--Ngươi có một điều ước chứ?
Mogi Kasumi (19), ngày 10 tháng 4
Mối tình đầu của tôi đã chấm dứt ngay cái giây phút mà cô ta xuất hiện.
Không hề một lần tôi nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng… ah, sheesh! Tôi biết rằng có một thứ rất mạnh mẽ giữa cô ta và Hoshino-kun! Tôi đã yêu anh ấy quá lâu để có thể nhận ra điều đó.
Mặt trời đang chiếu sáng như tô điểm thêm vào sắc hồng của những cành hoa anh đào. Cũng như mọi ngày khác, tôi đang tập luyện ở một khu vực bắn cung nằm sâu trong cái trung tâm phục hồi chức năng này.
Hai cánh tay tôi giờ đã khỏe khoắn hơn nhiều so với cái thời trước khi tôi gặp tai nạn., nhưng tôi vẫn gặp nhiều khó khăn khi kéo cây cung của mình. Mà tôi bắn thì lúc nào cũng hụt. Bắn thẳng còn không xong chứ đừng nói đến chuyện nhắm bắn.
Tôi thở dài một tiếng. Đối với một người chưa từng bao giờ giỏi thể dục thể thao, tôi không nghĩ mình có khả năng trở thành một cung thủ. Khó có thể mà tôi tham gia được Paralympic cả… nhưng mỗi lần tôi nói như thế với chuyên gia vật lý trị liệu của tôi, Ryouka-san, chị ta luôn phản đối. “Takanashi-san đã từng lấy được một huy chương vàng trong khi cậu ta hồi đó còn tệ hơn em bây giờ!”, hay là “Gotou-san đã giành chức vô địch giải tennis trên xe lăn sau khi hồi phục sau vụ tự sát của mình.” Tôi chán nghe mấy chuyện của chị ấy lắm rồi… Cố gắng lên, cô gái trẻ! Nhưng nỗ lực của em sẽ biến giấc mơ của mình thành sự thật! Đừng từ bỏ, hãy cố hết sức! Sheesh, chị ta chỉ là quá nhiệt tình mà thôi! Và nghiêm khắc nữa. Đối với một cô gái tật nguyền yếu ớt như tôi, chị ta phải mềm mỏng hơn kìa.
Tôi dĩ nhiên không nhận được một sự đặc cách nào tại cái bệnh viện này. Có khá nhiều những bệnh nhân khác cũng ngồi xe lăn. Trên thực tế, bác sĩ Ryouka lại còn ghen tị vì tuổi trẻ của tôi. Tôi nghĩ đầu óc của chị ta không bình thường lắm.
“Kasumi-chaaan!”
Tôi ngẩng đầu lên và thấy Ishizaki-san, một tay vợt tennis. Cậu ta đang vẫy tay với tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại. Thường thì tôi sẽ cố tránh né dùng những cử chỉ như thế, nhưng những cố gắng ấy của tôi đều không có kết quả. Tôi không biết mình phải cư xử ra sao với một người đã tỏ tình với tôi nữa…?
Không muốn nghĩ về những chuyện ấy nữa, tôi lại kéo cây cung của mình.
Sau vụ tai nạn của mình, tôi luôn nghĩ rằng mình đã hết cơ hội để tìm một người có thể chấp nhận được mình. Tôi dám cá rằng ai trong tình cảnh này cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng tại đây, tại cái bệnh viện này? Tôi không có ý khoe khoang, nhưng mấy chàng trai ở đây ai cũng mê tôi điếu đổ. Nếu những người đó cũng bị thương tật thì không nói, nhưng ngay cả những chàng trai hoàn toàn khỏe mạnh cũng luôn liếc mắt đưa tình với tôi – còn nhiều hơn là lúc tôi vẫn còn đang bình thường.
Tôi thường tự hỏi sao người ta lại thích tiếp cận một cô gái như tôi, nhưng dần dần, tôi đã hiểu ra lý do của họ. rất nhiều người muốn được một ai đó dựa dẫm, do đó nếu kết hôn với một cô gái như tôi, họ sẽ thực hiện được cái mong ước ấy. Sự hứng thú của họ đối với tôi chủ yếu là do tôi chắc chắn sẽ phải dựa dẫn vào họ.
Hay là tôi cũng nên chấp nhận những người như vậy? Nói thật, tôi vẫn có cái cảm giác là sự hứng thú của họ đối với tôi chỉ là vì cái sự tật nguyền này, chứ không phải là họ thích con người thật của tôi. Họ có vẻ như nghĩ rằng việc tôi tật nguyền đã đem lại một vẻ đẹp đặc biệt cho tôi mà những cô gái bình thường khác không có được. Hoặc là cũng có thể họ chỉ muốn có quan hệ tình cảm với một cô gái yếu ớt và dễ vâng lời. Cơ mà tôi đúng là một con người xấu xa khi có những suy nghĩ ấy.
Nhưng có một suy nghĩ vẫn không thể nào thoát khỏi tâm trí tôi.
--Hoshino-kun sẽ vẫn đối xử với tôi như vậy, dù chân tôi có bị liệt hay không.
Và mỗi lần ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu tôi, mũi tên tôi bắn ra lại đi chệch hướng.
Đã có những sự việc hết sức đau buồn diễn ra xung quanh chúng tôi – còn khủng khiếp hôn chuyện đã xảy ra với tôi – nhưng vì lý do gì đó, tôi không thể nào nhớ được chính xác. Chúng thật là bí ẩn và lạ thường.
Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ, dù phần ký ức đấy cũng không được rõ ràng cho lắm, về việc chúng tôi bị giam cầm trong một thế giới và tôi đã bị Hoshino-kun chối từ; cái vụ việc gây ra do Miyazaki-kun; vụ Cẩu Nhân do Oomine-kun gây ra; và – việc Hoshino-kun đã không còn là chính mình.
Nhưng những chi tiết quan trọng nhất đã không còn trong ký ức của tôi. Ký ức tôi giờ đã bị xé tan ra thành những mảnh nhỏ như từng tế bào. Những vụ việc này chắc chắn có liên kết với nhau, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi ra cái mối liên kết ấy. Cứ như là sự thật đằng sau những sự kiện này đang được che đậy bởi một thế lực siêu nhiên nào đó.
Cũng có những thứ khác làm tôi bất an; ví dụ, về hai người Yanagi Nana và Kijima Touji, họ đã từng học chung với Hoshino-kun và từng là bạn của cậu ấy. Chúng tôi cũng thân với nhau, nhưng không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác lạ khi nghĩ đến mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nhớ rõ là chúng tôi đã trở thành bạn như thế nào. Và tôi cũng nhớ rằng mình luôn rất khó chịu mỗi lần Nana-san chọc ghẹo Hoshino-kun cho dù cô ấy đã có bạn trai. Tuy nhiên, những cái ký ức này, nó có cảm giác không thật – cứ như chúng được một ai đó tạo ra để lấp vào những khoảng trống trong đầu tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi – không, chính xác hơn là chúng tôi đã quên một cái gì đó rất quan trọng.
Và không cần biết cái đó là cái gì, thì hậu quả của mọi chuyện đã rõ như ban ngày:
Hoshino-kun đã không còn trong cái lớp học mà tôi vẫn mong muốn được quay lại.
Bác sĩ của tôi luôn khuyên tôi nên chuyển sang một bệnh viện lớn hơn để điều trị và phục hồi chức năng. Nhưng tôi đã từ chối và vẫn tiếp tục ở đây vì tôi muốn quay lại trường, vì tôi muốn được gặp lại Hoshino-kun. Tuy nhiên, vì giờ đây anh ấy đã không còn ở đó, mục đích của tôi đã không còn.
Và vì thế, tôi quyết định rời bỏ nơi đây.
Nói thế thôi, nhưng trước hết là phải giải quyết một số chuyện.
Ngày hôm sau, tôi gọi Otonashi-san đến bệnh viện. Sau khi nhận được sự cho phép từ y tá, tôi đến gặp cô ta trên sân tượng. Tôi không muốn nói chuyện trong phòng của mình vì tôi biết rằng mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
Con gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua làm tôi lạnh buốt cả người, tôi nhìn Otonashi Maria, cô ta đứng trước cái cảnh tượng mùa thu này cứ như một giai nhân trong một bức tranh sơn dầu. À mà thật ra, không cần cái ngoại cảnh này thì cô ta cũng đủ sức tạo lên một bức tranh tuyệt tác rồi.
Otonashi Maria đã cắt tóc mình ngắn đến ngang vai, và đã mất đi cái vẻ bí ẩn của cô ta trước kia, và đồng thời trở nên dễ gần hơn. Tôi khá chắc rằng điều này không chỉ đến từ việc cô ta cắt tóc.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt tôi, tôi nghĩ rằng, Mnh sẽ không bao giờ được như cô ấy.
Tôi chắc rằng Hoshino-kun và tôi sẽ thành một cặp đôi nếu không vì Otonashi Maria xuất hiện. Cô ta cũng chính là nguyên nhân đã làm cho Hoshino-kun ra nông nỗi ngày hôm nay. Ngược lại, nếu tôi đã có thể quyện mình vào cuộc sống hằng ngày của anh ấy, thì Otonashi-san có lẽ đã tránh xa chúng tôi ra, và Hoshino-kun sẽ vẫn bình thường.
Tôi chắc rằng đó là cái tương lai có thể xảy ra, một cái tương lai mà tôi có thể gọi tên cậu ấy một cách trìu mến, “Kazuki-kun.”
Tất cả là lỗi của cô ta.
Otonashi Maria chính là người đã đem hỗn loạn đến với cuộc sống của chúng tôi.
“Tôi sẽ rời khỏi đây và đến một trung tâm phục hồi chức năng lớn hơn.”
Vì cô ta, tôi sẽ phải rời xa Hoshino-kun.
Sau khi nghe tôi nói, Otonashi-san thẳng thừng đáp lại, “Thì ra là vậy.” Sau một khoảng lặng ngắn, cô ta nói thêm, “Em sẽ nói lại với Kazuki.”
Nghe tên của anh ấy, cảm xúc tôi như muốn nổ tung ra. Cô có tưởng tượng nổi tôi đã cảm thấy thế nào không khi mà phải nói với cô điều đó?! Tôi nghĩ trong đầu mình, mong rằng mình có thể đè nén cơn giận, sự hối tiếc và tất cả những cảm xúc tiêu cực mà tôi dành cho Otonashi-san xuống. Tôi muốn nguyền rủa cô ta bằng những từ ngữ xấu xa nhất mà tôi biết được. Tôi muốn cô ta phải xin lỗi vì đã phá hoại cái cuộc sống hằng ngày của Hoshino-kun và của bạn bè cậu ấy. Tôi chỉ muốn tát cô ta một cái thật mạnh.
Tôi nắm chặt bàn tay mình lại, cứ như đang dồn hết cơn giận của mình vào đó.
Và cuối cùng, tôi nói những lời mà mình đã chuẩn bị sẵn trước.
“Hãy chăm sóc Hoshino-kun giùm tôi.”
Tôi cúi đầu thật thấp trước cô ta trong khi vẫn đang cắn vào môi mình.
Aah, tôi không muốn làm thế này. Tôi thật sự không muốn, Tôi nghĩ, nhưng tôi đã quyết định rồi, rằng mình sẽ phải giao phó Hoshino-kun cho cô gái này cho dù tôi có ghét cô ta đến mức nào.
“Tôi muốn được giúp đỡ Hoshino-kun… Tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy và hỗ trợ anh ấy! Nhưng bản thân tôi còn đang phải dựa dẫm vào người khác, và tôi hoàn toàn biết được điều đó. Tôi không thể tự mình làm gì cả. Tôi quá yếu đuối… Tôi chỉ sẽ trở thành một gánh nặng cho anh ấy mà thôi…!”
Tôi không thể ngẩng đầu mình lên được. Tôi cảm thấy xấu hổ, buồn bã, và không chấp nhận được mình thua cuộc; nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Tôi chắc rằng mình sẽ giành lại được anh ấy cho dù cơ thể tôi có như thế này!” Tôi nói.
“Mm.”
Đó là một lời nói dối. Tôi biết quá rõ rằng có một mối liên kết đặc biệt giữa hai người họ mà tôi không thể nào cắt đứt được. Cho dù tôi có hoàn toàn khỏe mạnh, tôi vẫn sẽ không có chút cơ hội thằng cuộc nào. Otonashi-san hoàn toàn nhận ra việc này và chỉ đứng đó im lặng, lắng nghe những lời nói nhảm nhí của tôi.
“Tôi yêu Hoshino-kun, và tôi vẫn yêu anh ấy cho dù anh sẽ không bao giờ nói lại được nữa!”
“Mm.”
“Đây là một tình yêu chỉ xảy ra một lần trong đời. Nó có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi!”
“…Mm.”
“Hoshino-kun cũng có tình cảm với tôi đúng không. Đúng vậy… Tôi vẫn chưa thua! Tôi… chưa thua. Hoàn toàn chưa thua!” Tôi nói, lại cắn vào môi mình lần nữa. “… Nhưng… nhưng…!
Hoshino-kun không cần đến tôi—
“Không phải là tôi!”
Anh ấy không cần tôi, Mogi Kasumi – anh ấy cần Otonashi Maria!
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!” Tôi khóc lớn hết cỡ, không thể nào kiềm chế được nỗi đau này nữa.
Otonashi-san không hề làm bất kỳ một hành động thừa thải nào như ôm lấy tôi hay lau những giọt nước mắt trên mặt tôi đi, cô ta chỉ kiên nhẫn chờ tôi bình tĩnh lại.
“Mogi,” cô ấy bắt đầu nói sau khi tôi đã ngừng khóc, “Em sẽ đảm bảo rằng Kazuki sẽ có lại được cái cuộc sống hằng ngày bình thường của anh ấy.”
Tôi giương đôi mắt ướt của mình để nhìn Otonashi-san.
“Tình cảm của chị dành cho anh ấy chắc chắn sẽ có những tác động tích cực cho Kazuki. Chúng sẽ giúp anh ấy bình phục. Đó là một tương lai chắc chắn sẽ xảy ra. Do đó, hãy để em nói điều này:”
Otonashi Maria cúi đầu xuống.
“Cảm ơn chị vì đã tin tưởng vào Kazuki.”
Một tiếng cười thoát ra khỏi miệng tôi.
“Tôi không thể nào bằng được cô cả, đúng chứ?”
Đúng vậy, tôi không thể nào so bì được với cô ta.
Otonashi-san hoàn toàn tin tưởng rằng Kazuki sẽ bình phục, bất chấp tình trạng hiện tại của anh ấy có ra sao. Tôi, mặt khác, vẫn sẽ yêu anh ấy cho dù anh ấy không bao giờ bình phục. Đó thực sự là những gì mà tôi cảm thấy, và đó là bằng chứng cho sự yếu đuối của tôi.
