Trong lọ đường đựng đầy đường nâu, cái dù lớn bôi lại dầu mới thượng hạng, cái chuông từ cái đèn lồng hoa chuông bị tháo ra treo lên đỉnh mái nhà.
Tiểu Vũ cười nói: “Như vậy khi nghe thấy tiếng chuông của nó thì người có thể tìm được đường về.”
Hiếm khi hắn to gan như vậy, đứng thẳng lưng cùng nàng đi vào trong phủ.
Tiền sảnh, đại sảnh, tiền viện, thạch viên, hoa viên, hậu viện… gần như đi hết toàn phủ một lần.
Tiểu Vũ nói cánh cửa nào giống như trăng tròn, cánh cửa nào có tường hoa như thật, hành lang thẳng hay uốn lượn, tảng đá đứng ở chỗ cao nhất rất giống con sư tử, đầu nhìn về hướng Tây Nam. Mái cong của lầu các rất đẹp, có chim bay, có thú vật. Hoa cúc được trồng ở hai bên con đường lát đá xanh, ở phía tây hiển nhiên là rực rỡ tươi đẹp hơn ở phía đông…
Tiểu Vũ nói: “Ta đã mua rất nhiều cao hoa lộ xua muỗi, để trong ngăn kéo đầu tiên của tủ. Bên dưới có để thảo mộc giúp an thần.”
“Còn một túi nước trong vách tường cạnh cửa sổ. Sau này bị đau bụng, đừng dùng lò sưởi tay nữa. Lần trước người không cẩn thận xém nữa thì bị bỏng.”
“Ta đã làm thêm vài cái lót da bò, quay về mặc thử xem có vừa không. Hơi dày và thật ngu ngốc. Mong người không cần dùng đến…”
“Còn hòm thuốc, mấy hôm trước đã bị người lấy sạch rồi. Ta vừa tìm về được một ít cũng đã dán một cái chú thích nhỏ rồi, lúc dùng thì chú ý nhìn xem nó trị cái gì, đừng dùng lộn!”
“Trước giờ người luôn thích ăn thịt cá mặn, nhưng những món đó nên ăn ít sẽ tốt hơn, từ lần bị bệnh lần trước tiêu hóa của người vẫn còn chưa khỏe…”
Đi một vòng, mỗi một bước đi, trái tim của nàng như bị đào ra từng chút một.
Lam Thanh biết hắn đã muốn rời đi.
Tiễn Hương Hương đi xong thì sẽ suy nghĩ đến hắn, nhưng nàng còn chưa nghĩ xong, còn chưa chuẩn bị cái gì thì đã được hắn thông báo muốn rời đi.
Tiểu Vũ cạy một viên gạch đá xanh, bên dưới chôn một cây tằm giấy non, thân cây nhỏ và cao.
Hắn hít một hơi thật sâu, mỉm cười và hơi xấu hổ nói: “Phải vài năm nữa mới có bóng râm.”
Lúc này trời đã chạng vạng, hắn dừng lại nói: “Năm nay không thể cùng người đón sinh nhật rồi, vốn dĩ muốn làm thêm một tô mì cho người, nhưng… ha… cũng đã đến lúc rồi, sợ là không còn kịp nữa! Ha…”
“Muốn đi đâu vậy?” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói có chút mơ hồ.
Hắn lại hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không khí chỉ vào miệng, vẫn cảm thấy ngạt thở. Một lúc sau hắn mới trả lời: “Đi chuồng ngựa, người khác nuôi ngựa không tốt bằng ta!”
“Cũng may, sau này ta sẽ thường đến đó chơi với ngươi!” Trong miệng nói cũng may, nàng cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân, cũng may, cũng may, còn có thể gặp lại. Nhưng trong tim vẫn không ngừng đau đớn.
Tiểu Vũ lại cười nói: “Chỗ đó dơ bẩn, ít đi thì tốt hơn.”
