Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến nửa đêm Lý Hoài Úc mới ra, Lam Thanh tiến lên đón, mùi rượu phả vào mặt như vậy làm nàng cũng muốn say theo.
Dường như sức nặng cả cơ thể hắn đều đè lên người Lam Thanh. Lam Thanh rất vất vả, đi từng bước một rất khó khăn. Nàng liếc Thạch Anh một cái, Thạch Anh quay đầu sang một bên như thể không nhìn thấy
Bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình cõng ngọn núi lớn này về
Về đến Mặc Hiên, Hương Hương vẫn chưa ngủ, tiến lên giúp đỡ. Lại bị Thạch Anh ngăn cản để nàng ấy đi múc nước.
Lam Thanh nhìn cầu thang, không dám lấy tính mạng hai người ra đùa giỡn. Chỉ có thể để người ở gian nhã thất phía sau sảnh ở tầng một, để lên giường “Phịch” một tiếng, Lam Thanh nhếch mép chỉ cảm thấy sau ót của mình cũng đau âm ỉ. Nàng nhìn xung quanh, cũng may Thạch Anh không đi theo.
Sau khi đặt người vào vị trí, cởi trường sam và giày xuống, nàng bắt đầu vắt khăn nóng lau mặt, tay và chân cho hắn. Một cái khăn lau từ trên xuống dưới, Thạch Anh nhướng mày, quay người đi canh giữ ngoài cửa lớn.
Nhân lúc hắn đi rồi nàng hơi bạo gan, Lam Thanh cẩn thận vén tóc sau gáy của hắn, cũng may không có vết thương.
“A…”
Một tiếng rên khẽ giống như muỗi, không biết là bị làm ồn hay là bị đau. Lam Thanh thổi ở một chỗ khá gần đó, nhỏ tiếng nói: “Không đau không đau, ngủ một giấc là sẽ hết đau! Ngủ đi ngủ đi!”
Giống như dỗ một đứa trẻ, cái ngữ điệu đó giống như lúc trước Tiểu Vũ dỗ nàng.
Sợ gió thổi làm hắn đau đầu, nàng để khăn lên trán hắn. Lại sợ ban đêm lạnh, Lam Thanh để Hương Hương trông chừng, nàng lên phòng ngủ lấy đệm chăn.
Đợi người đi rồi, Hương Hương cẩn thận canh giữ ở bên cạnh.
Dưới ánh trăng, giống như có ánh sáng đang chảy giữa khuôn mặt anh tuấn, lúc này hắn nhắm mắt lại, thiếu vài phần lạnh nhạt xa cách lại thêm vài phần thanh lịch tao nhã.
Nếu nhìn như vậy, trái lại hắn rất xứng đôi với Lam Thanh.
Hương Hương cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến vươn tay ra…
Trước khi chạm vào gương mặt của hắn thì đôi mắt bỗng mở ra, giọng nói lạnh lùng: “Cút ra ngoài!”
Trái tim nàng ấy bị sự chán ghét không che dấu trong ánh mắt làm tổn thương.
Gần như bò ra ngoài.
Nàng ấy đã từng vô cùng hâm mộ Lam Thanh, lúc nàng ấy nhìn thấy Ngọc Nùng thì luôn mang theo địch ý, lúc nàng ấy nghe được tin nha đầu đó được nâng thành thông phòng lòng nàng tràn đầy đố kị. Nhưng nàng chỉ muốn từ xa nhìn lên, ánh sáng xa xăm không thể với tới mà lại hấp dẫn lòng người.
Trong lòng rối bời, không biết là xấu hổ hay là tự ti hoặc là vì cái khác.
Lúc Lam Thanh ôm chăn xuất hiện trước mặt nàng ấy, chợt cảm thấy may mắn, cũng may, cũng may… Hương Hương cảm thấy mình nhất định là bị ma nhập, bừng tỉnh sau cơn ngủ mơ dài, nàng ấy ôm Lam Thanh khóc giống như một đứa trẻ.
Bỗng nhiên Lam Thanh phát hiện nàng ấy có thể khóc ra tiếng, vui mừng ôm nàng ấy xoay một vòng. Dỗ xong đưa nàng ấy về phòng và thu xếp ổn thỏa.
Vừa muốn lên giường nằm cùng thì chợt nhớ tới ở nhã gian vẫn còn một cái xác say rượu, vội vàng đứng lên ôm chăn mền chạy qua.
Lý Hoài Úc tưởng chừng sắp bị cái cô gái không biết gọi là gì kia làm cho tức nổ phổi, nằm thành hình chữ đại không biết nhìn nơi nào đó giữa bầu trời đêm, suy nghĩ nên bóc gân lóc xương ăn sạch sẽ cô gái đó như thế nào.