Vì rốt cuộc, điều đó có nghĩa là tôi đã từ bỏ việc tin vào sự hồi phục của anh ấy.
Otonashi Maria, mặt khác, không hề có một chút hoài nghi nào về chuyện ấy. Cô ta tin chắc vào điều đó, và vẫn đang chờ đợi sự trở lại của anh ấy.
Đó là lý do tại sao cô ta mới chính là người nên ở bên cạnh Hoshino-kun.
Một gánh nặng vừa được gỡ bỏ khỏi tâm trí tôi, nó cho tôi cái cảm giác được cảm thấy tự do một cách lạ kỳ. Mới đầu, tôi còn cảm thấy bất ngờ vì cái tâm trạng hiện tại của mình, nó làm tôi thấy chán nản; tôi đã không nhận ra được điều đó, nhưng cái tình yêu đã từng cứu lấy tôi, nó đã trở thành một gánh nặng.
“Aah--”
Mối tình đầu của tôi đã chấm dứt.
--Liệu tôi có thể yêu ai được nữa không?
--Liệu tôi có thể cho ai đó được dựa dẫm nữa không?
--Liệu tôi có thể tìm được một nơi đặc biệt dành cho mình hay không?
Trong khi tôi vẫn đang trong tâm trạng buồn rầu, bỗng có ai đó rắc những cánh hoa anh đào lên đầu tôi. Tôi quay lại trong khi khá bất ngờ.
“Hey, nữ thần tượng của chúng ta vẫn đang ổn đấy chứ?”
Tôi thở dài một tiếng khi nghe cái biệt hiệu ngớ ngẩn ấy, và đành phải đặt cây cung của mình xuống.
Người phụ nữ có nước da rám nắng và không hề có một chút trang điểm gì trên mặt này không ai khác chính là chuyên gia vật lý trị liệu của tôi.
“… Đừng có gọi em bằng cái tên ấy mà, Ryouko-sensei.”
Nhìn thấy gương mặt khó chịu của tôi, cô ấy nhoẻn một nụ cười tinh nghịch và nói, “Xin lỗi, nhưng mà giờ tụi chị không thể gọi em bằng cái tên nào khác nữa!”
“Tại sao chứ…?”
“Vì giờ em lại có một yêu cầu được phỏng vấn trên truyền hình nữa rồi. Và lần này là từ một đài truyền hình cực kỳ nổi tiếng luôn, phát sóng 24/7 nhé! Dĩ nhiên, em sẽ chấp nhận, đúng chứ?”
Giọng của chị ta vẫn to như ngày nào.
“… Em không muốn! Làm ơn từ chối giùm em.”
“Hả, nữa à? Hey… em có muốn nghe ý kiến cá nhân của chị về vấn đề này không?”
“Chị cứ nói thử xem…”
“Chị cho rằng em nên nắm bắt lấy cơ hội này!” Chị ta nói và giơ ngón trỏ của mình lên. “Nếu em xuất hiện trên TV, người người trên khắp đất nước này sẽ bị lay động bởi nụ cười của em! Em sẽ nhận được rất nhiều những món quá tuyệt vời vì mình không hề tỏ ra đáng thương hại bất chấp tình cảnh hiện tại. Em có thể làm thay đổi quan điểm của rất nhiều người về người tàn tật! Nếu em cứ xuất hiện trên TV, sự chấp nhận của xã hội về người tàn tật sẽ tăng cao! Mấy tên trong lĩnh vực truyền thông khoái mấy vụ này lắm, và bọn chúng muốn em. Em còn nên thử hát, múa, và sắp xếp các sự kiện bắt tay chẳng hạn, và còn được trở thành một thành viên nổi tiếng của một nhóm idol nữ nào đó! Điều đó thật sự là một cuộc cách mạng đó, Mogi à! Các bệnh nhân ở đây và các bác sĩ tụi chị rất mong muốn được xã hội chấp nhận, và em là người có thể làm được việc đó!”
“… Em nghe chuyện này nhiều lắm rồi,” Tôi nói nhằm phản bác lại chị ta.
“Hm? Là sao?”
“Em nói là em đã nghe cái chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi. Ý kiến cá nhân của chị? Sheesh, chả có cái gì cá nhân trong đó cả.”
Nhưng Ryouko-sensei thật sự tin tưởng vào tôi.
“… Nhưng…”
Cảm ơn chị.
Tôi không biết thể hiện sự biết ơn của mình như thế nào.
Chị ấy đúng là có phóng đại sự việc; tôi không cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy, nhưng đúng là ngay cả trong tình trạng hiện tại như thế này, tôi vẫn có cơ hội để làm thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn. Điều này cho tôi hy vọng.
Có rất nhiều thứ mà tôi không thể nào làm được nữa. Nhưng đồng thời, có những thứ mà chỉ mình tôi làm được. Dĩ nhiên không phải là một thứ gì đó hào nhoáng như trở thành một thần tượng, nó chỉ là một thứ nho nhỏ - một việc rất ư là giản đơn.
“… Để em suy nghĩ khi em có thời gian.”
Nhưng ngay lúc này đây, tôi vẫn còn quá nhiều thứ phải làm.
“Hmm? Vậy là em có vẻ thích thú rồi à? Chị sẽ chờ câu trả lời của em.”
“Ugh… không, thật ra thì em không thấy thích thú lắm vào lúc này…”
Tôi biết Ryouko-sensei: nếu tôi không thẳng thừng từ chối chị ta, tôi đảm bảo sẽ bị chị ta kéo lên sân khấu mà thôi.
“Thiệt đó, em không sẵn sàng để làm việc này bây giờ đâu!”
“Hm? Không sẵn sàng làm gì chứ?”
“Uhm, ý em là… nếu em nổi tiếng trên TV, em sẽ lại phải có thêm nhiều người hâm mộ, như thế phiền phức lắm…”
Lúc tôi nói ra điều đó, tôi nhận ra mình đã phạm một sai lầm tai hại. Tôi nhìn Ryouko-sensei và nhận ra rằng gương mặt chị ta đang cau lại khó chịu.
“Em nói làm chị khó chịu đó nha. Nè, để chị nói cho em biết, cô bé ạ, một khi mà em đã hết teen ấy, là em cũng sẽ không còn gì đặc biệt nữa đâu! Đàn ông Nhật Bản toàn một lũ lolicon thôi!”
“Um… em chắc là cũng có những người thích kiểu của chị mà.”
“Em bớt tự cao đi thì may ra mấy câu như vậy nghe nó mới chân thành được, em gái à!”
Uhm… tôi không nghĩ rằng những phụ nữ như chị thì…
“Nhìn ánh mắt của em kìa! Chắc đang nghĩ xấu về chị đúng không! Thật là lỗ mãng mà! Ừ, ừ, tôi hiểu! Cô chắc muốn mấy bài tập thiệt nặng hôm nay, có đúng không!”
“Đừng mà! Đừng có trẻ con như vậy mà, Ryouko-sensei!”
“Thần tượng thì không được phép phàn nàn gì sất.”
“Có mà! Mấy tài khoản Twitter bí mật của họ toàn là những câu phàn nàn chửi rủa về fan hâm mộ không à!”
“À, đưa ra thí dụ cụ thể gớm… à, mà vậy là cô đã công nhận mình là thần tượng rồi, đúng không.”
“Em không có!”
À, đây chính là một phần nhỏ tiêu biểu cho những ngày tháng mà em đang trôi qua đó, Hohino-kun. Anh thấy đấy, em vẫn ổn.
Em chắc rằng Otonashi-san vẫn đang ở bên cạnh anh lúc này. Em nghe nói cô ấy đã đưa ra một tuyên bố rất hùng hồn trong bài diễn văn nhậm chức chủ tịch hội học sinh của mình.
Một mặt, em cũng đang rất mong chờ đến cái ngày đó, nhưng đồng thời, em lại cảm thấy rất ghen tị lúc này.
Một năm nữa thôi là đến cái ngày mà Otonashi-san đã hứa.
Cho đến lúc đó, em muốn trưởng thành thêm một chút nữa – trở nên tự lập và đủ mạnh mẽ để có thể hỗ trợ một ai khác. Hy vọng rằng, anh sẽ không thất vọng với những gì mà em đạt được.
Đây là điều ước giản đơn nhất của em.
Yanagi Yuuri (19), ngày 6 tháng 7
Tôi cần một sở thích mới.
Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi được nhận vào Đại học Tokyo. Hãy tham gia một CLB, Yuuri à! Tôi tự nói với mình và đi tham quan thử vài CLB. Cái làm tôi thấy thích thú nhất chính là CLB nhiếp ảnh. Có một bức ảnh vô cùng dễ thương của một đứa trẻ đang mỉm cười dưới bầu trời xanh. Nó làm tôi nghĩ rằng có vô vàn những thứ tuyệt đẹp như thế trên cõi đời này, và rằng tôi muốn khám phá ra chúng. Tôi muốn ghi lại những cảnh tượng ấy và lưu giữ chúng.
Tôi đã nhờ cha mẹ mình mua một chiếc máy ảnh SLR đắt tiền, xem như đó là món quá dành cho tôi sau khi đã đậu đại học. Hơi bất ngờ khi các thành viên trong CLB nhiếp ảnh hầu hết là nam, nhưng mọi người đều rất tốt với tôi. Chỉ cần nói ra mình muốn chụp loại hình nào, và họ sẽ giải thích rất tận tình cho tôi những kỹ thuật cần thiết. Họ còn thậm chí cho tôi mượn những ống kính đắt tiền của họ mỗi khi tôi cần. Họ còn hay dẫn tôi vào căn phòng tối để rửa ảnh, cho dù tôi chỉ dùng máy ảnh kỹ thuật số. Nhưng nói chung, tôi luôn được mọi người đối xử rất tốt dù chỉ là một đứa mới chập chững tập chụp ảnh.
Tôi cũng đã có một phát hiện hơi xấu hổ kể từ khi mình đặt chân vào đại học. Có vẻ như cái kiểu quần áo nữ tĩnh, hoa hòe – cái kiểu mà tôi rất thích – nó không phổ biến trong giới sinh viên nữ trong trường, và do đó nó làm tôi trở nên nổi bật. Nhưng tôi cho rằng ai cũng ăn mặc như nhau thì chán lắm, và tôi cũng chẳng đủ dũng cảm để đi làm mấy cái kiểu tóc buồn chán như họ được. Tôi muốn giữ bộ tóc dài với phần mái ngố trước mặt, và tôi cũng sẽ tiếp tục mặc váy đến trường. Gần đây tôi bắt đầu đeo ruy băng, và tôi cũng bắt đầu thích mặc quần tất.
Và do đó, tôi được biết đến với cái biệt danh:
“Công chúa ngớ ngẩn”
“Tớ chỉ muốn khóc mà thôi.”
Tôi đang ngồi trong một nhà hàng Starbucks gần trường, và đang than phiền với một người bạn của tôi.
“Uhm… ít nhất thì cậu cũng được làm công chúa đúng không?”
Người bạn này không ai khác chính là Shindou Iroha. Cậu ấy rõ ràng không hề biết an ủi tôi là gì và đang bận ngậm cục nước đá trong miệng. Iroha cũng học tại Đại học Tokyo.
Một cái bóng có thể được nhìn thấy trong mắt Iroha – cậu ấy không còn cái ánh mắt sắc bén, dữ tợn như ngày xưa. Vết thương tâm lý ngày ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Ngay cả lúc này, một năm sau vụ việc ấy, cậu ấy vẫn phải gặp chuyên gia tâm lý để điều trị. Iroha hay gọi đó là “nghỉ giải lao một chút trong cuộc sống này”.
Nói vậy thôi, tôi cũng không quá lo lắng cho Iroha. Vì rốt cuộc, cậu ta là một thiên tài đã vượt kỳ thi khoa học khó nhất ngay từ lúc đang học cấp 3 – ngay trong cái giai đoạn mà cậu ấy vẫn phải đối mặt với những lần “giải lao” ấy – và được nhận vào khoa Y của cái đại học danh giá này. Cậu ấy thật sự đã càn quét hết tất cả các đối thủ khác.
“À mà nè, Yuuri… hồi nãy cậu đang đi cùng với một lũ con trai phải không?”
“Đó là những thành viên cùng CLB thôi, họ hộ tống tớ vì sợ con gái đi một mình nguy hiểm.”
“Ban đêm thì có lý, nhưng giờ là giữa ban ngày ban mặt mà…? À thôi, vậy thì cậu cũng đâu có quyền gì để than phiền về cái biệt danh của mình chứ.”
Nhưng mà tôi đâu có kêu họ làm vậy… mà ngoài ra, tôi cũng biết rằng từ chối họ sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn đi mà thôi…
“Không phải vậy. Tớ không than phiền về cái biệt danh của mình. Ban đầu thì cũng khó chịu thật, nhưng riết nó cũng quen.”
“Vậy thì lý do là gì?”
“Yep. Nói thật với cậu, một anh năm cuối đã tỏ tình với tớ. Anh ta nổi tiếng trong trường à nha. Nhưng mà tớ không có tính cảm gì với anh ta hết…”
“Ôi trời! Vậy là cậu từ chối à?” Iroha nói. “Đúng là từ chối một ai đó thì khó thật. Vậy đó là lý do cậu khóc à?”
“Không, tớ đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.”
“Hả, cậu làm cái gì?!” Iroha đứng dậy, đập mạnh hai tay xuống bàn và la lên trong sự bất ngờ.
Urm, Iroha à? Cậu đang làm mọi người chú ý đó. Không phải cậu đang cư xử hơi thái quá đó sao? Xấu hổ quá đi à.
“Khoan đã, Iroha, cậu phải nghe tớ nói đã chứ. Thật ra thì, tớ… vẫn chưa quên được, cậu ấy, cho dù tớ rất muốn như vậy… bởi thế tớ nghĩ rằng mình có thể quên cậu ấy đi nếu mình hẹn hò với một ai khác…”
“… Okay, tớ hiểu rồi,” Iroha gật đầu với vẻ mặt chua chát. Cậu ấy vẫn chưa làm lành với Kazuki-san. Chính Kazuki-san là người đã dồn cậu ấy đến bước đường cùng, nhưng cũng chính cậu ấy đã đưa Iroha về với con đường đúng đắn.
“Nhưng tớ vẫn chưa quên được cậu ta, và tớ cũng không hề có tình cảm với anh kia. Cuối cùng thì bọn tớ chia tay chỉ sau 2 tuần, bởi vậy… tớ xin lỗi…”
“Hm… Tớ không biết cậu thì sao, nhưng tớ thấy thông cảm cho anh ta đấy. Dù sao thì đó cũng là lỗi của cậu, tớ hiểu cậu cảm thấy rất tội lỗi. Nếu là cậu, tớ cũng sẽ khóc thôi.”
