Ở trong tổ lâu như vậy xương cốt đều mềm nhũn, cả đêm giao thừa cũng không ngủ được. Thật vất vả đợi đến rạng sáng nàng mới thiếp đi. Ngủ đến mịt mờ, chờ đến khi tỉnh lại đã qua mồng một, sáng sớm những ngôi sao rất sáng trên bầu trời đêm.
Đồng thời cũng vô cùng lạnh và đói.
Bọc trong chiếc chăn bông và chịu đựng cơn đói, vất vả đợi đến hừng đông thì tiền sảnh có người đến “Mời”.
Thạch Anh đích thân đến, thông báo thân phận của khách, cũng tặng thêm một câu “Tự giải quyết cho tốt”.
Đầu hơi choáng váng, nàng muốn hỏi không đi có được không, nhưng lời vừa tới bên miệng lại nuốt xuống, nàng không đủ tư cách.
Lập tức đứng dậy rửa mặt, từ thay quần áo đến mặc quần áo chỉ mất có một khắc, đến Thạch Anh còn phải cảm thán cái tốc độ này.
Hương Hương nhìn thấy Thạch Anh liền cảm thấy đau đớn và run rẩy, Tiểu Vũ không còn cách nào khác là đi theo nàng, nhưng tới rồi cũng chỉ được đứng bên ngoài chờ.
Vừa bước vào đã thấy Lý Hoài Úc đang trò chuyện với Trương tiểu thư, nét mặt hai người rất dễ chịu, nhưng khi nhìn thấy nàng bầu không khí lập tức lạnh đi vài phần.
Lam Thanh kiên trì phúc thân làm lễ.
Trương Hi Nguyệt cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, áo khoác gấm màu cánh sen phối cùng váy dài màu nhạt, kiểu tóc cũng đơn giản, phụ kiện lại càng đơn giản, nhìn chung thì không có tật xấu gì, cũng coi như biết cấp bậc lễ nghĩa. Dung mạo cũng đẹp đẽ nhưng ở Giang Nam thì cũng không tính là xuất chúng.
“Quỳ xuống thỉnh lễ.” Lý Hoài Úc nói cái gì đó, giọng điệu vẫn như bình thường.
Chưa kịp phản ứng chân nàng đã bị đá quỳ rạp xuống một cái “Bịch”
Lần này thực sự rất đau, sau lưng Lam Thanh đổ mồ hôi lạnh nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì.
Miệng Trương Hi Nguyệt nói “Không cần” nhưng lại không có ý cho người ta đứng lên.
Nói vài câu dường như không liên quan gì đến mình nhưng cũng có vẻ như có liên quan gì đó tới mình.
Tất cả sức chú ý của Lam Thanh tập trung toàn bộ vào đầu gối, khí lạnh trên mặt đất len lỏi vào khe nứt trong xương, thật sự là không chịu nổi.
Hai người trên ghế lại bắt đầu trò chuyện, thiên nam địa bắc, thi từ ca phú, rất tâm đầu ý hợp.
Dường như đã quên trên đất vẫn còn có một người đang quỳ, Lam Thanh đã quỳ hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi chân nàng tê cứng, không còn cảm giác lạnh hay đau nữa.
Ngay khi Lam Thanh đang thầm đọc tên hàng trăm món ăn của “Thiên Đồn Yến” thì bỗng nhiên nghe thấy phía trên nói nàng hầu hạ. Nàng loạng choạng đứng dậy, quỳ một lúc lâu cảm thấy hơi tê dại, suýt chút nữa đã khuỵu gối té lăn trên mặt đất.
Thêm hương dâng trà, nàng chưa làm bao giờ, có hơi vụng về. Nhưng may là cẩn thận một chút thì cũng không bị sai.
Thị lực của Lam Thanh cũng không tệ, thấy một ánh mắt nhìn tới thì sẽ tiến lên, làm xong sẽ ngoan ngoãn lùi đến một bên góc.
Đặt những chiếc bánh thơm phức trên bếp lò, nàng thở dài, thứ này thật tinh xảo và dễ sử dụng, nếu như có vật như vậy để hâm nóng thì không cần phải vây quanh bếp lửa nóng thành thịt nướng nữa rồi.
