Đông Hải
Phủ Thế Tử...
Tiếng xì xào mắng nhiếc Hà Ân không tiếc lời vẫn ở phía sau không ngớt hay ít đi chút nào dù nàng đã về trước cửa phủ Thế Tử nhưng nàng về đây rồi thì sao chứ uy nghiêm của một người đã và sắp trở thành hoàng tử phi vùng Đông Hải cũng không khiến họ im miệng, cũng đúng vì họ phẫn nộ vì nàng cử hành hôn lễ trong ngày an táng cha mẹ mà còn không chịu để tang ba năm nữa nên họ không đáng trách nhưng họ lại không biết rằng nàng đã cố nuốt nước mắt để cử hành hôn lễ chỉ mong tìm được hung thủ và bảo vệ tính mạng của nàng và người nàng yêu mà thôi, nàng để tang cha mẹ nàng cũng muốn lắm mặc dù họ không sinh ra nàng và nàng không thực hiện điều đó bởi nàng làm theo thì kẻ đã hại cha mẹ nàng chẳng phải đã được tự do và vong linh của cha mẹ nàng cả Nhạn Ảnh người nàng coi như tỷ muội ruột sẽ oan ức nơi suối vàng sao, không thể được tuyệt đối không thể, cho dù thế nào nàng cũng sẽ nhẫn nhịn hết vì sống ở thời đại này không khôn ngoan, địa vị cao thì cơ hội sống sót rất khó, còn nữa không để tang ba năm thì nàng sẽ tìm cách giữ sự trong trắng cho mình tới khi đã bắt kẻ giết hại cha mẹ nàng phải trả giá thì nàng mới thật sự danh chính ngôn thuận trở thành người đã có chồng còn bây giờ hôn lễ này chỉ là bình phong cho nàng được sống, người nàng yêu được sống và nàng mới tìm ra hung thủ giết cha mẹ nàng chỉ có vậy thôi, nàng nghĩ vậy tự nhiên hít một hơi thật đầy rồi thở hắt ra sau đó thì ung dung bước vào phủ Thế Tử bỏ mặc những người đang xì xào mắng nhiếc mình rồi cùng với Du Thế Hãn vào chính điện để chính thức làm dâu của nhà họ Du và chính thức là thái tử phi của Du Thế Hãn.
Phòng Tân Hôn...
“Du Thế Hãn, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ nữa có được không “__Nàng thủ thỉ tỏ ra thân mật nói.
-“Nàng có chuyện gì nữa mau nói ta biết đi, ta sẽ đáp ứng cho nàng “.Du Thế Hãn hồ hởi nói nhưng trong lòng thì nóng lòng được giở khăn che mặt của nàng ra để có thể cùng nàng động phòng hoa chúc (aizzza người ta không phải của huynh đâu).
“-Ta chưa sẵn sàng, chàng có thể cho ta thời gian không.”__Nàng nói nhẹ nhàng là vậy nhưng trong lòng thấp thỏm lo sợ “nếu như huynh ấy không đồng ý thì phải làm sao đây”nàng tự hù doạ mình bằng trường hợp Du Thế Hãn không đồng ý.
“-Được thôi, nàng nghỉ ngơi sớm đi. Cũng đã muộn rồi, cả ngày hôm nay nàng đã vất vả nhiều rồi”.Khỏi phải nói hắn ta hậm hực như thế nào nhưng vẫn cố trưng bày vẻ thản nhiên không sao cả nhưng trong lòng thì đang ngập tràn một bình dấm chua bởi hắn biết nàng có chút tình cảm với Tề Minh hoàng tử và chưa quên được tình cảm đó cho nên mới không chịu trao cho hắn một đêm động phòng đúng với những gì các cặp phu thê thường làm sau khi thành thân.
“-Đa tạ!”.__Nàng nói lí nhí trong cổ họng như mình vừa gây ra tội lớn lắm vậy.
