“Bồi thường cái rắm! Triệu Viết Trạch! Anh nghe rõ cho tôi! Về sau con mẹ nó đừng làm phiền tôi nữa!”
Phùng Tinh rống sau mấy lời này, liền bỏ đi ra ngoài.
Anh thật sự thấy người phiền chịu không thấu, giống như miếng cao da chó, dán dính rồi liền gỡ kiểu gì cũng không xuống.
Một buổi tối nửa tháng trước, Phùng Tinh cùng đám bạn vào quán bar chơi. Cả đám rượu vào, say rồi liền làm loạn, chẳng biết là tên nào lại đề nghị chơi trò Thử thách anh hùng. Phùng Tinh lúc đó liền hỏi ngay cái gì là Thử thách anh hùng. Người nọ liền bảo anh tìm một người không quen biết, sau đó cùng người ta hôn một trận, này chính là trò chơi Thử thách anh hùng.
Phùng Tinh lúc đó đã uống khá say, căn bản không nghĩ gì nhiều, thầm tính muốn trước mặt đám bạn này quậy trận, tiện tay kéo một người qua đường rồi hôn xuống, mà kẻ bị hôn cũng không có ý phản kháng, còn để đối phương tùy tiện đẩy đầu lưỡi vào miệng mình.
Nghe tiếng đám bạn ở một bên ồn ào, Phùng Tinh vô cùng đắc ý, còn cố làm sâu thêm nụ hôn, nhưng đột nhiên người đàn ông bị hôn kia từ bị động biến thành chủ động, kéo anh vào hẳn trong lòng mình. Hạ thể hai người cũng kề thật sát, cách lớp quần ma sát lẫn nhanh, rất nhanh cả hai cùng có phản ứng.
Sự tình có chút vượt ngoài khống chế, người đàn ông kia dần dần chiếm thế chủ đạo. Gã hung hăng hôn Phùng Tinh, còn đem anh chàng ôm vào trong ngực, không cho nhúc nhích. Dục vọng cứ thế dâng trào mãnh liệt, khiến Phùng Tinh có chút chống đỡ không xong. Mà đám bạn kia còn đang ầm ĩ một bên xem kịch, căn bản còn chưa phát hiện ra Phùng Tinh đang bị gã đàn ông kia chiếm tiện nghị. May mắn Bạch Tiểu Thư đúng lúc chạy tới, mới ngăn được một màn khôi hài này.
Sau đó, Bạch Tiểu Thư thản nhiên đưa ra yêu cầu chia tay, Phùng Tinh cũng không hề níu kéo, bởi anh biết tính cách hai người vốn không hợp nhau, làm bạn bè sao với người yêu thì thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, gã đàn ông kia bất ngờ tìm đến cửa đòi anh phụ trách. Phùng Tinh mới biết ra bản thân chọc tới một vị khó chơi…
Phùng Tinh đứng nơi đầu con phố, nhìn dòng xe cộ cùng người qua đường đi lại như nước chảy, nghĩ đến cuộc sống hiện tại như cơn ác mộng, trong lòng liền vô cùng phiền não. Lúc này, anh thật sự hối hận vô cùng, nếu như ngày đó uống ít rượu một chút, hoặc là không chơi cái trò Thử thách anh hùng kia, sẽ chẳng trêu vào một kẻ khó chơi như vậy.
Tiếp tới nên làm gì bây giờ? Phùng Tinh trong đầu trống rỗng, uất ức đá văng một hòn sỏi bên đường, miệng hùng hùng hổ hổ mắng: “Chết con mẹ nó đi cái trò Thử thách anh hùng! Chết con mẹ nó đi Triệu Viết Trạch!”