“À, không, tớ không buồn vì vụ chia tay.”
“Cậu không sao ư?!” Rầm! Iroha lại đập lên bàn lần nữa.
Cậu làm tớ xấu hổ quá đấy, Iroha… mấy anh bồi bàn đang nhìn kìa.
“Câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Một cô gái khác cùng CLB với mình cũng thích anh ta và bắt đầu lảng tránh tớ… Tớ hiểu. Tớ không nghĩ rằng cô ta sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện tớ cướp mất người trong mộng của cô ta để rồi bỏ anh ta chỉ sau vài ngày.”
“Uhm… cũng đúng.”
“Nhưng mà, cô ta với mình là 2 trong số rất ít các thành viên nữ trong CLB, cậu biết chứ? Do đó tớ đã cố làm lành với cô ta.”
“Làm thế nào?”
“Tớ nghĩ rằng cô ta sẽ tha thứ cho tớ nếu tớ tìm được cho cô ta một người bạn trai, và tớ biết một anh khác mà cô ta cũng đang để ý. Tớ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu tớ làm mai cho hai người họ.”
“Uh-huh… Tớ không rành mấy chuyện này, nhưng nghe có vẻ là một giải pháp hợp lý đấy chứ,” Iroha nói.
“Ừ. Tớ cố gắng tạo ra những tình huống để họ có thể nói chuyện riêng với nhau, rồi sắp xếp cuộc hẹn cho họ, và nhiều chuyện khác nữa. Cô ta nhận ra ý muốn của tớ và dần dần tha thứ cho tớ, nhưng rồi…”
“Lại rắc rối nữa à?”
“Ừ. Uhm… anh ta rất tức giận với tớ. ‘Bộ đây là một trò đùa à? Sao em lại cố làm mai anh với cô ta? Anh ta la tớ dữ lắm. Tớ còn rất sợ nữa là…”
“Vậy sao anh ta lại tức giận với cậu?”
“Có vẻ như, anh ta thích tớ…”
“Cậu đúng là đồ quái vật! Thôi… tớ đoán là cậu không biết điều đó, nên nó cũng không phải lỗi của cậu.”
“À không, tớ biết anh ta thích tớ.”
“Cậu biết à?!” Rầm! Iroha lại đập bàn lần nữa.
Ngay cả các khách đang ngồi phía ngoài hiên cũng bắt đầu nhìn chúng tôi…!
“Không, ý tớ là… tớ xin lỗi. Nhưng mà nè, tới cũng vừa mới chấm dứt một mối tình xong. Tớ còn chuyện khác phải lo. À, nhưng mà làm sao anh ta biết được tình hình của tớ chứ?... Tớ thật là một con người tồi tệ…”
“Hm… hành vi của cậu cũng không hẳn là sai nếu cậu không hề có ý định đáp lại tình cảm của anh ta. Nhưng… lần này đúng là lỗi của cậu thật, Yuuri à.”
“Ừ… Tớ biết chứ. À mà ngay sau đó, anh ta ngay lập tức ngỏ ý muốn làm bạn trai của tớ. Tớ đã cố gắng giải thích cho anh ta rằng tớ không muốn như vậy, nhưng… anh ta là cái dạng khá cứng đầu, đã muốn gì là phải lấy cho bằng được… bởi thế anh ta dần dần mất kiên nhẫn khi tớ cứ từ chỗi mãi, và rồi, một ngày nọ--”
“M-một ngày nọ…?”
“Anh ta tấn công tớ.”
Iroha tròn xoe hai mắt nhìn tôi vì cú sốc. “Anh ta tấn công cậu…? Thật à?”
“Ừ…À, mà đừng lo! Tớ đã hét lên và trốn thoát thành công! Yuuri của cậu vẫn còn trong sáng nhé!”
“Thôi, tạm thời bỏ qua cái chuyện cậu có còn trong trắng hay không, Yuuri…” Nè, sao nói kỳ vậy! Tớ vẫn là 100% trinh nữ nhé! “Gieo gió thì gặt bão thôi, nhưng dĩ nhiên không ai đáng phải nhận sự trừng phạt cả. Tớ rất cảm thông với cậu, bởi vậy cứ khóc đi.”
“Không, cũng không phải như vậy nữa…”
“Chuyện này cũng không phải?! Chứ chuyện gì nữa! Thôi mệt quá, cậu cứ khóc đại đi?!”
Tại sao cơ chứ?!
“Nghe tớ đi mà Iroha! Bởi thế, nên anh giảng viên đó đã tấn công tớ--”
“GIẢNG VIÊN!” Iroha thét lớn và lại đập tay xuống bàn một lần nữa. “Một giảng viên! Nè, hồi nãy cậu không hề đề cập vụ này nha! Một giảng viên…!” Cậu ta tiếp tục nói trong khi vẫn dộng ầm ầm lên bàn.
“I-Iroha à! Đừng có như vậy mà…!”
Mọi người ai cũng đang nhìn chúng tôi… Thật là xấu hổ quá đi mà…
“Urm… nghe nè, tớ chắc cậu cũng đã đọc qua cái bản tin của trường rồi, đúng không?” Tôi giải thích. “Có tin về một giảng viên đã bị kỷ luật. Cũng có những tin khác tường thuật lại vụ việc mà!”
“Vậy vụ đó là do cậu à?!”
“T-Tớ đâu phải là người có lỗi! Tớ là nạn nhân!”
“Uhm, thì đúng là thế, nhưng mà…” Thở dài một tiếng, Iroha lại ngồi xuống bàn và bắt đầu hớp một ngụm trong ly cà phê đá của mình. “Và?”
Oh, cậu ấy bắt đầu có vẻ mệt mỏi.
“Vụ việc ấy bắt đầu được nhiều người biết đến vì có dính dáng đến một giảng viên. Xuất hiện một tin đồn rằng tớ là một con lẳng lơ đã đi dụ dỗ một giảng viên, hay có một tin đồn khác rằng tớ là một con khốn nạn, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của các anh trong CLB. Thật là ghê lắm, Iroha à! Toàn là những lời buộc tội vô căn cứ!”
“Tớ không nghĩ chúng hoàn toàn ‘vô căn cứ’ đâu”
“Ch-chúng vô căn cứ mà. Không khí bên trong CLB bắt đầu khó chịu hẳn đi, và cô gái đã xin rút khỏi CLB. Những thành viên khác thì cố giữ tớ lại. Tớ giờ chẳng biết làm gì nữa…”
“Cậu là Công chúa ngớ ngẩn mà – đồ phá hoại CLB,” Iroha nói với giọng điệu lạnh lùng. “Nhưng tớ hiểu rồi. Ai trong tình trạng của cậu cũng muốn khóc mà thôi.”
“…”
“Yuuri…?”
“… Đừng nghĩ xấu về tớ nha, được không?”
“Xin lỗi, nhưng qua những gì tớ nghe được trong ngày hôm nay, tớ không thể không nghĩ xấu về cậu được.”
“Đừng mà!”
“Hoàn toàn hợp lý thôi!... Vậy thì? Rốt cuộc, chuyện gì làm cậu muốn khóc?”
“Ờ… cậu thấy đấy, tớ nhận ra mình có ảnh hưởng khá lớn. Tớ đã làm cho vài người phải rời CLB, và người khác phải rời luôn cái trường này.”
“Vậy thì sao…”
Tôi lấy hết can đảm và nói:
“Cảm giác thật là tuyệt.”
“Hở?”
“Cái cảm giác có thể kiểm soát hoàn toàn được cuộc sống của người khác, cảm giác ấy thật là tuyệt vời. Vài lời nói dối, vài lời dụ dỗ ngon ngọt, và tớ đã có thể hạ bệ được những con người thuộc tầng lớp cao cấp ở một ngôi trường tiếng tăm thế này. Thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ làm vậy và lại cảm thấy phấn khích như thế này.”
Tôi ôm đầu của mình lại.
“Tính cách của tớ làm tớ muốn khóc!”
Iroha quăng cái ly vào mặt tôi. Mà tôi cũng đáng bị vậy, đúng không? Tee-hee!
Sau khi chào tạm biệt Iroha, tôi đem cái máy ảnh SLR của mình đến một khu công viên khá thoáng mát để chụp một số bức ảnh cảnh hoàng hôn. Mùi cỏ mùa hè cùng tiếng ve kêu như đang làm rung động cái không khí nơi đây.
Nhãn quan của tôi đã được mở rộng hơn rất nhiều so với cái thời còn học cấp 3; Lên đại học, sống tự lập một mình và thậm chí còn mua cho mình một chiếc scooter.
Tôi dần dần hiểu rõ bản thân mình hơn.
Hồi học cấp 3, tôi chỉ cố gắng học thật giỏi mà không có mục đích gì cụ thể, nhưng vẫn luôn có những người khác học tốt hơn mình. Tôi cảm thấy một rào chắn không thể vượt qua được giữa chúng tôi, và điều đó làm tôi tuyệt vọng. Tôi trở nên ghen tị và luôn cảm thấy thua kém so với Iroha.
Iroha sinh ra là để làm một nhà cách mạng; cậu ta không bao giờ thỏa mãn với chính mình. Iroha luôn cố gắng phấn đấu để đưa bản thân mình hướng đến một mục đích xa hơn. Lý do cậu ta chọn Khoa Y đại học Tokyo là vì Iroha muốn thay đổi thế giới này thông qua y học. Cậu ấy sở hữu trí thông mình cũng như những kỹ năng cần thiết để có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Hôm nay, tôi đã nhận ra rằng mình không thể nào có thể đánh bại được một người như Iroha chỉ bằng cách cố gắng học tập mà không có mục đích gì cả. Iroha vẫn đang còn phải chịu những ảnh hưởng sau những việc mà cậu ấy đã trải qua, nhưng một khi cậu ấy vượt qua được chúng, Iroha nhất định sẽ tiếp tục phấn đấu để thay đổi thế giới.
Có một khác biệt cơ bản giữa tôi và cậu ấy. Tôi không thể trở thành Iroha, và tôi cũng không hề muốn trở thành cậu ấy. Tôi không quan tâm nhiều đến cái thế giới này. Tôi chỉ cần mình và gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp là đủ rồi. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ có thể cạnh tranh với Iroha.
Iroha và tôi có những mong ước khác nhau. Bây giờ, khi mà cậu ấy đã gọi tôi với cái biệt danh “kẻ phá hủy CLB”, tôi mới phát hiện ra ước muốn thực sự của mình.
Tôi muốn chi phối người khác. Tôi muốn điều khiển họ như những con rối.
Tại sao ư, đó đúng là một ước muốn độc chiêu. Dĩ nhiên, tôi không thể gọi nó là một điều ước đẹp được. Nhưng có vẻ như tôi có khiếu để làm chuyện này, và tôi sẽ dùng cái kỹ năng này để đem lại lợi ích cho xã hội.
Có một công ty PR đã từng áp dụng 10 nguyên tác như sau:
1. Chi phối người khác để họ xài thật nhiều
2. Chi phối người khác để họ sẵn sàng tiêu tiền
3. Chi phối người khác để họ lãng phí nhiều hơn
4. Chi phối người khác để họ không quan tâm đến thời vụ
5. Chi phối người khác để họ mua thêm thật nhiều quà
6. Chi phối người khác để họ mua hàng số lượng lớn
7. Chi phối người khác để họ chớp lấy mọi cơ hội để mua hàng
8. Chi phối người khác để họ chạy theo xu thế
9. Chi phối người khác để họ luôn sẵn sàng mua hàng
10. Chi phối người khác để họ luôn cảm thấy bất an
Khi tôi đọc cái danh sách này, tôi nghĩ ngay rằng, nó đây rồi.
Điều đó có nghĩa là tôi có thể thúc đẩy nền kinh tế và giúp ích cho xã hội và vẫn có thể đạt được ước muốn của mình. Có một nơi dành cho những con người như tôi.
Tôi là một kẻ gây rối. Tôi muốn xem mọi người bị tôi điều khiển như những con rối.
Cuộc đời của tôi giờ đã trở nên dễ dàng hơn khi mà giờ đây tôi đã tìm được con đường của mình. Tôi biết đích đến của mình và do đó không cần phải phí phạm thời gian và công sức. Tôi đang cố gắng để đạt được một công việc trong một công ty PR mặc là một công ty truyền thông.
Nếu thành công, tôi có thể sẽ cùng Iroha thực hiện cuộc cách mạng của cậu ấy. Như thế, chúng tôi sẽ vai kề vai như những con người ngang hàng, và tôi có thể tham gia vào quá trình thay đổi thế giới này. Tôi sẽ không còn cảm thấy thua thiệt Iroha và thậm chí sẽ càng tôn trọng cậu ấy hơn.
Tuy nhiên –
“Nhưng mình đâu cần phải thành công đến cái mức đó chứ.”
Tôi hoàn toàn hạnh phúc nếu như mình có thể kiếm được một người yêu mình, và xây dựng một gia đình hạnh phúc với anh ta. Đó là tất cả những gì tôi muốn.
“Kazuki-san…”
Tuy nhiên anh ta sẽ không phải là mối tình đầu của tôi.
“Hah…”
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt tôi sau tiếng thở dài.
Kazuki-san thuộc về Otonashi Maria, và tôi hiểu rằng điều đó là tốt nhất dành cho Kazuki-san. Tôi có cảm giác rằng tình cảm của tôi dành cho cậu ấy sẽ không được đền đáp.
Tôi đã bật cười khi nghe về lời tuyên bố của Otonashi-san sau khi Iroha và tôi đã tốt nghiệp. Kazuki-san, cậu bắt được con cá này to đấy! Thôi, xin chia buồn với cậu vậy.
Nhưng tôi chắc rằng cậu cần có cô ta bên cạnh lúc này.
“Ah.”
Mặt trời sắp lặn đang nhuốm một màu sắc tuyệt đẹp lên bầu trời kia. Những ánh nắng phản chiếu trên mặt nước kia chính là những thứ mà tôi đang tìm kiếm. Tôi quyết định tập trung vào một cặp đôi đang chèo thuyền và chụp một bức ảnh của họ. Sau khi chụp được vài bức từ những góc khác nhau, tôi cuối cùng đã có được một bức hình vừa ý.
“Mm!”
Ngay cả tôi còn có thể chụp được những bức ảnh đẹp thế này, và tôi sẽ còn chụp được nhiều hơn nữa.
Chỉ còn hơn hai năm thôi cho đến cái ngày mà Otonashi-san đã hứa.
Tôi muốn đến gần hơn với ước mơ của mình trước khi ngày đó đến. Tôi muốn trở nên tự tin với bản thân mình hơn.
