“ Hừ, sớm muộn rồi cũng có một ngày, ta sẽ quay lại tính món nợ này” hồ ly phu nhân cùng thanh nhã phu nhân bị bọn người hầu tiễn ra khỏi phủ, không cam lòng, đứng ngay cổng vương phủ, ánh mắt ai oán nhìn vào trong.
Nhưng hai người biết hiện giờ không thể làm gì, nên đành rời đi, chờ đợi thời cơ sau đó quay về báo thù sau, tại vì trong lòng họ tin tưởng, vương gia sau khi chán nữ nhân kia, rồi cũng sẽ nhớ đến hai nàng mà thôi.
Nhưng bất quá, hai người đã hoàn toàn sai lầm, vì họ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai, huống hồ gì là cơ hội sau này có thể quay về vương phủ.
“ Các người là ai ??? Các người muốn gì ??? ” hồ ly phu nhân cùng thanh nhã phu nhân hoảng sợ nhìn năm hán tử trước mắt đang tiến đến gần mình, hai nàng vốn có ý định quay về nhà, nào ngờ khi đi đến đây, thì lại bị năm người này bắt mang đến căn nhà hoang này, hai nàng hiện giờ vô cùng sợ hãi, không biết làm sao ???.
“ Làm gì. Mỹ nhân, đương nhiên là vui vẻ a” một tên hán tử cầm đầu cười lạnh, đôi tay bắt đầu trên người thanh nhã phu nhân sờ soạng, bên kia bốn tên hán tử cũng không thua kém, bắt đầu đối phó hồ ly phu nhân.
“ AAA, các người tránh ra” hai người la hoảng chống cự, tuy nhiên lại không hề có chút tác dụng nào, kết quả cuối cùng đành mặc cho năm tên hán tử muốn làm gì thì làm.
Bên ngoài, một hắc y nhìn vào trong miếu, không khỏi cười khinh miệt, ‘muốn đấu với cung chủ nhà ta, hai người các ngươi còn non lắm, nếu có kiếp sau, nên thông minh chút đi’, hắc y quan sát trong chốc lát, đến khi đạt thành nhiệm vụ, thì xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, cả kinh thành ồn ào hẳn. Hôm qua Tứ vương gia đã đem hai vị thị thiếp trong phủ đuổi đi, nghe đồn rằng Tứ vương gia đã tìm được nữ chủ nhân tương lai cho vương phủ, nên vì thế, hai vị thị thiếp mới bị vứt bỏ, bất quá điều mà họ không ngờ chính là thì ra bao năm nay, Tứ vương gia không hề chạm đến hai thị thiếp kia, bởi vì hai vị thị thiếp kia sáng nay đã được phát hiện tại miếu hoang ngoại thành, trong tình trạng không mãnh vải che thân, theo kết quả của quan phủ điều tra, thì hai vị thị thiếp bị cường đạo cưỡng bức, sau đó giết hại, nhưng điều đặc biệt chính là trên y phục của hai vị phu nhân này lại xuất hiện lạc hồng, điều này không khỏi khiến mọi người một trận ngỡ ngàng.
Bất quá khi nhớ đến lời thề của Tứ vương gia năm xưa, thì lúc này mọi người mới có ý nghĩ, liệu điều Tứ vương gia mong muốn, không chỉ là vị trí vương phi có thể dành cho nữ nhân mà mình yêu, thậm chí ngay cả đêm đầu tiên đẹp nhất trong đời y, cũng phải dành cho nữ nhân mà y yêu, điều này làm không ít nam nhân trố mắt ngạc nhiên, thật không ngờ Tứ vương gia lại là người trọng tình đến thế. Bất quá chuyện này cũng khiến cho rất nhiều thiếu nữ trong kinh thành hâm mộ nữ chủ nhân tương lai của vương phủ không thôi, thử hỏi trên đời này có mấy nam nhân được như thế a ???.
“ Sao thế ???” sau khi dùng xong bữa trưa, Uyển Vân cũng không rời khỏi vương phủ, mà quay trở lại thư phòng của Hiên Viên Vũ nghĩ ngơi, khi Hiên Viên Vũ tiến vào, thì điều mà y nhìn thấy chính là Vân nhi của y đang đứng đó thất thần, không khỏi lo lắng tiến đến gần, từ phía sau ôm nàng vào lòng, quan tâm hỏi.