Từ khách sạn về đến nhà, Lê Khải vẫn luôn im lặng, thay xong quần áo liền ngồi trên sô pha xem truyền hình, hoàn toàn đem Mục Dương trở thành không khí. Hắn không nói tiếng nào, nhóc con cũng chẳng dám hé môi, đột nhiên trở nên nghe lời, còn đem phòng ốc thu dọn một lượt, sau đó pha cho hắn một ly trà, rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, chờ hắn lên tiếng.
Im lặng lâu thật lâu, Lê Khải cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Cho anh một lời giải thích hợp lý.”
Mục Dương xương sống mềm nhịn, ghé vào bên người hắn cọ tới cọ lui, “Thúc thúc, em sai rồi…”
Lê Khải không muốn bị lắc tới lắc lui, “Đứng thẳng lên, nói chuyện cho rõ ràng.”
Mục Dương thẳng người lên một chút, sau đó thành thành thật thật đem đầu đuôi mọi chuyện đã diễn ra kể lại.
Lê Khải hỏi cậu, “Em biết mình sai ở chỗ nào không?”
Mục Dương gật đầu, “Em không nên gạt anh…”
Lê Khải lại hỏi tiếp, “Gạt gì?”
Mục Dương thành thật trả lời: “Em không nên trái lời anh, cùng Tinh thân mật như vậy. Thúc thúc, em biết sai rồi mà, anh trừng phạt em đi.”
“Ừm.”Lê Khải nhìn cậu cười, “Em nói anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Mục Dương đếm đầu ngón tay nói: “Giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn là được! Nếu không cứ phạt em phải làm một tuần đi?!”
“Anh cảm thấy loại trừng phạt này mới thích hợp với em.” Lê Khải bất ngờ đem cậu kéo xuống ghế sô pha, sau đó đè lên trên.
Mục Dương còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc này là đang xảy ra chuyện gì, người đã bị Lê Khải đặt dưới thân.Nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, đầu lưỡi dài thẳng tiến vài, ở trong khoang miệng cậu bá đạo nơi nơi loạn liếm, một chút cũng không buông tha.
Mục Dương bị kinh hách, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên. Lê Khải đem cậu ép xuống càng chặt, dùng tay kéo hai cổ tay cậu, giữ bên trên đỉnh đầu, sau đó hung hăng hôn tiếp. Mục Dương không cách nào động đậy đành phải bị động chấp nhận trận hôn mang nghĩa trừng phạt này.Dần dần, cậu cũng thôi không giãy dụa nữa.
Lê Khải mượn cô hội này cởi hết quần áo đối phương, sau đó mở khóa quần, lấy ra phân thân nóng như thiêu đốt, tách ra cặp mông cánh hoa, từ từ mạnh mẽ tiến vào…
Sau đó, Lê Khải từ bên túi trái lấy ra một mảnh ngọc Quan âm, đeo vào cổ Mục Dương.
Mảnh ngọc Quan âm xanh biếc đeo nhờ dây tơ hồng, Mục Dương ngắm nghía, trong lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh thực cổ hủ.”
“Nó có thể đem đến bình an cho em.” Lê Khải đem dây tơ hồng thắt lại, mảnh ngọc Quan âm vừa vặn nằm dưới xương quai xanh, khiến làn da nhóc con đã trắng hồng lại thêm trong trẻo.
Mục Dương vuốt ve mảnh ngọc Quan âm trên cổ, hai mắt có chút ẩm ướt, này nhất định là một miếng ngọc đắt tiền, ánh sáng phát ra rất trong, lạnh lẽo trơn láng. Nhưng cậu không cần những thứ giá trị như vậy, bản thân biết mảnh ngọc này chất chứa nguyện cầu cùng tình ý dạo dạt của đối phương, chỉ bằng hai điều này, cậu sẽ luôn quý trọng nó, không riêng gì mảnh ngọc quý này, mà còn là trân trọng tình cảm hiện tại của bọn họ.
Mục Dương hai mắt đo đỏ, nằm úp sấp trong lòng Lê Khải, nhẹ giọng cam đoan, “Em từ nay về sau sẽ không lừa gạt anh nữa.”