Một ca khúc truyền vào trong tai, trong thanh âm đó lộ ra sự vui vẻ.
Lý Hoài Úc nhanh chóng nhắm mắt lại, âm thanh càng ngày càng gần với cửa. Sau đó cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, nàng bước từng bước nhỏ đi tới, hiển nhiên là cố ý giảm bớt sức lực, điều này khiến Lý Hoài Úc hơi bớt giận.
Lam Thanh trải ra một tấm nệm bằng gấm rồi nhẹ nhàng đắp xuống, lúc khom người bên hông hắn, hắn đột nhiên xoay người đè cả người nàng xuống, đến nỗi làm cho nàng khó thở.
Lam Thanh giãy dụa nhưng không thấy nhúc nhích chút nào, sợ đánh thức hắn nên không dám dùng quá nhiều sức, đành phải chịu thua. Nép mình vào trong lòng hắn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát thì chìm vào giấc ngủ.
Lý Hoài Úc nghe được tiếng thở đều đều của nàng, yên tĩnh ôn hòa, cảm thấy hình như như vậy cũng rất tốt. Hắn tận hưởng giây phút này, vì nàng mà trái tim bồn chồn không yên.
Ở nơi khác, Trương Hi Nguyệt ngồi một mình ở đầu giường, đôi mắt phượng tràn đầy thù hận. Nàng ta không khống chế được đánh nha hoàn dâng trà cả mặt đầy máu. Những nô bộc khác chỉ dám đứng một bên run rẩy.
Nha hoàn bồi giá Châu Nhi cho người kéo tiểu nha hoàn ra ngoài, tiến lên khuyên giải: “Tiểu thư, tức giận quá tổn hại sức khỏe, người mới khỏe được một chút, chi bằng điều dưỡng cơ thể cho tốt thì hơn!”
Trương Hi Nguyệt quát: “Điều dưỡng tốt thì thế nào? Chẳng phải chàng ấy ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta sao? Dù cho ta hạ mình đón ý nói hùa đủ điều nhưng chàng ấy lại làm như không thấy! Chàng ấy… chàng ấy…”
Lời còn chưa dứt đã khóc không thành tiếng.
Châu Nhi lau nước mắt cho nàng ta, khuyên bảo: “Tiểu thư không nên nóng vội, tấm chân tình của tiểu thư, chỉ cần qua một thời gian thì cho dù có là tảng băng đi chăng nữa cũng sẽ tan chảy, càng huống chi cô gia vốn một lòng hướng về tiểu thư. Chỉ là nhất thời… nhất thời đau lòng quá mức vẫn chưa thuyên giảm.”
Một nha hoàn bồi giá khác là Trụy Nhi đuổi những nô bộc khác trong phòng ra ngoài.
“Sau này đừng nhắc lại chuyện đó nữa, khó tránh khỏi ngày nào đó lỡ lời.” Trụy Nhi đóng cửa, giọng điệu hơi nghiêm khắc.
Châu Nhi vẫn chưa phát giác là mình đã lỡ lời, vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ tiểu thư nhà mình nghĩ thoáng một chút.
Trụy Nhi bưng chén trà sâm đến, đút cho tiểu thư nhà mình nhuận miệng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Việc này cô gia biết là một chuyện, trong phủ từ trên xuống dưới lại là một chuyện khác. Cô gia có thể giấu cho tiểu thư thì có thể nói rõ là trong lòng ngài ấy vẫn nghĩ cho tiểu thư.”
Trương Hi Nguyệt hại cái thai trong bụng Ngọc Nùng, vốn tưởng rằng có thể làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ Lý Hoài Úc vừa liếc mắt đã nhìn thấu. Có lẽ cũng đúng, trong phủ này sao có thể thiếu tai mắt của hắn được chứ?
Trương Hi Nguyệt không biết hắn là vì thanh danh, gia phong hay là thật sự vì mình nhưng trong lòng vẫn thiên về vế sau và cũng chỉ muốn tin vế sau. Những lời nói này của Trụy Nhi vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của nàng ta, không khỏi nguôi giận hai phần.
Chỉ nghe Trụy Nhi lại nói: “Lam Thanh đó thật sự là tiểu yêu tinh mê hoặc chủ tử! Tiểu thư cũng đừng xem nhẹ, ngày thường thấy ả an phận, không chừng sau lưng lại có rất nhiều dã tâm? Hiện ả làm người hầu ở tiền viện, nếu ghi hận tiểu thư mà nói vài câu với cô gia, vậy chẳng phải cô gia sẽ tức giận không tiêu sao?”
