Uy Bức Ước Thúc

chương 42: u ám

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng gió nhẹ xào xạt bên bờ sông, dưới núi Xích Long, ban đêm thật yên tĩnh.

Sát Tinh Vệ ngồi đó, tay cầm vài viên đá nhỏ ném xuống sông, một vài sóng nhỏ lướt trên nước năm, sáu vòng.

Lúc này thần trí của nàng mới chợt tỉnh lại, chẳng phải tay của Tinh Vệ đang băng bó sao? Mới sáng nay lau kính đã khổ sở, tại sao giờ lại lành lặn để ném đá?

Ánh mắt trở nên tinh anh, Sát Tinh Vệ ngơ ngác nhìn xung quanh:

"Đây là cổ đại mà? Mình về từ khi nào?"

Đây là ràng là chân núi Xích Long, nơi mà nàng hay gặp Nhược Y trong lặng lẽ.

Như bản thân đang ở cùng Tôn Đồng, lý nào lại được về?

Đang còn hoang mang, thì bỗng một bóng nữ nhân đằng xa đi đến, cho đến khi bước gần, Tinh Vệ mới hoảng hốt buông rơi viên đá.

"Tú Tú, là muội, nhất định là muội rồi..."

Phải, người đó chính là Sát Tinh Tú, nàng vẫn xinh đẹp ở tuổi trăng tròn, vẫn trong sáng, thuần khiết và hiền lành.

"Tỷ đoán đúng rồi.

Sát tỷ, tỷ già đi nhiều quá nha (cười), nhưng không sao, với muội thì tỷ là xinh đẹp nhất..."

Không đợi nói hết câu, Sát Tinh Vệ nhanh chóng ôm lấy tấm thân mỏng manh đó vào lòng.

Thật chặt, thật chặt như sợ nó sẽ tan biến đi mất.

Hàng nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo hồng phấn kia, làm cho Sát Tinh Tú thở dài, vỗ vỗ lưng an ủi tỷ tỷ.

"Tỷ...!tỷ nhớ muội...!tỷ đáng trách, không bảo vệ được cho muội.

"

Âm thanh nghẹn ngào, đứt quãng như đốt cháy người nghe, nước mắt liên tục rơi xuống không cách nào dừng.

Bi kịch như vậy, nhưng đổi lại Sát Tinh Tú chỉ nở nụ cười hiền lành, bàn tay nhỏ nhắn xoa lấy lưng người kia trấn tĩnh:

"Chẳng phải muội ở đây rồi sao?"

Lúc này Sát Tinh Vệ mới buông người trước mặt ra, đôi môi run rẩy, ánh mắt mù mịt nhìn nữ nhân hồng phấn đó.

Đến khi tay liên tục chạm vào gương mặt thanh tú kia, lòng mới chút yên tâm:

"Chính là A Tú của tỷ rồi...!nhưng tại sao..."

A Tú như hiểu ý, chỉ đưa tay lau đi giọt nước mắt thủy tinh kia:

"Tỷ không được yêu Tôn Đồng đâu đấy, Nhược tỷ sẽ không vui."

Quả thật, Sát Tinh Tú trả lời không đúng trọng tâm, luôn không giải thích những gì đang xảy ra ở đây và tại sao.

Sát Tinh Vệ không nhận ra điểm kỳ lạ đó, giờ đây sự ngạc nhiên đã chiếm hết tâm trí của nàng rồi:

"A Tú nói gì vậy?..."

Sát Tinh Tú lại cười một cái, dường như trên gương mặt nàng ta không có chút nào bi thương, ngược lại rất tươi tắn.

"Tỷ biết không, Nhược tỷ rất tử tế, Nhược tỷ thường xuyên thăm A Tú nữa."

Ngưng lại một lúc, A Tú ngồi xuống một tảng đá:

"Muội hiện tại rất vui vẻ, muội đã gặp cha mẹ, tất cả rất thương tỷ.

Tỷ đừng mạo hiểm trả thù cho muội..."

Sát Tinh Vệ cố ngăn nước mắt vào trong, lắc đầu liên tục:

"Không, thù của muội, không trả không yên."