Hắn cúi đầu rũ lông mi buồn bã, nói: “Hơn nữa nam nữ có khác biệt, tiểu phu nhân vẫn nên, vẫn nên…”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tiểu Vũ gọi nàng như vậy.
Chỉ nghe hắn nói tiếp: “Gia thích người, sau này… không nên…”
Hắn thở ra rồi nói tiếp: “Trong phủ này, gia thích người, mọi người đều sẽ cung kính với người, người muốn gì cứ nói thẳng với gia. Chỉ cần ngài ấy nói một câu ngôi sao và trăng có gì mà không hái xuống được? Người đó! Sau này nên học cách làm sao khiến cho ngài ấy vui vẻ mới tốt!”
“Đợi ta đi rồi, quản gia sẽ sắp xếp nha đầu mới đến, đừng tùy ý như trước nữa. Phải có dáng vẻ của chủ tử! Nhưng vậy cũng được, có thể chung sống với họ tốt hơn, cũng rất tốt! Nhưng đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, người phải học cách tự bảo vệ mình!”
“Còn có một chuyện, cảm thấy nên nói rõ với người, sợ người hiểu lầm, để tránh cho tình cảm giữa người với gia có khoảng cách.”
Hắn vẫn nói, không dám ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy nỗi bi thương và tình ý sâu thẳm trong đôi mắt đó.
“Chính là năm ngoái, khi đó người thật sự không có mang thai. Chỉ là trong cơ thể có một khối vật chết, là một loại bệnh không thường thấy. Mọc ở vị trí không được tốt, có thể sẽ ảnh hưởng đến sau này. Nhưng cũng may, may mà Thạch đại nhân y thuật cao minh, hôm trước hỏi ngài ấy, ngài ấy nói người hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì lớn!”
Lam Thanh gật đầu: “Ừm, ta biết”
Tại sao hiểu lầm? Tại sao có khoảng cách? Trước giờ vốn chưa từng có sự thân mật.
Tiểu Vũ tự giễu cười: “Người thông minh như vậy, đương nhiên là biết.”
Giọng hắn rất trầm: “Bát mộng lạc tán là do ta bưng đến cho người, canh ngừa thai trước đây cũng là do ta bưng đến, ngẫm lại ta thật là xấu xa, vô cùng xấu xa! Người cũng vậy, biết rõ ta được phái tới để theo dõi người nhưng người cũng không nói, còn để cho ta hại người!”
Lam Thanh nhìn hắn, ánh mắt dừng hồi lâu trên cổ tay của hắn: “Tại sao luôn nói là hại ta, rõ ràng ngươi cũng bảo vệ ta mà!”
Ý định ban đầu là muốn để nỗi oán hận che lấp nỗi đau xa cách, nhưng xem ra là do bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nàng sáng mắt sáng lòng như vậy, làm sao mà không biết chứ?
Sắc trời dần tối, chỉ cầu một ngày như vậy.
Sau cùng Tiểu Vũ đã nói rất nhiều lời, chủ yếu là chúc nàng có thể bình an vô sự, hạnh phúc mạnh khỏe.
Nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi của hắn, Lam Thanh lại nghĩ: Ngươi đi rồi, cuộc đời này sao có thể suôn sẻ được? Hạnh phúc ở đâu?
Lam Thanh không ngăn lại, ngăn sao? Ngăn như thế nào? Có thể ngăn hắn lại sao?
Cũng không nói gì cả, bởi vì nàng đã mất giọng.
Trái tim trống rỗng, cả người đều trống rỗng.
Cứ đứng như vậy đến hao hết sức lực.
Hóa ra khi thực sự đau lòng chính là khóc không nổi.
Không khí giống như bị nhiễm độc, trộn lẫn với băng vụn, mỗi hơi thở đều đau khổ tột cùng.
Trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Vũ đột nhiên quay người lại, nhìn nàng nói: “Ta họ Sở, Sở của sở mộng vân vũ. Tên Vi, là Vi của xuân noãn vi dương. Sở Vi! Lam Thanh, hãy nhớ kỹ tên của ta!”