… Nếu có thể, tôi muốn tìm một ai đó còn đẹp trai hơn cậu, Kazuki-san à!
Đúng vậy, đó là điều ước của tôi.
Usui Haruaki (19), ngày 14 tháng 8
Trước khi cái sự kiện ấy xảy ra, trái tim tôi vẫn còn bị bao trùm trong bóng tối.
Quyết định từ bỏ ước mơ trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp chỉ để được học cùng trường với Oomine Daiya và Kirino Kokone đã dẫn đến hậu quả tồi tệ nhất. Daiyan thì bị đâm, Kiri thì phải chịu cú sốc quá lớn đến mức cậu ấy chắc sẽ không bao giờ vượt qua nổi, còn Hoshii thì không thể nói chuyện được nữa. Tôi đã mất hết những người bạn thân nhất của mình.
Cuộc sống hằng ngày của tôi đã bị tàn phá.
Tôi dần trở nên chán nản, nhìn mọi việc qua một màn sương tồi tệ, và không có thứ gì còn nhiều ý nghĩa với tôi cả. Cố gắng gượng lắm tôi mới đến lớp được, nhưng gần như chẳng còn lý do gì để làm thế nữa; tất cả những gì tôi làm là cố di chuyển như một con côn trùng vô tri thức. Có những lần tôi đi về nhà mà không hề nói một câu nào cả ngày.
Thời gian dần trôi qua, khóa của Shindou Iroha cũng tốt nghiệp. Kiri thì bỏ học, cha mẹ Hoshii thì đành phải bảo lưu vô thời hạn cho con mình, Kasumi thì đi đến nơi khác. Cho đến khi tôi học năm cuối cấp, tôi chỉ còn lại một mình. Ký ức của tôi trong khoảng thời gian đó cũng khá mơ hồ.
Tuy nhiên, cái bóng đen đang bao trùm tôi đã bị xua tan bởi những lời mà Otonashi Maria đã nói ra.
Ngày 15 tháng 7, Otonashi Maria được bầu làm chủ tịch hội học sinh. Tôi lúc đó đang học năm ba và đã 9 tháng rồi kể từ lúc mọi người đã không còn ở đây.
Hôm đó là một buổi tập trung học sinh ở phòng thể dục – hội trưởng học sinh giao phó lại trọng trách cho người kế nhiệm. Không như những buổi tập trung khác, ngày hôm ấy, ai ai cũng đang chờ đợi buổi lễ bắt đầu, ánh mắt của họ dán lên sân khấu.
Sự tập trung của họ là dành cho vị chủ tịch mới, Otonashi Maria.
Cô ta đã đến thăm lớp của tôi và quan sát tình hình của tôi, nhưng tôi luôn phớt lờ cô ta. Tôi biết rằng cô ta không có lỗi trong chuyện này, nhưng tôi vẫn không thể trở nên thân thiêt với cô ta như trước đây được.
Có lẽ trong vô thức, tôi đã coi cô ta là người đã gây ra những bất hạnh trong cuộc đời của chúng tôi.
Otonashi Maria đang đứng trên bục kia đã mất đi nhiều cái vẻ bí ẩn trước đây của mình. Nhưng sức hút của cô ta thì rõ ràng không hề suy giảm: Maria đã thắng cuộc bầu cử với gần như 100% số phiếu. Trên hết, không ai có thể quên được cái ngày khai giảng mà Maria đã tách đám đông ra làm hai chỉ để đến gặp Hoshii, cứ như là Mose tách biển đỏ ra để cứu dân do thái vậy.
Ngày hôm nay có nhiều điểm tương đồng với ngày khai giảng hôm đó, do đó mọi người đang thầm chờ đợi một điều gì đó lạ thường sẽ xảy ra.
Otonashi Maria bắt đầu bài diễn văn của mình với một phong thái chững chạc. Cô ta đã thành công trong việc chạm đến trái tim của những người đang lắng nghe.
Trong một khoảng thời gian dài, cái không khí lo sợ đã bao trùm cả ngôi trường này; một cái không khí khó chịu mà bất kỳ ai cũng có thể nhận ra. Nhiều sự kiện kỳ quái đã góp phần tạo nên cái tình trạng này (như vụ giết người hay là sự xuất hiện của Cẩu Nhân), nhưng có một thứ còn ghê gớm hơn đang làm chúng tôi lo sợ - vì có một cái gì đó không đúng trong ký ức của chúng tôi.
Chúng tôi như đang bị đặt trong sự kiểm soát của một thế lực nào đó.
Rất khó có thể giải thích được vì không hề có một bằng chứng rõ ràng nào về hiện tượng này, nhưng nó cứ bám theo chúng tôi như một lời nguyền rủa. Ai cũng có thể cảm nhận được cái không khí khó chịu, ngột ngạt nơi đây. Thậm chí mọi người đã đồng ý rằng không ai được nhắc đến những chuyện đó nữa; nội cái việc đề cập đến chúng cũng là một điều cấm kỵ vì không ai muốn nói về những chủ đề đó.
Tuy nhiên, Otonashi Maria đã phá tan cái sự im lặng ấy bằng bài phát biểu của mình. Cô ta đã miêu tả rất cụ thể cái tâm trạng hiện nay của mọi người, và đồng thời đưa ra những giải pháp để giải quyết vấn đền hiện tại. Bài diễn văn đã thành công cả về mặt lý thuyết lẫn thực tế.
Đó đúng là điều mà các học sinh ở ngôi trường này đang chờ đợi. Tất cả đều như đang nín thở để chăm chú lắng nghe những lời mà Otonashi Maria đang nói ra.
Wow, phải công nhận, cô ta thật là một con người tài năng, Tôi tự nói với bản thân mình. Nhưng điều đó đâu có đưa những người bạn của tôi quay lại được, Tôi nghĩ trong đầu.
Do đó, cái bài phát biểu xuất chúng kia không để lại ấn tượng gì mấy đối với tôi.
“—Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để đảm bảo rằng học sinh ở ngôi trường này có thể một lần nữa tận hưởng cái sự hạnh phúc của những năm tháng học đường. Tôi, Otonashi Maria, chủ tịch tiếp theo của hội học sinh.”
Mọi người bắt đầu vỗ tay, nghĩ rằng bài phát biểu đã kết thúc, tuy nhiên cô ta giơ bàn tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Và cuối cùng, tôi muốn thông báo một chuyện.”
Giọng điệu thay đổi một cách đột ngột, Otonashi Maria nói:
“Hoshino Kazuki và tôi sẽ kết hôn khi anh ấy 20 tuổi.”
“… Cái gì?” Tôi thốt lên, hoàn toàn bất ngờ vì lời tuyên bố ấy.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả giáo viên, đều đứng đó và ngơ ngác.
“Chúng tôi sẽ kết hôn và trở nên hạnh phúc. Hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.”
Tuy nhiên, trái với những lời mà cô ta đang nói, Otonashi Maria đang khóc.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết về tình trạng hiện tại của Hoshii. Và họ cũng biết Otonashi Maria là bạn gái của Hoshii và chăm sóc cậu ta hằng ngày.
“Tất cả là vì hạnh phúc của chính bản thân tôi!”
Cô ta đang khóc. Lời tuyên bố này không phải là một thứ ích kỷ như một số người có thể lầm tưởng.
Vì nó là –
Linh cảm cho tôi biết bản chất của nó là gì.
Đó là – một lời xin lỗi với tất cả chúng tôi.
Otonashi Maria chắc hẳn đã cảm thấy mình là người đã tạo ra cái không khí khó chịu trong ngôi trường này. Cô ta đang cố gắng xin lỗi chúng tôi, Otonashi Maria đang cố để chuộc lại những lỗi lầm của mình.
Hoshii có lẽ là người đã phải chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, và do đó cái cuộc sống hằng ngày của cậu ta khó mà trở lại bình thường được. Để có thể kết hôn và sống hạnh phúc, điều kiện tiên quyết là Hoshii phải trở lại bình thường.
Nói cách khác, Otonashi Maria vừa tuyên bố rằng cô ta sẽ chiến đấu để gầy dựng lại cái cuộc sống hằng ngày ngay cả cho những trường hợp tồi tệ nhất.
Nếu thành công, cô ta sẽ có thể giải thoát chúng tôi khỏi cái cảm giác khó chịu lúc này.
Otonashi Maria đã xác định rằng đây là cách tốt nhất để cô ta có thể chuộc lại lỗi lầm của mình. Và cũng vì thế mà cô ta nhất định phải thành công.
Tôi chắc rằng đa số những người ở đâu không thể hiểu được những ẩn ý trong lời tuyên bố ấy, nhưng nhìn thấy gương mặt của cô ta, nghe lấy giọng nói của cô ta là cũng đủ để họ có thể hiểu được rằng – lời nói ấy không hề ích kỷ tí nào.
--Cuộc sống hằng ngày của chúng ta sẽ trở lại.
Bàn tay nắm chặt và lệ đang đọng trên mắt, Otonashi Maria cúi đầu xuống trước mọi người, và một tràng pháo tay chợt vang lên.
Đó chính là thời điểm làm thay đổi cuộc đời tôi.
Tim tôi đập thật nhanh, cứ như vừa có một làn hơi ấm đã giải thoát cho trái tim băng giá của mình.
Thình thịch! Thình thịch! Đã lâu rồi tôi mới nghe chính âm thanh tim mình đập rõ rệt như vậy.
À, tôi hiểu rồi…
Tôi, cũng như cô ta, cũng muốn được tha thứ. Bấy lâu nay tôi không thể nào tha thứ được cho bản thân mình vì đã không thể bảo vệ được những người bạn của mình.
Tôi nhận ra rằng mình cũng cần phải tìm một cách để chuộc lại lỗi lầm này – tôi sẽ không thể tiếp tục sống trong thanh thản nếu không thể tự tha thứ cho mình.
Và tôi đã quyết tâm tìm được một cách chuộc lỗi xứng đáng.
Otonashi Maria có lẽ đã phải chiến đấu chống lại cái không khí ngột ngạt ở trường, nhưng dĩ nhiên, không ai trong số những người bạn của tôi có thể trở lại trong khi tôi vẫn còn đang đi học. Tôi muốn cố hết sức mình trong khoảng thời gian đó, cho dù có thể sẽ không thu lại kết quả gì. Và vì sự quyết tâm của mình và cũng như với tư cách của cầu thủ số một trong đội bóng của trường, tôi đã đưa cái đội bóng chày hạng hai này đặt ngôi á quân của giải đấu địa phương.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi lên đại học. Tôi chọn Đại học Waseda; điểm tôi không hề đủ cao, nhưng may thay tôi được một lời giới thiệu từ đội bóng chày của họ, hầu hết là do thành tích của tôi khi còn học trung học.
Nhưng cho dù tôi được nhận, rõ ràng tôi vẫn còn thua kém các thành viên khác trong đội. Những thành viên khác đã luyện tập rất nhiều tại các đội lớn từ thời trung học, họ đánh bại tôi về cả kỹ thuật lẫn thể lực. Kết quả là tôi không thể nào kham nổi khối lượng tập luyện ở đây. Sự thật là tôi quá tệ, đến nỗi mọi người còn khuyên tôi làm quản lý đội thay vì làm cầu thủ. Cứ cái đà này, tôi sẽ kết thúc 4 năm học ở đây mà không thể tham dự một trận đấu chính thức nào.
Nhưng vậy cũng không sao. Tôi sẽ vẫn quyết tâm cống hiến hết sức mình vì bóng chày trong 4 năm ở đây, cho dù tôi có không thành công.
“Usui! làm ơn dùng cơ phần dưới lúc ném giùm một cái!” huấn luyện viên (HLV) của chúng tôi, Miyashiro, bỗng nhiên thét lên trong khi tôi đang tập ném. Ông ta là loại người mà ta thường thấy ở các cuộc đua ngựa chứ không phải là trong một sân bóng. Bởi thế, ít ai nhận ra ông ta là HLV nếu ông không mặc đồng phục. Ông cũng là người duy nhất ở đây thật sự mong đợi một chút gì đó từ tôi.
“… HLV, cho em hỏi câu này?”
“Sao, hỏi gì?”
“Sao HLV lại đề cử em? Ý em là, có nhiều cầu thủ còn giỏi hơn em nhiều mà.”
“Ai bảo cậu là tôi đề cử cậu? À, mà cũng chả sao. Làm sao tôi lại chọn cậu ư? Nếu cậu đang mong chờ được một niềm an ủi gì đó cho cái màn trình diễn như cứt của mình kia thì đừng hòng mà tôi nói!” ông ta trả lời.
“Không, em chỉ muốn biết là HLV nghĩ đâu là điểm mạnh của em thôi. Nếu có thể, em cũng muốn tập trung vào chúng.”
“Mhm… ờ vậy thì cũng được,” ông ta nói và gãi đầu. “Ừ, cậu ném khá tốt đối với một thằng thân hình gầy gộc như vậy. Tôi nói thẳng là cậu có chút tiềm năng ở khoản này.”
“Nhưng vì cơ thể em gầy như vậy, em không thể nào kham nổi việc luyện tập ở đây.”
“Tự ti với bản thân mình nhỉ? Nhưng cậu không có vẻ gì là chán nản. Hmph… đó là lý do thứ hai. Đôi mắt của cậu.”
“Đôi mắt của em? Là vì chúng tràn đầy niềm đam mê bóng chày à?”
“Tầm bậy tầm bạ. Nếu là vậy, thì thiếu gì thằng đam mê. Thật ra thì, tôi không hề thấy một chút gì tham vọng trong mắt cậu, ngay cả khi đó là thứ mà bất kỳ một cầu thủ chuyên nghiệp nào cũng có. Cậu nhìn còn không có vẻ gì là đam mê bóng chày ấy chứ. Nói tóm lại, cậu như cứt ấy.”
“Cứt…?”
“Nhưng,” ông ta nói thêm trong khi đang sờ bộ râu của mình, “cậu có ánh mắt của một người đã từng nhìn thấy sự tuyệt vọng.”
Tôi đứng đó trong im lặng.
“Nó giúp cậu không bị mất đi niềm tin trong cả những trường hợp xấu nhất, và cậu cũng không trở nên bất an trong khi đang thi đấu. Điều này thể hiện rất rõ trong buổi tuyển chọn, cậu nhớ chứ? Có khá nhiều đứa giỏi hơn, nhưng cậu đếch quan tâm.”
Đúng là tôi không hề quan tâm đến kỹ năng của những người khác. Nó chẳng quan trọng; vì rốt cuộc, ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình.