"Hãy nghe A Tú, đừng mạo hiểm nữa a? Chẳng phải vì vậy mà tỷ lạc ở đây sao?"

Âm thanh nhẹ nhàng phảng phất du dương, tiếng gió lạnh lẽo ùa về.

Sát Tinh Vệ khó hiểu vô cùng:

"Ở đây?"

Bỗng phút chốc không còn là dòng sông dưới chân núi nữa, mà chính là trong căn phòng ở nhà Tôn Đồng.

Chuyển cảnh quá đột ngột, Sát Tinh Vệ đau đầu vô cùng.

Giọng A Tú vui vẻ vang lên:

"Đừng lo cho muội, muội đang rất hạnh phúc."

Chung quanh là một màu tối, chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo phát ra.

Nàng thấy bóng A Tú ở đằng cửa, hồn nhiên vẫy tay tạm biệt, sau đó dần mất hút.

Sát Tinh Vệ như con thú dữ, nàng không thể chấp nhận đau lòng lần thứ hai.

Nàng không để cho muội muội mình đi mất nữa, chỉ biết vật dậy theo ánh sáng nhỏ cố gắng quơ tay trong bóng đêm mà gào thét:

"A Tú, đừng mà, đừng đi."

Chợt tỉnh giấc, Sát Tinh Vệ bật dậy thở hồng hộc trên giường, thì ra tất cả chỉ là mơ, nhưng tại sao nó thật đến vậy?

Mồ hôi thấm ướt người, chỉ khẽ lấy tay lau đi, sau đó thất vọng thở dài.

Sát Tinh Vệ nhìn quanh một lần nửa, quả thật chính là ở hiện đại, đồng hồ chỉ mới ba giờ sáng.

Tay vẫn còn băng bó một màu trắng buốt, thì ra đây mới chính là hiện thực.

Mãi miên man suy nghĩ, Sát Tinh Vệ không để ý một người đang ngồi kế bên, nét mặt hầm hầm.

Đến khi quay sang mới giật mình thấy, làm cho Tôn Đồng khó chịu chất vấn:

"Có gì mà ngạc nhiên? Xem ta là ma sao?"

Sát Tinh Vệ lại một lần thở dài, nàng với tay bật đèn, cả căn phòng sáng lên:

"Đêm hôm vào phòng người khác, không phải rất kỳ sao?"

Tôn Đồng không quan tâm, nàng cầm chai nước trên bàn uống một nửa, mới đủ tỉnh táo để la mắng:

"Ha? Hết Nhược Y rồi đến A Tú A Tú, ngươi có sở thích gọi tên nữ nhân lúc ngủ sao? Còn Chu Phiên Vy chết bầm kia ngươi gọi luôn đi"

Bên ngoài trời đổ mưa, Sát Tinh Vệ mệt mỏi đứng dậy đến bên cửa sổ đóng lại kéo rèm che.

Không thèm giải thích với nữ nhân rảnh rổi này.

Nàng gặp đã quá đủ chuyện rồi, không muốn kiếm thêm chuyện.

Nhưng bản chất Tôn Đồng là vậy, không nói sẽ không tha.

"Sát Tinh Vệ ngươi đúng là lăng nhăng, để xem khi nào đến lượt ngươi gọi ta đây.

Lúc đó ta sẽ tiễn ngươi về."

Tôn Đồng không kiên nể đem cả họ tên người kia ra gọi.

Âm thanh gay gắt thật chói tai, Sát Tinh Vệ thầm lặng nhìn về phía cửa, khẽ buồn bã:

"A Tú...!là tên muội muội của ta.

Nàng mất đã lâu."

Tôn Đồng nghe được câu trả lời, sau đó không còn nói gì nữa.

Chỉ áy náy chúc ngủ ngon rồi đóng sầm cửa lại đi như trốn chạy.

Biết là người kia hối lỗi, nhưng Sát Tinh Vệ cũng không bắt lỗi nhiều hay để ý đến, chỉ khẽ tắt đèn nằm xuống giường.

Qua một lúc suy nghĩ, nàng chợt nhớ lại những lời A Tú nói, phải chăng những lời đó A Tú nói đều có lý do?