(Tới đây mình sẽ đổi xưng hô cho Tiểu Vũ nha)
Chàng cười ấm áp như gió xuân.
Nhưng, chỉ có trong lòng chàng biết rõ đó là không cam lòng và đau đớn, rốt cuộc không nhịn được, cuối cùng chỉ muốn nàng có thể nhớ chàng, như vậy là đủ rồi.
Ta đã từng nghĩ nếu như trên đời này có vãng sinh cực lạc, cho dù thịt nát xương tan ta cũng tranh lên đó.
Ta đã từng nghĩ rằng nếu như trên đời này thật sự có địa ngục, nàng không cẩn thận rơi vào đó, trên đường hoàng tuyền, bỉ ngạn ven sông, mười tám tầng địa ngục, ta sẽ đi cùng nàng!
Nhưng cuối cùng đó chỉ là giấc mơ của ta.
Sở Vi
Lần đầu tự nói tên của mình cũng là lần đầu gọi tên của nàng.
Lam Thanh gật đầu, đôi môi nhợt nhạt. Khi bóng dáng gầy gò đó biến mất cũng đã lấy đi tia sáng cuối cùng trong đôi mắt trong veo ấy.
Lam Thanh đứng ở trong viện, cứ đứng như vậy cả đêm. Trời đất trước mắt như đảo lộn, quay cuồng…
Những chuyện kỳ lạ trước mắt, có người đến, đung đưa trước mắt rồi lại rời đi.
Gió thổi qua, tiếng chuông lanh lảnh trên mái nhà vang lên.
Mưa rơi, từng giọt từng giọt nhỏ rả rích kéo dài.
Không còn ai đứng phía sau cầm ô cho nàng nữa.
Nàng nhìn trời, quê hương của mưa, hạt mưa rơi trên mặt, rồi rớt vào mắt, rơi xuống đất vỡ tan thành muôn vàn cánh hoa.
Lý Hoài Úc đến, nhìn thấy bộ dạng như si như ngốc của nàng, liền bế nàng về phòng.
Quần áo ướt sũng được cởi ra, sau đó đặt nàng vào hồ nước ấm, nàng để mặc cho hắn và bọn họ làm gì làm, giống như một con búp bê rối.
Nước đưa vào miệng theo khóe môi chảy xuống, các món cao lương mỹ vị trên bàn cũng trở thành những đồ trang trí trống rỗng.
Liên tiếp hai ngày như vậy, Lý Hoài Úc lạnh lùng nói bên tai nàng: “Nàng chết rồi, ta sẽ để hắn và bọn họ chôn cùng với nàng, nàng thấy thế nào?”
Đôi mắt đó rốt cuộc cũng có tiêu cự, nhưng lại tràn đầy đau buồn.
Lý Hoài Úc mềm lòng, hắn ôm tiểu nữ tử vào lòng nói: “Chỉ dọa nàng thôi, gia thương nàng còn không kịp! Ngoan, sau này gia sẽ đối xử tốt với nàng!”
Lam Thanh cười đáp:“Dạ!”
Nhưng trong đôi mắt đó hiển nhiên không chút vui vẻ nào.
Ánh mắt Lý Hoài Úc nhìn vào đó và càng ôm nàng chặt hơn.
Nàng không phản kháng, bộ dạng mặc cho hắn an bài trông không khác gì một cái xác.
Mất trí thì không sao, còn có thể chữa, nhưng tim chẳng còn, có thể mở lòng với ai?
Ngọc ngà châu báu, lăng la tơ lụa và các món ngon được đưa vào tiểu viện. Nàng chỉ mỉm cười, lễ độ mà lại xa cách.
Nàng luôn thích ngồi một chỗ ngẩn người, vừa ngồi xuống là ngồi cả ngày trời.
Lý Hoài Úc nhìn thấy bộ dạng ủ rũ không có sức sống của nàng, nhẹ nhàng nói: “Sao nàng không ra ngoài đi dạo!”