Lê Khải cười cười, xoa đầu cậu một cái, an ủi nói, “Ừm, đói bụng rồi đi? Để anh đi làm cơm chiều nhé.”
Nói xong, đang muốn đứng lên, hắn liền bị Mục Dương kéo lại.
“Còn một chuyện, em muốn nói với anh.”
“Nói đi.”
Mục Dương mở laptop, ở trước mặt Lê Khải mở game, sau đó đăng nhập vào một cái tài khoản.
Tiểu Dũng sĩ cùng Đại Pháp sư lập tức xuất hiện tại một góc sáng sủa ở chủ thành S quốc.
“Hắc hắc, hai nhân vật này đều là của em đó.”
Trước khi quyết định thành thật, Mục Dương cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, hiện tại lại có chút lo lắng.Cậu sợ Lê Khải sẽ lại tức giận.Cẩn thận liếc nhìn đối phương, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt người này, cậu hy vọng có thể từ trên mặt hắn đọc được chút ít tâm tình gì đó.
“À, anh đã sớm biết rồi.”Lê Khải đứng lên, đi về phía nhà bếp.
“Cái gì?!Anh đã sớm biết sao?!” Mục Dương kinh ngạc, lập tức nhảy dựng lên, bám gót không tha, “Anh khi nào thì biết? Đã biết sao còn không vạch trần em?”
Lê Khải từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, còn hỏi ngược lại: “Vì sao phải vạch trần em?”
Mục Dương không biết nên trả lời thế nào, hít sau một hơi mới hỏi tiếp: “Được rồi, tạm thời không nhắc đến vấn đề này. Vậy anh lúc nào thì biết?”
“Cái đêm sau khi giết em xong thì biết rồi.”
“Chính là cái hôm sau khi anh kêu một đám người giết em đó hả?”Mục Dương xem chừng đã hiểu ra phần nào, “Trách không được, ngày hôm sau còn đưa em đi bệnh viện, không phải vì áy náy đi?!”
“Ừm, chính là đêm đó, nhưng không phải vì áy này, chỉ là tiện tay mang em đi bệnh viện thôi.”
Mục Dương đột nhiên có chút choáng váng, kỳ thật bản thân ôm bí mật nho nhỏ này sống cùng nhà với Lê Khải lâu như vậy, thường ngày vẫn luôn bất an. Nhiều lần cậu đã muốn đem việc này nói ra, nhưng mãi vẫn không dám đối diện, chỉ sợ Lê Khải sau khi biết sẽ tức giận, không thèm để ý đến mình nữa.
Một mình cậu đóng hai vai, ở trên mạng là bạn game của Lê Khải, ngoài hiện thực thì làm như cái gì cũng không biết bình thản cùng đối phương ở chung, ngay cả việc lần trước Lê Khải ở trong game bị ủy khuất, cậu chẳng dám hỏi thăm, cũng vì sợ để lộ dấu vết.
Có đôi khi, bản thân hiểu được phương thức chung sống này thật sự mệt mỏi, thường xuyên phải che dấu chính mình, có rất nhiều chuyện không dám nói, không dám hỏi. Nhiều lần đang chơi, chỉ cần thấy Lê Khải đi, lập tức phải thoát game, còn phải giả vờ bình tĩnh, khiến bản thân mệt mỏi biết chừng nào.
Cậu vẫn tính toán tìm thời điểm thích hợp đem chuyện này nói ra, mà hôm nay chính là lúc đó.Mặc kệ Lê Khải có tức giận hay không, bản thân đều sẽ thẳng thắn với hắn, cùng lắm thì đợi lát nữa chịu thêm một lần trừng phạt, nhưng cậu như thế nào cũng không dự đoán được kết quả câu chuyện lại thành ra thế này.
