Ngày ngày của Sandai trôi qua trong yên bình mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Với việc bắt đầu đi làm bán thời gian, cậu đã bận hơn đôi chút, nhưng nhìn chung là mọi sự vẫn như thường lệ.
Sau khi thi cuối kỳ, cậu đã dừng việc đưa Shino về nhà.
Để việc đó trở thành một phần trong những việc thường ngày, Sandai nghĩ mình nên đến chào hỏi bố mẹ cô tử tế trước.
Ngay bây giờ, cậu đang chuẩn bị sẵn sàng tinh thần của mình từng chút, từng chút một.
Trong khi đó, tháng 12 đã tới, và sau vài ngày, kết quả thi cuối kỳ đã được thông báo.
Về việc Shino có trượt hay không thì... cô ấy, bằng cách nào đó đã suýt soát vượt ngưỡng trượt ở tất cả các môn. Chính chủ thì đang hạnh phúc mà cười toe toét.
“Em làm được rồi!”
“Cũng nhờ sự cố gắng của em đấy.”
Chuyện bên lề, kết quả của Sandai là trên 90 ở tất cả các môn.
Cậu thực sự cảm thấy mình có thể đạt điểm tối đa với mức độ này, nhưng đã tự hạ điểm mình xuống để nhường vị trí số một cho lớp trưởng, nên cậu chỉ lấy điểm vậy thôi.
Vì thứ hạng không được công khai, và thông tin cá nhân của mỗi người giờ cũng rất được xem trọng, nên không có gì chắc chắn là lớp trưởng đã lấy được top một... cơ mà, cậu ta đã mừng rỡ khoe hết với mọi người xung quanh rồi, nên Sandai chẳng cần tìm hiểu gì cả.
“UWOOOOHHH, C-CUỐI CÙNG THÌ, ĐỨNG NHẤT TOÀN KHỐI! TỚ THÀNH CÔNG RỒI!!”
“Im đi lớp trưởng. Ừ, mừng cho cậu rồi nhỉ.”
“Mấy người như lớp trưởng sẽ tăng điểm trung bình lên, cũng có nghĩa là tăng điểm trượt lên nhỉ. Hạ điểm xuống với tinh thần đoàn kết đi ông bạn.”
“Shihouin-kun đứng nhất... Mà nói mới nhớ, sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi nhỉ. Tớ muốn tặng cậu ấy món gì đó để chúc mừng sinh nhật và đứng nhất luôn... Tớ cũng muốn làm thân với cậu ấy nữa.”
“Yuizaki lần này không bị trượt nhỉ? Dù cậu ấy lúc nào cũng luôn phải đi học phụ đạo mọi môn. Phải chăng Fujiwara giỏi dạy người khác sao?”
“Shino phản bội tớ rồi... Tớ cứ nghĩ chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt trong lớp phụ đạo cơ chứ...”
“Tên ngốc nhất lại không bị trượt, nó kiểu, sự phản bội tồi tệ nhất vậy. Tớ hiểu mà.”
“Lớp phụ đạo bắt đầu hôm 24, ngày đầu tiên kỳ nghỉ đông, nên hẳn ngày hôm đó Shino cũng muốn... vậy ra là thế hả? Sức mạnh tình yêu đấy.”
Điểm trượt sẽ phụ thuộc vào mức điểm trung bình, nên dường như có rất nhiều người đạt kết quả không khả quan cho lắm.
Thế nhưng, cũng có những người với số điểm hàng đầu như Sandai hay lớp trưởng.
Nếu lấy điểm trung bình của cả lớp, có lẽ sẽ được con điểm khá cân bằng.
Liếc nhìn đám học sinh ồn ào hơn mọi khi, giáo viên chủ nhiệm Nakaoka khẽ thở dài. Và chẳng hiểu tại sao, Nakaoka nhìn Sandai.