“Tôi biết một cầu thủ có ánh mắt giống cậu. Anh ta là pitcher, nhưng phải bỏ thi đấu vì chấn thương vai khi đang thi đấu ở Koushien. Anh ta đau khổ đến mức tôi sợ rằng anh ta sẽ tự sát, nhưng tôi đã thuyết phục anh ta đến đây. Anh ta luyện tập ngày qua ngày đến mức ngất xỉu, nhưng một lần anh ta đánh bóng trong một trận đấu, tôi thề là anh ta đập trúng quả bóng như một thằng điên. Cú đập mạnh đến mức tôi phải hỏi xem bí quyết của anh ta là gì. Thế cậu có biết anh ta nói sao không?”
HLV Miyashiro cười.
“Vì tôi sẽ không chết cho dù có đánh hụt.”
Ông ta thở dài một tiếng.
“Cậu nghĩ sao về câu nói đó? Tôi thì hoàn toàn không hiểu, nhưng tôi đoán là cậu hiểu nó, đúng không?”
“… Anh ta, hiện giờ anh ta đang làm gì?”
“Để tôi nhớ, đã bao nhiêu triệu năm rồi ấy nhỉ?”
Tôi hiểu rồi. HLV kỳ vọng vào tôi vì cái người cầu thủ trong tôi, chứ không phải vì tài năng của mình. Nhưng tôi sẽ không thất vọng vì điều đó.
Tôi ngồi xuống và cầm quả bóng lên.
“Anh ta rõ ràng là có tài năng,” Tôi nói.
“Chắc vậy. Dù cậu có có thể chứng minh được mình có khả năng, nhưng nó cũng chỉ thế thôi. Không biết thực sự cậu có tài hay không. Thế cậu có thất vọng không?”
Tôi chạm những ngón tay của mình lên quả bóng.
“HLV… có một người mà cả đời em không thể nào sánh bằng được.”
“Hm? Chắc người đó cũng thú vật lắm nên cậu mới nói vậy. Ý tôi là, cậu còn chẳng thèm xem mình thua kém so với Yoshino, đúng không?”
Yoshino là một pitcher đã từ chối trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp chỉ để gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi và chơi bóng chày sinh viên.
“Cầu thù chuyên nghiệp à? Anh ta tên gì?”
Tôi trả lời:
“Oomine Daiya.”
“… Chưa từng nghe đến thằng đó.”
“Cũng không phải là lạ. Nhưng cậu ta luôn là hình mẫu của em.”
Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi vươn tay lên và dậm xuống một cú thật mạnh. Một xung động như chạy xuyên qua người tôi, lên thẳng đến các ngón tay. Cơ bắp tôi bắt đầu rung lên, đẩy cánh tay tôi thậy mạnh về phía trước.
Một âm thanh xé gió phát ra.
“Ồ, ném tốt lắm, quả bóng xoay nữa chứ.”
Kể từ khi nghe lời tuyên bố của Maria, tôi đã cố gắng hết sức mình. Tôi cứ tiến thẳng về phía trước cho dù chính bản thân mình cũng không chắc mình đang đi về đâu.
Và tôi bắt đầu thấy được thành quả của mình. Tôi cuối cùng đã hiểu được rằng mình thiếu cái gì.
Tại sao tôi không thể nào giúp được người khác?
--Chính là vì tôi thiếu “quyết tâm”.
Tôi chỉ đứng ngoài nhìn và ngại bị liên lụy. Tôi đã né tránh việc đụng chạm đến chuyện của Daiyan và Kiri. Tôi tin rằng nếu mình cứ giữ khoảng cách như vậy, mình sẽ không làm ai tổn thương. Và do đó, tôi luôn giữ cái ý tưởng rằng nếu không giữ cái khoảng cách ấy, tôi sẽ phá hủy tất cả mọi thứ.
Dĩ nhiên, sự lo lắng của tôi là có lý do của nó! Vì rõ ràng, tôi hoàn toàn có thể phá hủy hết mọi thứ.
Tôi có thể đã lấy đi Kirino Kokone của Oomine Daiya.
Ta không thể nào tạo ra một sự thay đổi mà không có lòng dũng cảm hay quyết tâm. Việc không nhận ra điều này chính là sự thất bại của tôi.
Oomine Daiya – cậu ta luôn có quyết tâm. Tôi không thể nói rằng cậu ta dã đúng khi vứt bỏ chính hạnh phúc của mình, nhưng cậu ta có cái quyết tâm để đi theo quyết định của mình tới cùng. Có rất nhiều thứ mà tôi có thể học được từ cậu ta.
Kể từ lần đầu tiên tôi gặp Daiya, tôi đã không bao thắng được cậu ta.
“Vì tôi sẽ không chết cho dù có đánh hụt.”
Tôi hoàn toàn có thể hiểu được câu nói đó. Anh ta và tôi sẽ không chết cho dù giấc mơ hay những sự cố gắng của mình trở nên vô nghĩa, và chúng tôi cũng sẽ không tuyệt vọng. Chúng tôi đã còn phải đối mặt với những nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn, do đó chúng tôi không còn ngần ngại những chướng ngại trước mắt. Chúng tôi có thể nhẹ nhàng tung một đồng xu trong khi những người khác còn đang lo lắng không biết nó sẽ rớt xuống mặt xấp hay ngửa.
Daiyan. Tớ đã tìm ra cách để làm sao có thể đứng ngang hàng với cậu. Nhưng không như cậu, tớ sẽ không hy sinh bản thân mình. Tớ sẽ tự tìm lấy sự quyết tâm của mình.
Chỉ khi tớ tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó, tớ mới có thể tha thứ cho sự thờ ơ của bản thân mình.
Chỉ còn chưa tới một năm cho đến cái ngày mà Otonashi Maria đã hứa.
Cho đến lúc đó, tớ sẽ chắc chắn tìm được sự quyết tâm của mình. Đó là cái giây phút mà điều ước của tớ thành sự thật.
Kirino Kokone (16), ngày 23 tháng 9
Khi Daiya đến gặp tôi lúc tôi đang còn nằm trong bệnh viện vì vết thương của mình, thì lúc đó anh ấy đã nộp đơn xin thôi học. Daiya đã tháo hết đống khuyên tai của mình, và đồng thời nhuộm đen lại mái tóc. Khi thấy tôi đang nằm trên giường bệnh, anh chỉ cười dịu dàng và chạm tay lên má tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể nào thấy được cái chàng trai lạc quan, yêu đời như trước đây nữa. Daiya đã mất đi sự ngây thơ của mình.
Tôi cẩn thận nắm lấy tay anh ấy. Mm… tôi không muốn quên đi cái cảm giác này.
Khi tôi thả tay anh ra, anh cũng rút bàn tay mình lại. Nhiêu đó là đủ để tôi hiểu anh ấy định làm gì.
“Anh lại sẽ bỏ em lại một mình, đúng không.”
Với đôi mắt tròn xoe, Daiya nở một nụ cười với tôi.
“Anh không thể giấu em điều gì cả, Kokone, đúng chứ?”
“Lần này anh định đi đâu?”
Daiya cười và nói. “Anh cũng không biết.”
“Anh không biết ư…?”
“Anh biết điều gì quan trọng đối với anh lúc này: được ở cạnh em. Kazu đã dạy cho anh điều đó.”
“Vậy thì anh phải ở lại đây chứ, đồ ngốc…”
Daiya nhẹ nhàng lắc đầu.
“… Anh chắc em hiểu mà, Kokone. Anh đã gây ra quá nhiều tội lỗi. Anh đã chơi đùa và hủy hoại tương lai của biết bao nhiêu người. Nếu anh không trả giá cho chuyện này, thì anh không thể tiếp tục ở bên cạnh em được. Nhưng anh không biết mình phải chuộc lỗi như thế nào. Đó là lý do mà anh phải tìm một cách để chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm,” Daiya giải thích và cúi mặt xuống. “Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm. Có thể nó sẽ mất một năm, hay thậm chí là mười năm, và cũng có thể anh sẽ không thể nào tìm được. Nhưng nói tóm lại, anh phải vác cái gánh nặng này cho đến hết cuộc đời của mình.”
“Daiya…”
“Nhưng anh có thể hứa với em một điều.”
Daiya hôn tôi.
“Rằng anh sẽ trở về với em, Kokone.”
Môi chúng tôi lìa ra, và tôi không thể nào ngăn được nước mắt đừng tuôn.
“Anh đã hứa rồi đó!” Tôi nói.
“Uhm.”
“Rằng anh phải trở về với em!”
“Uhm.”
Daiya quệt những giọt nước mắt của tôi đi với những ngón tay của mình.
“Anh sẽ không làm em thất vọng nữa đâu.”
Anh đã nói là mình sẽ không phạm lại sai lầm đó lần nữa.
Anh đã hứa rằng anh sẽ về với tôi.
Nhưng lần tiếp theo tôi gặp Daiya, đó là lúc anh đang nằm trên giường bệnh cùng vô số thiết bị y tế gắn vào người.
Anh đã bị đâm bởi một con nhỏ trong đám cuồng tín (con đó sau đó cũng bị bắt) và đã bị đưa vào phòng hồi sức cấp cứu. Cho dù may mắn thoát chết, việc mất máu quá nhiều đã làm não của Daiya tổn thương và do đó đã mất luôn ý thức,
Daiya vẫn hôn mê. Những cái ống thở kia đang bơm khí vào phổi anh. Tôi có thể nghe được âm thanh khí được thổi vào và rút ra cũng như những tiếng beep beep của máy móc nơi đây.
Cái lúc mà tôi thấy anh như vậy, tôi đã bật khóc. Ngay cả khi ngực anh vẫn thở đều và đôi mắt anh lâu lâu vẫn chớp, anh không còn giống như một con người nữa. Đó là là một cái thực thể sống nào đó giả dạng làm Daiya.
Một tháng trôi qua nhưng anh vẫn hôn mê.
Cha mẹ của Daiya vẫn đến thăm con mình mỗi ngày. Rất nhiều người khác cũng đến: Haru, Kasumi, và các bạn học cùng lớp khác, Otonashi Maria, Yanagi Yuuri, Shindou Iroha, Karino Miyuki, và cả Asami Riko, người đang làm việc ở một nông trại tại Hokkaidou. Một vài tín đồ cũ của Daiya cũng đến thăm anh, nhưng không như con bé kia, họ đã trở về bình thường. Tuy nhiên, không cần biết bao nhiêu người đã đến thăm anh, tình hình của Daiya vẫn không có gì tiến triển. Anh không thể hiện một phản ứng nào cả.
Tôi quyết định thôi học, bất chấp sự ngăn cản của gia đình. Tôi muốn ở bên cạnh Daiya nhiều hơn. Tôi tin rằng lắng nghe tiếng tôi nói sẽ giúp anh hồi phục nhanh hơn.
Tuy nhiên, Daiya vẫn không hề bình phục cho dù tôi có nói chuyện với anh ấy. Trong khi ngồi nhìn anh ấy cả ngày, tôi nhận ra có những giây phút mà Daiya thể hiện một chút gì đó dấu hiệu của sự sống, nhưng đó chỉ là những dấu hiệu yếu ớt mà thôi. Cái quan trọng nhất vẫn không hề thay đổi: anh vẫn chỉ là một cái vỏ không hồn.
Thời gian cứ trôi, và cơ hội để Daiya bình phục càng nhỏ lại, nỗi sợ của tôi thì cứ tăng lên hằng ngày. Nỗi lo đang chực chờ, vây lấy niềm hy vọng nhỏ nhoi của tôi như một con thú dữ đang vây lấy con mồi của nó.
Tôi dần trở nên chán nản… và cuối cùng tôi trở nên vô cảm.
Một tháng nữa lại trôi qua, bây giờ đã là tháng 11. Tôi đã trở nên tiều tụy đến mức chính mình cũng nhận ra điều đó. Trên thực tế, bác sĩ của Daiya đã khuyên tôi nên gặp một chuyên gia tâm lý.
Tôi quệt những giọt nước mắt trên mặt Daiya đi. Dĩ nhiên, đó chỉ là do phản xạ tự nhiên, chứ không phải do cảm xúc thật của anh ấy. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Có thể nào đây chính là cách mà anh ấy định chuộc lấy lỗi lầm của mình sao? Anh ấy đã cố tình đem lại sự trừng phạt này để bù đắp cho lỗi lầm của mình sao?
Nếu đúng như vậy, thì anh ấy thật ích kỷ, Tôi nghĩ. Anh ấy đã bỏ mặc tôi.
Tôi chạm vào vết thẹo có lẽ sẽ đi theo tôi suốt đời. Đó là chỗ mà tôi đã tự đâm mình vì tôi tin rằng mình sẽ cứu được Daiya.
“Em không quan tâm, miễn là Daiya được hạnh phúc.”
Lúc đó, tôi nghĩ rằng những lời đó là từ tận đáy lòng của tôi. Và bây giờ, tôi vẫn nghĩ vậy. Tôi sẵn sàng hy sinh bản thân mình bất cứ lúc nào vì Daiya.
Có thể anh ấy là một kẻ tội lỗi. Có thể anh ấy phải gánh hết các tội lỗi ấy. Nhưng đâu có nghĩa là anh ấy phải chịu đựng một mình? Một ai khác, như tôi, có thể gánh giùm anh phần nào sức nặng. Liệu chẳng có cách nào mà Daiya có thể được tha thứ sao?
Đó là lý do tại sao ư? Đó là lý do anh ấy ra nông nỗi thế này sao?
Chắc là vậy… Tôi tự nghĩ trong đầu mình. Thế giới đã luôn rất tàn ác, và tôi biết quá rõ điều đó. Sự tàn ác đó đã hằn in dấu vết trên lưng tôi.
Nếu như thế --
“Quá đủ rồi.”
Chúng tôi đã nhìn thấy quá đủ cái thế giới này rồi.
Nếu rút hết những máy móc đang gắn vào người Daiya ra, tôi sẽ ngừng mọi hoạt động trong cơ thể của anh. Hãy làm thôi, Tôi nghĩ. Hãy đi tiếp. Có thể linh hồn của anh đang đợi tôi ở cánh cổng thiên đường.
Nếu vậy, thì mình phải làm thôi!
Tôi nắm lấy cái ống đang nối vào mũi của Daiya.
Chỉ cần kéo nó ra, và tất cả sẽ chấm dứt. Không ai có thể trách tôi. Không, dù họ có trách đi chăng nữa, tôi cũng đã đi theo Daiya rồi.
Anh đang rất cô đơn đúng không, Daiya? Em xin lỗi, nhưng em sẽ đến bên cạnh anh ngay lúc này thôi!
“Uh… gh…”
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể làm được việc này.
Không cần biết cái xác kia ra sao, thì nó vẫn nhìn giống Daiya. Không thể nào tôi có thể kết liễu mạng sống của anh được trong khi anh vẫn còn cơ hội thức dậy, dù cơ hội đó có nhỏ ra sao.
Tôi biết rằng mình sẽ chỉ kéo dài vấn đề này ra thôi, nhưng đành phải chấp nhận.