Trương Hi Nguyệt gật gật đầu, phân tích như vậy xác thật rất có lý.
Châu Nhi sợ bị Trụy Nhi vượt mặt cũng hùa theo nói: “Cái đồ đĩ hạ tiện này, lúc trước tắm rửa sạch sẽ tự cởi ra rồi chủ động dâng mình lên, bây giờ ngày ngày đều ở bên cạnh tất nhiên sẽ không an phận!”
Ý định ban đầu là để Lam Thanh làm người chịu tội thay, lại không ngờ vô tình thành toàn cho nàng.
Trương Hi Nguyệt hận đến mức tiếc đứt ruột, lúc trước Trụy Nhi đề cập để nàng đến chủ viện làm người hầu hạ, chỉ là lúc đó thấy Lý Hoài Úc ngay thẳng nên không nhắc đến.
Bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy là Lam Thanh ở giữa gây khó dễ. Đem mọi oán hận với Lý Hoài Úc ghi hận trên đầu Lam Thanh. Đôi mắt phượng bị sự ác ý không thể hiểu nổi che đi mất
Nàng ta xé khăn thêu trong tay, tựa như đó là thịt trên người Lam Thanh, vẻ mặt dữ tợn, làm cho hai nha đầu đi theo bên cạnh từ nhỏ cũng không khỏi run sợ.
Oán niệm có thể phá hủy tâm trí của một người. Nó từ từ xâm nhập từ đáy lòng đến tướng mạo, từng chút từng chút một, gặm nhấm, thiêu đốt, cho đến khi tan biến…
Lam Thanh ở bên này không hề hay biết.
Vừa tỉnh lại nửa người đã tê rần, cả cánh tay giống như không còn là của mình nữa mà chỉ là thịt để bọc lên người. Từ từ di chuyển thì tê đến muốn khóc.
Lúc đó Lý Hoài Úc vẫn chưa tỉnh dậy, lúc lật người cũng vừa lật người trong lòng, Lam Thanh co rúm, cố nén không kêu ra tiếng, khóe mắt chứa nước mắt.
Nàng nằm trên ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng cười vang ở bên trong. Ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn mình với vẻ vui đùa, trong lòng nghĩ quả nhiên là hắn cố ý.
Vừa muốn đứng lên thì bị một bàn tay đè trên lưng, hắn lại xoa xoa trên đó, nơi vừa đè xuống có thể cảm nhận rõ ràng từng khoảnh khắc thay đổi.
Hắn nói: “Vẫn còn sớm…”
Kết quả là bổ sung ‘Chính sự’ hầu như đều phải làm mỗi đêm.
Lam Thanh lại rất miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, ngủ suốt cho đến khi mặt trời lên cao.
Hương Hương đưa đến chút đồ ăn, điều làm cho nàng vui sướng nhất là thế mà lại có thịt anh đào, điều mà thực đơn ở tiền viện không bao giờ xuất hiện, vì Lý Hoài Úc không thích ăn ngọt.
Thịt anh đào
Thịt anh đào
Thịt anh đào
Thịt anh đào
“Lấy ở đâu vậy?” Nàng hỏi, nước miếng sắp trào ra nhưng nàng vẫn cố kìm lại.
Hương Hương khoa tay múa chân nói: Bảo tạp dịch đi phòng bếp lấy đó, không sao đâu yên tâm ăn đi!
“Bọn họ không làm khó dễ em chứ?”
Hương Hương lắc đầu, gia nô ở viện này đều được lựa chọn kỹ càng, ít nhất cũng cần phải có nhãn lực.
Lam Thanh gật gật đầu, cọ cọ vào ngực nàng ấy nói: “Vẫn là Hương Hương nhà ta thương ta nhất!”
Hương Hương giả vờ bất lực, nếu là lúc trước thì nàng ấy sẽ nói ‘Mười lăm tuổi đã làm mẹ’
Đây là lần đầu tiên từ trước đến giờ ăn được món hợp khẩu vị như vậy, bất giác cũng ăn thêm hai chén cơm. Nàng vỗ bụng, nằm ở hiên trên ban công, vừa thỏa mãn mà lại hài lòng.
Lam Thanh nói: “Hôm qua ta tình cờ gặp Tiểu Vũ, hắn nói hắn rất ổn! Hắn đã trưởng thành và người cũng gầy hơn. Hắn nói hắn nuôi một con ngựa con màu đỏ thẫm, bốn vó trên có lông màu trắng, giống như là đạp tuyết. Thật muốn đi nhìn xem…”
Hương Hương nghe nàng nói thì đặt đầu nàng trên đùi mình, chải tóc cho nàng giống như Tiểu Vũ lúc trước.