“Được rồi... Kết quả đã được thông báo, và giờ có một người tôi cần nói chuyện một chút. Fujiwara, đến phòng giáo viên sau giờ học.”
“Eh...?”
Đột nhiên bị gọi tên, Sandai mở to mắt bối rối.
“Có vài chuyện cô cần nói.”
Sandai đang tính hỏi là về chuyện gì, thì Shino, đã trả lời còn nhanh hơn cả cậu.
“Sandai đủ giỏi để có thể dạy em, và kết quả của anh ấy cũng không hề tệ, và cũng chẳng làm gì kì lạ hết... Thế nên tại sao anh ấy lại bị gọi?”
“Tại sao em lại là người trả lời chứ không phải Fujiwara hả, Yuizaki... Mà thôi, cũng không sao. Nhìn đi, có phải cô gọi để chỉ trích em ấy hay gì đâu, thư giãn đi.”
“Vậy nói ở đây không được sao?”
Cùng lúc Shino lườm Nakaoka, bầu không khí căng thẳng lan rộng khắp lớp, và những học sinh ồn ào nãy giờ bỗng im phăng phắc.
Sandai cũng đơ ra trước tình huống căng thẳng đến bất ngờ giữa Shino và Nakaoka.
“Không phải chuyện cô có thể nói ở đây. Không phải thứ gì kỳ lạ đâu mà.”
“Nếu không có gì lạ, thì việc cô không thể nói ở đây mới là lạ đấy.”
“Cô cũng không tính bắt nạt bạn trai em hay gì đâu.”
“Thế thì em sẽ đi theo.”
“Cô không biết em đang lo lắng về cái gì, nhưng ở đó còn nhiều giáo viên khác nữa. Không có chuyện gì làm em lo lắng có thể xảy ra đâu. Chỉ là buổi nói chuyện giữa giáo viên và học sinh thôi.”
Giáo viên và học sinh nói chuyện – với những từ ngữ có thể xảy ra với bất cứ ai, có lẽ đã xoa dịu Shino đôi chút.
“...Một buổi nói chuyện thôi?”
“Đúng vậy, nên đừng có làm gương mặt đáng sợ như thế... Em đã bình tĩnh lại chưa?”
“Em đâu có nổi đóa hay gì đâu.”
“Em nói đúng, chỉ là em hơi lo lắng thôi... Khi yêu ai đó, em sẽ đặt ra thật nhiều giả thuyết có thể khiến mình lo lắng. Khi ấy, đó chỉ là những cảm xúc, một phần tất yếu của con người thôi. Tuy nhiên, đừng để chúng tự do bộc phát. Tâm lý của Fujiwara vững đến bất ngờ, nên có lẽ em ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu, nhưng có ngày điều đó sẽ thay đổi đấy.”
“...Không phải thế.”
“Suy nghĩ trẻ con như thế sẽ chẳng đưa em đến đâu một khi em trở thành – không, có lẽ bây giờ thế cũng được. Dù sao thì, thật tốt khi em đã hiểu.”
Dường như tình hình đã dịu đi trước khi kịp bùng nổ, nên tất cả mọi người ở đó, gồm cả Sandai đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
Một khung cảnh tràn ngập căng thẳng.
Trong trường hợp tê nhất, Sandai đã nghĩ đến việc giúp Shino, nhưng mặt khác, cậu hiểu tại sao Nakaoka lại giáo huấn Shino như thế, nên cảm xúc của cậu đang hỗn loạn hết lên.
Nakaoka nói đúng.
Nghĩ đến thời điểm Shino trở thành người lớn, cô ấy cũng có một phần nhỏ của bản thân cần sửa chữa.
Thế nhưng, nếu Shino không tự nhận ra và khắc phục, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Những gì Sandai có thể làm chỉ là âm thầm giúp đỡ Shino để cô nhận ra thôi. Cậu nghĩ rằng, nếu làm nhiều hơn nữa, thì đơn giản là do cậu đã quá tự cao thôi.