Nhưng khi đi dạo trong cái phủ này, nhìn thấy cổng tròn thì liền nhớ tới chàng, nhìn thấy vườn đá nhớ tới chàng, nhìn thấy hoa cúc non cũng nhớ đến chàng, nhìn thấy con đường lát đá xanh cũng là nhớ đến chàng.
Lam Thanh nghĩ: Như vậy sẽ làm hại chàng.
Vào mùng bảy tháng tư, nhớ món mì trường thọ do Tiểu Vũ làm, mới chỉ được ăn qua một lần.
Nhưng không ai biết đó là sinh nhật của nàng.
Đồ ăn nhà bếp mang đến rất tinh tế, chỉ cần liếc nhìn thì liền không muốn ăn.
Nàng nghe nói trong góc sáng sủa nhất của chuồng ngựa ở phía đông, nàng nhìn về phía đó, trong lòng hỏi: Chàng có mạnh khỏe không?
Trong vô thức nàng bước ra khỏi viện, đi một quãng đường dài về hướng đó cho đến khi nàng nhìn thấy rất nhiều tạp dịch đứng ở cuối đường, nàng nghĩ: Nếu hỏi không được thì sao?
Cuối cùng cũng xoay người rời đi.
Bởi vì đây là hành vi không tuân thủ nữ tắc, có thể sẽ làm hại chàng.
Trở lại tiểu viện, mài mực trải giấy, viết hết trang này đến trang khác, nhưng chỉ viết hai chữ ‘Sở Vi’
Sở mộng vân vũ, lẽ nào thật sự chỉ là một giấc mộng sao?
Không hẳn.
Nếu là một giấc mộng, tại sao nàng lại có thể đau như vậy?
Tiếng động ngoài cửa đánh thức người đang trong mộng, thu lại cảm xúc, cất những cuộn tranh chữ vào tầng lửng thấp nhất của tủ, đồng thời những bức tranh đó cũng bí mật trong lòng nàng.
Lý Hoài Úc cầm đến một bộ dụng cụ, quân cờ được làm bằng ngọc đen và ngọc trắng, bàn cờ được làm bằng đá vỏ chai, các ô cờ được sơn bằng bụi vàng. Vừa nhìn đã thấy được giá trị rất xa xỉ, chắc chắn không phải là đồ tầm thường.
Chỉ là có cờ tốt nhưng không có đối thủ giỏi.
Đánh cờ với Lý Hoài Úc, cho dù hắn có đi bao nhiêu nước cờ, nàng đều không thể thắng vả lại cũng không thú vị.
Rõ ràng Lý Hoài Úc chơi cùng nàng, nhưng cũng là giày vò bắt Lam Thanh tiếp khách, không biết rốt cuộc là ai tiếp ai?
Lý Hoài Úc nói: “Tiểu nữ tử nàng, thật là không có lương tâm!”
Lam Thanh suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại không đoán ra được hắn có ý gì.
Chẳng lẽ mấy cái ý nghĩ mà nàng giấu giếm đã bị hắn phát hiện?
Hoảng sợ nhiều ngày, cũng không dám ra khỏi cửa.
Trương phủ tiểu thư đến phủ, nói là tới đây làm lễ tế cuối cùng cho tỷ tỷ nhà mình, nhưng lại mang theo một bức tranh chữ khổ lớn, khiến người ta còn chú ý hơn cả cái văn tế kia nữa.
Trương Huỳnh Huỳnh nói: “Đây là món quà sinh nhật cho tỷ phu, có hơi muộn, vì cảm thấy bức tranh tự mình vẽ, đích thân mang đến mới xem là có lòng”.
Bức tranh trăm hoa đua nở toàn bộ hoa viên như được chuyển vào trong bức tranh, sống động như thật, có muôn ngàn loài hoa và cây cỏ, đặc biệt là bông hoa đang nở rộ ở giữa, mẫu đơn đỏ, đỗ quyên hồng, một đóa thì tao nhã còn đóa kia thì xinh đẹp, một đóa diên vĩ đang nhảy múa sau đó rớt xuống nhụy của hoa đỗ quyên, ngửi thật sâu cảm thấy hương thơm thoang thoảng.