Mình thật là yếu đuối.
Không thể làm được gì.
Tôi vùi mặt xuống người Daiya và vỡ òa ra khóc.
Hai tháng nữa lại trôi qua, năm mới đã đến, nhưng Daiya vẫn không có dấu hiệu gì tỉnh lại. Anh đã có thể tự thở bình thường được, nhưng bác sĩ bảo rằng điều đó cũng không liên quan nhiều đến việc anh có tỉnh lại hay không. Các bác sĩ ai cũng đều luôn khá bi quan về tình trạng của Daiya, nhưng gần đây họ mới thể hiện điều đó ra mặt. Cha mẹ của Daiya vẫn tin rằng anh ấy sẽ bình phục, nhưng dần dần họ cũng bắt đầu mất niềm tin. Chính họ còn hỏi tôi rằng liệu có lên ban cho anh ấy một cái chết thanh thản.
Chẳng phải điều đó lạ quá sao? Tôi nghĩ. Họ nói vậy cứ như là cơ thể Daiya vẫn được giữ sống là vì sự ích kỷ của tôi. Trong khi tôi mới là người muốn giải thoát anh ấy nhất!
“Em sẽ làm tất cả vì anh.”
Đó không hề là một lời nói dối, nhưng ý định tự sát cùng nhau của tôi đã thất bại. Tôi không biết rằng liệu tự tay cướp đi mạng sống của Daiya có phải là điều đúng đắn để làm không. Không, ngay cả khi điều đó có đúng đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể nào làm được.
Nhưng tôi nhận ra một điều khác.
Dù tôi không thể nào tước đi mạng sống của Daiya, tôi lại có thể dễ dàng tước đi mạng sống của chính mình.
Tôi chắc rằng Daiya đang đứng đợi tôi ở cánh cổng thiên đường, và nếu anh ấy không ở đó thật, thì điều đó có nghĩa là Daiya vẫn sống, và như thế thì càng tuyệt vời hơn.
Thật là một ý tưởng tuyệt vời! Sao mình lại không nghĩ ra nó trước đây chứ?
Ngày hôm sau, tôi cầm theo con dao và đến thăm anh.
Lần này, tôi sẽ không tự đâm vào bụng mình nữa, mà thay vào đó sẽ tự cắt cổ và đến gặp Daiya.
Kết hoạch tự sát này làm tôi không quên bẵng đi một vấn đề. Otonashi Maria nói rằng cô ta sẽ đến thăm Daiya ngày hôm nay.
Cô ta chính là người đã cứu Daiya bằng cách thực hiện sơ cứu, và sau đó gọi xe cứu thương. Maria có vẻ như không nhớ gì về chuyện đó, nhưng dữ liệu do bệnh viện ghi lại thì không thể sai được.
Tôi rất biết ơn cô ta vì điều đó. Nhưng không hiểu vì sao, tôi không thể nào thân thiết với cô ta như trước đây.
Otonashi Maria đã mua một cái hộp nhạc và đặt nó gần tai của Daiya. Có vẻ như có một trường hợp, một chiếc hộp nhạc tương tự đã giúp một bệnh nhân hôn mê tỉnh lại. Nhưng mà cũng không có tác dụng đâu, Tôi nghĩ như vậy vì cho rằng làm sao Daiya lại phản ứng với một thứ như thế trong khi anh còn chẳng phản ứng với giọng nói của tôi.
Làm ơn đi giùm đi, để rồi tôi có thể chết.
“… Kirino.”
Bỗng nhiên, Otonashi Maria ôm tôi thật chặt.
“Hở?”
Bộ tôi nhìn tiều tụy đến thế sao?
… Không, cô ta không ôm tôi – cô ta đang kiểm tra túi quần của tôi.
“Ah…”
Cô ta móc con dao ra và thở dài một tiếng khi nhìn nó.
“Em đang tự hỏi sao chị lại có vẻ bất an như vậy, nhưng em hoàn toàn bất ngờ về chuyện này… Chị đang định làm gì vậy – À không, chị không cần nói đâu. Em có thể đoán được.”
Cái thái độ biết tuốt của cô ta làm tôi lập tức vô cùng giận dữ.
--Mày cứ làm ra vẻ như mày hiểu cảm giác của tao vậy!
“Trả lại đây!” Tôi hét lên. “Trả lại ngay, trả con dao lại đây ngay!”
Tôi biết rằng nếu như tạo ra quá nhiều ồn ào, các y tá sẽ chạy đến ngay lập tức, nhưng tôi không thể nào kiềm chế được và lao vào Maria.
Nhưng đòn tất công của tôi hoàn toàn thất bại. Cô ta nhanh chóng né ra và bẻ tay tôi lại.
“Bỏ tao ra! Trả con dao lại đây!” Tôi tiếp tục la lên, không thể nào kiềm nén được cảm xúc bùng cháy lúc này. Trong lúc đó, nước mắt tôi vẫn đang rơi: “Đây là cách duy nhất! Cách duy nhất để gặp được Daiya là cái chết!”
“Chúa ơi! Sao cả hai người đều như thế này chứ?!”
“Cái gì?!” Tôi hét lên.
“Em rất tôn trọng ý chí của chị và Oomine, nhưng cái cách mà hai người hy sinh bản thân vì nhau, cái đó thật quá chi là sai lầm. Nó không hợp lý chút nào. Nó chỉ làm cho hai người mất hạnh phúc thôi, vì Oomine vô cùng quan tâm đến hạnh phúc của chị, cũng như chị rất quan tâm đến hạnh phúc của anh ta. Bộ chỉ đã quên rồi sao, khi mà tình cảnh của 2 người trái ngược với lúc này?! Sao chị không thử suy nghĩ chín chắn chút đi?”
Cái giọng nói mạnh mẽ của cô ta làm tôi bất ngờ, nhưng tôi vẫn đáp trả lại:
“Cô không có quyền nói như vậy! Thế thử hỏi ai đang là người hy sinh cho Kazu-kun lúc này chứ, hả?!”
“Em từng là hiện thân của việc hy sinh bản thân, nhưng điều đó là quá khứ rồi. Em ở bên cạnh Kazuki vì hạnh phúc của chính bản thân mình. Kazuki cũng vậy, anh ấy cần em và không thể nào thực sự hạnh phúc nếu thiếu em.” Cô ta đáp trả lại ngay.
Tôi nhăn nhó nhìn cô ta.
“Chị có biết tại sao chị lại phạm cái sai lầm là hy sinh bản thân mình không?” Cô ta hỏi. “Em cũng từng như chị, nên em biết.” Cô ta liền tuyên bố một cách lạnh lùng.
“Đó là vì chị quá yếu đuối. Đó là vì chị không dám đối mặt với thực tế.”
“D-dĩ nhiên là tôi không thể đối mặt với sự thật được! Làm sao tôi có thể sống khi mà Daiya - người mà tôi yêu nhất – lại đang sống đời sống thực vật cơ chứ?! Anh là tất cả đối với tôi! Thế giới này đã lấy đi hết mọi thứ từ tôi! Vậy thì tôi còn gì để làm cơ chứ?!” Tôi thét lớn lên: “Tôi phải làm cái quái gì đây cơ chứ?!”
Tôi cho rằng cô ta không thể nào trả lời được câu hỏi ấy của tôi. Tôi cho rằng không có câu trả lời nào dành cho câu hỏi này.
Tuy nhiên, Otonashi Maria đã trả lời mà không hề do dự.
“Hãy tin vào sự bình phục của Oomine.”
Tôi cắn lấy đôi môi của mình.
Cô nói nghe sao dễ quá!
“Có cái gì để mà tôi tin chứ?!” Tôi lại thét lên lần nữa. “Tôi biết thế giới này nó tồi tệ thế nào, tôi biết quá rõ. Cô nghĩ tôi đã mất bao nhiêu thứ rồi chứ? Làm sao mà tôi có thể tiếp tục tin vào một điều kỳ diệu chứ?!”
“Em chưa bao giờ bảo chị tin vào thế giới này. Em biết rằng thế giới này đây nó không phải lúc nào cũng nghe lấy những lời cầu nguyện của mọi người.”
“Vậy thì, làm ơn đừng có ép tôi phải nghe theo cái lý tưởng c--”
“Nhưng em vẫn tin vào Kazuki.”
“Cái gì? Cô đang nói--”
“Em tin rằng Kazuki sẽ không để em phải sống một mình, em tin điều đó từ tận đáy lòng của mình, rằng anh ấy sẽ trở lại.”
“… S-sao… cô lại có thể tự tin như vậy…?”
Đúng vậy, Otonashi Maria đang ở trong trường hợp giống như tôi. Đáng lẽ ra cô ta cũng phải tuyệt vọng như tôi đây, nhưng trái lại, Maria vẫn luôn tràn đầy hy vọng.
Tại sao? Đâu là điểm khác biệt giữa tôi và cô ta?
“Chị không tin sao?”
--Aah, sự khác biệt giữa hai người chúng tôi là quá rõ ràng.
“Bộ chị không tin rằng Oomine sẽ không bao giờ rời bỏ chị sao?”
Cô ta có niềm tin và người mình yêu.
“Anh sẽ trở về với em, Kokone.”
Daiya đã hứa với tôi.
Tuy nhiên, tôi không hề tin vào lời hứa ấy của anh. Và còn tệ hơn, tôi còn định tự sát.
Tôi đã phản bội Daiya.
“Tôi… tôi--”
Nhưng nói thật, tôi không thể nào lạc quan được. Tôi không tin rằng tình yêu của anh dành cho tôi lại có thể giúp anh bình phục được.
“… Daiya… em phải làm sao – huh?”
Daiya đang khóc. Anh đang lặng lẽ khóc.
Chỉ là một phản xạ nữa thôi sao? Tôi tự hỏi. …Không. Không có chuyện trùng hợp như vậy.
“Ah…”
Giọng nói của tôi đã đến được với anh. Nhưng anh chỉ có thể nhìn và tự trách bản thân mình khi tôi trở nên như thế này. Thật là tệ hại, còn điều gì đáng sợ hơn thế chứ?
Tôi đã không nhận ra điều này và suýt nữa đã cướp đi thứ mà Daiya quý giá nhất, tôi thật là tàn ác.
Nếu không có tôi, cái sợi chỉ mảnh mai đang kết nối giữa anh và thế giới này cũng sẽ biến mất. Anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Tôi cuối cùng đã nhận ra điều này.
“Daiya cần tôi.”
Cũng như tôi rất cần anh ấy.
“Em xin lỗi anh,” vì đã quá dại khờ.
“Em xin lỗi…!”
Tôi ôm lấy cơ thể của Daiya và nằm đó khóc.
Otonashi Maria lặng lẽ đừng chờ cho tôi bình tĩnh lại. Cô ta vẫn nhớ vặn dây cót cái hộp nhạc kia trước khi ra về.
Nửa năm nữa trôi qua. Bây giờ đã là tháng 7.
Tôi nghe rằng Otonashi Maria đã được bầu làm chủ tịch hội học sinh và rằng cô ta đã công bố việc đính hôn với Kazu-kun.
Có lẽ không ai có thể nhận ra điều này, nhưng tôi biết rằng cô ta phải vô cùng mạnh mẽ mới có thể không mất niềm tin vào Kazu-kun. Chăm sóc cậu ta hằng ngày trong khi vẫn không nhận được một phản ứng nào chắc hẳn phải rất đau buồn.
Do đó, tôi đặc biệt thấy ấn tượng với lời tuyên bố của Maria.
“Daiya,” tôi khẽ nói trong khi vuốt mái tóc của anh. Dĩ nhiên, không có câu trả lời nào.
Tự sát không còn là một lựa chọn nữa – vì tôi tin vào anh. Vẫn có những lúc tôi muốn từ bỏ mọi thứ, nhưng điều đó cũng không phải quá lạ, vì ngay cả Otonashi Maria cũng có lúc phải thấy mệt mỏi.
Tôi lại lên dây cót chiếc hộp nhạc lần nữa.
Gần đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những âm thanh này.
“Haizzz…” Tôi thở dài.
Ngay cả khi Otonashi Maria đã giúp tôi nhận ra điều đúng đắn, tôi vẫn không thể nào không lo về số phận của mình. Tôi vẫn cảm thấy rằng thế giới này thật là khắc nghiệt.
Tuy nhiên, tôi đang dần dần thay đổi.
Tôi bắt đầu tin tưởng vào người khác hơn.
Chỉ còn chưa tới hai năm cho đến cái ngày mà Otonashi Maria đã hứa.
Trước lúc đó, tôi muốn quay lại làm người con gái vui vẻ lạc quan như trước đây.
Đó là điều ước của tôi.
“Điều ước của anh cũng giống vậy, đúng không Daiya?” Tôi nói và mỉm cười.
Bỗng nhiên, tôi nhận thấy rằng ánh mắt của Daiya đang nhìn đến nụ cười của tôi. Có một chút gì đó thông minh trong ánh mắt ấy kể từ rất lâu rồi.
“Eh…?”
Hoshino Kazuki (19), ngày 3 tháng 10
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Suy nghĩ đã trở lại. Bất chợt. Hàng vạn thông tin mà bấy lâu nay không xử lý được. Hỗn loạn trong đầu tôi. Tôi ở đây, nhưng ý thức ở đâu rất xa. Cố gắng điều khiển cơ thể, nhưng không được. Cơ thể này tự hoạt động theo ý nó, hoàn toàn độc lập với ý thức.
Nhưng giờ thì tôi điều khiển cơ thể được rồi. Vẫn chưa tốt lắm. Có thể bấm được remote TV. Cơ mà lâu lâu vẫn bấm nhầm nút.
Trong khi vẫn đang hỗn loạn, tôi đã lấy lại được tư duy về ngôn ngữ. Vì có ai đó nói chuyện với tôi. Kiến thức phổ thông cũng dần dần trở lại. Tuy nhiên, ký ức của tôi vẫn còn quá rời rạc, và cứ như nó không phải của chính mình. Chúng vương vãi như những mảnh ghép trong trò chơi xếp hình và tôi không thể nào xếp chúng lại với nhau. Còn chẳng biết liệu tôi có thể làm được điều đó hay không.
Tôi cố đi loanh quanh trong nhà. Không ai ở đây. Chị Luu-chan cũng không có ở đây. Nghĩ lại, chị ấy thường hay khóc và nói rằng tôi không phải là tôi nữa. Do đó, tôi luôn nghĩ rằng cơ thể này không có liên quan gì đến mình. Tôi nghĩ rằng mình đang xem một đoạn video kỳ quặc nào đó. Không đúng như vậy. Tôi là tôi. Tôi cuối cùng đã nhận ra điều đó.
