Edit: Tô
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- -------------------
Hai ngày sau đó, Hạ Lương mới từ từ phát hiện, hiện tại trừ việc ăn cơm và ngủ ra, Bạch Diệu đúng là không cho cô đi theo bên người hắn!
Đối với việc có đi theo Bạch Diệu hay không, Hạ Lương có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà cô phát hiện ra số lần Tô Mị xuất hiện trước mặt Bạch Diệu càng ngày càng nhiều, thậm chí thái độ của Bạch Diệu đối với cô ta càng ngày càng hiền lành, rốt cuộc trong lòng Hạ Lương cũng vang lên tiếng cảnh báo!
Tô Mị này, từ lúc nào đã gần gũi với Bạch Diệu như thế rồi? Chẳng lẽ Bạch Diệu lại một lần nữa thích cô ta rồi à?
Hạ Lương đã mơ hồ biết được đồ vật ẩn chứa không gian chứa linh tuyền của Tô Mị là vật trên cổ cô ta, tất nhiên là chưa bắt cô ta tại chỗ, sở dĩ không ra tay, là vì Bạch Diệu "trông" cô thật sự rất nghiêm!
Làm cô căn bản là không có thời gian riêng tư gì cả!
Hai ngày nay bỗng nhiên có thời gian, Hạ Lương liền nghĩ tìm một cơ hội, đầu tiên cướp không gian của Tô Mị, sau đó lại để cho Bạch Diệu biết thân phận công chúa mất nước của cô ta, đến lúc đó nếu Bạch Diệu vẫn không chịu xử trí Tô Mị, thì cô liền...
"Sao lại không ăn rồi hả? Có phải do không ăn được không?" Bạch Diệu nhìn về phía Hạ Lương đang thất thần, giọng ôn hòa hỏi, nhưng khi ánh mắt nhìn cô lại cực nóng, trong ánh mắt cũng mang theo sự mong chờ.
Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Có phải đang phiền não chuyện gì không? Có phải chú ý đến việc hắn đang cố ý để nàng ở một mình không?
Bạch Diệu nghe theo lời đề nghị của Tô Mị, lạnh lùng với Hạ Lương, cho nên, hai ngày nay liền không để Hạ Lương đi theo hắn.
Mà làm thế này chỗ nào là tra tấn Hạ Lương chứ! Rõ ràng là tra tấn hắn!
Trời mới biết lúc hắn không nhìn thấy nàng, trái tim bị dày vò biết bao nhiêu, nôn nóng biết bao nhiêu, có vài lần nhịn không được, muốn phái người đến xem nàng thế nào.
Sau khi gặp nàng, nhớ nhung lại càng thêm khắc sâu, muốn ôm thật chặt nàng trong lồng ngực, muốn hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, muốn......
Bạch Diệu cảm thấy hắn sắp bị loại xúc động mãnh liệt này làm cho điên rồi, điều này lại càng làm cho hắn không biết phải làm sao.
Bởi vì khát vọng, cho nên sợ hãi làm tổn thương nàng, lại lo lắng bị mất đi nàng!
Bởi vì Hạ Lương, rốt cuộc Bạch Diệu cũng đã hiểu được hỉ nộ ái ố của con người, có lúc hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng có lúc cực kỳ đau đớn!
Bạch Diệu quyết định cho mình thời gian là một ngày, nếu Hạ Lương không có phản ứng lại, thì hắn cũng không quản trong lòng nàng có hắn không, chỉ cần đem nàng giam lại bên người hắn, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn nàng là tốt rồi!
Về những phần khác, mặc kệ nó! Không cần quản!
Hạ Lương nghe được câu hỏi của Bạch Diệu, ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, nói, "Ta ăn no rồi."
Bạch Diệu nhịn không được sờ đầu cô, cảm xúc mềm mại khiến hắn có chút nghiện, cười hỏi, "Buổi chiều muốn làm gì?"
Hạ Lương nghiêng đầu nghĩ, trả lời, "Luyện thương!"
Bạch Diệu nhíu mày, không đồng ý nói, "Vết thương vừa lành, không được luyện thương. Cẩn thận xé rách miệng vết thương."
Hạ Lương lắc đầu, "Không sao. Đã tốt rồi! Ta muốn tăng nội lực, thế mới có thể bảo vệ ngươi."
Bạch Diệu nghe được lời này, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng mà vui mừng qua đi, thì chua xót càng nhiều hơn!
Ánh mắt Hạ Lương quá lạnh lùng, bên trong có nghiêm túc, có chắc chắn, nhưng chỉ là lại không có độ ấm áp và mềm mại mà hắn mong muốn!
Hạ Lương đúng là con người mơ hồ, nàng hẳn là có loại tình cảm sùng bái hắn thôi, vốn dĩ lúc trước hắn không hề nghĩ tới tình yêu nam nữ, sao có thể biết được lúc hắn đã chui đầu vào lưới, mới phát hiện ra điều này!
Bạch Diệu cũng không nghĩ tới việc quay đầu lại, chỉ muốn lôi kéo cô cùng nhau chìm đắm, nhưng mà.......
Bạch Diệu vươn tay phải, vuốt nhẹ lông mi của Hạ Lương, nhìn thấy khi hắn chạm vào thì cô cũng nhắm lại hai mắt, cứ thuận theo như vậy, nhưng trong đôi mắt vẫn là vô tình như cũ.