“ Ta muốn ngày mai xử lý chuyện của Nhã phi, sau đó là Tường phi, hiện giờ Tiểu Điệp đã mang thai, ta không thể kéo dài nữa, nếu không e rằng tỷ ấy sẽ có nguy hiểm ” Uyển Vân trầm tư đáp.
“ Hảo, mọi chuyện đều theo ý nàng ” Hiên Viên vũ sủng nịch véo lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng dịu dàng nói.
“ Lăng Mộng Yên, muội muội của Tường phi thích huynh, huynh biết sao ???” lúc này Uyển Vân không khỏi nhớ đến thái độ đối nghịch trước đây của Lăng Mộng Yên đối với mình, nên xoay người nhìn Hiên Viên Vũ hỏi.
“ Ta đã từng nói rồi, trên đời này chỉ có duy nhất một mình nàng là tư cách thích ta, những nữ nhân khác, thì đành để họ mang tình cảm đó chuyển sang cho người khác, hoặc xuống địa ngục đi, cũng giống như hai nữ nhân kia mà thôi” Hiên Viên Vũ khi nói nhưng câu đầu tiên, thì ngữ điệu vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhưng khi đến câu cuối cùng, thì lại lạnh như băng, hoàn toàn không hề có tia tình cảm.
“ Nói vậy, ta sai người xử trí hai nàng kia, là đúng rồi ???” Uyển Vân vẻ mặt tràn ngập tò mò nhìn Hiên Viên Vũ cười hỏi. Thế giới này vốn dĩ là kẻ mạnh có tất cả, nàng làm người rất thực tế, nếu là người thân, bằng hữu, nàng sẽ hết lòng đối đãi, còn nếu là kẻ thù, hay kẻ có ý định đối phó nàng, nàng tuyệt đối không giữ lại, thà giết lầm chứ không bỏ sót, vì nếu không trong tương lai, người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi.
“ Đúng, Vân nhi nhà ta làm chuyện gì cũng đúng” Hiên Viên Vũ sủng nịnh cười lắc đầu.
“ Thế hiện giờ Vân nhi nhà ta định xử trí Nhã phi thế nào đây ???” lúc này Hiên Viên Vũ cũng không khỏi tò mò nhìn Uyển Vân hỏi ngược lại.
“ Nàng ta chẳng phải thích hạ dược hại người sao ??? Nếu đã vậy ta sẽ cho nàng ta toại nguyện. Chàng nói, nếu nàng ta lỡ tay, hạ dược muốn hại Tường phi, nhưng lại bị phát hiện, sau đó sẽ thế nào ???” Uyển Vân nở nụ cười gian trá nhìn Hiên Viên Vũ nói.
“ Ân, chủ ý không sai, ‘nhất tiễn hạ song điêu’, vừa diệt trừ được Nhã phi, vừa phá vỡ thế hợp tác giữa Tường phi và Nhã phi, sau đó còn khiến cho Tường phi rơi vào thế hạ phong, đơn lẽ một mình.” Hiên Viên Vũ nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Uyển Vân nhìn y mỉm cười, ánh mắt lại chuyển hướng về phía hoàng cung, trong ánh mắt chợt lóe sát ý, ‘ Nhã phi a, thật đáng tiếc, đáng lý ra ngươi không nên lựa chọn Tiểu Điệp mà ra tay, vì vậy cho nên ngươi đành phải trả giá vì hành vi ngu xuẩn này của mình rồi ’.
……………………
Thanh Tường cung.
“ AAA, nương nương, trong trà có độc.” một tiểu cung nữ hoảng sợ nhìn ly trà vừa đổ xuống đất đang tỏa khói trắng.
Tường phi nhìn ly trà đang tòa khói kia, mày khẽ nhíu lại, mùi vị của loại thuốc này nàng rất quen thuộc, đây vốn là thuốc mà nàng đã đưa cho Nhã phi hạ độc Điệp phi, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện trong trà của nàng, điều này khiến Tường phi không khỏi nghi ngờ.
‘ Không lẽ Nhã phi sau khi đối phó Điệp phi, cũng muốn diệt trừ luôn cả ta, để một mình độc chiếm hoàng thượng, cùng quyền lực trong hậu cung sao ??? Bất quá nếu nghĩ kỹ cũng không có gì là không thể, ‘ người không vì mình, trời tru đất diệt ’, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra ’. Nghĩ vậy trong mắt Tường phi chợt lóe lên một tia sát khí nồng đậm, ‘ đã vậy nàng cũng không cần giữ lại Nhã phi, sẵn tiện diệt trừ luôn nàng ta một thể, để tránh tai họa về sau ’.