Mục Dương nghĩ đến, trước giờ mình phải nói dối nhiều như thế, kỳ thật hắn đều biết tỏng cả, chẳng qua chỉ chưa vạch trần mình.Cậu đây ở trước mặt hắn không phải tự biến mình thành ‘trâu ngốc’ sao?!
Cảm giác bị lường gạt từ từ dâng trào, Mục Dương gào to: “Thật là âm hiểm! Đem em coi như khỉ mà đùa giỡn! Nói mau, làm sao anh biết được?”
Lê Khải nói: “Em ở trên diễn đàn mắng anh, anh đương nhiên có thể đi tra địa chỉ IP của em nha.”
Mục Dương nổi giận, “Anh muốn thịt người ta sao?!”
“Ừm.”
Mục Dương hổn hển nói, “Thực sự âm hiểm a a a – vậy anh vì sao còn làm như cái gì cũng không biết?”
Lê Khải cười nói: “Còn không phải học theo em.”
Mục Dương lập tức nghẹn họng, tuy rằng hai người đều có phần lừa gạt đối phương, nhưng bản thân cậu vẫn thấy ủy khuất, dù sao chính mình cũng đã lo lắng sợ hãi một thời gian dài. Ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt u oán, Mục Dương liếc đối phương một cái, sau đó tức giận trở về sô pha chơi game.
Lê Khải làm xong cơm chiều, cao giọng gọi nhóc con ra ăn.Cậu lại làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu chơi game.
Lê Khải bất đắc dĩ nở nụ cười, đem cậu kéo đến trước bàn ăn rồi nói: “Anh còn chưa tức giận, em còn không tự nhiên quấy cái gì?”
Mục Dương ngồi trên ghế, rầu rĩ nói: “Em cảm thấy mình trước mặt anh đặc biệt buồn cười.”
Lê Khải gắp cho cậu một miếng thịt bò, “Không buồn cười, rất đáng yêu.”
Lê Khải thường không nói mấy lời tán tỉnh, nhưng một câu hắn nói ra đều chất chứa tình ý vô hạn.
Điều này Mục Dương cũng có thể cảm nhận được.
Nhóc con cúi đầu ăn cơm, hai má nhịn không được mà nóng lên…
Ngày qua ngày, trong nháy mắt, mùa hè đã sắp kết thúc, nhưng thời tiết vẫn cứ nóng bức không thôi, tiểu trạch nam Mục Dương mỗi ngày ở lỳ trong nhà, mở điều hòa, làm con sâu lười hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống. Trước đây, cậu vẫn thường sầu não vì phải kiếm tiền chi tiêu cuộc sống, nhưng hiện tại Lê Khải đã đem toàn bộ mọi chuyện sắp xếp đâu đấy, bản thân cậu không phải lo lắng chuyện chi tiêu, ăn mặt, hoàn toàn không phải phiền não. Mỗi ngày, Mục Dương ngoại trừ chơi game thì chỉ có, mới qua nửa tháng, cậu đã lên tám ký, Lê Khải nhìn thấy mà vui vẻ trong lòng, chỉ hận không thể đem nhóc con đi làm thịt mà thôi.