Đúng lúc này, Tô Mị đi vào, cúi người nói, "Tướng quân, phu nhân kêu nô tì mời ngài đi qua đó!"
Hạ Lương nghe được tiếng của Tô Mị, mở mắt ra, lông mi dài dài cứ như bàn chải nhỏ chạm vào ngón tay của Bạch Diệu, ngứa, ngứa đến đáy lòng của Bạch Diệu!
"Ngươi muốn đi qua đó với nàng ta?" Hạ Lương lạnh nhạt hỏi.
Nghe cô hỏi thế Bạch Diệu sửng sốt.
Lập tức ý thức được điều gì đó, trong lòng hơi run lên, dâng lên một tia chờ mong, ra vẻ lạnh lùng gật gật đầu, đáp, "Ừ."
Hạ Lương, "Ta đi với ngươi."
Bạch Diệu kiềm chế sự kích động của bản thân, áp chế giọng xuống, "Được, bây giờ chúng ta đi."
Đây là lần đầu tiên Hạ Lương chủ động đề nghị việc đi cùng hắn, muốn đi cùng hắn!
Tiến bộ này, làm Bạch Diệu vui mừng như điên, đáy lòng không khỏi vui vẻ.
Hắn nhìn về phía Tô Mị, trong ánh mắt lộ ra ý vừa lòng, ấn tượng trong lòng đối với Tô Mị vậy mà lại tăng lên một chút.
Mà lúc này, Hạ Lương cũng nhận được tin từ .
"Chỉ số hạnh phúc của Bạch Diệu là %."
Hạ Lương phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy chính là ánh mắt của Bạch Diệu nhìn về phía của Tô Mị.
Lần này, Hạ Lương nhìn ra, trong mắt Bạch Diệu quả thật là lóe lên ý vừa lòng và cảm xúc sung sướng, lại thêm cái thông báo của , nháy mắt Hạ Lương đưa ra một kết luận!
Bạch Diệu quả nhiên vẫn thích Tô Mị!
Kết quả như vậy khiến Hạ Lương nhịn không được nhíu máy, đáy lòng không khỏi phiền não.
Rõ ràng mấy hôm trước Bạch Diệu vẫn còn một bộ dáng chán ghét Tô Mị, thế mà chỉ mới có mấy ngày, đã bị Tô Mị thành công quyễn rũ, đi thích cô ta!
Tô Mị này, lúc trước cô thật quá coi thường cô ta rồi!
Hệ thống cũng bị mê mang, không thể hiểu được thái độ của Bạch Diệu, nhưng mà vẫn là lo lắng cho nhiệm vụ của Lương Lương.
"Lương Lương, nếu Bạch Diệu thích cô ta, nhiệm vụ càng thêm khó khăn rồi. Chúng ta mau chóng hành động đi! Thừa dịp này, mau đá Tô Mị khỏi Bạch Diệu đi! Ít tiếp xúc một chút vẫn luôn tốt hơn!"
Hạ Lương đồng ý gật đầu.
"Vết thương của ta đã tốt hơn rồi, không cần phải uống thuốc nữa. Không cần nàng ta ở lại đây, có thể bảo nàng ta đi được không?" Hạ Lương chỉ vào Tô Mị, thanh lãnh nói, trong mắt cũng mang theo sự chờ mong.
"Lương Lương, nàng không thích nàng ta sao?" Bạch Diệu cũng ngầm có ý mong chờ hỏi.
Đây là ghen hả? Ghen?
"Ừ." Hạ Lương lạnh lùng gật đầu, nói, "Không thích. Nàng ta sẽ quyến rũ ngươi!"
Bạch Diệu, "!!!"
Tô Mị cũng kinh hãi ngẩng đầu, gương mặt như hoa cũng trở nên vặn vẹo!
Tuy rằng đó là sự thật, nhưng bị người khác nói trắng ra như thế, khiến Tô Mị lại lần nữa muốn nhanh chóng giết chết Hạ Lương!
Có lẽ Hạ Lương không hề hiểu được tình yêu là gì, đối với ánh mắt và tâm tư của Bạch Diệu, quả thật là như một khối băng lạnh giá, không phản ứng chút nào!
Nhưng mà mỗi khi nói đến nàng ta, miệng của Hạ Lương và ánh mắt của nàng, lại độc đến đáng sợ, mỗi lần đều nói trúng trọng điểm!
Tô Mị cảm thấy, Hạ Lương này lúc trước là diễn kịch, chắc chắn là diễn kịch!
Nếu không tại sao mỗi lần nàng ta cảm thấy sự việc sắp thành công rồi, lại có một cái tát tát thật mạnh lên mặt cô ta, còn kêu ra tiếng bốp bốp bốp!
-..-
Chuyện là vì sao t nói tìm editor?
Vì thời gian gần đây t khá bận, không còn rảnh rỗi như lúc trước nữa nên sợ là không kịp được tiến độ c/tuần TvT Thiệt sự là buồn lắm luôn, vì truyện này khá hay! Nhưng mà chương nó tận chữ hoặc hơn, một tuần edit không kịp các tình yêu ạ =((((( Do tội ham hố đó =(((( Nên muốn tìm thêm các tình yêu nào yêu thích bộ này vào edit cùng t nha.
Bộ này vả mặt, ngược tra đã lắm: Mau mau đến đào với t nào!!!
Tìm đồng bạn cùng edit!
Tìm đồng bạn cùng edit!
Tìm đồng bạn cùng edit!