“ Ngươi lại đây ” lấy lại tinh thần, Tường phi phất tay gọi tiểu cung nữ lại gần, sau đó nói nhỏ với tiểu cung nữ vài câu, tiểu cung nữ nghe xong, gật đầu, sau đó rời khỏi, để lại phía sau Tường phi cười một cách âm độc.
Bên ngoài, một nam tử hắc y sau khi chứng kiến tất cả, thì lạnh lùng cười, trong lòng hừ thanh, ‘ một bọn nữ nhân ngu ngốc, chết là đáng ’.
Sáng hôm sau, cả hoàng cung chấn động Tường phi nương nương bị người hạ độc, hoàng thượng hạ lệnh truy xét khắp hoàng cung, thì phát hiện trong tẩm cung của Nhã phi đã tìm ra độc dược. Hơn nữa, tại đây thị vệ còn tra ra được, thì ra lần trước Điệp phi động thai khí, là do Nhã phi đã phái người hạ dược, làm tăng tính hàn của thức ăn, chuyện này đã khiến cho hoàng thượng cùng thái hậu tức giận vô cùng, ngay sau đó Nhã phi đã bị bắt giam vào thiên lao, nhiều người đều khẳng định, với hai tội danh, mưu hại hoàng phi cùng huyết mạch hoàng thất, thì lần này xem ra Nhã phi khó tránh cái chết.
“ Chậc, chậc…Nhã phi, thật oan uổng nha, bị người ta lợi dụng, sau đó thì bị người ta đem mọi tội danh trút lên đầu mình, vậy mà ngươi cũng chịu được, ta phục ngươi thật đó” Uyển Vân nhìn Nhã phi trong thiên lao không khỏi cảm thán.
“ Ta không hiều ngươi đang nói gì ???” Nhã phi dù chột dạ, nhưng vậy cứng rắn không thừa nhận.
“ Tường phi lợi dụng ngươi hạ độc hại Điệp phi, sau đó lại vu khống ngươi hạ độc hại mình, rồi đem mọi chuyện đổ hết cho ngươi, để ngươi một mình gánh tội, còn nàng ta thì vẫn ở tẩm cung hưởng vinh hoa phú quý, không lẽ ngươi cam lòng sao ???” Uyển Vân khiêu khích nhìn Nhã phi hỏi.
“ Ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi” Nhã phi cũng không phải ngu ngốc, nên biết rõ Uyển Vân nói nhiều như vậy nhất định là có dụng ý.
“ Giúp ta làm chứng chỉ tội Tường phi, ta có thể giúp ngươi rời đi hoàng cung, bắt đầu một cuộc sống mới” Uyển Vân mỉm cười thẳng thắn nói.
“ Ngươi thật sự có thể giúp ta rời khỏi đây ???” Nhã phi có chút khó tin hỏi.
“ Yên tâm, ta nhất định có thể làm được, nếu ngươi không tin ta, có thể hỏi vị Tứ vương gia đằng sau” Uyển Vân mỉm cười, nắm lấy tay Hiên Viên Vũ đang đứng đằng sau quan sát cuộc trò chuyện của hai nàng nãy giờ, kéo y lại bên cạnh mình.
Nhã phi nhìn biểu hiện thân mật của hai người, thì đã hiểu ra mọi chuyện, trong lòng cũng đã khẳng định, ‘ cho dù vị Quận chúa này không thể giúp nàng, nhưng mà Tứ vương gia thì hoàn toàn có khả năng này, đã vậy tại sao nàng không nắm lấy cơ hội này mà rời đi nơi thị phi tranh đấu này, mà bắt đầu lại từ đầu ??? ’.
“ Hảo, ta giúp ngươi” nghĩ vậy, Nhã phi quyết định nhận lời.
Uyển Vân nghe xong, không khỏi nhìn Hiên Viên Vũ mỉm cười, kế hoạch của nàng cùng Hiên Viên Vũ xem ra đã thành công một nửa, chỉ cần vạch trần tội chứng của Tường phi nữa, thì mọi chuyện xem như hoàn tất.