“ Cung chủ Huyền cung thì thế nào ??? Ngươi cũng chỉ có thể là thủ hạ bại tướng dưới tay ta mà thôi.” Lục Mộng Tuyền tà nghễ tuyên bố.
Mời vừa rồi, khi nghe Uyển Vân chính miệng nói nàng là Cung chủ Huyền cung, nàng ta có phần chấn kinh, nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại nguyên bản tà nghễ, cuồng ngạo của mình, nàng ta nay một thân tà công bất khả chiến bại, dã tâm thống nhất võ lâm, há lại sợ một Cung chủ của Huyền cung ??? Hiện tại ai ngăn cản nàng ta đều không được, tất cả chỉ có một con đường… chết. Nghĩ đến đây trong mắt nàng ta càng thêm thị huyết và đỏ ngầu đến đáng sợ.
“ Chậc, khẩu khí đúng là lớn. thật sự nghĩ luyện thành ‘ Luyến Thiên Nhân’ liền xem mình lớn nhất ??? Thật đáng thương, ngây thơ đến đáng thương, Lục Mộng Tuyền, ngươi cũng quá tự tin đi.” Uyển Vân lại một lần nữa khiếu khích, giọng nói vân đạm phong khin vô cùng, như thể đây chẳng có chuyện gì là lớn cả.
“ Hừ, có bản lĩnh thắng ta rồi nói.” Lục Mộng Tuyền bị lời Uyển Vân nói chọc không nhẹ, nàng lại có bản lĩnh biết công phu của mình ??? Giỏi lắm, tiếp chiêu rồi nói sau. Nàng ta không suy nghĩ nhiều liền lập tức hướng Uyển Vân đánh tới.
Lại một lần nữa hồng y cùng bạch y va nhau, cuống vào giao chiến bên trong. Cả hai đều xử xuất toàn bộ thực lực, Lục Mộng Tuyền ra tay ngoan tuyệt, cực vì độc ác, mỗi chiêu thức đều muốn dồn Uyển Vân vào tử lộ. Nhưng Uyển Vân đều xinh đẹp hóa giải chiêu thức. Từng chiêu trong lúc đó của Lục Mông Tuyền đều bị từng chiêu thức biến hóa như vũ của Uyển Vân giải khai. Cả người Uyển Vân dường như tỏa ra hào quang, xinh đẹp làm người ta đui mù hai mắt, lấn át đi cảm giác bóng tối mà Lục Mộng Tuyền mang lại.
Hiên Viên Vũ vẫn đứng dưới lôi đài, ánh mắt ôn nhu dán lên người của Uyển Vân, môi mỏng câu khởi mỉm cười. Dù y biết đối thủ lần này thật sự rất mạnh, nhưng y lại càng tin tưởng Vân nhi của y đủ sức đối phó với ma nữ kia. Vì vậy, y mới an tâm để cho nàng ấy ứng chiến, còn mình đứng một bên quan sát, tuy nghĩ là nghĩ thế nhưng Hiên Viên Vũ vẫn đang trong tư thế phòng bị, sẵn sàng ứng chiến trợ giúp Uyển Vân bất cứ lúc nào.
Và đúng như y dự đoán, tà công của Lục Mộng Tuyền lấy cương là chính, nhưng chiêu thức vô cùng ngoan độc nhưng trước Huyền công của Uyển Vân thì còn thua xa, cái gọi là lấy nhu chế cương, chiêu thức Uyển Vân, từng chiêu, từng chiêu mềm mại như lụa khắc chế hoàn toàn chiêu thức của Lục Mộng Tuyền.
Trên lôi đài, cuộc chiến vẫn tiếp diễn, nhưng lúc này đây, mọi người đều dễ dàng nhận thấy, Lục Mộng Tuyền dần dần đã ở thế hạ phong, toàn thân chật vật, đầu tóc đã bị Uyển Vân đánh rối tung.