Cảm giác đó rất thoải mái, giống như được trở về tiểu viện, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy vào mái tóc rồi biến mất…
Làm nha hoàn đối với Lam Thanh mà nói thực sự không hợp. Vì nàng cũng không biết bản thân nên làm gì, ngay cả Hương Hương cũng nhàn rỗi theo. Nhưng không phải là Hương Hương không làm mà là Lam Thanh không cho làm. Ngay cả rót trà cũng sợ nàng ấy mệt.
Đáng buồn thay, không chỉ có nàng được nuôi ở tiền viện mà còn rất nhiều gia nô thu dọn, quét dọn. Nàng chỉ cần hầu hạ Lý Hoài Úc thỏa đáng là được.
Xui là hôm qua ở bên ngoài bị lạnh nên bụng bắt đầu đau từ buổi sáng, mãi cho đến chiều, một dòng nước ấm khó chịu mà quen thuộc chảy ra, lúc này Lam Thanh mới biết ngày đó đến rồi.
Lý Hoài Úc chỉ cảm thấy tiểu nữ tử hôm nay khác thường và có hơi ngại ngùng, sau khi hỏi kỹ, Lam Thanh đành phải trả lời: “Cái đó… cái đó… cái đó tới rồi…”
Lý Hoài Úc thật vất vả mới hiểu được “Cái đó” mà nàng nói, lập tức có hơi mắc cười. Thương xót cho nàng nghỉ vài ngày.
Ma ma dặn đi dặn lại không được đi đi lại lại trước mặt gia, để tránh không cẩn thận làm bẩn mắt, không may mắn. Máu dơ không được dính lên quần áo, không may mắn. Không được đứng bên cạnh giếng, không may mắn…
Thật sự không biết Thạch Anh tìm được ở đâu một linh vật cổ như vậy, lải nhải khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ma ma vẫn làm theo ý mình nói dông dài: “Sau khi qua kinh lần đầu khó tránh khỏi bị bệnh tháng hoặc có thể do suy nhược cơ thể bị nhiễm lạnh hoặc căng thẳng quá mức. Không sao cả, hằng ngày chỉ cần chú ý hơn là được…”
Có lẽ câu duy nhất có ích với Lam Thanh chính là để nàng uống nước đường đỏ nhiều một chút.
Hương Hương đã sớm chuẩn bị xong rồi, còn cần bà ta nói sao?
Qua vài ngày, sau khi tắm rửa sạch sẽ toàn thân dính bẩn thì bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Uỡn người làm biếng, nếu có thể thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Lý Hoài Úc.
Nếu phải chọn một trong hai thì…
Vẫn là đi hầu hạ Lý Hoài Úc vậy.
Tuy rằng hắn hỉ nộ vô thường hoàn toàn dựa vào tâm trạng tốt xấu nhưng may mà không phải ngày nào cũng lên cơn động kinh.
Ví dụ như lúc này tâm trạng hắn rất vui vẻ, lúc đi còn cố ý dặn dò hôm nay sẽ về hơi sớm.
Nhưng như vậy thì không có bữa tối ăn rồi!
Bởi vì Lý Hoài Úc không ăn trưa, trong viện tuân theo quy tắc hoàn toàn đã quên mất ở đây vẫn còn một người đang đói há miệng.
Lam Thanh không thể ra ngoài nhưng Hương Hương thì có thể tùy ý ra vào, đương nhiên là mấy ngày gần đây mới như vậy. Bởi vì phụ nữ cần vài thứ đồ thiết yếu mà Mặc Hiên không có nên mới chuẩn bị riêng.
Vì thế buổi trưa Hương Hương thường mang về cho nàng một ít thức ăn.
Người ta nói rằng thói quen trở thành tự nhiên. Nhưng nàng đói lâu như vậy rồi vẫn cảm thấy đói, trời vừa tối là muốn đi ngủ, vì càng về khuya người càng yên tĩnh, cái cảm giác đói bụng đó càng khó nhịn.
Quả nhiên, hôm nay Lý Hoài Úc trở về rất sớm.
Vẫn tắm rửa, xem công văn, quá trình tra tấn một người là như vậy.
Trên giường gỗ trầm hương, Lý Hoài Úc ôm nàng vào lòng, sờ bụng nàng nói một mình: “Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Lam Thanh nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm, bụng cũng thở phào theo nàng.
“Ùng ục…”
Rất rõ ràng đồng thời cũng rất xấu hổ.