Lúc này Lam Thanh mới nhớ ra, lễ tế bảy bảy bốn chín ngày, hóa ra Trương Hy Nguyệt đã đi lâu như vậy rồi.
Thì ra lại bỏ lỡ sinh nhật của Lý Hoài Úc.
Trên chính sảnh Lý gia đặt bài vị của Trương thị, theo quy tắc thì Lam Thanh và Ngọc Nùng đều phải tế bái.
Hành lễ xong thì đốt văn tế và tiền giấy.
Bởi vì Lý Hoài Úc đang bận công vụ, nho nhã lễ độ nói rõ ràng.
Trương Huỳnh Huỳnh không rời đi, nhất quyết muốn đến tưởng nhớ nơi ở của trưởng tỷ.
Lý do như vậy, trực tiếp đuổi đi thì không tốt, nên tùy nàng ấy.
Không ngờ chân trước vừa rời khỏi, Trương Huỳnh Huỳnh đã làm ra vẻ của nữ chủ nhân, bắt Lam Thanh và Ngọc Nùng đứng dưới sảnh, còn bản thân thì ngồi trên ghế thái sư, hỏi thăm tình hình gần đây trong phủ.
Châu Nhi Trụy Nhi bưng trà bánh lên, Trụy Nhi đứng bên cạnh Trương Huỳnh Huỳnh, còn Châu Nhi thì đứng trong góc nhìn linh vị của tiểu thư nhà mình.
Nhiều ngày không gặp, Châu Nhi gầy đến mức không còn hình người.
Có lẽ cuộc sống cũng không dễ chịu gì.
Lam Thanh nghĩ: Nàng ấy có thể sống đã là rất may mắn.
Cũng không biết Lý Hoài Úc muốn để nàng ấy sống đến khi nào?
Có thể Trụy Nhi không biết, nhưng trong lòng Châu Nhi lại biết rất rõ.
Lúc Trương Hy Nguyệt sắp đi, nếu hai nha hoàn bên người có sơ suất gì, khó tránh bị người ta nói. Sau khi trời yên biển lặng cũng là lúc tất toán sau thu.
Trương Huỳnh Huỳnh ra vẻ đủ rồi thì bắt các nàng cùng đi dạo hoa viên với nàng ấy, cả nhóm di chuyển thành một vòng tròn lớn. Trụy Nhi ở bên cạnh hầu hạ, so với lúc trước hầu hạ Trương Hy Nguyệt chỉ có hơn chứ không kém.
Trương Huỳnh Huỳnh cảm thấy hài lòng, mới vẫy tay để nàng ấy đi. Trụy Nhi theo sát phía sau, cả đoạn đường báo cáo tất cả tình hình gần đây trong phủ mà vừa nãy bản thân sơ suất, báo cáo rõ mồn một mấy ngày qua Lý Hoài Úc đã đến viện của ai và ở đó bao lâu.
Thực ra Trụy Nhi cũng không biết, nàng ấy không thể đi đâu ngoại trừ Nguyệt Hoa Uyển, nhưng nàng ấy không muốn Trương Huỳnh Huỳnh cảm thấy mình vô dụng.
Sau khi đưa người lên xe ngựa, mới miễn cưỡng trở về.
Nàng ấy không muốn đợi một giây phút nào ở Nguyệt Hoa Uyển, vắng vẻ thê lương, không có hơi người. Châu Nhi cũng biến mất hai ngày liên tiếp, hơn nữa cũng không tiếp xúc với ai. Vốn định nịnh bợ nhị tiểu thư để nàng ấy mang mình về Trương phủ, nhưng nhị tiểu thư nói muốn giữ mình lại để làm ‘Nội ứng’.
Haiz, thực sự là buồn chết người.
Đã lâu không vận động, xương cốt đều mềm nhũn ra.