Nhưng Lê Khải vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ nhóc con ở nhà một mình sẽ buồn chán, đôi khi sẽ lại mang cậu vào công ty. Mới đầu, nhóc con còn cao hứng, mỗi ngày đều vui mừng hớn hở theo Lê Khải đi làm, nhưng sau hai ngày cậu đã chịu không nổi. Lần nào vào công ty, Lê Khải đều không cho phép cậu chạy loạn khắp nơi, chỉ có thể ở lỳ trong văn phòng. Nhóc con đương nhiên không vui, nghĩ rằng đến đây cái gì cũng bị hạn chế, còn không bằng ở lại trong nhà. Mục Dương chống đối đòi đi ra ngoài, Lê Khải không nói hai lời, trực tiếp cởi quần cậu, đè lên làm một trận. Lê Khải bình thường ngon ngọt, nhưng chỉ cần cậu phản kháng, lập tức sẽ đem cậu đặt lên bàn làm việc, hung hăng làm một trận. Nhóc con sợ hãi, sau này Lê Khải rủ cậu đến công ty, cậu đều sống chết không chịu đi, còn tìm mọi biện pháp từ chối. Lê Khải đối với cậu luôn không có biện pháp, đành để cậu lại trong nhà. Cũng may Mục Dương đã quen với cuộc sống trạch nam, mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi cửa, nhưng vẫn chẳng thấy buồn chán. Hơn nữa, còn có Phùng Tinh và Bạch Tiểu Thư vẫn thường gọi điện thoại qua, cùng cậu tám chuyện giải sầu, cho nên Mục Dương yên tâm thoải mái ở trong nhà tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của con sâu lười.
Có đôi khi, Phùng Tinh hoặc Bạch Tiểu Thư lại rủ Mục Dương ra ngoài chơi, nhưng đều bị cậu từ chối, thời tiết nóng như vậy, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà.
Phùng Tinh không thích miễn cưỡng người khác, cậu không muốn đi, anh sẽ không nhắc nữa.Nhưng Bạch Tiểu Thư lại không giống vậy, cho dù bị từ chối nhiều lần vẫn không chút tức giận, mỗi ngày đúng giờ lại gọi điện thoại hẹn cậu ra ngoài.
Sau nhiều cuộc điện thoại liên tiếp của Bạch Tiểu Thư, Mục Dương thật tình ngại mở miệng từ chối đối phương, lại cảm thấy nếu cứ tiếp một lần nữa nhất định sẽ đả kích đến sự tích cực của cậu ta, như vậy hình như có chút tàn nhẫn. Cho nên, cuối cùng cậu cũng đồng ý, quyết định ra gặp một lần.
Mặt trời giữa trưa chói chang, không khí oi bức dị thường, người đi đường cũng đặc biệt vắng, Mục Dương đã nửa tháng không ra khỏi cửa, đột nhiên lại đứng dưới mặt trời, ngực có chút ngột ngạt, cảm giác không khỏe. Chạy tới địa điểm hẹn, toàn thân cậu đã sớm phủ một tầng mồ hôi. Phóng mắt nhìn qua, Bạch Tiểu Thư đang đứng trước một cửa hàng dưới tán cây nhỏ cách đó không xa, trả tiền kem.
Lúc này, Bạch Tiểu Thư cũng trông thấy cậu, giơ tay vẫy vẫy, rồi tay cầm hai cây kem, lắc mông đi qua.
Bạch Tiểu Thư mặc trên người một chiếc áo bó ngắn tay màu vàng, màu sắc này cũng thật hợp với đối phương, cánh tay cùng cổ lộ ra bên ngoài nhìn đặc biệt mịm màng. Thân dưới mặc quần bò, siết chặt lấy bắp đùi, khiến hai chân nhìn như thẳng tắp, thon dài.
Thân thể này nhất định rất đẹp, thanh xuân tràn đầy sức sống, nhưng Mục Dương lại cảm thấy có chút không tự nhiên.
Trời nóng như vậy còn mặc quần bò bó sát, cậu ta cũng không sợ nổi mẩn a!
Bạch Tiểu Thư lắc tới lắc lui, cuối cùng cũng lắc đến bên người Mục Dương, đưa cho cậu một cây kem rồi hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi đây?”
Mục Dương nhận lấy kem liền cắn một cái, cơn lạnh tràn ngập trong miệng, giống như lập tức đuổi đi nóng bức, làm cho cậu thấy thoải mái hơn, “Cậu không phải nói muốn đi mua quần áo sao?Phía trước có một khu thương mại lớn, đi đến đó vậy, còn có máy lạnh nữa.”
