Edit: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- -------------------
Tô Mị chỉ kinh hoảng trong nháy mắt, ngay sau đó lập tức trấn tĩnh lại, rồi giả vợ sợ hãi mà nói:
"Tiểu thư, cháo thuốc này là đặc biệt làm cho ngài dùng, nô tỳ mà ăn, chỉ sợ không thích hợp."
Nàng ta vô cùng tự tin với thuốc độc của mình, độc này là nàng ta lợi dụng dược thảo trong không gian để chế tạo ra, không màu không vị, không dấu không vết.
Thời điểm còn ở Đông Liêu Quốc, nàng ta chính là lợi dụng loại độc này, giúp mẫu hậu diệt trừ đi vài phi tử của phụ vương, không hề có ai phát hiện ra cả, ngay cả ngự y qua vài lần tra xét cũng không phát hiện được manh mối, chỉ cho rằng những người đó là do ốm yếu sau đó bệnh nặng mà chết thôi.
Hạ Lương không nói gì, chỉ nhìn nàng ta chằm chằm, một đôi mắt sáng long lanh trong veo không có tí gợn sóng nào, khiến người khác không cách nào đoán được cô đang suy nghĩ điều gì.
Ban đầu Tô Mị còn đối mắt với cô, nhưng mà bị cô nhìn lâu rồi, nàng ta chỉ cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cảm giác như chỗ dơ bẩn nhất trong đáy lòng đã bị vạch trần ra ngoài.
Cuối cùng, Tô Mị không chống đỡ được nữa, vội vàng cúi thấp đầu, che dấu vẻ mặt mất tự nhiên của nàng ta.
Đúng lúc này, Hạ Lương lạnh lùng nói:
"Cháo ngươi làm dở quá, cho nên ngươi tự mà ăn đi."
Bạch Diệu nghe thấy thế, chỉ cảm thấy Hạ Lương thẳng thắn đáng yêu, khóe miệng nhịn không được mà nở nụ cười, trong lòng tê dại không thôi.
Theo bản năng duỗi tay, sờ đầu của cô, cảm giác mềm mại khiến hắn yêu thích chẳng muốn buông tay, lại sờ thêm chút nữa, cho đến khi Hạ Lương bị hắn làm phiền phủi tay hắn, hắn mới ngừng lại.
Nhưng mà, Tô Mị nghe được Hạ Lương nói thế, thiếu chút nữa đã thổ huyết rồi!!!
Hiện tại Tô Mị cực kỳ chắc chắn, nữ nhân này, là ỷ vào sự cưng chiều của tướng quân nên ở đây vô cớ gây rối, tìm phiền toái cho mình! Nữ nhân này nhất định là thấy mình trẻ tuổi xinh đẹp, cảm thấy mình là uy hiếp của nàng ta, cho nên muốn nhân cơ hội này mà loại bỏ mình khỏi Bạch Diệu đây mà!
Tô Mị ảo tưởng một phen, lại nhìn khuôn mặt thanh tú của Hạ Lương, còn có thân thể cứng nhắc gầy yếu kia, lập tức cảm thấy bản thân đã hiểu rõ chân tướng rồi.
Dù sao thì nữ nhân này làm gì xinh đẹp bằng mình, chỉ cần cho mình thời gian, việc quyến rũ Bạch Diệu tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như thế, Tô Mị liền nũng nhìn về phía tướng quân, ủy khuất nói:
"Tướng quân, cháo thuốc này dù sao cũng là thuốc, cho nên vị của nó có lẽ không ngon. Nhưng nô tỳ bảo đảm, thuốc này cực kỳ có lợi cho thân thể của tiểu thư. Mong tướng quân khuyên nhủ tiểu thư, phải lấy thân thể làm trọng a!"
Lời Tô Mị vừa nói đã phụi sạch mọi quan hệ với bản thân nàng ta, không chỉ nói bản thân nàng ta trung thành, còn bóng gió bảo Hạ Lương kiêu căng tùy hứng.
Bạch Diệu liếc xéo nàng ta một cái, liền nhìn thoáng qua Hạ Lương trong ngực hắn, sau đó xoa xoa bàn tay bị đánh của mình, mi tâm nhíu lại, rồi lại bày ra bộ dạng uy nghiêm không vui.
Nhưng thực tế là, lúc này trong lòng Bạch Diệu lại cực kỳ vui sướng, mu bàn tay bị Hạ Lương vỗ nhẹ thỉnh thoảng còn cảm thấy tê tê, khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Chỉ ước Hạ Lương có thể vỗ thêm vài cái nữa thì tốt rồi.
Quả thật là muộn tao mà!
Tô Mị thấy Bạch Diệu như thế, lập tức vui vẻ, cảm thấy lời của mình sắp của hiệu quả rồi, thái độ của tướng quân chắc chắn là không vừa lòng với Hạ Lương, tim của nàng ta vui đến mức sắp vọt ra ngoài. Sau đó, tướng quân tuyệt đối sẽ răn dạy Hạ Lương.