Đột nhiên nhớ tới có một lần Hương Hương vô tình làm cháy tóc nàng còn hỏi: “Sao cả nhà toàn mùi lông lợn vậy?” Và muốn cười.
Trương Hi Nguyệt nhìn thấy còn nghĩ rằng nụ cười đó là do nàng thể hiện sự ưu ái với nàng ta.
Nàng cười nhạo trong lòng: Coi như cũng thức thời.
Kỳ thật ý định của lần này đến không phải ở Lam Thanh, đó chỉ là một tiện thiếp mà thôi, không xứng để lãng phí tâm tư của nàng.
Chủ yếu vẫn ở Lý Hoài Úc.
Trương gia đã lùi hôn ước hai lần, mà từ khi vào kinh đến nay Lý Hoài Úc cũng không đề cập đến. Mỗi ngày lễ đều thực hiện đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng tất cả đều nằm trong quy cách. Điều đó khiến người ta bất an, không hiểu rõ tâm tư của hắn.
Thừa dịp hắn đến quý phủ chúc tết, Trương tiểu thư tự mình qua đáp lễ, nói chuyện phiếm vài câu. Khách quý đến đương nhiên phải được nữ quyến trong phủ hầu hạ, cho nên mới gọi Lam Thanh đến đây.
Quy củ bắt thiếp thất phải quỳ gối hầu hạ như vậy chỉ có đương gia chủ mẫu mới được hưởng.
Tâm tư và dụng ý như vậy dĩ nhiên khiến Trương tiểu thư được nuông chiều từ bé, ánh mắt cao hơn đỉnh đầu vô cùng hưởng thụ và đắc ý.
Chỉ là nàng không biết, bây giờ đã là vật bị người ta nắm trong lòng bàn tay rồi.
Trương Hi Nguyệt tạm biệt, Lý Hoài Úc đích thân đưa người đến ngoài cửa.
Lam Thanh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu gối như muốn rách ra. Trước mắt không còn ai nàng cũng không nhịn được nữa, khập khiễng đi ra. Tiền sảnh rất rộng, phải đi qua một hành lang dài qua hai phiến nguyệt môn mới ra tới bên ngoài.
Không biết khí lạnh đã bắt đầu rơi xuống từ khi nào, chui vào trong cổ áo, lạnh để mức toàn thân đều nổi da gà.
Nàng muốn tránh một bên, đứng dưới mái hiên chờ Tiểu Vũ. Nhưng khi nhìn lên và thấy con dấu trên tấm biển nàng đã không còn tâm tư này nữa,
Đứng trong đại viện trống trỏi một lúc nàng không thể phân biệt được phương hướng nữa. Nàng chỉ đành tìm đường theo trí nhớ, nhưng khi đến quá vội vàng nên nàng không chú ý nhiều lắm.
May mắn thay lần này nàng không bị lạc đường.
Bởi vì nhìn thấy hòn đá kỳ lạ trông rất giống “Sư tử”, khi nghe họ nói nàng cứ tưởng đó là hình chạm khắc, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến, nàng mới biết thế nào tuyệt tác của nhiên nhiên.
Sau khi đi được chục bước về bên trái, nàng thực sự nhìn thấy một nguyệt môn phủ đầy hoa tử đằng.
Lam Thanh mỉm cười, một chân nhảy qua, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Đi ngang qua một tiểu viện, nàng nhìn thấy những mái tóc quen thuộc ở đằng xa, lòng tràn đầy niềm vui.
Chỉ là Vọng Sơn bào tử mã, nàng nhịn không được muốn đi nhanh hơn, ai ngờ lại vô tình rơi vào trong vũng nước bùn.
Vọng sơn bào tử mã [望山跑死马]: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó. (Nguồn: )
“Ai da!”
Tiếng kêu sợ hãi này xuất phát từ Tiểu Vũ, nhanh chóng chạy tới đỡ nàng dậy: “Người ngã ở đâu vậy?”
“A…” Lam Thanh vừa thở hổn hển vừa ôm đầu gối.
Miễn cưỡng nhúc nhích một chút cũng rất đau, Lam Thanh cười nói: “Hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
Tiểu Vũ tức giận cười một tiếng, đưa ô cho nàng cầm rồi cúi người cõng nàng trên lưng.