Lam Thanh đấm chân, một lúc sau cánh tay cũng đau nhức. Không khỏi nghĩ đến trước đây, nếu là trước đây nhất định sẽ có một đôi tay khớp xương rõ ràng ấn chân cho nàng, mãi đến khi nàng ngủ say mới dừng lại.
Lý Hoài Úc nhìn thấy mười viên ngọc trai tròn trịa đỏ rực trên bàn chân nhỏ bé bằng thịt của nàng. Không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn là giọng nói không lộ ra sự tức giận hay vui vẻ kia: “Sau này Trương Huỳnh Huỳnh sẽ không bao giờ đến nữa!”
Nàng ấy không tới, sẽ còn có Triệu Huỳnh Huỳnh, Tôn Huỳnh Huỳnh…
Lý Hoài Úc dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, mở miệng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không lấy ai trong vài năm nay!”
Vậy sau này thì sao? Qua vài năm này thì có làm theo cưới người khác không?
Nằm giữa giường vô cùng thân mật, khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nàng chỉ cảm thấy hốt hoảng, hô hấp hỗn loạn, dồn dập.
Lý Hoài Úc dừng lại, khẽ nói bên tai cô: “Sinh cho gia một đứa con trai! Dòng máu Lý gia của ta nhất định là rồng trong loài người, vô cùng cao quý!”
Mẹ quý nhờ con, tuy không thể phù chính, nhưng hắn có thể quanh minh chính đại cho nàng sự sủng ái, bây giờ có vài đặc quyền thì có gì mà không được?
扶正 (Phù chính): Thời xưa từ thiếp lên làm vợ.
Thực ra chính là muốn trói buộc nàng, từ sự ràng buộc đó nàng mới có thể an tâm ở trong phủ này.
Nhưng Lam Thanh lại nghĩ: Đứa trẻ đó có mẫu thân xuất thân là tiện thiếp mang tiếng xấu, cuộc đời này sẽ khó khăn đến mức nào?
Những ngày này, mặc dù Lý Hoài Úc hầu như đêm nào cũng đến đây, nhưng chỉ ôm nàng yên tĩnh ngủ một giấc.
Đêm nay, hắn quyết tâm phải thỏa mãn được mong muốn.
Đôi môi dịu dàng hôn khắp cơ thể, nhưng đổi lại chỉ khiến cho sự run rẩy càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, chỉ ôm chặt nàng vào lòng, tất cả cảm xúc đều biến thành tiếng thở dài.
Nhưng hắn có thể chịu đựng như vậy được bao lâu? Lam Thanh nghĩ có lẽ nên tìm vài loại thuốc.
Sau khi suy nghĩ, chỉ có duy nhất Nguyệt Hoa Uyển, không biết bây giờ có còn hay không.
Nghĩ vậy, ngày hôm sau nàng liền đi ngay, Trụy Nhi thấy nàng hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Lam Thanh chỉ đích danh Châu Nhi ra.
Ít nhất thì còn có chút giao tình với Châu Nhi, về phần Trụy Nhi… thực sự không muốn gây thêm chuyện.
Châu Nhi nhìn nàng, ánh mắt đờ đẫn như mắt cá, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Có thì có, ta giấu rất kỹ nên không bị tìm ra. Nhưng người không sợ sao?”
Lam Thanh tưởng rằng nàng ấy đang nói cơ thể của mình, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao!”
Châu Nhi khàn giọng cười nói: “Người không sợ như vậy, Lý Hoài Úc thật sự rất yêu thương người!”
Lam Thanh cau mày, có lòng nhắc nhở: “Gọi thẳng tục danh của ngài ấy như vậy, ngươi là thật to gan!”
Châu Nhi: “Ha! Ta là người sắp chết rồi còn có gì phải sợ?”
Chuyện quá nhiều người biết đúng là không phải chuyện tốt.