Bạch Diệu đúng là lên tiếng, chỉ là lời nói ra lại khiến cả người Tô Mị tức giân muốn run cả người, xém chút kìm không được đã liều mạng gào khóc ngay tại chỗ.
"Hoặc là uống sạch nó rồi làm lại lần nữa, hoặc là lập tức cút đi, tự ngươi chọn một cái đi." Bạch Diệu lạnh lùng nói.
Rõ ràng là nàng ta làm không tốt, vậy mà còn dám nói Hạ Lương nhà hắn kén chọn, quả thật là tội không thể tha!
Nếu không phải Hạ Lương nói phải cho nàng ta một cơ hội, hắn đã sớm tổng cổ nàng ta về bên chỗ mẫu thân rồi.
Bị nhục nhã như vậy, Tô Mị chỉ ước có thể xé nát Hạ Lương, hận thù đối với Bạch Diệu lại sâu thêm vài phần.
Chỉ là, hận thù càng sâu, Tô Mị lại càng muốn nắm được trái tim của Bạch Diệu, rồi sau khi đạt được mục đích của mình, lại hủy diệt toàn bộ hắn ta.
Cho nên, nàng ta vờ tái mặt đi, hết sức sợ hãi mà nói: "Tướng quân, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ lập tức mang xuống uống sạch rồi làm lại ạ."
Hạ Lương mới không để nàng ta có cơ hội mang xuống đi đổ đâu, phải bắt buộc nàng ta ở ngay chỗ này uống chén cháo thuốc mới được!
"Ngồi xuống, ở chỗ này uống sạch đi." Hạ Lương nghiêng người về phía trước, đập bàn một cái rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh mà nói.
"Tiểu thư, cái này, cái này, nô tỳ không dám!" Vẻ mặt Tô Mị khủng hoảng, "Đây là vị trí của chủ nhân, nô tỳ không dám ngồi."
"Vậy thì đứng đây mà uống." Hạ Lương lạnh nhạt nói, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Cả người Tô Mị run lẩy bẩy, đôi mắt ửng đỏ, cả người bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu bị ép bức, khiến người ta nhìn vào nhịn không được mà đau lòng thay.
Bạch Diệu cau mày, ánh mắt lóe lên, hỏi Hạ Lương, "Vì sao lại bắt nàng ta nhất phải uống sạch chứ?"
Hạ Lương hùng hổ dọa người như vậy, khiến Bạch Diệu cảm thấy nghi vấn, hơi khó hiểu, cũng hơi hoài nghi.
Một mặt cảm thấy cô lúc này rất khác với tính tình vừa quạnh quẽ vừa đơn thuần vốn có, một mặt lại hoài nghi không biết chén cháo này có vấn đề không.
điên cuồng la hét trong đầu cô: "Aiz yo yo! Xong rồi xong rồi! Lương Lương, cô bức bách Tô Mị như vậy, có phải khiến Bạch Diệu tức giận rồi không?! Nếu không hắn cũng sẽ không hỏi như vậy nha. Cô nhìn bộ dáng "tiểu bạch hoa" của Tô Mị kìa, nếu là một người đàn ông, nhất định sẽ nảy sinh ý muốn bảo vệ. Nếu như thế thì có thể phản tác dụng đó!"
Hạ Lương: "Thật à?"
Nghe xong lời của , Hạ Lương cũng hơi lung lay.
Làm quá mức rồi à?!
Cô quay đầu nhìn về phái Bạch Diệu, mày nhíu chặt lại, lộ ra vẻ mặt phiền muộn, nói, "Ta muốn cho nàng ta biết nó dở đến cỡ nào, để lần sau đừng bỏ thêm thứ khó ăn vào."
Bạch Diệu nghe thế hơi sững sốt, không nghĩ tới ý cô lại là như thế, sau đó ngẫm lại cảm thấy cũng không có gì cả.
Hạ Lương nhà hắn, suy nghĩ luôn không giống với người bình thường, mỗi lần nghe nàng nói chuyện, luôn cảm thấy mới mẻ thú vị, quá thú vị!
Còn không đợi Bạch Diệu suy ngẫm xong, Hạ Lương lại lạnh lùng nói, "Ta không muốn thấy ngươi không vui."
Ngươi không vui, thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ, cho nên nhất định phải nói rõ ràng!
"Cái gì?" Bạch Diệu ngạc nhiên phản ứng không kịp, đang nói việc này cơ mà, sao lại nhảy sang việc hắn không vui rồi?
Chỉ là, nghe thấy Hạ Lương nói thế, Bạch Diệu cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ lại nguyên do, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng sắp nổ tung luôn.
Người trước mặt này, nàng quan tâm đến hạnh phúc của mình, tình nguyện bị thương cũng không muốn để mình bị thương một chút nào, quan tâm mình sống có tốt không, có vui không.
Bạch Diệu nghĩ như thế, trong lòng lập tức nở rộ, tràn đầy hạnh phúc.
Ngay lúc này ——
"Đinh!"
, "Chỉ số hạnh phúc của Bạch Diệu đã lên đến %!"
Hạ Lương: "?"
Cô đã làm gì à?!
-..-
Hehe t đã về rồi đây, đăng dần từng truyện nha =))))