Tôi đi vào căn bếp. Mở tủ ra và lấy vài cái bánh ăn. Tôi cũng vẫn ăn khi mình không phải là chính mình. Tôi nghĩ rằng mẹ mình là người luôn hỏi tôi là ăn có ngon không, nhưng tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng đồ cay làm tôi khó chịu. Tôi ghét ngày nào cũng ăn cơm. Vì “ngọt” là vị duy nhất mà tôi nhận ra được. Một ngày nọ, mẹ tôi rắc “Furikake” và cơm của tôi. Bỗng nhiên nó lại có vị, và tôi thích ăn cơm. Gia vị thật đúng là ma thuật.
Khi đang đứng ở ngay cửa nhà, cánh cửa mở ra. Người đang đứng đó nhìn tôi bất ngờ – có lẽ là vì tôi ít khi nào ra khỏi phòng – nhưng rồi em ấy nhìn tôi và cười.
Đó là người con gái đang sống chung phòng với tôi. Em ấy có một mùi hương rất dễ chịu, và tôi luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi lần nhìn thấy em. “Em về rồi, Kazuki. Hôm nay em đi gặp Usui. Anh chắc không ngờ rằng anh ta đã trở nên cơ bắp thế nào đâu!” Tôi không biết ‘Usui’ là ai, nhưng tôi gật đầu vài cái. Bỗng nhiên, người con gái ấy mỏ to mắt ra. “… Em nhận thấy một điều gì đó trong mắt anh. Anh hiểu em đang nói gì không?” Tôi gật đầu. Với một vẻ mặt ửng đỏ lên, em ấy gọi cả gia đình tôi. Họ hiện không có ở đây. Tôi có nên nói với em ấy điều này không? Tôi cố nhưng không thành công, suy nghĩ của tôi không biến thành tiếng nói được. Tôi chỉ có thể tạo ra những âm thanh vô nghĩa.
Đầu tôi cảm thấy hỗn loạn, cứ như là mọi thứ trong đó bị cho vào một cái máy xay vậy. Sắp xếp lại mọi thứ cho đúng chỗ của nó thật là khó.
Nhưng tôi nhớ một từ quan trọng nhất.
Maria.
Đó là tên của người con gái này.
Gia đình tôi rất vui vì ý thức của tôi đã trở lại. Maria cũng rất hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn chưa nói được.
Họ bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn. Trước đây, mọi người ngoại trừ Maria đều rất đau khổ khi trò chuyện với tôi, nhưng gần đây họ có vẻ vui tươi hơn. Tôi cũng thấy hạnh phúc.
Tôi dành phần lớn thời gian ngồi trong phòng mình. Trừ phi có ai đó gọi, tôi sẽ không rời khỏi đây. Maria cũng sống chung phòng với tôi, nhưng tôi không nhớ điều này bắt đầu từ khi nào. Tôi không cho rằng một ai đó không thuộc gia đình mình lại sống chung với tôi như thế này là điều bình thường, nhưng gia đình tôi không nói gì, nên chắc là không sao. Nhưng một lần tôi nghe tiếng em ấy thở ở chiếc giường phía trên, tim tôi bắt đầu đập thình thịch và tôi cho rằng chúng tôi không nên ngủ chung phòng thế này.
Maria và gia đình tôi thường cố đưa tôi đi ra ngoài, đặc biệt là khi tôi đã có thể suy nghĩ lại được.
Nhưng tôi ghét đi ra ngoài. Có quá nhiều ánh sáng. Có quá nhiều màu sắc. Thông tin đủ loại cứ tấn công vào mắt tôi, vào trí não của tôi. Sớm muộn rồi tôi cũng cảm thấy choáng ngợp và cảm thấy đau đầu. Khi Maria ép tôi đi ra ngoài, tôi bắt đầu rên rỉ thật to, và rồi em ấy lại cho tôi quay về phòng. Nhưng mỗi lần làm vậy, Maria trông rất buồn. Em ấy không nên ép tôi như vậy nếu điều đó lại làm em ấy buồn.
Và có một điều mà Maria luôn nói với tôi mỗi ngày.
“Em sẽ kết hôn với anh.”
Kết hôn. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Nghĩa là chúng tôi sẽ trở thành một gia đình. Những người yêu nhau đều làm vậy. Nhưng tôi không hiểu; nếu chúng tôi sống cùng nhau rồi, thì kết hôn làm gì?
“Nhưng em sẽ không ép anh. Chúng ta sẽ không kết hôn cho đến khi anh thực sự muốn.”
Ngày nào em ấy cũng nói điều này.
“Và chúng ta cũng sẽ không kết hôn cho đến khi anh lấy lại cuộc sống hằng ngày của mình.”
Và điều này nữa. Tôi chán nghe chúng lắm rồi.
Tôi không hiểu rằng em ấy muốn nói gì, nhưng nó làm tôi tức tối. Em ấy như đang ra lệnh cho tôi vậy, bắt tôi phải làm một điều gì đó rất khó khăn.
Khi tôi tỏ ra lạnh nhạt với Maria, em ấy trở nên rất buồn. Buồn hơn bất cứ khi nào khác.
Cả ngày, ngực tôi trở nên đau nhói mà chẳng hiểu vì sao. Nó đau đến mức tôi không ngủ được, nước mắt thì cứ trào ra. Maria nhận thấy tôi đang khóc, em ấy leo xuống giường và ôm lấy tôi. “Chuyện gì vậy?” Tôi bình tĩnh lại. Em thật là ấm áp. Tôi muốn cứ ôm em mãi thế này.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình buồn vì Maria đã rất buồn ngày hôm đó. Tôi hoàn toàn không muốn nhìn em như thế nữa. Khi Maria buồn, tôi cũng buồn.
Tôi phải làm gì để không làm em ấy buồn nữa?
Tôi chắc nên lắng nghe mọi thứ mà em nói. Nếu như tôi lắng nghe theo lời của em, chúng tôi sẽ kết hôn. Và nếu kết hôn, Maria sẽ luôn cười với tôi.
Tôi tưởng tượng cảnh đó, và bỗng nhiên trở nên hạnh phúc.
Nếu là vậy thì tôi sẵn sàng chịu đựng và chấp nhận đau một chút.
Tôi bắt đầu tích cực đi ra ngoài. Vì Maria muốn tôi đi ra ngoài nhiều hơn.
Khi Maria và tôi đi dạo ở ngoài, hàng xóm sẽ tiếp cận chúng tôi. Tôi nghĩ rằng mình biết họ, nhưng tôi không hề nhớ liệu mình có trò chuyện với họ trước kia hay không. Họ nói họ rất lo cho tôi, và rằng họ mong cho tôi những điều tốt đẹp nhất, nhưng những lời mà họ nói không giống như những lời của Maria hay của gia đình tôi. Họ không hề chân thành. Họ nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm. Tôi chắc là họ cũng sẽ nhìn tôi với ánh mắt ấy nếu như tôi trần truồng và nhảy trước mặt họ. Điều đó làm tôi giận dữ, và mỗi lần như vậy, Maria lại nhìn vào mắt tôi và nói, “Thôi, hôm nay chúng mình đi vậy thôi, anh nhỉ?”
Tôi không chỉ sợ những người mà tôi biết; những người lạ mặt cũng làm tôi sợ. Hầu hết những người như vậy đều cố phớt lờ chúng tôi, nhưng cũng có vài người nhìn chúng tôi với ánh mắt rất lạ. Và mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy rất khó chịu. Không như cách mà Maria hay gia đình tôi nhìn tôi, tôi không thể nào hiểu được họ đang nghĩ gì. Mỗi lần suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu mình, tôi lại không thể nào cử động được. Và rồi Maria lại dịu dàng và nói, “mọi thứ vẫn ổn cả, không sao đâu.”
Con người không phải là chướng ngại duy nhất ở ngoài. Tôi rất sợ những thứ rất to mà hay lao đi với tốc độ cao, vì tôi sợ chúng sẽ đâm vào tôi. Cơ mà chả hiểu sao có vẻ như tôi là người sợ chúng. Đúng ra, trong ký ức của tôi, tôi có nhớ một người là “Mogi-san” đã từng gặp phải khó khăn khi bị mấy thứ này đâm trúng. Tôi cũng biết chắc rằng hàng năm có vài ngàn người chết vì chúng. Sao chẳng ai có vẻ quan tâm thế nhỉ? Mỗi lần một chiếc xe hơi hay xe mô tô băng qua, tôi lại nắm chặt lấy tay Maria. Em ấy cũng nắm thật chặt tay tôi lại và mỉm cười với tôi.
Nhưng tàu hỏa còn đáng sợ hơn. Chúng là những cái hộp khổng lồ chứa đầy người trong đó. Nhiều người đến mức mà cơ thể họ chạm vào nhau. Tôi bị đè chết bởi lượng thông tin khổng lồ ở đây. Suy nghĩ của tôi không theo kịp. Tôi không thể nghĩ về hàng tá người trong cùng một lúc được. Mình có quen cái người kia không, hay là mình đã quên rồi? Cái smart phone kia, bộ có gì vui lắm à? Họ chắc cũng đang nghĩ đủ thứ chuyện trong đầu, giống như tôi vậy. Mỗi người chắc đều có cuộc sống của riêng mình. Mỗi khi tôi có những suy nghĩ như vậy, đầu tôi lại như muốn nổ tung. “Đừng có tự làm khó mình khi suy nghĩ về người khác,” Maria nói thế, nhưng tôi không thể làm được. Tôi không thể nào phân biệt được đâu là thông tin quan trọng, và đâu là thứ không cần thiết. Tôi luôn cố gắng kiềm chế cái cảm giác muốn la lên thật lớn, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình. Mỗi lần như vậy, Maria cho tôi xuống trạm tiếp theo và xoa lưng tôi cho đến khi tôi bình tĩnh lại.
Maria luôn biết tôi cần gì cho dù tôi không nói được. Em thật là tuyệt vời. Tôi bắt đầu nghĩ rằng em ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Ngày qua ngày, chúng tôi đều cùng nhau đi ra ngoài luyện tập. Maria nói rằng điều này sẽ giúp ích cho tôi. Đúng là tôi đã dần kiểm soát cơ thể của mình tốt hơn. Ý nghĩ của tôi cũng bắt đầu được sắp xếp tốt hơn. Ký ức tôi cũng dần dần trở lại.
Tuy nhiên, đi vòng vòng không phải là mục đích duy nhất của Maria. Em ấy luôn cố đưa tôi đến một nơi, nhưng lần nào chúng tôi cũng phải quay lại vì tôi không chịu nổi nữa.
Cuối cùng, một ngày nọ, Maria nói rằng:
“Chúng ta đến rồi!”
Đó là một bệnh viện. Tôi cũng hay đến bệnh viện, nhưng cái này to hơn nhiều. Maria lấy điện thoại ra và gọi ai đó. Một hồi sau, một cô gái với mái tóc dài xuất hiện.
“Kazu-kun!” cô ấy nói trong khi nhìn tôi.
Có vẻ như chúng tôi quen nhau… Hm? Tôi nghĩ mình biết cậu ấy. Cậu ấy trông gầy hơn nhiều so với ký ức của tôi, nhưng làn kẻ mắt ấy thì vẫn không lẫn vào đâu được.
Đó là Kirino Kokone.
Cái giây phút tôi nhớ ra tên cậu ấy, một cơn đau nhói xuất hiện, cứ như cái gì đó vừa đâm lấy tôi. Tôi chắc hẳn đã làm một điều gì đó rất kinh khủng với cậu ấy.
“Có vẻ như anh ấy nhận ra chị. Anh ấy cũng có vẻ biết lỗi,” Maria nói.
“Thật à? Chị bất ngờ khi em nhận ra được dù nét mặt của cậu ấy gần như không có gì thay đổi.”
“Em có thể đọc được hầu hết các suy nghĩ của anh ấy,” Maria nói và vỗ vào lưng tôi. “Không phải sợ đâu, Kazuki. Anh đã gặp chị ấy vài lần ở nhà mình rồi mà. À mà, lâu rồi chị không đến nhà tụi em, đúng không Kirino?”
Maria nhắc tôi mới nhớ - một người trong giống như Kokone đúng là đã đến thăm tôi khi tôi chưa lấy lại được ý thức. Tôi có lẽ đã gặp cậu ấy vài lần sau khi đã tỉnh táo lại. Được rồi, có vẻ như ký ức tôi cũng chưa hoàn toàn bình thường trở lại.
Kokone cúi xuống một chút và nhìn tôi.
“Chào cậu. Không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, Kazu-kun. Tớ thậm chí còn phải biết ơn cậu đấy chứ.”
Biết ơn? Cho dù tôi đã làm một chuyện hết sức tồi tệ ư?
Tôi hoàn toàn bối rối. Kokone nắm lấy cổ tay tôi và bắt đầu kéo tôi đi. Cô ấy quay đầu lại vài lần, nhưng lần nào cũng có một nụ cười thật tươi trên gương mặt của Kokone.
“Chị ấy rất vui khi anh đến được đây. Chị ấy luôn ủng hộ anh đấy, Kazuki. Bên cạnh đó--” Maria nói trong khi nhìn lên cửa sổ của một căn phỏng. “Còn một người nữa mà anh chỉ có thể gặp ở đây.”
Kokone nói:
“Kazu-kun, chúng ta đi gặp Daiya thôi!”
Tôi không biết cái người đang ngồi trên giường là ai, nhưng Kokone giới thiệu cậu ta là “Oomine Daiya.”
Tôi nhớ một người như vậy, cậu ta rất thông minh, tóc trắng, và có khuyên tai khá nhiều. Nhưng người này thì khác. Cậu ta tóc đen, không hề còn cái khuyên tai nào. Nhưng sự khác biệt còn nhiều hơn thế nữa.
Trong một tích tắc, tôi còn không dám nghĩ đây là một “con người” nữa. Tôi không biết “người” nào mà lại im lặng như vậy. Nhưng dù cậu ta im như một cái cây, cái niềm hy vọng được sống trong cậu ta có lẽ còn lớn hơn bất kỳ ai khác mà tôi biết. Tôi không thể nào nhớ nổi mình đã từng là bạn với người này.
Cậu ta chầm chậm quay đầu sang phía tôi.
“…”
Giọng nói của cậu ta yếu đến mức tôi không thể hiểu được điều gì. Tôi vẫn còn khá ngại con người này. Maria chợt đẩy nhẹ tôi một cái để tôi đưa tai lại gần miệng của cậu ta.
“… Lâu rồi không gặp, Kazu,” Cậu ta nói với giọng như của một ông già.
Cảm xúc của tôi như bị một kích thích gì đó, nhưng tôi vẫn không thể nào ghép được hình ảnh “Oomine Daiya” với con người này.
“Em xin lỗi, nhưng có vẻ anh ấy không nhận ra anh, Oomine à.”