“ Cung chủ Huyền Cung, xem ngươi có bản lĩnh. Tiếp chiêu.” Lục Mộng Tuyền giờ phút này dù hiểu rõ trạng huống của mình nhưng vẫn ngoan cố chống cự, điên cuồng tung các đòn hiểm hướng Uyển Vân đánh tới. nhưng nàng ta đã thất vọng rồi, Uyển Vân vẫn hoa lệ mà phá giải, sau đó bất ngờ xoay tròn đường kiếm, tạo thành một đường lốc xoáy, hướng ngay ngực của Lục Mộng Tuyền đâm tới. đường kiếm đánh nhanh bất ngờ khiến Lục Mộng Tuyền chống đỡ không kịp mà phải nhận lấy cả thanh kiếm đâm vào lồng ngực, miệng không ngừng hộc máu mà chết đi.
“ Ta có chết cũng có ả tiện nhân kia cùng nam nhân của ả chôn cùng… ha… ha…” đây là những lời cuối cùng trước khi Lục Mộng Tuyền chết đi, đã nói như thế.
Sau khi giải quyết xong Lục Mộng Tuyền, Uyển Vân nhanh chóng đến trước mặt của Giang Thiên Hành cùng Lục Thanh Tuyền thay hai người bọn họ bắt mạch, Uyển Vân nhíu mày, cảm thấy không ổn.
Quả thật hai người bọn họ trong lúc giao chiến với Lục Mộng Tuyền, không những bị nàng ta đả thương còn bị nàng ta hạ ‘ Đoạt Hồn Tán. Một trong thập đại kỳ độc vốn đã thất truyền, muốn giải độc này không phải không được, nhưng cần rất nhiều dược liệu quý hiếm và dược dẫn. Tất cả dược liệu có thể nơi khác không có nhưng Huyền cung đương nhiên là có. Có điều chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.
Trong lúc Uyển Vân đang suy tư ngẫm nghĩ, như một trận cuồng phong lướt qua mọi người, không biết từ đâu lại xuất hiện một lão giả đầu tóc bạc phơ, dáng vẻ khác thường đứng trước mặt của Uyển Vân cùng Giang Thiên Hành.
“ Ta đã bói ra tiểu tử này có chuyện. Quả không sai mà.” Lão giả giọng nói từ tốn lại không thiếu mất uy nghiêm, đánh giá thần sắc Giang Thiên Hành.
“ Sư bá ??? ” Uyển Vân nhìn đến lão giả, không khỏi ngạc nhiên kinh hô.
Một tiếng vừa thốt ra làm những người ở đây càng bất ngờ không thôi. Lão giả này những nhân sĩ trẻ tuổi thì có thể không biết, nhưng các trưởng lão của các môn phái, người có danh vọng trong võ lâm ai mà không nhận ra, người vừa mới tới này chính là hai mươi năm trước lừng lẫy trong chốn giang hồ, ‘ Kiếm thánh’ Thương Ngạo Trần.
Vị ấy chính là bật kì tài luyện kiếm lúc bấy giờ, có thể nói là khắp võ lâm, không ai có thể cùng ngài so quá mười chiêu kiếm, không những thế Thương Ngạo Trần còn tinh thông kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái trận. Chỉ là không nghĩ tới, ngài ấy ẩn cư hai mươi năm nay lại lần nữa trọng xuất giang hồ, lại còn có quan hệ với Cung chủ Huyền cung ??? Có phải này đại biểu cho thế lực to lớn của Huyền cung mà bọn họ chưa tham được sâu cạn???
“ Ân, mấy hôm trước ta xem tinh tượng, tính được tiểu tử này có hồng loan tinh động, ta như trút được phiền não nhiều năm, nhưng bên cạnh đó lại thấy mệnh tượng của tiểu tử cực vì suy yếu nên mới xuất sơn xem xem, đúng như ta dự đoán, tiểu tử này đã gặp chuyện… Hazz…” Thương Ngạo Trần thẳng thắn nói rõ lý do hôm nay đến đây, một bên vì Giang Thiên Hành bắt mạch.