Bạch Tiểu Thư nói: “Thôi đi! Quần áo của trung tâm thương mại rất mắc, tớ không mua nổi đâu.Tớ cũng không cần điều hòa gì đó, tớ muốn chảy nhiều mồ hôi chút, như vậy có thể giảm béo.”
Mục Dương nhìn đối phương, người đã gầy như thân trúc, nhiều nhất cũng chỉ khoảng cân, cần gì phải giảm béo nữa?!
“Cậu không sợ nếu đổ mồ hôi sẽ làm trôi hết phấn trang điểm sao?”
Bạch Tiểu Thư vỗ vỗ chiếc túi đeo trên vai, “Đồ trang điểm đều mang theo cả, có thể tùy lúc tô lại nha.”
Mục Dương không nói gì thêm, mặc kệ cậu ta.
Kế tiếp nên đến chỗ nào, hai người hoàn toàn chưa có kế hoạch, nhất thời đứng một góc thất thần không lên tiếng.
Cảm giác bị mặt trời thiêu đốt thật sự khó chịu, trên đỉnh đầu Mục Dương là mặt trời chói chang, làn da thì bị phơi nóng đến đau rát, nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thư, chờ đối phương ra quyết định. Nhưng Bạch Tiểu Thư vẫn đứng dưới mặt trời, cúi đầu suy tư.
Mục Dương chịu không nổi nữa, kéo tay đối phương, đi phía trước, “Tôi mang cậu đi chỗ này, chỗ đó không có điều hòa, quần áo cũng tương đối rẻ.”
Mục Dương dẫn Bạch Tiểu Thư đến trước chuỗi cửa hàng bán sỉ lớn nhất thành phố, quần áo nơi này kiểu dáng đa dạng, phong cách cũng mới, giá cả lại rẻ, rất phù hợp với yêu cầu của đối phương.
Bạch Tiểu Thư đương nhiên cũng biết chỗ này, nhưng đây vốn là nơi bán sỉ, bọn họ chỉ bán sỉ không bán lẻ, cho nên trong lòng không rõ Mục Dương vì cái gì lại dẫn mình đến chỗ này.
Sự thật chứng minh lo lắng của Bạch Tiểu Thư chỉ là dư thừa, cậu ta quá xem nhẹ năng lực của Mục Dương rồi.
Mỗi lần ghé vào một cửa hàng, Mục Dương đều cười hì hì cùng chủ tiệm làm thân, gặp nam thì nói đẹp trai, thấy nữ thì bảo mỹ nữ, đem cả đám đại ca, đại tỷ kêu đến bọn họ tâm hoa nộ phóng, cao hứng dựa theo giá bán sỉ mà bán quần áo cho bọn họ.
Hai người dạo một vòng đến chiều, mỗi người trong tay đều xách theo vài bọc to, quần áo, đồ lót, trang sức đều mua đủ, còn thêm vài bộ đồ hóa trang, tổng cộng lại không đến năm trăm đồng.
Bạch Tiểu Thư mừng rỡ cười toe toét, đám quần áo này đủ cho cậu ta mặc một thời gian dài. Để cảm ơn Mục Dương, cậu chàng lại kéo cả hai đi ăn cơm chiều, lần này do mình bỏ tiền.
Mục Dương thấy thời gian không còn sớm, sợ Lê Khải ở nhà chờ mình, liền uyển chuyển từ chối, nhưng sợ đối phương ngại ngùng không nhận mấy thứ đồ này, rõ ràng chính mình chỉ muốn làm chút chuyện tốt mà thôi. Cuối cùng, cậu quyết định đem đối phương đuổi về tận nhà.