Tôn Đồng năm lần bảy lượt gây chuyện với nàng, đều là những chuyện cỏn con và vô lý.

Nàng gọi tên ai Tôn Đồng đều tỏ ra rất khó chịu, nàng gặp Phiên Vy thì Tôn Đồng tâm trạng rất kém.

Còn luôn hỏi về chuyện rung động của Tinh Vệ, phải chăng....!

Sát Tinh Vệ giật mình ngồi dậy dựa vào đầu giường, chân mày nhíu lại, cả đêm đó nàng dường như không ngủ.

Hôm sau là sinh nhật của Tĩnh Ngạn, anh ta xin nghỉ một ngày.

Cả buổi Tôn Đồng không có người la mắng nên tâm trạng rất bực bội.

Không có Tĩnh Ngạn để gay gắt, nàng đành tìm nhân viên để kiếm chuyện, Tôn Hủy Hào chỉ biết nhìn thông cảm.

Tôn Đồng đơn giản đang cố tạo ra thật nhiều sự ồn ào và sự chú ý.

Nàng đã thiếu thốn quá lâu, náo nhiệt chỉ để che lấp nổi cô đơn.

Giờ ăn trưa, Sát Tinh Vệ có ngỏ ý muốn nàng tham dự sinh nhật gì đó, nhưng Tôn Đồng gạc bỏ, không đồng ý:

"Tới đó làm ma cười hay sao? Ta cao quyền như vậy đâu thể đến một nơi thấp như đáy sông của hắn? Còn không thấy thiệp mời..."

Sát Tinh Vệ a lên một tiếng, nàng giấu sự buồn cười vào trong.

Tôn sư tử à, ngươi không muốn đến nơi thấp kém hay là do không có thiệp mời?

Lúc này tài xế A Kiên cũng vừa đến, anh đưa ra trước mặt Tôn Đồng một tấm thiệp màu xanh:

"Tôn tổng, là Tĩnh Ngạn lúc nãy gửi đến, vì quá vội nên không vào trong đưa tận tay được.

Chỉ là bận đi đặt bàn."

Tôn Đồng lúc này lấy lại cao ngạo tự tin hơn rất nhiều, nàng phủi tay:

"Đem đi đem đi, ta không thèm lấy để làm gì."

Khẽ đứng dậy, Tôn Đồng đem xấp tài liệu vẽ bước về phòng, ngang qua A Kiên, nàng làm giọng tự nhiên:

"Tan ca, ngươi chở ta và Tinh Vệ đến luôn đi.

Nghĩ lại không đi thì thật tội nghiệp."

A Kiên cúi đầu kính cẩn, bóng dáng kia đi giày cao gót lên công ty, dường như có mang theo một chút vui vẻ.

Dưới này, Sát Tinh Vệ và A Kiên hiểu chuyện, nhìn nhau cười rất lâu.

Thoáng chút cũng đến sáu giờ, chiếc xe lao vụt đi rất nhanh, bầu trời sắc hồng rất nhiều, báo hiệu đêm này trời mưa lớn.

Tôn Đồng có chuẩn bị quà cho Tĩnh trợ lý đáng thương của nàng.

Đến nơi trao tận tay, mới biết là tiền thưởng, quả thật rất tâm lý.

Nhưng sự thật là chưa bao giờ Tôn Đồng mua quà cho ai cả, nên bỏ đại tiền vào trong muốn gì tự thân mà mua:

"Thật cảm kích, Tôn tổng rất tử tế".

truyện ngôn tình

Tôn Đồng nhìn Tĩnh Ngạn, nàng muốn hét vào mặt hắn lắm rồi, báo hại hôm nay ở công ty phải nuốt tức giận vào trong:

"Ngày mai đi làm cho ta, tiền là quà, nhưng nợ vẫn trả tiền.

Chiếc kính xe của ta rất đáng giá."

Tĩnh Ngạn sợ hãi, sau khi cắt bánh xong hắn kiếm kế lủi đi nơi khác.