“Tôi hiểu. Chúng ta đều gặp đủ chuyện khó khăn, đúng không hả, Kazu? Nói thật, tôi hơi bất ngờ khi thấy Kazu trở nên như thế này. Cứ như là cậu ta là một con người hoàn toàn khác vậy.”
“Sự so sánh như vậy là không đúng,” Maria liền nói. “Kazuki sẽ trở lại bình thường, anh ấy sẽ lấy lại được cuộc sống hằng ngày của mình.”
“Tôi hiểu… cô nói đúng…”
Nét mặt của cậu ta chỉ thay đổi một chút. Có vẻ như cậu ta vẫn còn gặp nhiều khó khăn khi cử động các cơ của mình.
“Nếu là thế, tôi không thể nào chịu thua cậu ta được. Tôi chắc chắn sẽ phải đi được bằng chính đôi chân của mình trong lễ kết hôn của hai người.”
Với những lời đó, cậu ta chìa bàn tay gầy gò, run run của mình ra. Tôi theo bản năng cũng đưa bàn tay mình ra.
Bỗng nhiên, vết thẹo trên tay phải làm tôi chú ý.
“—Ah.”
Tôi cảm thấy choáng ngợp bởi cảm xúc của chính mình. Một hình ảnh nhảy vào trong đầu tôi; tôi thấy chính mình đang nhìn xuống phía Daiya, tôi đang đè lên cậu ấy đến mức cậu ấy không đứng lên được nữa. Tôi không cần phải nhớ hết những gì đã xảy ra để biết được mình đã gây ra tội lỗi gì.
--Tôi là người đã làm cậu ta ra nông nỗi này.
“Ah… AAAAAAAAAAAH…!” Tôi rên lên thật to. Tôi không thể nào ngăn mình lại được, cho dù tôi biết điều này là vô nghĩa. Tôi khóc, hai chân quỵ xuống đất và chà đầu sát xuống sàn nhà.
“… Otonashi, chuyện này có thường xảy ra không?” cậu ta hỏi trong khi nhìn tôi bối rối.
“Không… đúng hơn thì đây là lần đầu tiên anh ấy thể hiện phản ứng như thế này.”
Tôi không thể được tha thứ. Tôi đã phá hủy cuộc sống của con người này vì ham muốn ích kỷ của mình. Không, không chỉ cuộc sống của cậu ta. Tôi đã hy sinh rất nhiều người nữa. Bằng chứng là tôi nhớ mình đã thảm sát rất nhiều người. Tôi còn nhớ mình đã phải trở nên cô độc vì hành động của mình.
Tôi làm tất cả những điều đó chỉ vì mục đích được sống bên người mình yêu.
Aah… tôi là kẻ tồi tệ nhất trên cõi đời này.
“Có vẻ như Kazuki hành động như vậy vì anh ấy đang đổ lỗi cho chính mình.”
“Tôi hiểu rồi…” Cậu ta thì thầm và nắm lấy thanh chắn giường bệnh. Xong, cậu ta nghiến răng trong khi dồn hết sức vào cánh tay mình. “Đúng là cậu đã có một niềm tin không thể xoay chuyển được. Một niềm tin vô cùng ích kỷ, do đó tớ hoàn toàn hiểu khi cậu muốn đổ lỗi cho chính mình. Nhưng nghĩ lại, niềm tin của cậu đã giúp ích cho tất cả chúng ta. Tớ không nghĩ đó là chuyện tình cờ. Về bản chất, niềm tin của cậu là đúng đắn.”
Nói xong những lời ấy, cậu ta đứng dậy. Dù vẫn còn chưa vững, cậu ta đã đứng bằng đôi chân của mình.
“D-Daiya… đã đứng dậy được…?” Kokone thốt lên với ánh mắt ướt đẫm.
Daiya mỉm cười nhìn Kokone, rồi sau đó đặt tay lên đầu tôi.
“Như cậu thấy đấy, tớ đã đứng dậy được. Tớ sẽ đứng dậy lần nữa và thêm lần nữa. Tất cả là nhờ cậu, Kazu à. Tớ đã tha thứ cho cậu từ lâu lắm rồi.”
“Tớ cũng vậy,” Kokone nói thêm trong khi quệt những giọt nước mắt trên mặt mình đi.
Tha thứ ư?
Họ đã tha thứ cho tôi ư?
Liệu tôi có được phép tin vào điều đó không? Liệu tôi có được phép chấp nhận sự tha thứ này không?
Khi tôi ngẩng đầu lên, cậu ta lại chìa tay ra lần nữa.
Đôi tay ấy vẫn gầy gò và run run, nhưng tôi có thể nhìn thấy sức mạnh ý chí phát ra từ trong đôi mắt của cậu ấy.
Tôi do dự, nhưng rồi cũng nắm lấy tay Daiya. Đó là bàn tay của Oomine Daiya mà tôi biết.
Cuối cùng, tôi đã có thể kết nối được hình ảnh của Oomine Daiya và con người đang đứng trước mặt tôi.
Aah—
Cậu ta đúng là Daiya.
Daiya đã tha thứ cho tôi.
Sau ngày hôm ấy, những suy nghĩ của tôi lại càng trở nên ngăn nắp hơn – cái làn sương đã vây phủ tâm trí tôi trước giờ đã dần tan biến. Tôi bắt đầu học được cách lọc được những thông tin bên ngoài và quen dần với cái thế giới đa sắc màu này. Tôi còn có thể tự đi khỏi nhà một mình nếu đủ can đảm.
Tôi gặp rất nhiều người khác. Ví dụ, tôi gặp Mogi Kasumi ở một trung tâm khá lớn gọi là trung tâm phục hồi chức năng, ở đó có rất nhiều người ngồi xe lăn. Cậu ấy rất vui khi kể cho tôi nghe về cuộc sống hiện tại của mình, dù rằng thứ duy nhất mà tôi nhớ được về Mogi là cậu ấy và tôi là bạn cùng lớp. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì nụ cười dễ thương của cậu ấy, và Maria lại gõ vào đầu tôi dù mọi khi em ấy rất dịu dàng với tôi. Chúng tôi cũng đến một trường đại học nổi tiếng để gặp Usui Haruaki. Cậu ta có vẻ quyết tâm hơn rất nhiều so với những gì tôi nhớ, điều đó làm tôi hơi bối rối một chút. Cậu ấy rất hứng thú về trận đấu chính thức đầu tiên của mình. Tôi cũng gặp Yanagi Yuuri ở một quán café gần Đại học Tokyo. Chị ấy tỏa ra pheromone còn nhiều hơn trước đây và luôn có một đám con trai đi theo. Mặc dù Maria khá khó chịu, nhưng Yuuri-san đã nài nỉ để chụp đủ kiểu ảnh của Maria, nói rằng em ấy là một đối tượng chụp ảnh vô cùng phù hợp. Tại công viên gần nhà, tôi cũng gặp Yanagi Nana và Kijima Touji, hai người bạn hồi cấp 2 của mình. Yanagi-san rất vui khi thấy sự tiến triển của tôi, cậu ấy còn hôn lên má tôi một cái. Maria lại gõ đầu tôi lần nữa cho dù tôi đâu có làm gì nên tội.
Tôi được mọi người tiếp đón rất nồng hậu. Tại sao chứ? Chẳng phải tôi đã gây ra những việc hết sức tồi tệ với họ sao? Sao họ lại có thể tốt bụng với tôi như vậy? Với một người mà còn chẳng thể nào nói chuyện được.
Nhưng có một thứ mà tôi nhận ra khi gặp họ: họ đều là những mấu chốt cần thiết để tôi trở lại bình thường. Họ là những mảnh ghép cho cái ký ức rời rạc của tôi. Bằng cách gặp họ, tôi dần dần sắp xếp lại những mảnh ghép đó và nhớ ra được cái cuộc sống hằng ngày trước kia của mình.
Và khi ký ức của tôi trở lại, tôi sẽ trở lại con người như trước kia.
Tuy nhiên, cho dù tâm trí của tôi đã hoàn toàn bình phục, tôi vẫn chưa thể nào nói được. Chắc hẳn phải có một thứ gì đó ngăn không cho tôi nói.
Có lẽ rằng tôi sợ. Có lẽ rằng tôi sợ phải trực tiếp giao tiếp với người khác. Tôi đã từng ẩn mình không giao thiệp với ai vì nghĩ rằng đó là điều duy nhất mình làm được. Tôi vẫn không thể nào rũ bỏ cái cảm giác rằng mình đáng phải sống một cuộc đời cô độc.
Daiya có lẽ đã tha thứ cho tôi, nhưng những tội lỗi của tôi vẫn còn quá lớn. Tôi nghĩ rằng mình nên tự nhốt bản thân mình lại trong một cái lồng còn hơn.
À, nhưng mà thứ duy nhất mà tôi không thể nào chịu được đó là bị tách khỏi Maria. Và tôi chắc rằng Maria cũng cảm thấy như vậy.
Lễ tốt nghiệp của Maria diễn ra vào hôm nay.
Tôi đang chuẩn bị một bữa ăn cho em ấy. Tôi định làm món gà rán, món mà Maria thích nhất, và kèm theo là salad bơ. Dĩ nhiên, tôi cũng không quên mua bánh tart dâu vì Maria rất thích nó. Khi tôi mới bắt đầu lấy lại được ý thức, tôi rất sợ dao kéo và lửa, nhưng nỗi sợ ấy bắt đầu phai dần. Vị giác của tôi vẫn thích đồ ngọt, nhưng vì các thành viên trong gia đình không thích cái gì cũng ngọt, nên tôi bắt đầu nêm nếm các món ăn cho hoàn chỉnh. Dạo này họ còn khen tôi nấu ăn ngon.
Maria ban đầu dự định sẽ tìm việc làm ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng cha mẹ tôi khuyên em ấy nên đi học Đại học, do đó em ấy đã thay đổi quyết định của mình. Maria thường không dễ thay đổi ý định của mình một khi em ấy đã quyết, do đó có lẽ em ấy cũng không chắc rằng ý định ban đầu là tốt, hoặc cũng có thể Maria không muốn rũ bỏ ý kiến của mọi người trong nhà. Hoặc cũng có thể là do cả hai lý do trên? Nói tóm lại, em ấy đã thi đậu kỳ thi Đại học và sẽ học cùng khoa với Iroha-san bắt đầu từ mùa xuân này.
Có lẽ cuộc sống của tôi sẽ tiếp diễn như thế này.
Tuy nhiên –
Điều đó đã xảy ra khi tôi đang nhúng đùi gà vào trong dầu ăn.
“—Ah.”
Bỗng nhiên, thế giới này bị bao trùm bởi một màn sương.
Tôi bất chợt mất đi kết nối của mình với thế giới này và thấy mình đang trong tình trạng cô độc hoàn toàn. Mọi thứ trở nên vô nghĩa. Không còn gì quan trọng nữa. Ký ức tôi bay đi tùm lum hướng và rồi suy nghĩ của tôi cũng biến mất. Tôi đang biến mất, biến mất biến mất biến mất --------
(À, và tôi lại trở về với trạng thái vô thức.)
Không có màu sắc, không có từ ngữ, không có gì hết. Chỉ là một thế giới còn mơ hồ hơn một giấc mơ. Tôi cảm thấy như đang bị gông xích lại và chìm xuống một cái hồ không đáy. Tôi không thở được. Aah… có lẽ tôi không được phép thoát khỏi đây. Tôi cố gắng ngoi lên, nhưng cơ thể tôi không thể cử động được. Tôi còn không biết đâu là lên và đâu là xuống. Tôi cứ tiếp tục chìm sâu hơn vào trống rỗng, nơi mà cái từ “tuyệt vọng” còn không tồn tại.
Nhưng nhớ lại, em ấy đã không bao giờ bỏ cuộc và cứ tiếp tục gọi tên tôi. “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, với tất cả những cảm xúc trên gương mặt mình. “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, “Kazuki”, nhưng luôn bao gồm tình yêu và hy vọng.
Đó là lý do tôi có thể quay lại.
“Kazuki!”
Bỗng nhiên, làn sương kia tan biến và tôi trở về với căn bếp trong nhà mình. Em ấy đã quẳng bó hoa lên bàn và vẫn đang cầm cái ống chứa tấm bằng tốt nghiệp của mình.
Tôi tỉnh dậy, và lập tức tắt bếp ga.
“A-anh không sao chứ, Kazuki?”
Tôi nhìn vào mắt em và gật đầu, “Anh không sao.”
Có vẻ như sự “trống rỗng” vẫn còn hiện diện đâu đó trong tôi. Có lẽ tôi sẽ bị tấn công bất kỳ lúc nào khi mà thời gian vô hạn kia muốn đè lấy tôi – một cái sức nặng mà tôi không thể nào chống cự được. Cái sự điên rồ gọi là “trống rỗng” ấy vẫn đang nằm sẵn để mai phục tôi, để đưa tôi vào lại cái không gian của nó.
Nhưng tôi không còn sợ nữa.
Vì tôi biết mỗi khi điều đó xảy ra, Maria sẽ lại gọi tên tôi.
Maria, mong ước duy nhất của anh là được ở bên em trọn đời.
Anh phải làm gì để đạt được điều đó? Làm sao anh có thể truyền tải được cái cảm xúc này đến với em?
À, nhưng anh nghĩ anh biết cách làm thế nào. Chỉ cần một từ duy nhất; anh chỉ phải làm đúng cái điều mà em đã làm với anh.
Tôi mở miệng ra và nói cái từ mà tôi yêu quý nhất
“ ”
Đã lâu lắm rồi, tôi không chắc là mình phát âm có đúng không nữa, nhưng tôi biết rằng em vẫn hiểu.
Vì rốt cuộc, Maria đang khóc những giọt nước mắt vô cùng hạnh phúc.
Hoshino Maria (18), ngày 8 tháng 9
Tôi đã để mái tóc của mình dài ra như trước đây. Nó được búi lại và giấu sau chiếc khăn voan của mình.
Tôi từng trông rất giống chị ấy khi để tóc dài, nhưng giờ, khi tôi đã 18 tuổi, điều đó không còn đúng nữa. Sự tương đồng đã dần biến mất hoàn toàn.
Nói thật, tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy lại nói những lời làm tôi quên đi mọi phiền muộn.
“Mình đi thôi, Maria.”
Cánh cổng của giáo đường mở ra với những tiếng cười nói vui vẻ của bạn bè chúng tôi cùng với một ánh sáng lộng lẫy.
Tôi đứng đó bên cạnh anh trong bộ váy trắng của mình, anh cầm lấy tay tôi và nhìn thẳng về phía trước.
Chúng tôi ước được sống cùng nhau trọn đời, và lời thề thiêng liêng này chỉ là bước đi đầu tiên đến tương lai rộng mở ở phía trước.
KẾT THÚC