Nhà Bạch Tiểu Thư ở khu bình dân phía Bắc thành phố, nơi đây là khu vực dân ngoại lai tụ tập, hoàn cảnh hỗn tạp, đường xá lầy lội, nhà gác mọc lởm chởm, đi trên đường thường xuyên đụng phải mấy người lượm rác cùng mấy kẻ say sỉn muôn hình vạn trạng. Nơi này đủ loại long xà hỗn tạp trà trộn, trong đáy mắt người dân đều lộ ra một tia tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Mục Dương lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, nhìn khu nhà gác trước mặt, vách tường cũ kỹ u ám, trước cửa sổ nhà treo đủ loại quần áo, tạo cho người ta một cảm giác hỗn tạp, đủ loại đồ bỏ đi, nhưng lại xếp đầy hàng hiên thành một ngọn núi nho nhỏ, bốc lên mùi thum thủm đặc quệt, lan tràn ra khắp xung quanh. Rõ ràng, bọn họ cùng sống chung một thành phố, nhưng Mục Dương lại cảm giác chính mình lạc vào một thế giới khác, là nơi cậu chưa từng tiếp xúc qua, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Bạch Tiểu Thư thấy cậu thất thần đứng im một chỗ, bất đắc dĩ cười cười, “Chắc giật mình đi?Tớ ở nơi này nhiều năm rồi đó.”
Mục Dương quay đầu lại, nhìn Bạch Tiểu Thư bên cạnh, không khỏi có chút đau lòng.
Tóc đối phương có hơi dài, phần mái trước che bớt đi một phần ánh nhìn, mí mắt đánh một tầng phấn, còn gắn thêm lông mi giả thật đậm, nhìn hoa lệ kiều diễm, nhưng trong mắt lại lộ ra một phần mỏi mệt.
“Ở dãy nhà nào?Tôi giúp cậu mang đồ lên.”
“Quên đi.” Bạch Tiểu Thư từ chối: “Ngay đằng trước thôi, cứ để tôi tự đi là được. Cậu nhanh nhanh về đi, đường đi vào ngõ khá phức tạp, để cậu đưa tôi trở về, ngược lại tôi còn phải mang cậu trở ra.”
“À, vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút.”Mục Dương đem toàn bộ đồ đưa cho đối phương.
Bạch Tiểu Thư cười ha ha, “Đồ ngốc! Tôi ở đây nhiều năm cũng chưa cho chuyện gì! Cậu mau về đi!”
Mục Dương gật gật đầu, hướng đầu ngõ đi tới.
Mới vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cậu liền bắt gặp một đám người ào ào lao tới, một tên trong đó còn va vào cậu.
Mục Dương né qua một bên nhường đường, không hé răng nửa lời.
Tên kia thấp giọng mắng một câu, phun ra một mớ tiếng phổ thông sứt sẹo, huyên thuyên nói với tên cầm đầu cái gì đó.
Mục Dương nghe được tương đối, có chút hiểu ra, thì ra này là một đám chuyên đi đòi nợ.
Đi tới trạm xe công cộng ven đường, Mục Dương càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cẩn thận nhớ đến những thứ trong lời nó của tên kia, đột nhiên cảm giác không ổn, lập tức xoay người, hướng phía nhà Bạch Tiểu Thư chạy trở lại.
“Tiểu yêu tinh kia vừa trở về…”
Những lời này cứ xoay mòng mòng trong đầu Mục Dương, hắn cảm thấy tiểu yêu tinh trong lời tên kia nhất định là Bạch Tiểu Thư.
Tăng tốc, mặc kệ thật giả, phải nhìn một chút cậu mới cảm thấy an tâm phần nào.
Mục Dương chạy vào trong ngõ nhỏ, vòng tới vòng lui mấy lượt, cuối cùng sâu trong ngõ nhỏ tìm được Bạch Tiểu Thư.
Quả nhiên, không ngoài phỏng đoán, Bạch Tiểu Thư té trên mặt đất, nằm im không nhúc nhích, giống hết con búp bê đất vỡ tan tành, trên cánh tay đều là vết thương.
Mà đám người kia chẳng biết đã đi đâu mất, quần áo vương vã đầy đất, bên trên giẫm đầy dấu chân.