Ngự Hoa Viên..
“Khụ...khụ..khụ”. Uyển Nhu đang đi dạo bỗng nhiên cảm thấy cổ họng đau rát và khó chịu, khiến nàng không nhịn được ho thành tiếng làm cho Thuý Anh sợ vội vàng lấy tay một đỡ vai một tay vuốt lưng cho Uyển Nhu miệng không ngừng hỏi.
“Thái tử phi, người sao thế? Từ khi đến chỗ của lão phu nhân thì người lại ho nhiều đến vậy,chẳng hay người vẫn chưa khoẻ hẳn? Để ta đi tìm thái y cho người.”Nói rồi Thuý Anh toan bước đi thì thấy Uyển Nhu ho càng lúc càng dữ dội hơn,trên khăn tay của Uyển Nhu có máu,ho xong mặt mũi nàng tái nhợt, cảm thấy đầu choáng váng rồi ngã xuống tựa đầu vào gốc cây hoa liễu gần bờ hồ của Ngự Hoa Viên thì Thuý Anh chạy lại đỡ Uyển Nhu dậy miệng la hét nhờ người tới giúp, trong khi đó có hai kẻ đang đắc ý với chiến tích của mình.
“Có ai không, thái tử phi bị ngất xỉu, mau gọi thái y “ Thuý Anh vừa khóc vừa la hét mãi mới thấy Thế Hãn chạy lại, hắn bế Uyển Nhu trên tay, mặt tỏ rõ vẻ lo lắng sợ sệt, sợ nàng sẽ xa hắn một lần nữa, lần trước là nàng doạ hắn hết hồn lần này hắn thật sự rất sợ nàng sẽ thật sự bỏ hắn mà đi.
“Nàng không được ngủ, nàng cố gắng lên ta đưa nàng về phòng, ta sẽ gọi thái y chữa cho nàng mà, ta cầu xin nàng hãy cố gắng lên, ta cầu xin nàng đừng bỏ ta lại một mình”. Thế Hãn miệng van xin, tâm trí hắn giờ đang rất hoảng loạn, nếu nàng thật sự bỏ hắn mà đi thì hắn biết phải sống làm sao đây? Khi không có nàng hắn phải sống thế nào chứ? Một ngày vắng nàng hắn đã không thể ăn ngon ngủ yên rồi vậy nếu nàng thật sự bỏ hắn đi trước thì chắc hắn sẽ không còn muốn sống.
“ Nhìn đi, ả ta đã trúng phải độc kim xà của ta được chế từ nọc độc của rắn và một số thảo mộc độc tính mạnh của nước mông cổ mà tạo thành chất kịch độc khiến ai đã trúng độc này thì khó có thể chữa trị được, trừ phi có lá của cây thiên thảo chỉ có duy nhất một cây mình ta sở hữu nó rồi dùng chung với trà hoa nhài thì mới mong chữa được độc tính hay loại bỏ hoàn toàn chất độc kể cả khi độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng vẫn có thể cứu “. Diêu Tú Nhi nhếch khoé miệng lên cười thầm.
“Chàng sẽ phải van xin ta, khi đó ta sẽ ra điều kiện là chàng phải phong ta làm chính thê nếu không ả Uyển Nhu sẽ phải chết”.Diêu Tú Nhi dứt lời liền cùng Trúc Nhĩ Lan rời khỏi lòng khấp khởi mừng thầm ả ta sẽ là chính thê và là thái tử phi của cái phủ này.
Lúc này trong lòng Thế Hãn nóng như lửa đốt, hắn không biết phải làm gì cả, chỉ biết lo lắng và tự mắng chửi bản thân vô dụng đến cả người hắn yêu nhất hắn cũng không thể bảo vệ được, còn con của hắn cũng không ngoại lệ, hắn chỉ mong nàng chỉ bị bệnh gì đó nhẹ và sẽ mau khỏi.
“Thế Tử! Thứ cho lão thần ngu dốt, bệnh của thái tử phi lão thần thật sự không thể tìm ra căn nguyên của nó, hơn nữa trong người của thái tử phi chứa chất độc của nọc rắn và những thảo dược mà lão thần chưa hề biết tới, chỉ biết độc tính rất mạnh, nếu muốn chữa được e là, lão thần không đủ sức để chữa trị, xin người hãy chuẩn bị tinh thần để lo hậu sự cho thái tử phi “.Dứt lời thái y bước vào lại trong phòng lấy đồ nghề bước ra ngoài để ra về thì bị Thế Hãn chặn lại, mắt hắn đỏ ngầu, tay nắm cổ áo vị thái y kia gằn giọng.
“Ngươi nói vậy là sao, thê tử của ta sao có thể chết, ngươi có biết nguyền rủa người thân cận của hoàng thất là sẽ bị ghép vào tội gì không? HẢ?!”.Hắn hét lên chữ cuối khiến vị thái y sợ xanh mặt, nói lắp bắp mãi mới được một câu.
“L...lã..o th..ần...s...s..sẽ cho người đi tìm loại thuốc có thể chữa cho thái tử phi, xin người hãy cho lão thần thời gian ngày.” Sau khi nghe xong, Thế Hãn buông cổ áo vị thái y kia, đột nhiên hạ giọng.
“Ngươi đi đi, nếu sau ngày ngươi không tìm ra được thuốc chữa cho thê tử của ta, thì ta sẽ cho người “GIẾT SẠCH CẢ NHÀ NGƯƠI,NHỚ CHO KĨ LỜI TA “. Đang nói nhỏ nhẹ bỗng hắn hét lên khiến vị thái y kia sợ quá chuẩn bị bỏ chạy nhưng nán lại chút chỉ nói đúng một câu.
“Lão thần biết, xin người hãy bình tâm.” Sau đó liền rời khỏi.