong quốc (18)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Na

Beta: Há Cảo

Banner: Tình - DHH_Team

- -------------------

Đợi đến khi Tô Mị quay người rời đi, Hạ Lương lập tức nói chuyện với hệ thống: ", mau cho tôi một viên thuốc giải độc cấp thấp."

không dám chậm trễ, lập tức khấu trừ điểm, vào cửa hàng đổi cho Hạ Lương một viên thuốc giải độc.

Hạ Lương đau lòng nói:"Sao lại tận điểm thế?"

vội vàng giải thích: "Bởi vì độc dược của Tô Mị tương đối lợi hại, lấy ra từ không gian linh tuyền, vì thế để đề phòng vạn nhất, thuốc giải độc lần này tôi đổi cho cô cũng là loại cao cấp, có thể bảo đảm cho Lương Lương trong giờ bách độc bất xâm, tuy rằng bị trừ nhiều điểm một chút, nhưng đây là một vật siêu có giá trị nha! Lương Lương không cần quá mức đau lòng vì điểm, an toàn vẫn là quan trọng nhất......"

Hạ Lương cũng không có thời gian so đo nhiều như vậy, bởi vì cô đã cảm giác được chính mình bắt đầu hoa mắt chóng mặt!

Hiển nhiên, thuốc mê này đã bắt đầu có tác dụng rồi!

Hạ Lương vội vàng bỏ viên thuốc giải độc đã xuất hiện trên tay vào miệng, sau đó nghiêng người một cái, ngã vào trên bàn giả bộ bất tỉnh!

Chờ đến khi Tô Mị trở về, nhìn thấy Hạ Lương đã ngã sấp ở trên bàn, tức khắc lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Nàng ta đi đến bên người Hạ Lương, khóe miệng cong lên, châm chọc nói: "Hạ Lương à Hạ Lương, ai bảo ngươi chắn con đường của ta, bây giờ ta làm như thế với ngươi, ngươi cũng không nên trách ta! Muốn trách thì trách chính ngươi được Bạch Diệu yêu thương. Kế tiếp, ngươi nên hưởng thụ thật tốt đi...... Đúng rồi, ngươi cũng không cần cảm tạ ta đâu!"

Nói xong, nàng ta đi đến bên cửa sổ, vỗ tay một cái, trong bóng tối có một nam nhân lập tức xuất hiện, cung kính quỳ rạp xuống đất.

Nam nhân này chính là một trong số những tử sĩ mà Tô Mị bồi dưỡng lúc còn là công chúa, hoàn toàn nghe theo lệnh của nàng ta, nếu không một nữ tử nhu nhược như nàng ta, sao có thể an toàn chạy từ Đông Liêu Quốc tới Tây Hoa Quốc, hơn nữa còn có thể tìm được cho mình một thân phận thích hợp chứ!

"Đưa nữ nhân này đến miếu hoang ngoài thành rồi tìm mấy tên ăn mày dơ bẩn nhất làm nhục nàng ta. Sau đó lựa chọn thời gian, báo tin cho Bạch Diệu đi cứu người! Nhớ rõ chưa?" Tô Mị lạnh giọng nói.

Nàng ta muốn huỷ hoại Hạ Lương hoàn toàn, hơn nữa còn phải để Bạch Diệu tận mắt thấy Hạ Lương bị hủy hoại!

Nghe đến đó, muốn nổ tung luôn!

"A a a! Lương Lương, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tô Mị này quá độc ác! Hơn nữa nàng ta còn có người giúp đỡ!"

"Tôi biết." Hạ Lương bình tĩnh nói, sau đó không nói gì thêm.

Mà lúc này, nam nhân cung kính nhận lời, sau đó thả lỏng cảnh giác đi tới chỗ Hạ Lương, khom lưng tới gần Hạ Lương, muốn khiêng cô lên ——

Nhưng mà, đúng lúc này!

Hạ Lương vốn đang nhắm hai mắt lại đột nhiên mở mắt ra, với tay vào ống tay trái rút ra một thanh dao găm, dùng sức cắm vào tim của nam nhân kia, động tác vừa nhanh vừa chuẩn!

Nam nhân ngạc nhiên mở to hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lấn át cả sự đau đớn, bởi vì nỗi đau còn chưa kịp lan đến đại não của gã, còn chưa kịp khiến gã thống khổ kêu ra tiếng, gã đã tắt thở ngay lập tức!

Gã vốn dĩ đang đưa lưng về phía Tô Mị, thế nên xảy ra chuyện như thế, Tô Mị lại không hề hay biết, còn không kiên nhẫn thúc giục nói:

"Ngươi đang lề mề gì thế, mau đưa người......"

Nhưng mà, giây tiếp theo, nàng ta liền nghẹn lời, hoảng sợ trợn to đôi mắt lên!

Nàng ta muốn hét lên, nhưng mà ngay lúc nàng muốn hét lên thì Hạ Lương đã nhanh như tia chớp tiến lên, dùng tay trái bóp chặt cổ nàng ta, tay phải đột nhiên sờ đến trước ngực của nàng ta, đúng lúc đụng trúng một vật cứng, Hạ Lương không hề suy nghĩ, giật mạnh một cái, vật đó lập tức nằm trong bàn tay cô!

Sau khi hoàn thành động tác này, Hạ Lương buông cổ Tô Mị ra. Bỗng nhiên cô vung tay lên, đấm nàng ta bay về phía vách tường, còn chính mình lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với nàng ta!

"Khụ khụ khụ!" Tô Mị nằm trên mặt đất, dùng tay che lấy cổ, đau đớn ho khan.

Sau khi xảy ra biến cố, nàng ta còn chưa phản ứng lại được, đến khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Hạ Lương, nàng ta tức khắc điên cuồng hét lên, "Khụ! Trả ngọc bội cho ta! Khụ khụ... Trả lại cho ta!"

Hạ Lương nhướng mày, phản ứng Tô Mị đã có thể chứng minh được một điều, ngọc bội này là vật ẩn chứa không gian linh tuyền!

-..-

Truyện Chữ Hay