“Không sao, chút nữa này sẽ ổn…”
Nói thật, với thân thể của Tiểu Vũ, Lam Thanh thật sự sợ sẽ bóp chết hắn. Nhưng Tiểu Vũ không nghe, hắn bước đi rất chậm, cố gắng hết sức, nhưng mỗi bước đều vững vàng.
Lam Thanh sợ giãy dụa càng thêm khó khăn cho hắn nên cũng không dám động đậy, đành phải ngoan ngoãn nằm yên.
Hương Hương không biết từ đâu chạy tới, vừa tới đã mắng té tát vào mặt, hệt như mắng mấy đứa nhỏ ở nhà: “Đồ ngốc nhà ngươi đi đâu vậy?! Làm hại chúng ta đi tìm, người lại chạy tới đâu vậy. Gã sai vặt ở tiền sảnh nói đã thấy người đi từ lâu rồi, tìm một hồi cũng không gặp người! Thật sự tức chết mất… “
Lam Thanh hơi ngượng ngùng: “Không phải ta đã về rồi sao!”
Hương Hương đoạt lấy chiếc ô từ tay nàng giơ lên cho hai người nhưng nàng vẫn không chịu buông ra, sau khi mắng Lam Thanh, nàng mắng Tiểu Vũ, “Ngươi đợi nàng từ sớm tự dưng lại về lấy ô làm gì. Ngươi không biết nàng ấy bị ngốc à? Xém nữa là lạc mất người rồi…”
Sau đó, Lam Thanh mới nhận ra mình đã đi một vòng tròn lớn, mắc công hai người kia chạy đi tìm.
Quần áo và giày dép ướt đều ướt đẫm nên được thay ra, chỉ còn quần áo bên trong rồi quấn chăn bông, bưng một bát nước gừng uống. Nàng không quên thúc giục người khác uống nhanh.
Hương Hương tức giận đến mức nói nàng còn phiền phức hơn ba đứa em của mình.
Tiểu Vũ tìm được thuốc, lại đổ nước nóng, kéo chân nàng ra khỏi chăn bông, cuộn ống quần lên, dùng khăn ẩm ấm lau sạch một chút rồi mới bôi thuốc.
Trông không nặng lắm, ít nhất còn nhẹ hơn nhiều so với vết thương trên mặt lần trước.
Nhìn thấy Lam Thanh nhe răng cười Hương Hương hận không thể đánh cho một trận, liền đi tới đè người lại, miệng cũng không nhàn rỗi: “Người không thể trở về một cách lành lặn sao? Mỗi lần đều mang theo thương tích trở về! Rốt cuộc là vì sao hả?”
Lam Thanh thật sự rất đau lòng, nàng cũng đâu muốn!
Nàng một năm một mười kể lại.
“Chính là vậy đó!”
Không thể nói sai ở đâu cũng không thể trách ai sai, chỉ có thể oán trách trời cao không thấu, chỉ có thể nói là số Lam Thanh không tốt nên bị vấp.
Lam Thanh lại phản bác: “Ai nói chứ, số ta may lắm!”
Cả phòng yên lặng, không ai phản bác nàng.
Một lúc sau, Tiểu Vũ vẫn luôn không nói gì nói: “Người nên làm cho công tử thích người!”
Lam Thanh và Hương Hương đều giật mình, nước miếng ứa ra họng, im lặng hồi lâu.
Lại nghe hắn nói: “Công tử thích người tự nhiên sẽ nuông chiều, bảo vệ người.”
Sau này Trương Hi Nguyệt là chủ mẫu trong phủ, đây là sự thật từ khi còn ở Mạc thành. Chờ sau khi nàng ta vào cửa ước chừng cuộc sống sẽ khó khăn hơn bây giờ. Nếu không có ai để dựa vào thì sau này chỉ có thể chờ bị ức hiếp đến chết.
Không phải chỉ yên lặng hoạt động trong phạm vi của mình là có thể bình an vô sự được.