Lam Thanh dúi đầu vào chỗ sâu, Lý Hoài Úc lại cố gắng bới cái đầu đó ra, tùy ý vuốt ve, mỉm cười nói: “Buổi chiều không ăn cơ thể nhẹ nhàng, có lợi cho tinh thần”
Lam Thanh gật gật đầu, thực sự có lợi cho tinh thần, bây giờ mỗi dây thần kinh của nàng đều có thể cảm giác đói rõ ràng.
Lý Hoài Úc gương mặt đủ rồi, tay lại bắt đầu di chuyển trên người nàng. Ở một khía cạnh nào đó, hắn không hi vọng Lam Thanh có thai.
Trong nháy mắt đã vào mùa đông, mưa phùn dịu dàng biến thành lụa tuyết, không khí lạnh lạnh thấu xương.
Rõ ràng Mặc Hiên chi tiêu rất tốt nhưng lửa than thiếu thốn vô cùng.
Lam Thanh nghĩ bây giờ hắn vẫn còn tắm nước lạnh, thực sự không cần một chút lửa than nào. Âm thầm hít vào một hơi, chịu lạnh giỏi thật!
Bây giờ không dám quấn chăn, như vậy quá mức làm càn. Thế là lấy áo khoác và áo bông dài quấn từng lớp biến mình thành một cái bánh chưng, run rẩy không ngừng, làm như vậy dường như cơ thể có thể nóng lên.
Không dễ gì đợi được đến buổi trưa, vừa mở hộp đồ ăn ra màu sắc thức ăn bắt mắt, đỏ, xanh, trắng, tím làm người hoa mắt. Bên trong có một món duy nhất có dầu chính là canh gà hầm táo đỏ, bên trên có một lớp dầu, hơn nữa mùi thuốc cũng rất nồng, dù làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
Canh gà hầm táo đỏ
Canh gà hầm táo đỏ
Canh gà hầm táo đỏ
Canh gà hầm táo đỏ
Nghe nói công thức nấu ăn mỗi ngày đều là Thạch Anh đặt, Hương Hương hỏi: Chẳng lẽ là người đắc tội hắn nên hắn có thù với người?
Lam Thanh mỉm cười lắc đầu để chén xuống, tiện tay cầm vài quả sơn tra, cắn một miếng chua tới nỗi ê răng.
Hương Hương thấy nàng ăn đến mức nhe răng trợn mắt không khỏi cảm thấy buồn cười. Thầm nói: Rốt cuộc là thích ăn hay không thích ăn?
Bỗng dưng ngừng lại.
Lam Thanh rầu rĩ, nàng nhớ các món cháo, cháo ốc khô ngân hạnh, cháo nấm tùng nhung hải sản… nhớ lại năm ngoái ba người cùng quây quần bên bếp lò ăn lẩu cháo…
Không nhớ nữa, không dám nhớ nữa, sợ tiếp tục nhớ nữa sẽ thành họa…
Lười biếng tựa vào ghế tương phi ở nhã thất, thấy lụa tuyết bên ngoài đang bay lả tả, dường như cũng buồn phiền giống nàng.
Liên tục nhiều ngày như vậy Hương Hương cũng rầu rĩ theo.
Buổi trưa đang mơ gặp Chu Công, đang ăn cháo thịt yêu thích bấy lâu thì bỗng nhiên bị Hương Hương lay tỉnh, quấy nhiễu làm Lam Thanh muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy Hương Hương đang bưng một chén cháo gan heo giống như báu vật thì nhất thời sáng mắt.
Vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, đặc sệt nhưng không dính miệng, mặn mặn vừa miệng. Vui vẻ húp một ngụm, cả người đều cảm thấy thoải mái. Húp tới ngụm thứ hai thì lỗ chân lông cả người đều nở ra. Ngụm thứ ba… ngẩng mặt lên khóc, từng giọt nước mắt to rơi vào trong bát.
Nàng nghẹn ngào hỏi: “Ai làm nó vậy?”
Hương Hương chỉ chỉ bên ngoài.
Là Tiểu Vũ.
Ngoài hắn ra không ai có thể nấu được hương vị này.
Không thể so với tay nghề của sư phụ sau bếp, nhưng mỗi một thứ đều nằm trong lòng nàng.
Còn có mì thọ vào ngày sinh nhật, biết rõ là hắn làm nhưng vì ngại nên không chỉ ra. Chỉ người khác để khen hắn.
Lam Thanh nhớ hắn, nhớ đến nỗi không dám nhớ nữa, sợ tiếp tục nhớ sẽ không ngừng lại được, sợ như vậy sẽ làm hại hắn.
Nàng quay người vào góc tường khóc nhưng không dám phát ra tiếng.