Và dường như sự trốn tránh của Tĩnh Ngạn chẳng ai để tâm đến, họ vẫn vui vẻ với bữa tiệc, ngoại trừ Sát Tinh Vệ.

Từ ngày được A Tú báo cho một chuyện động trời không thể tin, nàng rất dè dặt với Tôn Đồng.

Cho dù nàng ta có ngang ngược, chung quy vẫn là một nữ nhân thiếu thốn tình cảm đáng thương.

Vẫn không thể tránh được hảo cảm với Tôn Đồng.

Là hảo cảm, hay sự thương hại?

Càng tiếp xúc càng rõ tính cách, mới hôm nay Tĩnh Ngạn không đi làm, Tôn Đồng đã buồn bã khó chịu vì thấy thiếu gì đó.

Huống gì, sau này Sát Tinh Vệ đi rồi, Tôn Đồng sẽ ra sao?

Nếu còn thân thiết, không những Tôn Đồng nổi ý có tình cảm với nàng, mà chính nàng cũng có cảm giác cấm kỵ với Tôn Đồng.

Sát Tinh Vệ khẽ xoa lấy đầu và hai bên thái dương, nàng phải làm sao đây?

Không muốn phản bội Nhược Y, càng không muốn thích Tôn Đồng, thật sự rất nguy hiểm.

Nhưng càng phân vân, nàng lại càng đáng chết.

Nếu sợ phản bội, thì Nhược Y muốn chính Sát Tinh Vệ yêu mình, chỉ không phải sợ phản bội vì thói quen trung thành.

Còn trốn tránh hảo cảm với Tôn Đồng, thì nàng đã bất chính rồi.

Nếu không có hảo cảm, tại sao phải trốn tránh?

Một người phân vân giữa hai tình cảm, thì chính là tên chết bầm.

Thấy Sát Tinh Vệ ưu tư ngồi một chỗ, Tôn Đồng đến vỗ vai một cái:

"Này."

Tinh Vệ trở về thực tại, nàng ngước lên, sau đó lấy lại bình tĩnh, cố gắng xa cách không gần gũi:

"Về thôi, ta hơi đau đầu, pháo nổ nhiều quá."

Tôn Đồng nhìn đồng hồ đã quá chín giờ, sau đó cũng gật gật đầu:

"Cũng phải, ngươi ở cổ đại chưa tiếp xúc pháo nên đau đầu là phải.

Về thôi, ta còn chưa tắm chưa thay đồ."

A Kiên lái xe ra cửa, lúc này mới thấy Tĩnh Ngạn ra tiễn.

Hắn dù có vui, nhưng sinh nhật mình mà sếp về sớm cũng cảm thấy tủi thân:

"Tôn tổng về cẩn thận."

"Ngươi uống nhiều quá mai không đi làm được thì biết tay.

Bao nhiêu công việc lại chồng hết lên đầu ta đây."

Tĩnh Ngạn vui vẻ gật đầu, ít ra Tôn vẽ xấu cũng còn nhớ đến hiện diện của hắn.

Chiếc Porsche CarreraS chạy vụt đi, chính là chiếc xe mà mấy năm trước Tĩnh Ngạn vô ý làm gãy kính nên trợ lý trừ nợ.

Quả thật Tôn Đồng rất thích dòng Porsche.

Trời sấm sét ầm ầm, A Kiên cố gắng chạy nhanh nhưng an toàn nhất có thể, hắn chợt nhớ ra phòng mình quên đóng cửa sổ, mưa tạt vào sẽ ướt giường.

Nhưng bỗng phút chốc chiếc xe thắng gấp lại, làm cả ba nhào về phía trước.

Tôn Đồng một phen tức ngực, vội chất vấn:

"Chạy kiểu gì thế này, muốn giết ta sao?"

A Kiên thở mạnh ấp úng, nét mặt xanh xao:

"Tôn tổng, đằng trước có hai ô tô chắn đường chúng ta."

Cả hai nhìn ra bên ngoài, giờ này mưa đã rơi từng hạt, ai rảnh rỗi làm những chuyện như vậy?

___________________________

Tự nhiên cảm thấy mình giống viết truyện ma hơn ấy ????.

Truyện Chữ Hay