Đột nhiên nàng nhớ tới lời Lý Hoài Úc từng nói trước đây “Nếu là người vô dụng thì cuối cùng sẽ có kết cục như thế này”, “Bây giờ ngươi thật vô dụng, thậm chí còn không bằng hạ nhân” …
Hương Hương nghe Tiểu Vũ nói, đến cả kết cục bản thân bị đánh chết rồi ném ra bãi tha ma nàng ấy cũng đã nghĩ tới.
Điều mà Lam Thanh không biết chính là Yên Thúy đã bị đánh chết, ngay trong đại viện, làm trò trước mặt tất cả hạ nhân. Nghe nói nàng ta bị ném tới bãi tha ma, ngay cả manh chiếu quấn thân cũng không có.
Suy nghĩ kỹ thì thấy có vẻ như vậy, nhưng trong lòng nàng lại rất mâu thuẫn.
Lam Thanh: “Ta bị các ngươi làm sợ hãi đến mức đói bụng.”
Không khí căng thẳng bị phá vỡ trong phút chốc, lúc này mới nhớ ra vị ‘Đại thần’ này còn chưa ăn cơm.
Nàng đã bỏ cả bữa sáng và bữa trưa, hai người đều đi tìm người nên phòng bếp đưa đồ ăn qua chưa kịp nhìn đã bị dọn đi, giờ chỉ có một ít trà quả điểm tâm.
Lục phủ ngũ tạng kêu to ầm ĩ, ngay cả hai miếng nhét vào cũng không có tác dụng gì, thứ này chỉ có thể ăn cho đỡ thèm, cơ thể hoạt động mệt mỏi, muốn no được cũng hơi khó.
Tiểu Vũ đi rồi lại về, chỉ mang về một ít bánh bao hấp và dưa chua, rất ngon miệng. Nàng ăn hai cái bánh bao lớn hấp nước nóng, một lúc sau liền thỏa mãn nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy nàng vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn đứng dậy nhảy lên nhảy xuống hai lần, chứng tỏ bản thân rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có năng lực tự chủ siêu đỉnh.
Hương Hương khen ngợi: “Người còn mạnh hơn Tiểu Cường!”
Tiểu Cường: con gián
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Vũ bưng ra hai bát sữa giống như đang làm ảo thuật vậy, bỏ thêm đường, vô cùng ngọt ngào, bên trên nổi lên một lớp váng sữa.
Nàng nuốt nước bọt, một lớp mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hương Hương cũng uống một bát lớn như ý nguyện.
Quanh miệng Lam Thanh mọc ra một sợi râu trắng, không thể liếm đi nên chỉ có thể cầm lấy khăn tay lau: “Uống vào cảm giác đặc hơn trước, hình như là do con bò khác vắt ra?”
Tiểu Vũ giúp nàng lau miệng: “Lại nói nhảm gì nữa, sau khi nguội rồi đun lại chắc chắn sẽ đặc lại một chút.”
“Hmm”
Thỏa mãn vỗ về bụng, lau khóe môi, sau đó lại trèo lên giường cùng chăn bông.
Mưa xuân ấm áp.
Từ xưa đến nay Giang Nam dịu dàng tình cảm, khi gió xuân thoảng qua trăm hoa thơm ngát.
Vào ngày mười lăm tháng Giêng âm lịch có Lễ hội hoa đăng, chẻ tre và dán giấy.
Hương Hương chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp công tử vào Tết Trung thu, không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của hắn.
Lam Thanh cười nói: “Lại ngứa da?”
Mọi người chọc ghẹo vài câu, Tiểu Vũ nói: “Thật ra công tử rất tốt.”
Lam Thanh phản bác lại: “Đó là ngươi chưa thấy lúc hắn hung tợn! Không đúng, ngươi từng thấy rồi…”
Tiểu Vũ: “Chủ nhân đánh hạ nhân là chuyện rất đỗi bình thường. Đánh có lý do như ngài ấy là đã tốt lắm rồi, có mấy người phú quý đều lấy hạ nhân trút giận, số người bị đánh chết rồi đá ra ngoài đều không hề ít chút nào.”
Hương Hương không nói gì nhưng nàng cũng đồng ý với điểm này.
Nghĩ như vậy xem ra hắn cũng tốt lắm.
