Sandai quyết định sẽ tận dụng hết mọi khoảng thời gian có thể, dù là lúc thư giãn tại căn hộ của cậu, giờ giải lao ở trường, hay bất cứ lúc nào rảnh, để chỉ Shino học.
Cậu tận dụng đến mức nghe có vẻ hơi quá đà. Nên thậm chí trong lớp cũng có nhiểu người bắt đầu xì xầm về họ.
“Mà này, Yuizaki-san thường phải đến lớp phụ đạo, nhưng có vẻ cô ấy không bận tâm lắm nhỉ...”
“Có vẻ như Fujiwara đang giúp cô ấy học với cái gương mặt đáng sợ kia kìa, nhưng cậu ta làm được không chứ? Hay chỉ đang cố tỏ vẻ vì là bạn trai Yuizaki thôi?”
“Cậu ta có thể lập tức đưa ra đáp án đúng không hề do dự nếu bị gọi, và còn nhiều lần bí mật giúp Yuizaki-san khi cô ấy bị gọi nữa, nên Fujiwara-kun hẳn phải rất thông minh nhỉ?”
“Thật luôn?... Anh bạn à, tao cũng muốn giúp Yuizaki học nữa. Kiểu, để tớ giúp cậu thực hành bài này trong giờ thể dục nhé. Guhehe.”[note49012]
“Gớm thật. Chẳng phải đây là lí do mày không có bạn gái sao? Nhìn Fujiwara-kun mà học tập. Cậu ta chẳng có vẻ gì là nghĩ đến mấy thứ dơ bẩn cả.”
“Tao thì nghĩ mấy người kiểu Fujiwara thuộc kiểu biến thái ngầm cơ?”
“Eww... Mày đang tỏ ra ghen tỵ đến mức phải hạ thấp nhân phẩm bạn trai người khác cơ à. Kinh quá đấy. Cái tính cách xấu xa đó của mày làm tao nổi cả da gà này.”
“Đâu phải tao cố hạ thấp danh dự của cậu ta hay gì đâu!”
“Shino khá ngốc, nên tao nghĩ dù Fujiwara có cố đến đâu cũng vô dụng thôi. Có giúp đến mức nào đi nữa thì mấy đứa dính lấy lớp phụ đạo như bọn mình cũng vô vọng thôi à.”
“Shino, cái tên của người ngốc nhất giữa lũ ngốc đây.”
Sandai cũng biết mọi người đang bàn tán về họ. Thế nhưng, nỗi lo lắng về việc không đủ thời gian lớn đến nỗi cậu không có rảnh để mà bận tâm đến ánh mắt của mọi người.
Thay vào đó, quan trọng hơn là phải nghĩ cách giúp Shino có nhiều thời gian học hơn.
Sandai ngẫm nghĩ trong khi nhìn Shino chơi trò trừng mắt với sách giáo khoa và sách bài tập.
Một hai ngày trôi qua, khi Sandai thấy một đoàn tàu chạy qua ngoài của sổ, một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu cậu.
“Ra vậy... bằng cách này sẽ có nhiều thời gian học hơn. Đơn giản thật đấy. Shino, anh bảo này.”
“...Em đang làm những gì anh nói đấy được chứ? Không hề chểnh mảng đâu nhé? Em đang cố cực kỳ hết sức rồi đấy.”
“Nhìn là thấy rồi mà. Nhưng không phải chuyện đó, nghe này; từ hôm nay, anh sẽ đưa em về tận nhà chứ không phải đến ga nữa.”
Shino ngây người trước đề xuất bất ngờ của Sandai.
“...Eh? Sao đột ngột vậy? Em sẽ rất vui nếu anh đưa em về, cơ mà... Sẽ khó đấy, anh biết không? Đến lúc anh về nhà thì có khi qua ngày mới luôn rồi.”
Sandai cũng biết rằng Shino đi tàu từ nhà đến trường cũng mất cả tiếng đồng hồ rồi, nên cả đi cả về là haiu tiếng, nhưng đề nghị của cậu cũng là vì lí do này.
Nên Sandai ngay lập tức đáp lại, “Anh không bận tâm đâu.”
“Ư... Ừn...”
Shino nhăn mặt có vẻ lo lắng, khoanh tay lại và bĩu môi. Dường như cô đang nghĩ gì đó.
“Em thấy bất tiện à?”
“Em biết mình đã nói trước kia rồi, nhưng nhà của em phải mất cả giờ đồng hồ mới đến được đấy... đó là một vùng nông thôn ở ngoại ô á...”
Dường như Shino lo về việc nhà cô không năm ở khu đô thị, và Sandai cũng bắt đầu hiểu được những gì cô đang nghĩ.
Hẳn là Shino đang nghĩ mấy thứ kiểu, phải làm gì nếu cậu bắt đầu chế nhạo cô, và phải làm gì nếu cậu vỡ mộng vì việc này.
Cơ mà, Shino cũng phải biết rằng, Sandai không phải kiểu đàn ông quan tâm đến nhũng chuyện như thế. Vậy nên, đơn giản là cô chỉ đang lo lắng về mấy thứ giả tưởng thôi.
Những lúc thế này, tốt nhất là phải xua tan đi nỗi lo lắng ấy.
“Nông thôn à? Ở đó thì sao?”
Sau khi Sandai tỏ ra rằng mình không hề bận tâm dù nhà cô có ở đâu đi nữa, Shino thở dài nhẹ nhõm. “Ra vậy. Ừm, anh thực sự không quan tâm đến chuyện đó nhỉ. Chắc em sẽ đưa anh đi cùng được thôi.”
Sandai mỉm cười, và rồi Shino nở một nụ cười thật tươi. Có lẽ, là một cô gái, Shino cũng thấy hạnh phúc khi được bạn trai đưa về nhà.
Thế nhưng, lẽ ra Shino phải nhận ra sớm hơn – rằng đây là tấm vé một chiều xuống địa ngục...[note49013]