“ Đoạt Hồn Tán sao ??? Người ra tay cũng rất thâm hiểm, trong vòng canh giờ nếu không có thuốc giải sẽ thất khứu chảy máu, ngũ tạng thối rữa mà thân vong. Cũng may, ta đến kịp.” nói xong, Thương Ngạo Trần lấy từ một bình sứ màu bạc hai viên thuốc, lần lượt uy cho Giang Thiên Hành cùng Lục Thanh Tuyền.
Sau khi hai người uống xong giải dược, khí sắc liền trở nên hồng hào hơn, không còn tái nhợt như trước.
“ Sư phó, người đã tới rồi???” tuy đã uống giải dược, nhưng Giang Thiên Hành lúc này còn rất suy yếu, giọng nói không có lực, hướng sư phó của mình nói.
“ Ân, độc trong người hai ngươi chưa giải hoàn toàn, lát nữa ta sẽ thi châm cho cả hai, giải trừ độc tố còn sót trong cơ thể, điều dưỡng thêm một tháng là có thể khang phục như xưa.”
“ Đa tạ sư phó.” Giang Thiên Hành ánh mắt cảm kích cùng tôn trọng nhìn sư phó của mình.
“ Đa tạ tiền bối.” Lục Thanh Tuyền cũng rất cảm kích cảm tạ Thương Ngạo Trần.
“ Đây có lẽ là thê tử tương lai của tiểu tử này phải không ??? Khá lắm.” Thương Ngạo Trần nhìn lướt qua Lục Thanh Tuyền, cảm nhận không sai, đối với nhi tức tương lai này, ông xem khá là ưng ý.
Sau một hồi náo loạn, người của võ lâm nhân sĩ đều tạm thời quay về nơi ở của mình chuẩn bị cho một đợt đại tấn công tiêu diệt tổng đàn Ma giáo. Còn Giang Thiên Hành và Lục Thanh Tuyền được Thương Ngạo Trần đưa đi liệu thương.
…………………………
Hơn nửa tháng trù bị và điều dưỡng nguyên khí, đoàn người võ lâm hợp sức tấn công tổng đàn của Ma giáo, một lần tiêu diệt sạch sẽ dư đảng còn sót lại của Ma giáo. Dưới sự biểu hiện trong lần đại hội võ lâm lần này, mọi người đều đồng loạt nhất trí tiến cử Uyển Vân ngồi vào ghế võ lâm minh chủ nhưng đã bị nàng từ chối.
Ba tháng sau
Hôm nay cả kinh thành đều một mảnh vui mừng, mọi người đều biết nói, hôm nay là ngày đại hôn của đại tướng quân Lạc Thiên Kỳ cùng nhị công chúa Thượng Quan Ngọc, là đại hỷ sự của cả hai nứơc Nguyên Niên và Thác Ngân. Đây là trận hôn sự được mọi người quan tâm nhất, vì thông qua cuộc hôn sự này cả hai nước sẽ càng gắn bó với nhau hơn. Và việc Lạc Thiên Kỳ trở thành phò mã của Thác Ngân cũng không ảnh hưởng danh vọng của y tại Nguyên Niên quốc, vì Hiên Viên Trạch hoàn toàn tin tưởng sự trung thành của y đối với Nguyên Niên quốc, nên Hiên Viên Trạch hoàn toàn an tâm về trận hôn sự này. Nếu nói hắn có cảm nhận gì thì đó là niềm vui khi huynh đệ của hắn cuối cùng cũng thành gia lập thất mà thôi.
Song song với cọc hôn sự của Lạc Thiên Kỳ chính là mối hôn sự của Giang Thiên Hành cùng Lục Thanh Tuyền. Qua trận sinh tử tại đại hội võ lâm lúc trước, Giang Thiên Hành càng xác định tình cảm của mình đối với Lục Thanh Tuyền hơn, và nghĩ là làm, y liền cầu hôn với Lục Thanh Tuyền. Kết quả cuối cùng chính là lại cùng tổ chức hôn sự cùng lúc với Lạc Thiên Kỳ.