"Tiểu thư...tiểu thư"__Nhạn Ảnh gọi Hà Ân dậy.
"Hả".Hà Ân tỉnh dậy mặt ngơ ngác trông rất đỗi buồn cười.
"Cô dậy dùng điểm tâm đi ".Nhạn Ảnh vừa đặt cơm lên bàn vừa nói Hà Ân ra dùng bữa. Hà Ân sau khi dùng bữa xong liền rủ Nhạn Ảnh đi dạo với mình nhưng ngay lúc đó thì tiểu thư Uyển Nhu xuất hiện nàng hỏi Nhạn Ảnh.
"Nhạn Ảnh,Hà Ân có nói gì lạ với em không? ".Uyển Nhu hỏi vẻ mặt hơi buồn.
"Dạ không.Mà chuyện gì vậy tiểu thư sao cô lại hỏi em như vậy?__Nhạn Ảnh tỏ vẻ khó hiểu.
"À!Không có chuyện gì đâu,phải rồi em giúp ta chuyển lời tới Hà Ân rằng ta đã tìm ra cách giúp cô ấy về thế giới ban đầu cô ấy đến rồi".Uyển Nhu nói vẻ mặt rất đỗi vui mừng nhưng cũng xen chút buồn bã nàng ngồi bần thần suy nghĩ,thấy tiểu thư vẻ mặt ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư...tiểu thư ".Nhạn Ảnh quơ tay trước mặt Uyển Nhu nhưng không thấy nàng phản ứng gì Nhạn Ảnh sợ quá lay mạnh hai vai vừa lay vừa gọi tiểu thư.
"Hả?"Uyển Nhu như tỉnh cơn mê giật mình hả một tiếng.
"Tiểu thư cô nghĩ gì vậy sao ngẩn người ra thế?".__Nhạn Ảnh càng tỏ vẻ khó hiểu.
"Nhạn Ảnh em đi với ta một chuyến có được không ".__Uyển Nhu chợt cầm tay Nhạn Ảnh năn nỉ.
"Nhưng...nhưng mà đi đâu mới được chứ??Chúng ta phải hỏi lão gia trước chứ tiểu thư..."__Nhạn Ảnh hỏi.
"Em cứ đi với ta!."__Không để Nhạn Ảnh nói tiếp Uyển Nhu lôi Nhạn Ảnh xuất phủ.
Ngoại ô ngoài thành Kim Hợp.
"Tiểu thư...tiểu thư chúng ta đi đâu sao tiểu thư không nói gì hết vậy."__Nhạn Ảnh vừa gọi Uyển nhu vừa gỡ tay Uyển Nhu ra khỏi tay mình vẻ mặt có nét vừa khó hiểu vừa khó chịu.
Uyển Nhu quay lại thấy Nhạn Ảnh buông tay mình ra nàng không nói gì chạy lại nắm tay Nhạn Ảnh bắt nàng theo mình,đi được một lúc thì hai người tới một khu rừng ngoài thành,Uyển Nhu nói với Nhạn Ảnh.
"Em đã đi cùng ta tới đây rồi,ta sẽ nói cho em biết,em phải thật bình tĩnh nhé ".Uyển Nhu nói vừa khóc vừa cố tỏ ra bình tĩnh trấn an bản thân cũng như trấn an Nhạn Ảnh.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy tiểu thư sao cô lại đưa em tới đây?Và tại sao cô lại hỏi Hà Ân có nói gì lạ với em không?Cô nói đi mà ".Nhạn Ảnh hỏi dồn dập vẻ mặt lo lắng tột cùng.
"Nhạn Ảnh ta kể cho em nghe một chuyện,chuyện này là của Hà Ân ta chỉ vô tình biết được thôi em phải hứa với ta không được cho ai biết được không..."__Uyển Nhu kể tỉ mỉ ra cho Nhạn Ảnh biết gia cảnh của Hà Ân và nói tại sao nàng lại biết chuyện của Hà Ân và lý do tại sao nàng lại lôi Nhạn Ảnh tới đây.
"Nhưng mà tiểu thư,lời của ông lão đó không đáng tin,cứ cho là đúng như ông ta nói Hà Ân rất đáng thương em tin nhưng chuyện ông ta nói chỉ khi tiểu thư chết thì Hà Ân mới có thể về thế giới ban đầu của cô ấy và cô ấy sẽ biết ơn cô thì e tuyệt đối không tin đâu, ông ta đang lừa cô đó tiểu thư,ông ta chỉ muốn lấy mạng tiểu thư thôi,tiểu thư đừng tin lời ông ta nói với lại Hà Ân là gì của cô mà cô phải làm vậy chứ..."__Nhạn Ảnh vừa khóc vừa nói rồi lắc đầu tỏ vẻ không tin những điều huyễn hoặc đó.
"Nhạn Ảnh...ý ta đã quyết em đừng cản ta nữa, ta bắt em tới đây cùng chỉ để nói rằng e hãy phụng dưỡng tốt cho cha mẹ ta,còn về Hà Ân e hỏi sao ta lại làm thế vì cô ấy??Thì ta đây cũng sẽ nói cho em biết.Từ khi Hà Ân tới đây ta đã coi cô ấy như tỷ muội ruột, hơn nữa cô ấy đáng thương hơn ta gấp nghìn lần cô ấy tới đây không quen ai cả,cha mẹ cô ấy không ở cạnh cô ấy phải gọi cha mẹ ta là cha mẹ,còn đính ước gì đó của cô ấy ở thế giới đó nữa,ta thấy cô ấy thường khóc và nhớ gia đình và lo cho cha mẹ bị gia đình kia làm khó dễ.Em nói xem ta có nên giúp hay coi như không nghe không thấy??Thôi đủ rồi ta nói vậy thôi ta mong em hiểu cho ta mà đừng cản ta nữa.Ta mong em hãy chăm sóc tốt cho cha mẹ ta.__Uyển Nhu khóc nàng nói xin lỗi cha mẹ sau đó bảo Nhạn Ảnh mau hồi phủ.