Châu Nhi đưa thuốc cho Lam Thanh và nói: “Thuốc này tên là ‘Táng hoa hương’, Hàm lượng của hồng hoa và xạ hương rất cao, dược tính lại mạnh, nếu chăm chỉ dùng và dùng nhiều thì thân thể của người sẽ hiển hiện ra. Nếu không muốn tự sát thì cách ba ngày dùng một lần, mỗi lần chỉ lấy móng tay, uống hay hun hương đều được!”
Lam Thanh cầm trong tay, cám ơn rồi từ biệt.
Trước khi ra ngoài, lại nghe Châu Nhi nói: “Dùng vừa phải thôi!”
Lam Thanh gật đầu.
Nàng quay về tìm thuốc trị cổ họng đưa cho Châu Nhi.
Châu Nhi mỉm cười thờ ơ.
Lam Thanh không nói gì, dù sao loại thuốc này chỉ chữa được cổ họng, không cứu được tính mạng.
Lấy một nhúm nhỏ cỡ móng tay hòa với nước ấm rồi uống.
Có hơi chát còn mang theo hương hoa, nếu uống vội có lẽ cũng không nếm ra được vị gì.
Tiện tay lấy một viên đường nâu trong lọ đường và nhét vào miệng.
Số thuốc còn lại cho vào hòm thuốc, bên trong có nhiều chai lọ, cũng có giấy nhỏ ghi tên thuốc và tác dụng.
Lam Thanh suy nghĩ một chút, cũng viết một cái giấy nhỏ dán lên, ghi chú rõ là trị đau bụng tên tiêu thực tán, chữ viết gần giống, xen lẫn ở bên trong ngoại trừ nét chữ có lẽ hắn cũng có thể phân biệt được.
Không biết bây giờ chàng thế nào? Con ngựa con không biết đã lớn chưa?
Không biết có phải là nàng đã suy nghĩ quá nhiều không, vậy mà trong giấc mơ nhìn thấy chàng. Vẫn là chiếc áo khoác ngắn và quần dài màu chàm, vẫn là dáng người gầy và nụ cười như gió xuân. Lam Thanh muốn tiến đến nói chuyện với chàng. Nhưng rõ ràng chàng đang đứng trước mặt, nhưng lại không thể với tới được.
Nàng vội vàng, vội vàng chạy tới…
Nàng mở mắt ra thì thấy tối đen như mực, gương mặt ướt lạnh, sờ lên thì toàn là nước mắt.
Nàng dùng chân trần chạy đến sương phòng, leo lên giường cuộn mình trong góc, chăn bông trên người mềm mại, còn có mùi nắng và mùi của chàng.
Lam Thanh nghĩ là mình sắp điên rồi.
Khi tỉnh táo lại, vui mừng vì Lý Hoài Úc không đến, nếu không thì không biết có mang đến mầm tai họa cho chàng hay không?
Bỗng nhiên nhớ lại lúc đi Hương Hương đã nói:
“Ta thích hắn, dù cho chỉ là làm một hạ nhân đứng từ xa nhìn hắn cũng cam tâm tình nguyện!”
Lam Thanh luôn biết, Hương Hương đã từng nói ra bí mật giấu kín trong lòng: Nếu nói là mơ, thì giấc mơ thực sự của Hương Hương là một người đàn ông vô cùng hào hoa phong nhã dưới ánh đèn rực rỡ, dù cho giấc mơ tan vỡ, cũng không suy nghĩ nhiều mà vẫn giấu kín sự yêu mến đối với chàng vào một góc trong lòng và thỉnh thoảng sẽ nhìn lên…
Hương Hương nói “Người đàn ông khác làm sao có thể so với hắn? Nhìn thấy trích tiên trên trời rồi thì những phàm nhân thô tục kia làm sao có thể lọt vào mắt chứ?”
Lúc đó còn từng nghĩ, vì nàng ấy thích.
Nhưng bây giờ nhớ lại, cầm cán cờ là tốt cho cô ấy và điều khiển người của nàng ấy theo ý mình, như vậy có thực sự tốt không?
Trong đêm tối, âm thanh bi lương và phát run, nàng khẽ gọi: “Sở Vi…”