Sau vài ngày còn lại của kỳ nghỉ đông, học kỳ ba đã tới.
Giống như lễ bế giảng học kỳ hai, lễ khai giảng học kỳ ba cũng chẳng được ai quan tâm lắm. Sau đó, học sinh về lớp để sinh hoạt tiết chủ nhiệm.
Với Sandai thì mấy lời trên kia chỉ vào tai trái rồi ra tai phải thôi.
Vì không bỏ được thói quen nghĩ rằng chuyện gì cũng chẳng liên quan đến mình, nên cậu hầu như chả quan tâm đến cái gì ngoài mất bài kiểm tra cả.
Vì vậy, cậu cùng Shino, người cũng chẳng hứng thú gì với mấy việc thế này ngồi gấp origami từ đống giấy nháp rồi khoe cho nhau xem.”
“Em gấp hạc này ~”
“Anh thì gấp khủng long.”
“T-Từ đã, sao anh làm được hay vậy?”
“Làm kiểu này này…”
Và ngay lúc đó, bang! Ai đó đập mạnh xuống bàn. Khi mọi người quay lên xem có chuyện gì xảy ra, thì thấy lớp trưởng đang cúi thấp đầu.
“Có hơi đột ngột, nhưng có vài thứ tớ chưa nói với các cậu… Mong các cậu tha lỗi.”
Nghe cứ như họp báo xin lỗi của chính trị gia mới tham nhũng ấy, nhưng vì ở đây không ai biết cậu ta xin lỗi vì cái gì nên ai cũng bối rối.
“Lớp trưởng…?”
“Đột nhiên sao thế?”
“Có chuyện gì à?”
Với giọng khàn khàn, lớp trưởng nói như kiệt sức, “…Là về nơi mà chúng ta sẽ đi dã ngoại vào tháng Ba, thật ra chỉ còn mình lớp ta là chưa chốt.”
Những lời ấy khiến cả lớp như đóng băng.
“Vì đây là chuyến đi do cả lớp quyết định điểm đến, nhưng mà… tớ lại quên mất… và rồi lỡ mất cơ hội để nói với mọi người.”
Lớp trưởng tháo kính ra lau nước mắt.
Im lặng bao trùm toàn lớp học. Tuy nhiên, cuối cùng những ánh nhìn lại tập trung hết vào Nakaoka, giáo viên chủ nhiệm của họ.
“Haah…” Lúc đầu không hề nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm, Nakaoka lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
Tuy nhiên, khi cảm nhận được những ánh mắt dồn vào mình, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán cô, và cô bắt đầu tìm cách thoái thác.
“N-Này, chờ đã các em, đến tận cuộc họp sáng nay cô mới biết là lớp mình chưa chốt được mà… Cô cũng bị hiệu trưởng mắng rồi. Nên đừng nhìn cô như thể buộc tội thế chứ. Cô đã nhận xong phần chỉ trích của mình rồi.”
Cô chưa từng hoảng loạn như thế này từ khi bị Sandai nhìn thấy trong bộ đồ thỏ, và từ cách hành xử thì có vẻ cô đã bị phê bình khá gay gắt đấy.
Tình cờ thay, nhưng lại rất rõ ràng, có lí do cho việc chẳng ai nhớ ra cả.
Chuyến dã ngoại, đương nhiên là luôn ở trong đầu lớp trưởng và Nakaoka cho đến khi học kỳ hai bắt đầu.
Tuy nhiên, sự kiện sau đó đã thổi bay mọi thứ.
Còn chuyện đó là gì ư, là tin đồn giữa Sandai và Shino, và sự chấn động không dừng khi hai người họ hẹn hò.
Quá để tâm đến vụ việc gây sốc này để rồi quên mất chuyện còn lại – chuyện là thế đấy.
Và rồi cứ thế đến kỳ nghỉ đông.
Trọng những người ở đây, cũng có vài học sinh đã nhận ra kiểu, “Huh, nhắc mới nhớ,” khi mà chuyện về chuyến dã ngoại được nhắc đến trong những cuộc tán gẫu cùng bạn lớp khác hay sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng…
Họ sẽ mặc kệ kiểu: chẳng thấy ai lớp mình nói gì nhỉ, nên chắc là họ chốt xong rồi, và thế là quên luôn.
Giống như xô đổ hàng domino, nó đã tạo nên một hiệu ứng tuyệt vời khi chẳng ai nhắc về chuyện đó cho đến hôm nay.
Còn về Sandai và Shino, có thể coi là thủ phạm của việc này, họ còn chẳng nhận ra cơ, còn coi đây là vấn đề của người khác nữa, kiểu: chuyện này căng rồi đây nhỉ.
----------
Hết tập 2.