Tiểu Vũ tiếp tục nói: “Trong phủ có rất nhiều cô nhi, đều được Lý phủ nuôi dưỡng từ nhỏ để không chết cóng và chết đói ngoài đường. Mỗi lần nhìn thấy những người ăn xin trên đường ta lại cảm thấy may mắn. May mắn thay ta có thể gặp được người của công tử. “
Hình ảnh của Lý Hoài Úc sáng thêm hai phần.
Hương Hương ôm trái tim mình nói, “Ngài ấy quả thật không phải là loại người mặt người dạ thú!”
Tiểu Vũ không muốn nghe nữa, cầm thanh tre lên vờ đánh, nhưng Hương Hương không sợ, cười hì hì đùa giỡn cùng hắn.
Sau một ngày bận rộn, sân nhà hỗn độn, cuối cùng tất cả những chiếc đèn lồng được treo lên vào lúc chạng vạng.
Hơn hai mươi ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, sáng rực cả sân, cảm giác như đang đứng trên sân khấu.
Chỉnh đốn xong thì viết một câu đố chữ và đặt vào đó, ai bị đoán trúng sẽ phải biểu diễn tiết mục.
Hương Hương dễ bị đoán nhất, đèn lồng cũng rất dễ tìm, gần như trong nửa đầu đêm hôm đó đều là do Hương Hương ca múa.
Sau đó lại hơi khó, rõ ràng Tiểu Vũ không muốn biểu diễn trước đám đông, hơn nữa hắn cũng không có tài nghệ gì. Cho nên hắn vắt óc ra câu khó nhất.
Lam Thanh đoán không trúng cũng bị phạt, nàng hát một làn điệu hơi giống dân ca, uyển chuyển mềm mại như làn điệu phương Nam.
Tiểu Vũ chọn trúng cái của nàng và đoán đúng, Lam Thanh lại đành phải hiến nghệ nữa.
“Cỏ xanh xanh, nước xanh xanh, nơi chân mây ấy là cố hương, cố hương ở Giang Nam.
Mưa giăng giăng, cầu cong cong, cánh buồm trắng dệt nên mộng đẹp, mộng đẹp nơi Giang Nam.
Mây khói đêm nay há có thể thấu trước, nào biết nước lên lúc chiều tà ra sao…”
Một số từ phát âm chưa chính xác, sai âm điệu, nhưng vẫn có thể nghe được đó là bài “Mộng Giang Nam”
Mộng Giang Nam là một bài rất nhẹ nhàng, thanh bình như chính chốn non nước Giang Nam vậy, mọi người có thể nghe tại đây: . Mình tìm bài hát nghe thử để edit nhưng mà ghiền luôn rồi.
Càng đoán sai lại càng trở nên mất kiên nhẫn, sau đó rơi vào vòng tuần hoàn không dứt.
Nửa sau của đêm đó dường như là buổi biểu diễn riêng của Lam Thanh. Sau khi hát hết những bài ca dao khi còn nhỏ rồi Lam Thanh cũng không biết làm gì khác nữa.
“Haha, lại đoán trúng rồi phải không?”
Đây quả thật là làm khó người khác.
Lam Thanh suy nghĩ một chút nói: “Có thể hát lại bài hát của Hương Hương không?”
Hương Hương nói, “Không được, phải là bài mới, nếu không thì người nhảy đi!”
“Ta không biết làm cái này đâu!”
Không còn cách nào cả, nàng bước ra chính giữa.
Cuối cùng chỉ có thể quay vài vòng, miễn cưỡng qua ải.
Đến lượt nàng đoán lại.
Mở ra chỉ thấy bảy chữ: Trăng tàn và Bắc Đẩu nhất tinh trầm.
Đoán một từ.
Lam Thanh nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra liền bắt đầu đoán.
“Sanh”
“Không đúng.” Tiểu Vũ lắc đầu
“Hãng”
“Không đúng”
…………
“Thấm, Bắc Đẩu thất tinh,” “Thấm” chỉ có sáu điểm, nên gọi là” Nhất tinh trầm”.
Vậy mà nàng lại không nghĩ ra?
Lam Thanh vỗ trán, hưng phấn quay đầu lại nhưng trong phút chốc đã như bị sét đánh.
Lý Hoài Úc?!!!