“Được rồi, được rồi! Đa tạ cái gì chứ chúng ta đã cử hành hôn lễ, đã là phu thê rồi nàng còn khách sáo như vậy chẳng phải đã quá quan trọng lễ tiết với ta không coi ta là phu quân của nàng sao? “.Du Thế Hãn gạt đi vẫn tỏ ra mình rất ổn không khó chịu tí nào cả.
—“Nhưng ta nói trước, ta chỉ hứa với nàng là sẽ không động vào nàng khi nàng chưa đồng ý hay sẵn sàng thôi, ngoài ra chúng ta vẫn phải ngủ chung một giường như bao cặp phu thê khác, được chứ? “.__Du Thế Hãn ranh mãnh nói.
“-Được, cũng muộn rồi chúng ta mau đi ngủ thôi, ta mệt rồi.”Nàng khẽ nói ấp úng và e thẹn khiến Du Thế Hãn đang hậm hực và khó chịu cũng phải bật cười nhưng cố gắng không dám phát ra tiếng (đương nhiên cười tủm tỉm rồi =)))))
Ở một nơi khác...
Từ trong một khóm cây đột nhiên có một loạt mũi tên nhọn hoắt xé gió bay về phía một nữ nhân xinh đẹp nhưng khá sắc sảo khuôn mặt được che bằng một chiếc khăn lụa mềm mỏng màu trắng đang cưỡi ngựa phi nước đại, khi gặp mai phục có mũi tên đã trúng phải ức của con ngựa khiến nó hí vang lên vì đau đớn rồi lồng lên khiến nữ nhân trên ngựa vì không điều khiển được nó mà ngã lăn xuống mặt đất rồi phi nước đại đi mất.
Vừa ngã đau vừa bị mai phục nàng ta vừa lầm bầm vừa thấy bực mình liền không ngần ngại đứng dậy dõng dạc lên tiếng thách thức:
-“Là kẻ nào, kẻ nào dám to gan mai phục bổn công chúa, mau ra đây “. Vừa dứt lời thì có vài tên hắc y nhân từ trên cao và từ trong khóm cây lúc nãy đều xuất hiện không để nàng nói thêm bọn chúng cùng nhau xông lên dùng chút võ công và thân thủ kém cỏi mong đoạt mạng nàng.Nhưng nàng không hề mảy may quan tâm mà vẫn đứng yên nhìn chúng lao về phía mình không chút sợ hãi nàng khẽ buông một câu cười khinh bỉ đậm mùi sát khí và có chút cợt nhả -“Muốn giết bổn công chúa, không biết tự lượng sức mình, thôi thì để ta dạy các ngươi một bài học vì dám động tới bổn công chúa ta đây sẽ có kết cục bi thảm ra sao “.Nói xong nàng liền dùng thân thủ bước lên một ngọn trúc rất cao sau đó dùng ngân châm tẩm kịch độc phóng vào từng tên một rồi dùng thân thủ của mình xuống dưới thản nhiên bước đi tìm con ngựa yêu quý đã chạy đâu mất một cách vui vẻ như đứa trẻ vừa được cho kẹo nhưng cũng âm thầm rủa.
-“con ngựa chết tiệt này, nó làm ta ngã sau đó thì phi nước đại đi mất báo hại bổn công chúa đi bộ tìm nó mệt muốn chết “.Nàng quên luôn chuyện của mình vừa bị mai phục nếu không nhờ số ngân châm tẩm độc đó chắc nàng lại phải bỏ mạng nơi đó rồi vì chúng khá đông thân thủ tuy kém nhưng cũng không tầm thường nàng không thể đối phó hết được.
“-Trương Hạ Lan ta muốn hiền hậu nhưng sao bọn chúng(bọn thích khách) cứ thích chọc điên bổn công chúa ta vậy “.nàng lẩm bẩm bực mình đi tìm ngựa và trở về hoàng cung trước khi trời tối.
P/s: Lời cuối chương của tác giả “ vì lần đầu viết truyện thôi nên là hơi lủng củng chút xíu gì sai sót độc giả bỏ qua cho mình nha thank nhiều “chúc m.n đọc truyện vui vẻ ^^.